← Ch.263 | Ch.265 → |
Sự sợ hãi trong nội tâm ngày càng lớn, Hàn Quang thập phần không thích cảm giác này nhưng hắn không thể khống chế được nội tâm. Sau khi liên tực thối lui hơn mười bước, sự sợ hãi này đã truyền khắp toàn thân hắn, hô hấp càng thêm nặng nề, hai chân có chút run run.
Đến cuối cùng, hắn muốn tiếp tục lùi về sau nhưng hai chân lại giống như trở nên nặng ngàn cân, vô luận hắn cố gắng dùng sức thế nào cũng vô pháp nhấc lên.
Mà lúc này Hàn Phong cũng đã tới trước mặt hắn.
Nhàn nhạt nhìn Hàn Quang, thấy vẻ mặt tái nhợt và sợ hãi của hắn, Hàn Phong trong lòng không hề có một chút thương hại nào.
Đối với người muốn đối phó mình, Hàn Phong chưa bao giờ nương tay.
- Ba năm không gặp, ngươi vẫn chứng ngào tật đó, xem ra lần giáo huấn ba năm trước vẫn không thể đề tỉnh ngươi!
Hàn Phong lạnh lùng nói.
Mà những lời này vừa nói ra đồng thời cũng nhắc nhở Hàn Quang.
Lúc này hắn mới chợt nhớ ra, ba năm trước, Hàn Phong sau khi khôi phục thương thế đã có thể dễ dàng đánh bại hắn, thậm chí ngay cả phụ thân hắn cũng bại dưới tay Hàn Phong. Nếu không phải như vậy thì vết nhơ lớn nhất trong lòng hắn cũng không xuất hiện.
Nghĩ vậy, Hàn Quang liền hối hận vì sao vừa rồi lại trêu chọc tên này. Nghe khẩu khí của Hàn Phong thì lần này hắn không dễ dàng được buông tha rồi.
Trong lúc Hàn Quang còn đang thầm hối hận thì Hàn Phong đã xuất thủ rồi.
- Rắc rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, Hàn Quang chỉ cảm thấy cánh tay trái đột nhiên đau đớn kịch liệt, khoé miệng hắn không ngừng giật giật, mồ hôi tuôn ra như suối.
Nguyên lai, Hàn Phong đã trực tiếp vẻ gãy tay hắn mà hắn cũng không kịp có bất kỳ phản ứng gì.
Dường như đau đớn đã khiến nỗi sợ hãi của hắn vơi bớt, hắn cố chịu đau, nghiến răng giận dữ nhìn Hàn Phong nói:
- Hàn Phong, người dám đả thương ta, ngươi cũng biết đây là Hàn gia, cho dù phụ thân ngươi được gia chủ ưu ái thì chắc chắn ngươi cũng sẽ bị gia tộc nghiêm phạt, phụ thân ngươi cũng không giúp được ngươi đâu!
- Ồ, phải không?
Hàn Phong nghe vậy thì không mặn không nhạt nói.
- Ta quên nói cho ngươi biết, từ khi ta bước chân ra khỏi Hàn gia ba năm trước thì ta đã không còn là người của Hàn gia rồi, cho nên những uy hiếp của ngươi đối với ta không có tác dụng.
Dứt lời, lại là một tiếng xương gãy vang lên! Hàn Quang căn bản không nhìn rõ được động tác của Hàn Phong, hắn chỉ cảm thấy cánh tay phải trong nháy mắt truyền tới cảm giác đau đớn khó có thể nói thành lời.
Hàn Quang cúi đầu nhìn thì thấy cánh tay phải của hắn cũng đã bị Hàn Phong trực tiếp bẻ gãy.
Hai cánh tay hắn rũ xuống hai ben hông, thân thể run lên bần bật vì đau đớn.
- Ngươi... người dám làm thế với ta!
Hàn Quang vừa nói, mồ hôi trên trán vừa toát ra không ngừng.
Sắc mặt của hắn lúc này bị đau đớn biến thành văn vẹo tái nhợt không chút huyết sắc.
Mà động tác của Hàn Phong cũng không có dừng lại, một cược nhẹ nhàng đưa lên đá vào chân trái của Hàn Quang.
Động tác tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo kình khí rất mãnh liệt.
Lại một tiếng xương gãy nữa vang lên, thân thể Hàn Quang run rẩy mất khống chế ngã khuỵu xuống đất.
Hiển nhiên chân trái của hắn cũng đã bị Hàn Phong đá gãy.
Ba lần đau đớn kịch liệt liên tục đã khiến Hàn Quang thống khổ vô cùng, hắn la hét thảm thiết, ánh mắt khi nhìn Hàn Phong chỉ còn nỗi sợ hãi và sợ hãi.
Thấy Hàn Phong còn tiếp tục lại gần, Hàn Quang run giọng nói:
- Ngươi... ngươi... đừng... lại... gần! Hàn Phong, xin lỗi ngươi, trước kia là ta không tốt... ngươi đại nhân đại lương... buông tha cho ta đi! Về sau ta không... không dám nữa!
Tựa hồ bị thủ đoạn tàn nhẫn của Hàn Phong làm cho khiếp sợ, Hàn Quang không tiếc mặt mũi, ăn nói khép nép xin Hàn Phong khoang dung, hi vọng Hàn Phong có thể tha cho hắn lần này.
Hàn Phong nhìn vẻ mặt khúm núm của Hàn Quang thì trong lòng chán ghét không thôi, khiến cho hứng thú để tiếp tục giáo huấn cũng không còn.
Liếc nhìn tứ chi đã bị đoạn đi ba của Hàn Quang, Hàn Phong định xoay người rời đi.
Nhưng ngay lúc này bên ngoài liền vang lên vài tiếng bước chân rồi hơn mười đạo nhân ảnh rất nhanh từ bên ngoài xông vào.
Thấy người tới, Hàn Phong tự nhiên biết những người này đều là hộ vệ trong nội viện Hàn gia. Hắn biết tiếng la hét thảm thiết vừa rồi của Hàn Quang đã kinh động nhưng người này.
Hàn gia nội viện thủ vệ đều do Hàn gia trực hệ và chi thứ đệ tử cấu thành, thực lực trong Hàn gia cũng coi như không kém.
Khi hơn mười người này xông vào, Hàn Phong cũng khẽ quan sát một chút. Người đi đầu tuổi chừng ba bốn mươi, đấu khí cũng không kém, cũng là Địa giai cao thủ.
Người này đi tới bên người Hàn Quang, thấy trên người hắn thương thế thập phần thê thảm thì đầu mày liền nhíu lại.
Hắn lập tức quay đầu nhì Hàn Phong thì thấy Hàn Phong vẻ mặt thản nhiên đứng tại chỗ, tựa hồ đối với sự tồn tại của bọn họ không hề để ý.
Thấy hơn mười thủ vệ này đột nhiên xuất hiện, Hàn Quang liền mừng rỡ thốt lên:
- Nguyên Hoành nhị thúc, mau cứu ta, hắn... hắn muốn giết ta!
Thủ lĩnh của đám người này chính là đệ tử dòng chính của Hàn gia, cũng là nhi tử của đường đệ Hàn Thiên Sơn, dựa theo bối phận đúng là thúc thúc của Hàn Quang.
Hơn nữa thực lực của Hàn Nguyên Hoành không kém, cho nên được Hàn Thiên Sơn giao trọng trách đảm nhiệm chức vụ thống lĩnh thủ vệ quân của nội viện. Địa vị tuy không cao nhưng lại là một trong những người có thực quyền ở Hàn gia.
Hàn Quang tự nhiên là Hàn Nguyên Hoành nhận thức, cũng được xem là một hậu bối có thiên phú và thực lực khá tốt.
Trong tràng kiếp nạn vừa rồi, một ít đệ tử có thiên phú tốt hầu như đều đã chết hết, cho nên đối với những hậu bối còn sót lại Hàn gia đặc biệt coi trọng.
Nhưng không ngờ hôm nay lại có người dám cả gan ở trước mặt Hàn Nguyên Hoành hắn đả thương đệ tử trong gia tộc, khiến trong lòng hắn không khỏi dâng lửa giận.
Mà lúc này, mấy người đi theo phía sau hắn nhắc nhở hắn mới phát hiện nằm cách đó không xa còn một người nữa.
Người này, Hàn Nguyên Hoành vừa nhìn bóng lưng liền nhận ra ngay đây là một trong hai tôn tử còn sót lại của Hàn Thiên Sơn - Hàn Bân.
Mặc dù Hàn Bân này Hàn Nguyên Hoành trong lòng cũng có chút khinh bỉ nhưng vô luận thế nào thì Hàn Bân cũng là đệ tử trực hệ, cho nên thấy Hàn Bân bị thương nằm dưới đất, sắc mặt Hàn Nguyên Hoành càng trầm xuống.
Hàn Nguyên Hoành nhìn chằm chằm Hàn Phong hỏi:
- Bọn họ là do ngươi đả thương?
Hàn Phong thấy vẻ mặt âm trầm của Hàn Nguyên Hoành cũng không phủ nhận:
- Không sai, hai người bọn chúng đều do ta đả thương.
- Lớn mật! Ngươi có biết người ngươi đã thương là ai không?
Hàn Nguyên Hoành còn chưa mở miệng thì một tên thủ vệ đã nhịn không được lên tiếng trước.
Hàn Nguyên Hoành thấy vẻ mặt Hàn Phong vẫn không có biến hoá gì thì phất tay ra hiệu cho tên thủ vệ kia im lặng, sau đó quan sát Hàn Phong thật kĩ càng.
Thấy vầng trán của Hàn Phong có vài phần quen thuộc, Hàn Nguyên Hoành không khỏi có chút kinh nghi, hắn nhìn kĩ một hồi, xác định hắn chưa từng thấy Hàn Phong mới mở miệng nói:
- Thiếu niên, người là ai? Vì sao lại đả thương đệ tử Hàn gia ta? Hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng thì đừng trách ta xuất thủ bắt ngươi lại!
- Nguyên Hoành nhị thúc, tên này chính là nhi tử của Hàn Nhất Nguyên, hắn ỷ vào Hàn Nhất Nguyên gần đây được gia chủ ưu ái nên mới không để ai vào mắt. Vừa rồi Hàn Bân thiếu gia vì chưa thấy qua hắn nên mới tuỳ ý hỏi vài câu. Ai ngờ tên này một lời không hợp liền ra tay hạ thủ với Hàn Bân thiếu gia.
Hàn Quang thấy Hàn Nguyên Hoành đến giống như vớ được cái cộc chống lưng liền đổi trắng thay đen vi hãm Hàn Phong.
Hàn Nguyên Hoành vừa nghe Hàn Quang nói cũng có chút kinh dị nhìn Hàn Phong.
Đối với Hàn Nhất Nguyên, Hàn Nguyên Hoành hắn cũng có chút lý giải.
Hắn biết Hàn Nhất Nguyên không phải loại người ỷ thế hiếp người, nhưng không ngờ nhi tử của Hàn Nhất Nguyên lại dám cả gan làm loạn như vậy.
Hàn Nguyên Hoành dễ dàng tin lời Hàn Quang như vậy cũng không trách được hắn.
Dù sao tình huống trước mặt tựa hồ đã chứng minh lời nói của Hàn Quang. Thủ hạ của Hàn Nguyên Hoành sau khi kiểm tra thương thế của Hàn Bân thì phát hiện hắn chỉ bị thương nhẹ, chỉ cần tĩnh dưỡng một chút thời gian khôi phục.
Nhưng Hàn Quang lại bị gãy hai tay và chân trái, bị thương không nhẹ, Hàn Phong hạ thủ có thể nói là rất tàn nhẫn.
Nghĩ đến những chuyện này đều do thiếu niên bình thường trước mắt này gây nên, Hàn Nguyên Hoành rất phẫn nộ.
Hàn Nguyên Hoành chỉ tay vào mặt Hàn Phong lạnh giọng nói:
- Cho dù ngươi là nhi tử của Hàn Nhất Nguyên nhưng ngươi lại quá mức kiêu ngạo, dám công nhiên đả thương người tại Hàn gia, mà người bị đả thương lại là tôn tử của tộc trưởng, lần này ngay cả phụ thân ngươi cũng không cứu được ngươi đâu. Ta khuyên ngươi nên tự giác theo ta đi một chuyến, đừng để ta phải động thủ!
Hàn Phong thấy Hàn Nhất Nguyên dễ dàng tin lời của Hàn Quang như vậy, trong mắt liền loé lên một tia lãnh ý, hắn dùng giọng điệu thản nhiên nói:
- Nếu ta nói không thì sao?
- Xem ra ngươi còn chưa hiểu được tình huống của bản thân, hay là ngươi vẫn cho rằng có phụ thân ngươi làm chỗ dựa thì ngươi muốn làm gì thì làm?
Hàn Nguyên Hoành thấy Hàn Phong vẫn kiêu ngạo như vậy thì càng tin tưởng lời nói lúc trước của Hàn Quang.
Hàn Phong cũng không để ý tới lời nói của Hàn Nguyên Hoành mà nhìn về phía Hàn Quang, lạnh giọng nói:
- Ta định lưu lại cho ngươi một chân, nhưng hiện tại ta đã thay đổi quyết định! Một chân còn lại của ngươi ta cũng muốn!
Hàn Quang khi tiếp xúc với ánh mắt của Hàn Phong thì không nhịn được rùng mình, cảm giác sợ hãi vốn đã tiêu mất bây giờ lại trở về.
Mà Hàn Nguyên Hoành thấy Hàn Phong không thèm để ý tới hắn nên không khỏi phẫn nộ quát:
- Tiểu tử, Hàn gia không phải chỗ không người để ngươi muốn làm gì thì làm. Nếu ngươi đã không biết điều thì đừng trách ta vô tình!
Dứt lời, Hàn Nguyên Hoành liền phóng tới Hàn Phong. Hành động và lời nói của Hàn Phong đã tgriệt để kích nộ hắn.
Hàn Nguyên Hoành thực sự muốn giáo huấn tên tiểu từ này thật tốt để tên tiểu tử này biết cách làm người.
Thấy Hàn Nguyên Hoành xông tới, Hàn Phong mi mắt cũng không giật một cái, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân hình hắn bỗng nhiên biến mất.
Hàn Nhất Nguyên cũng bị một màn này làm cho giật mình không thôi. Đang lúc hắn đang không hiểu ra sao thì đằng sau lưng hắn đột nhiên vang lên một tiếng hét rất thảm thiết.
Hàn Nguyên Hoành vội vàng xoay người lại, thì thấy Hàn Quang không biết từ lúc nào đã bị Hàn Phong bẽ gãy luôn cái chân còn lại.
Lúc này, Hàn Phong một tay đang bóp cỏ Hàn Quang nhấc lên, trong mắt tràn ngập lãnh ý nhìn thẳng vào Hàn Quang lạnh giọng nói:
- Ngươi cho rằng có người tới là có thể bảo đảm an toàn cho ngươi? Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, hôm nay cho dù Hàn Thiên Sơn có tới đây cũng không ngăn được ta!
Nghe giọng nói lạnh thấu xương của Hàn Phong, trong lòng Hàn Quang đã triệt để băng giá, thân thể hắn bởi vì đau đớn và lời nói rợn người của Hàn Phong là khẽ run lên.
Hàn Quang rõ ràng cảm giác được sát ý nhàn nhạt toát ra từ người Hàn Phong.
Hàn Nguyên Hoành lúc này mới kịp phản ứng lại. Hắn thấy Hàn Phong dĩ nhiên lại không để ý tới hắn, công nhiên ở trước mặt hắn hạ thủ với Hàn Quang, điều này chẳng khác nào trực tiếp tát lên mặt hắn. Nhìn đám thủ hạ phía sau, sắc mặt Hàn Nguyên Hoành không khỏi có chút đỏ lên.
Sau đó lại nghe khẩu xuất cuồng ngôn của Hàn Phong gọi thăng tục danh của gia chủ, Hàn Nguyên Hoành làm sao có thể để yên được, hắn tực giận quát:
- Lớn mật, dám gọi thẳng tục danh của gia chủ! Hàn Phong, ta thấy ngươi đã điên rồi, hôm nay ta sẽ thay phụ thân ngươi dạy dỗ ngươi cho tốt!
Dứt lời, thân hình Hàn Nguyên Hoành lại hướng về phía Hàn Phong lao tới.
Hàn Quang thấy Hàn Nguyên Hoành xuất thủ, trong mắt liền có chút vui mừng.
Nhưng niềm vui còn chưa được châm ngòi đã bị sự sợ hãi lần nữa xâm chiếm.
Mọi người căn bản không thấy Hàn Phong xuất thủ như thế nào mà chỉ thấy Hàn Nguyên Hoành vừa tới gần Hàn Phong lập tức liền bay ra ngoài hơn mười thước.
Hàn Nguyên Hoành bất quá chỉ là một Địa giai nhị phẩm võ giả, làm sao là đối thủ của Hàn Phong! Nếu không phải Hàn Phong đã lưu lực thì một đòn vừa rồi đã lấy đi tính mạng của Hàn Nguyên Hoành.
Đám thủ vệ còn lại thấy Hàn Nguyên Hoành bị đánh bay thì sắc mặt cũng đại biến, nhưng bọn họ lại không hề thối lui mà nhanh chóng bao vây xung quanh Hàn Phong.
Hàn Phong thấy hành động của mấy người này, trong lòng cũng thầm kinh ngạc. Xem ra Hàn gia cũng chưa quá mức xuống dốc, chi ít cũng còn được những đệ tử có cốt khí như thế này, so với tên Hàn Quang trong tay mình còn tốt hơn rất nhiều.
Hàn Phong thấy một tên thủ vệ trong đó lén phát tín hiệu đi nhưng hắn cũng không ngăn cản, mà cũng không có ý định buông Hàn Quang ra.
Hàn Quang lơ lửng trên không, tứ chi đã bị biến dạng, mỗi lần thân thể hắn run run thì tứ chi cũng lay động theo.
Đúng lúc này, từ bên trong nội viện có một đạo nhân ảnh rất nhanh phóng tới.
Hàn Quang không cần nhìn, chỉ dựa vào khí tức đã biết là Hàn Thiên Sơn đến.
Quả nhiên, thân ảnh đó loé lên vài cái, Hàn Thiên Sơn đã đứng trước mặt mọi người. Nhìn Hàn Bân và Hàn Nguyên Hoành nằm cách đó không xa, trán Hàn Thiên Sơn khẽ nhíu lại, sau đó lại thấy đám thủ vệ đang vây quanh Hàn Phong, mà Hàn Phong một tay lại đang bóp cổ Hàn Quang nhấc lên thì trong lòng hắn càng khó hiểu.
Hàn Nguyên Hoành lúc này cũng cố gắng giãy dụa đứng lên, vội vàng nói lại mọi chuyện cho Hàn Thiên Sơn.
Hàn Thiên Sơn sau khi nghe xong, hai hàng lông mày càng nhíu lại. Hắn rất rõ ràng phẩm đức của tôn tử hắn, mà đối với tính cách của Hàn Phong hắn cũng khá rõ. Hàn Phong không phải loại người tuỳ ý thích đi gây sự như vậy.
Huống chi bây giờ Hàn gia còn rất nhiều chuyện cần đến sự trợ giúp của Hàn Phong. Ngay cả Đoạt Thiên đan cũng cần Hàn Phong tự thân luyện chế, mà Hàn Thiên Sơn hắn cũng chưa muốn buông tha ý định để Hàn Phong tiếp quảng Hàn gia.
Chỉ mới bấy nhiêu đó cũng đã đủ khiến Hàn Thiên Sơn coi trọng Hàn Phong rất nhiều rồi.
Vì vậy, Hàn Thiên Sơn bước tới hai bước, mọi người thấy hắn tiến tới thì nghĩ rằng hắn sẽ xuất thủ, ai ngờ hắn lại mở miệng nhẹ nhàng nói:
- Hàn Phong, nể mặt lão phu, việc này dừng tại đây được không?
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng Hàn Thiên Sơn lập tức khiến toàn trường im lặng, đám thủ vệ không thể tin được nhìn người gia chủ của mình.
Hàn gia gia chủ tại sao lại khách khí với Hàn Phong như vậy? Hơn nữa, dựa theo bối phận thì Hàn Phong còn là tôn tử của Hàn Thiên Sơn!
Mặc kệ mọi người suy nghĩ như thế nào, Hàn Phong không hề để ý. Khi nghe Hàn Thiên Sơn nói vậy, Hàn Phong hơi do dự một chút: hiện tại hoàng thất còn nhiều việc nhờ tới Hàn gia nên hắn cũng không thể nào đắc tội Hàn Thiên Sơn quá mức được.
Nghĩ vậy, tay Hàn Phong khẽ buông lỏng ra. Mọi người tưởng là hắn muốn buông Hàn Quang ra, ai ngờ ngay lúc này từ bàn tay hắn truyền ra một cổ đấu khí mạnh mẽ đi vào thân thể Hàn Quang.
← Ch. 263 | Ch. 265 → |