← Ch.210 | Ch.212 → |
Lâm Phỉ Vân trông thấy sắc mặt có chút hồng thuận của Trầm Ngọc, nói rằng:
- Sư huynh bất công! Một hồi đến liền thân mật với Ngọc tỷ tỷ. Tiểu Vân nhi cũng muốn.
- Khái khai....
Nghe thấy Lâm Phỉ Vân nói vậy, Hàn Phong nhất thời đổ mồ hôi hột, vội vàng nói rằng:
- Tiểu nha đầu, không cho phép nói bậy, vừa rồi Ngọc nhi bất quá là ngã sấp xuống, ta mới phụ nàng đứng dậy mà thôi.
- Hừ! Sư huynh bất công, ta đây liền đi nói cho Linh tỷ tỷ biết!
Lâm Phỉ Vân hiển nhiên đối với câu trả lời của Hàn Phong vô cùng bất mãn, không khỏi uy hiếp nói.
Nhưng thật ra Trần Ngọc đứng một bên không nhịn được để mặc cho tiểu nha đầu hồ ngôn loạn ngữ, vội vàng bịt miệng nàng lại không cho nàng nói lung tung.
Vì tránh cho tình trạng xấu hổ này tiếp tục tiếp diễn, Hàn Phong vội vàng chuyển sang đề tài khác:
- Được rồi, vừa rồi ta nghe thấy hình như các ngươi muốn tìm tiểu Bạch. Nó lại làm gì khiến các ngươi tức giận sao?
Vừa nghe tới Hàn Phong nhắc tới tiểu Bạch, Trầm Ngọc nhất thời có chút tức giận nói:
- Tiểu Bạch quá tham ăn mà! Hai tháng trước ăn của ta Ngũ phẩm đan dược, vừa rồi dĩ nhiên lại thừa dịp ta không để ý liền đem đống Thất phẩm đan dược mà ta mới luyện chế xong ăn hết.
- Thất phẩm đan dược? Đẳng cấp luyện dược sư của ngươi lại tăng?
Hàn Phong có chút kinh ngạc nói.
Tựa hồ còn đang bối rối xấu hổ vì tình huống vừa rồi, Trầm Ngọc có chút nhăn nhó nói rằng:
- Ta...... Ta ở trong thời gian ngươi đi tham gia Thiên Thánh đại hội cũng đã thăng cấp lên trung phẩm luyện dược sư. Dược si tiền bối nói chỉ cần qua một thời gian ngắn nữa là ta có thể thăng cấp trở thành thượng phẩm luyện dược sư.
Hàn Phong nghe được Trầm Ngọc nói như thế, trong lòng đầu tiên là mừng rỡ, sau đó cũng không khỏi cảm khái. Quả thật thiên phú của Trầm Ngọc thật là kinh người. Trải qua sự truyền thụ của Dược si thì tiến độ luyện dược của nàng khiến cho nhiều người phải kinh sợ. Phỏng chừng tiến độ còn nhanh hơn cả Hàn Phong lúc trước. Theo như dự đoán của hắn thì Trầm Ngọc muốn đạt được trung phẩm luyện dược sư thì cần phải mất một năm nữa, còn thượng phẩm luyện dược sư thì cũng phải hai năm nữa.
Chính là hắn cũng không có nghĩ tới, từ bốn tháng trước Trầm Ngọc không ngờ đã đạt được trung phẩm luyện dược sư. Thảo nào lúc đó Hàn Phong muốn rủ nàng đi Thiên Thánh Cốc vui chơi thì bị nàng cự tuyện. Nghĩ lại thì lúc đó Trầm Ngọc chuẩn bị tấn cấp nên không thể nào đi được.
Chẳng qua trong lòng Hàn Phong vẫn còn chút nghi hoặc, lập tức nói:
Vậy cũng không đúng. Ngươi hiện tại là luyện dược sư trung phẩm thì tại sao lại có thể luyện ra được thất phẩm đan dược? Lầm trước ngươi có thể luyện chế được bát phẩm đan dược Liên Bảo đan nhưng cũng xem như ngươi có được cơ duyên xảo hợp. Thất phẩm đan dược như thế nào lại thành công?
- Kỳ thực Mai Xích Sâm đan là bại phẩm do Dược Si luyện chế. Ta thấy vậy liền xin hắn để nghiên cứu, sau đó ta không cẩn thận lại luyện chế thành công.
Trầm Ngọc giống như là tiểu hài tử phạm sai lầm, cúi đầu xoa xoa góc áo thấp giọng nói.
- Không cẩn thận?
Hàn Phong nghe được Trầm Ngọc nói như vậy thiếu chút nữa vì máu lên não mà chết.
Cái gì gọi là không cần thận?
Hàn Phong tự nhận bản thân sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng có nghĩ tới có thể đem tài liệu luyện chế thất bại luyện chế lại một lần nữa thì có thể thành công.
Chiêu thức ấy của Trầm Ngọc quả thực rất là thần kỳ. Ngay cả với kiến thức của Hàn Phong thì trăm ngàn năm qua cũng chẳng bao giờ từng nghe nói qua có một người giống như Trầm Ngọc vậy.
Không chỉ là Hàn Phong, Bố Lôi Địch đi theo phía sau Hàn Phong còn chưa có ly khai nghe được Trầm Ngọc nói vậy thì cũng vô cùng kinh ngạc.
Trầm Ngọc hắn cũng có chút lý giải. Lúc trước gặp mặt tiểu cô nương này, trong ấn tượng đầu tiên của Bố Lôi ĐỊch chính là sự khả ái của nàng. Hơn nữa hắn nhìn qua tựa hồ nàng chẳng có chỗ nào hơn người. Chẳng qua không nghĩ tới chỉ mới vẻn vẹn có hai năm thôi mà một tiểu cô nương bình thường dĩ nhiên lại có thể trưởng thành đến mức này.
Trừ việc Trầm Ngọc có thể đem tài liệu luyện chế thất bại luyện chế lại thành thất phẩm đan dược ra thì với niên kỷ của nàng mà có thể trở thành trung phẩm luyện dược sư đã xem như là thiên phú thập phần được. Hơn nữa nàng vừa rồi cũng có nói qua, chỉ cần một thời gian nữa thôi là nàng có thể trở thành thượng phẩm luyện dược sư.
Nghĩ vậy, Bố Lôi Địch cũng có chút cảm khái. Từ khi hắn gặp Hàn Phong đến nay, hắn bao giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được những sự tình khiến hắn phải kinh ngạc không thôi.
Nguyên bản thân Hàn Phong đã là một con quái vật thần kỳ rồi, cũng không cần phải nói đến. Lúc trước trên được đi đến Băng Tuyết các, tuỳ tiện tìm được một tiểu nha đầu ở trên đường. Không nghĩ tới khi đến Băng Tuyết các thì một nha đầu phổ thông dĩ nhiên trong mắt các Thiên giai cường giả của Băng Tuyết các lại trở thành một kỳ tài tu luyện khó gặp.
Sau cũng cũng chứng minh được Băng Tuyết các hoàn toàn đúng. Tiểu nha đầu đó chỉ mất có một tháng thôi đã có thể có được thành tựu mà một người bình thường phải mất mấy năm mới đạt được. Tốc độ tu luyện bực này khiến Bố Lôi Địch cũng phải líu lưỡi không thôi.
Ai biết lúc này mới vừa tiêu hoá hoàn toàn tin tức này xong thì đột nhiên một tiểu cô nương có quan hệ với Hàn Phong chạy tới nói mình là trung phẩm luyện dược sư. Sắp tới sẽ thăng cấp lên thượng phẩm luyện dược sư.
Hơn nữa ngày hôm nay còn phát hiện ra nàng còn có thể lợi dụng tài liệu phế vật của người khác luyện chế thất bại để luyện chế thành đan dược, từ đó có thể tiết kiệm được những tài liệu trân quý này. Cái này chính là trêu ngươi mà!
Chỉ là cái tin tức này đã vô cùng nghiêm trọng khiến đại não của Bố Lôi Địch kích động không thôi, đừng nói là cái khác.
Nhưng thật ra Hàn Phong trừ việc thoáng giật mình lúc trước thì ngược lại cũng không có cảm giác gì. Dù sao thì thiên phú của Trầm Ngọc hắn cũng nắm rõ. Bằng không lúc trước cũng sẽ không cố ý chạy tới đế đô tương cứu. Kết quả là thiếu chút nữa khiến mình phải bỏ mạng tại U Ám Sâm Lâm.
Bây giờ nghĩ lại thấy lúc trước mạo hiểm như vậy thật là đáng giá. Hiện tại Trầm Ngọc bày ra thiên phú kinh người, Hàn Phong cũng không khó tưởng tượng mấy năm tiếp theo. Trầm Ngọc ở tại phương diện luyện dược tất sẽ có thành tựu to lớn.
Sự việc này khiến Hàn Phong vô cùng vui vẻ nói rằng:
- Ngươi đó! Tiểu nha đầu! Như vậy mà cũng giấu không nói sớm cho ta biết!
Nhìn thấy dáng dấp vui vẻ của Hàn Phong, trong lòng Trầm Ngọc cũng thập phần vui vẻ. Mạng của nàng được Hàn Phong cứu vớt vô số lần. Dĩ nhiên nàng phải nỗ lực học tập chế thuốc để có thể giúp cho Hàn Phong đỡ bận bịu.
Vì vậy, chỉ cần Hàn Phong vui vẻ thì trong lòng Trầm Ngọc tự nhiên cũng vui vẻ không thôi. Nàng nói:
- Ta cũng là vừa mới thí nghiệm thành công, còn chưa kịp nói cho người khác biết thì đã bị tiểu Bạch xú gia hoả này cướp đi.
NÓi đến đây, Trầm Ngọc đột nhiên nhớ tới nàng chính là một được đuổi theo tiểu Bạch. Nhưng vì đụng phải Hàn Phong nên khiến cho nàng quên mất.
Rất nhanh phản ứng lại, Trầm Ngọc không khỏi dời ánh mắt về phía vai của Hàn Phong, tiểu Bạch đang lười biếng nằm gục trên đó, thần tình vô cùng thích ý tựa hồ không có cảm thấy xấu hổ bởi hành động ăn vụng của mình.
Trầm Ngọc cái khác có thể mặc kệ nhưng tiểu Bạch lần này lại ăn vụng sản phẩm thí nghiệm mà nàng vất vả lắm mới có thể thành công. Nói cái gì thì nói không thể cứ như vậy mà buông tha cho nó.
← Ch. 210 | Ch. 212 → |