← Ch.174 | Ch.176 → |
- Kết thúc rồi? Tên tiểu tử này thật khiến người ta sợ đến vỡ gan! Đột phá ngay trong lúc chiến đấu, thật không thể tin được.
Phí lão cảm nhận biến hóa khí tức trên người Hàn Phong, mừng rỡ nói.
Lại vài hơi thở nữa qua đi, tia đấu khí cuối cùng rốt cục cũng trở nên bình lặng, Hàn Phong đột nhiên mở trừng mắt, hai đường tinh quang như thực chất lóe lên rồi vụt tắt.
Khuôn mặt lúc nãy còn có vẻ đau đớn bây giờ đã hồi phục như lúc ban đầu, tay vừa nắm nhẹ, một luồng đấu khí còn mạnh hơn trước nhất thời trào ra.
Cảm nhận những biến hóa trong người, dù là một người có tính cách trầm ổn như Hàn Phong khóe miệng của phải nhếch lên một tia mừng rỡ.
Không ngờ hắn lại có cơ duyên tấn cấp thành công từ địa giai nhị phẩm trực tiếp kên địa giai tam phẩm, hơn nữa việc điên cuồng thu nạp năng lượng bên ngoài giúp hắn sau khi tiến nhập địa giai tam phẩm, đấu khí cùng tăng lên không ít.
Hàn Phong trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần, kết quả này thực sự khiến người ta quá bất ngờ.
Đương nhiên, tại sao lại xảy ra điều này Hàn Phong cũng không hiểu, nhưng sau khi kiểm tra lại cơ thể, xác nhận không có vấn đề gì, hắn thực sự yên tâm, lặng lẽ hưởng thụ niềm vui thăng cấp.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, Hàn Phong chỉ mất một khoảng thời gian ngắn nâng đấu khí từ địa giai nhị phẩm địa giai tam phẩm.
Lúc này, mọi người hình như vẫn chưa kịp phản ứng lại, ngay cả Bố Lôi Địch và Phí Lão cũng nhìn Hàn Phong như nhìn quái vật.
Họ đương nhiên biết tốc độ tu luyện của Hàn Phong khác người thường, những chưa bao giờ nghĩ lại biến thái như vậy. Họ biết lúc đại hội mới bắt đầu Hàn Phong vừa mới tấn cấp địa giai nhị phẩm, bây giờ tấn cấp tiếp lên địa giai tam phẩm, tốc độ tu luyện này thực sự đúng là quái vật
Sau khi hồi phục, Hàn Phong thấy Bố Lôi Địch và Phí lão không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh mình, biết hai người lo lắng có kẻ gây chuyện trong lúc mình tấn cấp, nên mới ra tay bảo vệ, trong lòng có chút cảm động.
Nhanh chóng thu lại cảm xúc, Hàn Phong nói với hai vị lão giả:
- Ta không sao, hai người không cần lo lắng, đợi trận đấu này kết thúc rồi nói.
Nghe Hàn Phong nói vậy, Bố Lôi Địch và Phí lão mới phản ứng lại, sau khi quay sang nhìn nhau, cả hai cùng rút khỏi võ đài.
Đợi hai người họ rút lui, Hàn Phong mới nghiêng đầu, nhìn Lý Ngọc nãy giờ vẫn ngây ra, cười nhẹ nói:
- Xin lỗi, chúng ta đấu tiếp chứ.
Lý Ngọc hồi lại thần, miễn cưỡng trấn áp cảm giác sợ hãi trong lòng, nghe Hàn Phong nói vậy, không khỏi lắc đầu lộ ra một tia cười khổ.
Vốn dĩ phải dựa vào võ kĩ thần kì thiên huyền biến Lý Ngọc mới có thể sánh ngang được với Hàn Phong. Nhưng bây giờ với cảm tri lực của mình, hắn đương nhiên cảm nhận được áp lực truyền đến từ phía Hàn Phong.
Biến hóa của Hàn Phong, Lý Ngọc chứng kiến từ đầu đến cuối, đương nhiên biết Hàn Phong của lúc này đã không còn là Hàn Phong của lúc nãy nữa, lột xác hoàn toàn.
Ai cũng không thể tưởng tượng, có người chỉ trong mấy chục hơi thở đã trực tiếp tấn cấp, hơn nữa từ địa giai nhị phẩm tấn cấp lên địa giai tam phẩm.
Phải biết, sau địa giai tu luyện so với nhân giai khó hơn mấy chục lần, vậy mà Hàn Phong đột phá dễ như vậy, thật khiến người ta quá ganh tị.
Tốc độ tấn cấp điên cuồng này, nếu như không phải Lý Ngọc tố chất tâm lý vững vàng, chắc đã bị Hàn Phong làm cho mất hết tự tin rồi.
Nghĩ đến đây, Lý Ngọc ngẩng đầu nhìn Hàn Phong, mặc dù trong lòng có chút không cam tâm nhưng cũng biết nếu như cứ tiếp tục thi đấu thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì hết. Hơn nữa lúc nãy ẩu đả một trận, đấu khí của hắn đã tiêu hao hơn nửa, cộng thêm hiệu quả của thiên huyền biến gần kết thúc, nên trận đấu này không còn hi vọng gì nữa.
Nếu như đổi thành bình thường, có lẽ Lý Ngọc sẽ rất muốn được tiếp tục so tài cùng Hàn Phong, nhưng rõ ràng hắn cũng bị tốc độ tấn cấp kì dị của Hàn Phong làm cho phiền não.
Bởi vậy, cũng giống như Liệt Kinh Vân, Lý Ngọc hơi khổ tiếu quay sang nói với Hàn Phong:
- Trận đấu này ta nhận thua, người đúng là quái vật thực sự, cũng không biết ngươi tu luyện kiểu gì mà có thể trực tiếp tấn cấp ngay trong lúc thi đấu, còn lợi hại hơn cả thiên huyền biến của ta.
- Ừm?
Câu nói này của Lý Ngọc làm Hàn Phong ngây ra nhưng cũng hiểu Lý Ngọc có ý gì. Thấy hắn vẫn còn có hứng trêu chọc mình, Hàn Phong mỉm cười, nói:
- Đây là ngoài ý muốn, ta cũng không biết tại sao lại tấn cấp, ha ha.
Ai ngờ câu nói thật này của Hàn Phong càng khiến Lý Ngọc phiền não hơn, cái gì gọi là không biết tại sao lại tấn cấp, không phải là cố ý đả kích người khác sao?
Lý Ngọc phát hiện nếu còn tiếp tục, e rằng sẽ bùng nổ mất nên không thèm để ý đến Hàn Phong nữa, trực tiếp xoay người rời khỏi võ đài.
Thấy Lý Ngọc rời đi, Hàn Phong trong lòng có chút tiếc nuối, khó khăn lắm mới tìm được đối thủ đồng trang lứa có cùng thực lực, ngay cả hắn cũng không ngờ mới chỉ một lúc mà đã có đột phá.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong chỉ còn biết mỉm cười bất đắc dĩ.
Thiên Thánh đại hội lần này, vì Lý Ngọc từ bỏ sớm nên kết quả càng có nhanh hơn.
Hàn Phong đến từ Huyền Thiên Tông, liên tiếp đánh bại Đường Vũ Nhu và Lý Ngọc, trở thành người chiến thắng trong đại hội lần này.
Đám đông vừa kịp hồi lại thần sau chấn động vừa rồi, không hề có bất cứ ý kiến gì về vị trí số một của Hàn Phong.
Có thể nói, Hàn Phong chiến thắng một cách xứng đáng. Cho dù đặt trong những kì Thiên Thánh Đại Hội trước, địa giai võ giả tuổi dưới hai mươi mặc dù ít, nhưng cũng đã từng xuất hiện.
Nhưng một người chưa đầy hai mươi tuổi đã đạt đến địa giai tam phẩm thì chưa bao giờ xuất hiện qua.
Quan trọng hơn, mọi người cũng biết Hàn Phong chỉ vừa mới đầy mười bốn tuổi, một địa giai tam phẩm cao thủ mười bốn tuổi, tương lai của Hàn Phong thế nào, họ đã có thể đoán trước.
Lần này, không còn ai dám coi thường một nhị lưu tông môn như Huyền Thiên Tông nữa. Từ hôm nay, tất cả các thế lực trong Thiên Tinh Đế Quốc sẽ phải ghi nhớ Huyền Thiên Tông, ghi nhớ cái tên Hàn Phong.
Đám đông vừa bừng tỉnh sau đột phá bất ngờ của Hàn Phong, sau khi nghe người phụ trách Thiên Thánh Cốc tuyên bố Hàn Phong là quán quân của đại hội lần này, nhất loạt vỗ tay reo hò.
Tiếng reo hò không chỉ dành cho Hàn Phong, mà còn dành cho người vừa chiến đấu với Hàn Phong là Lý Ngọc, nếu như không phải biểu hiện vừa rồi của Hàn Phong quá chấn động thì với thực lực mà Lý Ngọc thể hiện, nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất đại hội lần này.
Lý Ngọc không quá quan tâm mấy chuyện này, với một người được bồi dưỡng để kế thừa Thiên Môn như Lý Ngọc, tâm trí đương nhiên không phải kiên định bình thường, nhanh chóng điều tiết lại tâm trạng, mặc dù trong lòng có chút cảm khái nhưng cũng không bị Hàn Phong làm cho ảnh hưởng.
Hắn tin với thiên phú của mình, sớm muộn gì cũng có ngày đuổi kịp Hàn Phong, thậm chí vượt qua Hàn Phong.
Tiếp sau đó, thượng quan Vô Ngã đại diện Thiên Tinh hoàng thất, ha ha cười lớn trao giải thưởng trước đây đã hứa cho Hàn Phong.
Đối diện với người trước đây suýt chút nữa đã hại chết Trầm Ngọc, Hàn Phong đương nhiên không coi ra gì, nhưng hắn biết thượng quan Vô Ngã lúc này đang đại diện cho Thiên Tinh hoàng thất, nên cũng không làm bậy.
Hàn Phong lạnh lùng nhận giải thưởng từ tay thượng quan Vô Ngã, nói cảm ơn bằng ngữ khí lạnh nhạt, sau đó xoay người bước xuống đài.
Thượng quan Vô Ngã cũng không để ý nhiều đến thái độ Hàn Phong, dù sao trên đại lục này, hững người có thực lực tính khí đều có chút cổ quái.
Sau khi Hàn Phong tiến hành nhận thưởng, tiếp sau đó là thống kế vị trí xếp hạng của đại hội lần này.
Vì Hàn Phong giành vị trí thứ nhất nên được ba điểm, như vậy Huyền Thiên Tông giành chiến thắng trước Băng Tuyết Các với một điểm ưu thế, xếp vị trí số một.
Vị trí số ba là Liệt Diễm Các, mặc dù Liệt Diễm Các không có ai vào được hai vòng cuối nhưng thành tích bình quân của họ tốt nhất trong các thế lực.
← Ch. 174 | Ch. 176 → |