← Ch.205 | Ch.207 → |
Sau khi nghĩ thông điểm này, trong đầu Hàn Phong nhất thời muốn đem luồng năng lượng này toàn bộ hấp thu để luyện hoá thành đấu khí cho bản thân.
Có chủ ý, Hàn Phong lập tức hành động. Với lượng đấu khí còn lại không nhiều lắm, lại dựa theo Ngạo Thị Thiên Địa bí quyết hắn bắt đầu hấp thu.
Dần đần, theo hành động của Hàn Phong, luồng năng lượng bạo tạc xung quanh cũng chậm rãi bị hắn hút vào. Ma theo quỹ tích vận hành của bí quyết luồng năng lượng này cũng dần dần được chuyển hoá thành đấu khí.
Nhân hoạ đắc phúc, nguyên vốn đấu khí hộ thể bạc nhược từ từ lần thứ hai nồng đậm hơn mà cỗ năng lượng cuồng bạo này cũng bắt đầu thong thả giảm dần.
Chẳng qua, lúc này theo thời gian cỗ năng lượng cuồng bạo chậm rãi tiêu tan, Hàn Phong phân ra nhất niệm tâm thần không chế lượng đấu khí không còn bao nhiêu bắt đầu đè ép đống tài liệu dịch thể triệt để dung hợp.
Mà theo tiến trình dung hợp vài đạo năng lượng bất đồng sản sinh năng lượng bạo tạc lại xuất hiện.
Bất quá, Hàn Phong cũng đã có đối sách nên hắn cũng không có bất cứ điều gì lo lắng. Những luồng năng lượng này đối với hắn chính là liều thuốc bổ vô cùng quý giá. Tự nhiên hắn không thể nào bỏ qua.
Vẫn như lúc trước, Hàn Phong đem luồng năng lượng bạo tạc ra ngoài này hấp thu chuyển hoá thành đấu khí trong cơ thể mình. Sự tình diễn ra vài lần, cuối cùng thì dưới sự nỗ lực của Hàn phong đống tài liệu dịch thể cũng bắt đầu ngoan ngoãn dung hợp thành một thể, hình thành một viên đan dược.
Mà Hàn Phong cũng không quên hấp thu luồng năng lượng đang không ngừng toả ra ngoài.
Như vậy hắn một bên luyện chế đan dược, một bên tu luyện. Tràng cảnh này không khỏi khiến người xem kinh ngạc không thôi.
Lúc này mọi người ở bên ngoài nhìn thấy sự tình phát sinh trên người Hàn Phong thì kinh sợ không thôi.
Duy chỉ có Bố Lôi Địch thì ngược lại, hắn lắc đầu cười nói;
- Tiểu tử này thực sự là quái thau. Dĩ nhiên loại tình huống này hắn cũng có thể nghĩ ra được. Thực không biết thành tựu của hắn sau này sẽ như thế nào.
Thời gian thấm thoát trôi qua, từ khi bắt đầu sự tình đến giờ đã trải qua hai ngày.
Lúc này bên ngoài viện đình cũng chỉ còn có Bố Lôi Địch, Đường Vũ Nhu, và Mộ Tuyết ba người.
Kỳ thực, Mộ Tuyết cũng chỉ vừa đến, nàng đối với thiếu niên thần kỳ Hàn Phong này hiếu kỳ không thôi. Bất quá còn chưa chờ nàng đặt câu hỏi thì luyện dược phòng sứt mẻ bất kham đột nhiên bắn ra một cỗ năng lượng khổng lồ. Chẳng qua cỗ năng lượng này cũng chỉ có thể hình thành trong nháy mắt rồi lại bị Hàn Phong hấp thu vào trong cơ thể.
Tuy rằng chỉ xảy ra trong nháy mắt thế nhưng Bố Lôi Địch cũng có thể cảm nhận được cỗ năng lượng vừa rồi phải thuộc về Cửu Phẩm đan dược thì mới có thể sản sinh ra được. Với phát hiện này, nhất thời làm hắn kinh ngạc lần thứ hai.
Một ngày nữa lại trôi qua, rốt cục Hàn Phong vẫn bất động tĩnh toạ bỗng nhiên mở hai mắt. Một đạo tinh quang sắc bén bắn thẳng ra ngoài nhất thời khiến cho luyện dược phòng vốn sứt mẻ bất kham hoàn toàn đổ nát.
Thoáng cảm thụ tình huống trong cơ thể mình, khoé miệng Hàn Phong không khỏi lộ ra nụ cười thoả mãn. Không nghĩ tới lần này phát sinh sự tình ngoài ý muốn dĩ nhiên lại khiến cho hắn đột phá tiến nhập Địa giai Bát phẩm. Đúng là nhân hoạ đắc phúc. !!!!!!!
Nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, Hàn Phong đình chỉ tiếp tục vận chuyển đấu khí. Đầu tiên là đem khỏa tử sắc tiểu dược hoàn đang trôi ở trước mặt mình nhẹ nhàng tiếp lấy, rồi lấy ở trên mặt đất một cái hộp gấm đặt vào trong đó. Sau đó hắn đứng dậy, thân thể hơi khẽ động, nhất thời ở đầu các khớp xương kêu lên những tiếng răng rắc thanh thuý. Ngay cả đấu khí của Hàn Phong dường như cũng muốn âm hưởng này mà phá thể ra ngoài.
Hàn Phong thoả mãn cười, lần này đánh bậy đánh bạ, dĩ nhiên lại khiến cho bản thân có thể đột phá lên cảnh giới Địa giai bát phẩm, tất nhiên trong lòng vui mừng không ngớt. Mà lúc này trong đầu hắn lại xuất hiện những ý niệm lớn mật.
Nếu như sau này mỗi lần luyện chế cửu phẩm đan dược, cũng đều sản sinh ra tình hình bạo đan như ngày hôm nay thì dựa theo cách làm vừa rồi của Hàn Phong thì chẳng mấy chốc là hắn có thể nhanh chóng đột phá đến Thiên giai chi cảnh sao.
Đương nhiên, Hàn Phong cũng chỉ là thoáng nghĩ như vậy thôi. Loại tình huống bạo đan này không phải nói muốn có là có được.
Thoáng thu thập lại quyết tâm. Hàn Phong lững thững bước ra khỏi luyện dược phòng.
Khi vừa ra đến bên ngoài thì ba người Bố Lôi Địch đang đứng ở bên ngoài cùng phi đến chào đón.
Bố Lôi Địch chợt loé thân đã đi tới trước mặt Hàn Phong. Đầu tiên là quan sát Hàn Phong từ trên xuống dưới vài lần, rồi lập tức nói:
- Tiểu tử, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì. Nguyên bản là ta vẫn thừa hơi lo lắng cho ngươi. Hiện tại nhìn ngươi nhue thế này tựa hồ tinh thần vô cùng phấn chấn.
Nghe được Bố Lôi Địch quan tâm như vậy, trong lòng Hàn Phong thoáng chó chút cảm động. Vị này là la mạn bên người lão quản gia, từ khi lần đầu tiên gặp đến nay đã thập phần chiếu có hắn. Mà khoảng thời gian hắn ly khai Thiên Nguyệt đế quốc thì Bố Lôi Địch cũng theo hắn làm bạn cho đến bây giờ.
Có lẽ Bố Lôi Địch cùng làm bạn đường với hắn còn có ý nghĩ khác. Nhưng sau một thời gian dài Hàn Phong cùng Bố Lôi Địch ở cùng nhau, Hàn Phong tin tưởng rằng Bố Lôi Địch, hắn sẽ không gây ra bất kỳ sự tình bất lợi nào cho mình. Không những thế còn có thể trợ giúp hắn.
Từ đầu chí cuối, Hàn Phong cũng chỉ cười cười, lập tức nói rằng:
- Khiến các ngươi phải lo lắng. Ta không sao hết!
Hàn Phong quay đầu lại nhìn Mộ Tuyết, nói rằng:
- Mộ Các chủ, may mắn không làm phục mệnh. Hoạt Hóa Sinh Linh Đan đã tới tay.
Nói xong Hàn Phong ngọc hạp ra trước mặt.
Mộ Tuyết nghe được Hàn Phong nói như thế, ngược lại có chút kinh ngạc vô cùng. Nguyên bản nàng cho rằng Hàn Phong làm ra động tĩnh lớn như vậy thì việc bảo trụ được tính mạng ra tốt lắm rồi. Nàng không tới Cửu phẩm đan dược này cuối cùng hắn cũng luyện thành.
Có chút ngạc nhiên tiếp nhận ngọc hạp, Mộ Tuyết nhẹ nhàng mở ra. Một luồng khí tức thuần khiết trong nhất thời tràn ra bao phủ toàn bộ bốn người bọn họ.
- Quả nhiên là Cửu phẩm đan dược, không nghĩ tới, ngươi thực sự có thể luyện chế ra.
Mộ Tuyết cảm thán nói:
- Bất quá chỉ vì khoả đan dược Cửu phẩm này mà luyện dược phòng có lịch sử mây trăm năm của Băng Tuyết các chúng ta bị huỷ hoại trong chốc lát.
Hàn Phong nghe vậy cũng có chút thẹn thùng. Hắn cũng không có nghĩ đến vận khí của mình lại tốt đến như thế, dĩ nhiên lại gặp phải tình huống bạo đan.
Thấy Hàn Phong lúng túng, Mộ Tuyết mỉm cười nói rằng:
- Hảo, việc này không thể nào trách ngươi được. hơn nữa Hoạt Hoá Sinh Linh Đan này cũng có thể giúp cho Băng Tuyết các chúng ta trong thời gian tới có nhiều hơn một nhân tài. Ta phải cảm tạ ngươi mới đúng.
- Hàn Phong, ngươi không sao chứ?
Đường Vũ Nhu đứng một bên thấy Mộ Tuyết nói xong cngx bận bịu bất diệt hỏi thăm.
Mộ Tuyết thấy bản thân ái đồ lo lắng cho người thanh niên trước mặt này như vậy. Nàng cũng nhận ra được thâm ý từ trong mắt của Đường Vũ Nhu, nhưng cũng không có nói ra.
Nhưng tên đầu gỗ Hàn Phong lại không có nhận thấy được cái gì không thích hợp ở đây cả, vừa cười vừa trả lời:
- Ta tốt lắm, chẳng qua y phục đã bị phá nát thôi. Còn lại cũng không có gì đáng lo ngại.
- A!!!!!!!!
Vừa rồi vẫn còn lo lắng cho sự an nguy của Hàn Phong, Đường Vũ Nhu nhất thời không có chú ý tới. Bây giờ y phục trên người Hàn Phong đã không còn lấy một mảnh, tất nhiên cảnh sắc xuân quang không thể che lấp được.
Đường Vũ Nhu lớn lên cũng chưa bao giờ đối diện với tình huống như lúc này. Ngay cả nàng được xưng là Băng Tuyết tiên tử cũng không khỏi đỏ mặt tía tai, vội vàng nhắm mắt quay người lại đến nhìn cũng không dám.
Thấy hành động này của Đường Vũ Nhu, lúc này Hàn Phong mới tỉnh ngộ. Trên người mình lúc này có một trái dưa chuột đang đung đưa, nhất thời cũng cảm thấy xấu hổ. Mà lúc này Mộ Tuyết vẫn như cũ đứng ở đó không có dấu hiệu muốn ly khai. Hàn Phong giống như Đường Vũ Nhu cũng bắt đầu đỏ mặt tía tai, xấu hổ nói rằng:
- Mộ Các chủ, có thể hay không xin người......
- Ha ha! Tiểu tử! Niên kỷ của ta cũng đủ làm nãi nãi của ngươi đó, có cái gì mà ta chưa thấy qua chứ.
Mộ Tuyết vừa cười vừa nói, bất quá sau khi nói xong nàng cũng lôi kéo Đường Vũ Nhu ly khai.
Trông thấy hai người đã rời đi, Hàn Phong cũng cảm thấy thoải mái hơn. Bố Lôi Địch đứng một bên tiến lại gần, hắc hắc cười nói:
- Hàn tiểu tử, bị lão bà thấy được xuân quang của cơ thể. Cảm giác như thế nào? Ta thấy người hiếm khi bị quẫn bách như lúc này a, ha ha!
Phanh!
Hàn Phong không ngại tung một quyền đánh về phía Bố Lôi Địch, nhất thời một cỗ đấu khí dâng trào mãnh liệt. Đấu khí phát ra trong nháy mắt hình thành một đạo kình khí đánh tới Bố Lôi Địch.
- Ha ha! Tới rất hay! Tiểu tử ngươi quả nhiên là biến thái mà. Lực lượng này hiển nhiên là Địa giai bát phẩm. Thực sự là quái thai.
Bố Lôi Địch nhẹ nhàng vung tay lên, nhất thời khiến cho kình khí mà Hàn Phong đánh tới tan tác, sau đó nói:
- Bất quá ta khuyên ngươi vẫn nên nhanh chóng quay về thay một bộ ý phục mới. Nếu không một hồi nữa mấy tiểu cô nương đi qua mà thấy được cảnh sắc xuân quang như thế này... Lão phu cũng không muốn mất mặt đâu!
Dứt lời, thanh ảnh Bố Lôi Địch chợt loé lên, biến mất trong đình viện.
Hàn Phong lắc đầu cười hổ, từ khi hắn chào đời tới giờ chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như lúc này.
Trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực nhưng Hàn Phong không thể nào làm khác hơn. Ra khỏi luyện dược phòng trở về phòng khách hắn một đường này vô cùng cẩn thân, tận lực tránh né đoàn người. Thật vất vả lắm mới có thể trở lại gian phòng của mình ở bên ngoài.
Mà lúc này lại có một điều ngoài ý muốn xảy ra với hắn. Hàn Phong còn chưa kịp vào phòng thì có một bóng người nho nhỏ xông về phía hắn.
- Ca ca! Hàn Phong ca ca!
Ở trong Băng Tuyết các này, xung hô với hắn như thế cũng chỉ có một người.
Hàn Phong nhìn về phía bóng người đó, hiển nhiên là tiểu nha đầu Kỷ Thanh Thanh.
Vừa rồi, Kỷ Thanh Thanh dự định đến luyện dược phòng xem tình huống của Hàn Phong vừa vặn trên đường gặp Mộ Tuyết cùng Đường Vũ Nhu. Qua đó biết được Hàn Phong không có việc gì cho nên mới chạy đến đây tìm hắn.
- Ca ca! Ngươi không có việc gì chứ?
Kỷ Thanh Thanh chạy một mạch đến trước mặt Hàn Phong. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì vận động kịch liệt mà không khỏi ửng hồng, vừa thở phì phò vừa nói chuyện.
Hàn Phong giơ tay xoa đầu Kỷ Thanh Thanh, cười nói rằng:
- Ca ca không có việc gì, tiểu Thanh nhi không ở cùng chỗ với mấy vị trưởng lão, thế nào lại rảnh rỗi chạy đến chỗ ca ca chơi thế này.
- Người ta lo lắng cho ngươi mà. Lẽ nào ca ca không chào đón tiểu Thanh nhi.
Kỷ Thanh Thanh quyệt cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt bất mãn nói.
- A!!!
Giữa lúc Hàn Phong đang muốn nói chuyện thì Kỷ Thanh Thanh đột nhiên kinh hãi một tiếng, nguyên bản khuôn mặt hồng thuận trắng nỗi lần thứ hai hoá thành đỏ ửng.
- C ca, ngươi thật đáng ghét!
Kỷ Thanh Thanh nắm tay đấm vào ngực Hàn Phong một cái rồi nhanh chóng quay người lại chạy đi.
- Nha đầu kia, đây là thế nào?
Hàn Phong cảm thấy có chút kỳ quái, lẩm bẩm.
Chợt Hàn Phong nhớ lại y phục trên người mình hiện giờ đang không có lấy một mảnh. Thảo nào tiểu nha đầu đột nhiên lại có hành động như vậy. Chẳng qua Hàn Phong cũng không có giải thích. Một tiểu nha đầu chín tuổi thì hiểu biết được bao nhiêu?
Lắc đầu chán nản, Hàn Phong cũng đành đem sự tình đáng ghét này coi như chưa có gì xảy ra. Cuối cùng thì Hàn Phong cũng về đến gian phong của mình thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Sau đó hắn liền khoanh chân ngồi. Tuy rằng bởi vì năng lượng bạo đan mà khiến hắn tăng cấp ngoài ý muốn. Nhưng Hàn Phong cũng không có lơ là, nhân cơ hội này liền củng cố lại tu vi.
Việc tu luyện được duy trì cho đến tận sáng hôm sau, thẳng đến khi Đường Vu Nhu đến thông tri cho hắn. Hôm nay Kỷ Thanh Thanh sẽ được một vị trưởng lão cường hoá kinh mạch. Đến lúc này, hắn mới đình chỉ tu luyện.
Cùng với Bố Lôi Địch và Đường Vũ Nhu tới Thiên Thính. Lúc này Mộ Tuyết Các chủ và tam đại trưởng lão cũng đã có mặt đông đủ cùng với Kỷ Thanh Thanh đang thảo luận cái gì đó.
Nhìn thấy hai người Hàn Phong đi đến, Mộ Tuyết cũng đứng lên chào hỏi. Lập tức cũng có vài vị trưởng lão thương lương đứng lên.
Hàn Phong vừa tỉ mỉ nghe tự nhiên cũng biết được nguyên lai họ đang thảo luận vấn đề cường hoá kinh mạch cho Kỷ Thanh Thanh.
Đối với việc này Hàn Phong cũng không có chen vào. Mà tiểu nha đầu Kỷ Thanh Thanh hiển nhiên vẫn là có tâm tính của một tiểu hài tử, bị mấy lão bà vây vào giữa nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi buồn khổ không ngớt, nhưng nàng cũng không thể nào tránh được.
Sau một hồi thảo luận, rốt cục mọi người quyết định để đại trưởng lão đến cường hoá kinh mạch của Kỷ Thanh Thanh.
Sau khi có quyết định, đại trưởng lão liền mang theo Kỷ Thanh Thanh vào trong mật thất, còn những người còn lại thì ở bên ngoài hộ pháp.
Quá trình cường hoá kinh mạch này tuyệt đối không được xuất hiện một tia ngoài ý muốn, bằng không thân thể của Kỷ Thanh Thanh không những không được cường hoá mà còn có thể gặp phải nguy hiểm. Vì vậy không thể làm qua loa được.
- Cường hoá kinh mạch này cần phải mất bao nhiêu thời gian?
Hàn Phong đối với việc cường hoá kinh mạch này cũng không có lý giải, lập tức hỏi.
Bố Lôi Địch cũng từng có kinh nghiệm trong chuyện này, vừa cười vừa nói:
- Mỗi người mỗi khác, tình huống bất đồng không giống nhau. Tất nhiên thời gian cũng vì thế mà không giống nhay. Nhưng đại khái nhiều nhất ba ngày là có thể kết thúc.
Bố Lôi Địch giải thích một phen, cuối cùng thì Hàn Phong cũng có thể hiểu được.
Dù sao thì thân thể Thanh Thanh vẫn chưa từng tu luyện qua đấu khí. Tất cả kinh mạch đều ở trong trạng thái cần được khai phá. Mà đấu khí của một Thiên giai cường giả thập phần khổng lồ, nếu như trong nháy mắt quán chú vào trong thân thể của Kỷ Thanh Thanh thì tất nhiên nàng vô pháp chịu được. Cuối cùng thì cũng chỉ có thể bạo thể mà chết.
Cho nên quá trình cường hoá kinh mạch này phải diễn ra một cách từ từ. Nhất là Kỷ Thanh Thanh lại là linh ngọc băng thể. Bản thân thân thể cũng đã vô cùng yếu đuối, chính vì thế càng tốn thời gian hơn.
Nghe vậy, Hàn Phong cũng gật đầu, cùng với mọi người đứng ở bên ngoài thủ hộ.
Lúc này Hàn Phong đột nhiên phát hiện Đường Vũ Nhu hôm nay chẳng biết tại sao thần tình tựa hồ có chút cổ quái. Có chút ngạc nhiên hắn liền quan sát nàng nhiều hơn, ai biết được Hàn Phong vừa để ý thì thấy dáng dấp của Đường Vũ Nhu càng cổ quái hơn. Cuối cùng nàng nghiêng người đi chỉ chừa lại cho Hàn Phong một bóng lưng.
Hành động này của Đường Vũ Nhu khiến cho Hàn Phong nhất thời cảm thấy nghi hoặc.
Một Tuyết đứng một bên, đối với ái đồ của mình nàng vô cùng hiểu rõ. Thấy được cử chỉ khác thường của Đường Vũ Nhu ngày hôm nay, trong lòng cũng đã đoán ra được bảy tám phàn. Chẳng qua là nàng cũng không có lên tiếng nhiều lời là thôi. Nhưng cũng không khỏi khiến cho nàng mỉm cười.
← Ch. 205 | Ch. 207 → |