← Ch.288 | Ch.290 → |
Lúc này trong lòng Hàn Phong đột nhiên có một lại xung động không thể nào hiểu được.
Hắn thập phần nghĩ rằng đến khí Tiên Thiên đấu khí của hắn đạt tới cửu chuyển thì sẽ xảy ra tình cảnh như thế nào.
Chẳng qua vừa mới nhất chuyển Tiên Thiên đấu khí thôi mà đã khiến hắn mất một năm thời gian. Như vậy thời gian để đạt được nhị chuyển tự nhiên sẽ ngắn hơn. Mà cửu chuyển Tiên Thiên đấu khí một khi đại thành thì sẽ có hiện tượng kinh khủng nào xảy ra.
Hàn Phong hôm nay thập phần chờ mong ngày đó sẽ đến.
Lại thêm một ngày nữa trôi qua ở Thanh Hà thôn, lúc này Hàn Phong cũng đã bế quan được hai tháng.
Hai tháng qua với học thức của một Thiên giai ngũ phẩm cường giả của Lý Thần cùng với sự trợ giúp của đan dược mà Hàn Phong luyện chế thì vài tên tiểu hài tử của Thanh Hà thôn cũng đã có những biến hoá trong việc tu luyện đấu khí.
Lý Thần phát hiện những hài tử trong thôn này không biết có phải vì đời đời chưa từng tu luyện đấu khí nên bản thân tư chất bọn chúng cũng chỉ có thể tính là phổ thông mà thôi.
Mặc dù tồn tại Ngưng Thần đan của Hàn Phong trợ giúp, trải qua ba tháng thời gian thì đại bộ phận hài tử, đấu khí trong cơ thể cũng chỉ xem như mới nhập môn mà thôi. Hiện tại cũng đạt đến cơ sơ nhất phẩm.
Có một vài tiểu hài tử thông minh một chút thì mấy ngày hôm trước đã có thể bước vào cơ sở nhị phẩm.
Đương nhiên Lý Thần dạy những hài tử này tu luyện đấu khí vốn cũng không có ôm hi vọng gì nhiều. Cho nên cũng không có ý nghĩ gì đặc biệt, bởi vậy mà đối với tu chất tầm thường của đám nhỏ hắn cũng không có thất vọng. Mỗi ngày vẫn như trước hớn hở nghe đám nhỏ nhí nhố kêu gia gia, khiến hắn cảm thấy rất vui tai, vô cùng cao hứng.
Bất quá, cũng có vài điều ngoài ý muốn của hắn. Người khiến cho Lý Thần cảm thấy ngoài ý muốn chính là tiểu nha đầu Nhị Nha lần trước ở trước đầu thôn nói phải gả cho Hàn Phong mà không muốn kết hôn làm vợ đại ngốc.
Nhị Nha tiểu cô nương tinh quái, tuy rằng chỉ mới có tám tuổi, nhưng cũng đã rất tinh quái. Một khi mở miệng là giết người phải đền mạng.
Lúc trước Lý Thần cũng là bị Nhị Nha tiểu oa nhi đó kêu vài tiếng gia gia mà khiến cho hắn hứng khởi dạy bọn trẻ tu luyện đấu khí.
Mà thiên phú của Nhị Nha cũng khiến cho Lý Thần cảm thấy kinh ngạc không thôi. So với các tiểu hài tử khác thì thiên phú của Nhị Nha có thể nói là cực cao, mới ba tháng thôi là đấu khí của Nhị Nha cũng đạt được cơ sở tứ phẩm. Trực tiếp bỏ xa đám nhỏ khác trong thôn ở phía sau.
Tu luyện được ba tháng, liền có tu vi cơ sở tứ phẩm, hơn nữa Nhị Nha cũng chỉ mới có tám tuổi.
Dù cho đem Nhị Nha đến những địa phương khác thì cũng không có gì nổi bật cả. Nghĩ tới lúc đầu Hàn Phong mười một tuổi cũng chỉ mới là cơ sở tam phẩm. Hơn nữa lúc đấy Hàn Phong mới bắt đầu tu luyện đấu khí.
Về phần đại ngốc, niên kỷ lơn hơn Nhị Nha một ít bất quá cũng chỉ mới có chín tuổi mà thôi.
Tuy rằng ngày thường thoạt nhìn có chút bộ dạng sầu não nhưng đối với độ mãn cảm của đấu khí thì lại hoàn hảo dị thường.
Hơn nữa hắn vẫn luôn nghĩ rằng sau này sẽ cưới Nhị Nha là vợ. Cho nên ở phương diện tu luyện đấu khí dĩ nhiên là không muốn bị Nhị Nha đánh bại. Từ sau khí đại ngốc bắt đầu tu luyện đấu khí thì mỗi ngày đều mất ăn mất ngủ, chỉ có chăm chăm tu luyện.
Phần tinh thần này cũng khiến cho Lý Thần có cảm giác ngoài ý muốn.
Bất quá, mặc dù đại ngốc thập phần liều mạng, hơn nữa thiên phú so với những tiểu hài tử khác cũng hơn xa. Nhưng hắn cũng là không có được thông minh như Nhị Nha cho nên vẫn còn bị nàng bỏ xa một đoạn.
Qua ba tháng thời gian, đấu khí của đại ngốc cũng đã đạt được cơ sở tam phẩm. So với Nhị Nha cũng là muốn kém hơn nhất phẩm.
Hơn nữa, tiểu nha đầu Nhị Nha thường ngày rất lười biếng, Lý Thần xem ra nếu như Nhị Nha có thể chăm chỉ như đại ngốc thì tin tưởng thành tựu sau này cũng không có quá kém.
Đương nhiên, Lý Thần đói với điểm ấy cũng không quá mức cưỡng cầu. Dù sao thì những hài tử này từ nhỏ đã sinh trưởng trong thôn. Có lẽ cả đời bọn nhỏ cũng chỉ sống ở đây mà thôi. Ở đây tuy có hơi nghèo khó một chút nhưng được cái vô ưu vô lo, còn hơn là đi ra thế giới bên ngoài đầy rẫy những cạm bẫy, suốt ngày cũng chỉ là người lựa ta gạt.
Một ngày, thái dương còn chưa xuống núi, sơn lâm phía sau làng bị một tầng hồng quang bao phủ.
Một mỹ cảnh như vậy ở bên ngoài cũng không thể nào bát gặp được. Nhưng đối với những thôn dân quanh năm chỉ sinh hoạt ở đây tự nhiên cũng không thể trách được bọn họ không ngạc nhiên mới là lạ.
Bất quá, vốn trong sơn lâm không hề có người thế nhưng lúc này lại có hai đạo thân ảnh đang lén lút đi tới.
- Nhị Nha, chúng ta thật muốn đi tới sao? Yêm Đa nói phía sau núi vô cùng nguy hiểm. Tiểu hài tử như chúng ta nếu mà đi tới sẽ bị quái vật ăn tươi nuốt sống.
Đi ở phía sau, một thân ảnh hơi cường tráng một chút, ấp úng nói rằng.
Sau khi hắn nói xong, phía trước thân ảnh được gọi là Nhị Nha còn quay đầu lại bất mãn nói:
- Đại ngốc, ngươi nếu như không dám đi thì ngươi đi về một mình đi!
Hai đạo thân ảnh nho nhỏ này không phải ai khác chính là Nhị Nha và đại ngốc mới tu luyện đấu khí được ba tháng.
Mà nghe được Nhị Nha nói như vậy, trong lòng đại ngốc tuy rằng còn có chút sợ hãi nhưng vẫn như cũ ngẩng đầu lên, mạnh dạn nói rằng:
- Ai.... ai nói ta không dám!
Chẳng qua nghe khẩu khí cũng thoáng hiển lộ ra nội tâm bất an của hắn.
- Hừ! Ngươi như vậy mà còn đòi cưới ta làm vợ. Ngươi mà như vậy thì đừng hòng ta gả cho ngươi!
Nhị Nha chế tạo nói:
- Ta nghe Tiêu Linh tỷ tỷ nói, Hàn Phong ca ca đang ở một mình sau núi hai tháng nay rồi, ngươi thật là vô dụng quá đi.
Nghe vậy, đại ngốc lại nhỏ giọng thì thầm:
- Cái gì! Ta làm sao có thể so được với Hàn Phong ca ca!
Hai tiểu oa nhi vừa đi vừa nói chuyện, vẫn tiếp tục đi vào sâu bên trong thâm sơn.
Hai người lại nhanh chân bước đi, đại ngốc đột nhiên lại mở miệng nói:
- Nhị Nha chúng ta thật sự sẽ đi tiếp sao?
Nhị Nha nghe vậy không kiên nhẫn được gật đầu nói:
- Ngày hôm qua ta đã đánh bại được Đại Trụ ca đánh bại. Mà Đại Trụ ca có thể đi vào trong thâm sơn thì chúng ta dĩ nhiên là có thể đi được rồi.
Thấy khuyên bảo vô hiệu, đại ngốc cũng chỉ có thể cau mày, một đường theo phía sau.
Vốn Thanh Hà thôn không có tiếp xúc quá nhiều với thế giới bên ngoài những trong thôn vẫn có truyền lưu một truyền thuyết đáng sợ.
Nhị Nha từ trong miệng Đại Trụ ca biết được nghe nói ở phía sau núi có một con ma thú thập phần đáng sợ. Một năm trước đám thôn dân bọn họ kinh nghiệm phong phú đến trên núi săn thú một thời gian cũng chính là ngoài ý muốn đụng phải con ma thú này. Cho nên cũng chỉ có thể tay không trở về.
Chuyện này cũng khiến cho đám thôn dân khiếp sợ không thôn.
Thẳng đến sau khi sự tình phát sinh được ba tháng, Thanh Hà thôn cũng có một thanh niên thân thể khoẻ mạnh sốt suột lên núi tìm kiếm. Sau lần quay lại núi tìm kiếm đó cũng không có phát hiện được tình huống nào khả nghi.
Cho nên dần dà thôn dân cũng bắt đầu quên đi. Về phần ma thú bọn họ có rằng chẳng qua cũng chỉ là trùng hợp lúc lúc đi săn thú mà gặp được mà thôi.
Hàn Phong ở trong thôn cũng từng nghe qua chuyện này nhưng hắn cũng không thèm để ý. Hắn cũng từng ra sau núi cảm thụ mà không phát giác ra được khí tức của ma thú.
Hơn nữa hắn cũng bế quan ở một địa phương tương đối bí mật mà người bình thường căn bản khó có thể phát hiện được. Cho dù có phát hiện đi chăng nữa thì với trạng thái hiện nay của Hàn Phong cũng rất khó có thể tiếp cận được hắn.
Thái dương đã hoàn toàn khuất sau dãy núi. Nhị Nha và đại ngốc hai người dưới ánh trăng hôn ám vẫn bước đi trong cánh rừng mà đã bắt đầu trở nên yên tĩnh quỷ dị một cách lạ thường.
Hai người rốt cuộc cũng có thể đi đến đỉnh núi. Nhìn một màn đêm tối đen trước mắt hai tiểu hìa tử cũng cảm thấy vô cùng mờ mịt. Mà Nhị Nha gan lớn nhìn thấy một mảnh đen kịt như vậy cũng không khỏi cảm thấy nổi da gà sợ hãi.
- Hiện.... Làm sao giờ?
Đại ngốc nhìn về phía màn đêm trước mặt. Đến cả những ngón tay của hắn cũng không thể nào nhìn thấy được, không khỏi lắp bắp nói.
Mà Nhị Nha hiển nhiên cũng có chút do dự, không khỏi quay đầu lại lẩm bẩm nói:
- Ta cũng không biết, nếu không chúng ta trở về đi! Nghĩ rằng tối rồi ma thú cũng cần phải nghỉ ngơi. Chắc hẳn không có dám đi ra ngoài.
- Ân?
Đại ngốc trông thấy Nhị Nha, đầu tiên là sửng sốt, chợt biến sắc, lắp bắp chỉ vào đằng sau Nhị Nha nói:
- Nhị Nha! Tựa hồ ma thú không có sợ bóng tối!
- Ai nói với ngươi! Lẽ nào ngươi đã gặp qua!
Nhị Nha liếc mắt nhìn đại ngốc, khinh miệt nói.
Đại ngốc không để ý tới nhãn thần coả Nhị Nha, vẫn mở to mắt nhìn vào đằng sau Nhị Nha, bất quá thanh âm cũng trở nên run rẩy nói:
- Trước chưa thấy qua, bất quá hiện tại đã thấy được rồi! Ma thú không có sợ bóng tôi!
- Uy! Đại ngốc, ngươi đang nói cái gì đó.
Nhị Nha thấy được bộ dạng ngây ngốc của đại ngốc, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không khỏi cảm thấy giận giữ.
Chẳng qua chẳng đợi nàng nói xong thì từ phía sau nàng truyền đến một tiếng gầm giận giữ.
Rống!
Một âm thanh vang vọng cả sơn lâm, vô số lá cây đều bị tiếng hống này khiến thân cây rung chuyển mà rơi xuống.
- Này....... . Đây là.... .
Nhị Nha bị tiếng rống bất thình lình khiến bản thân nàng giật mình không khỏi vội vàng quay người lại nhìn lại phía sau.
Trong lúc đó, hai đại lưỡng ảnh lục quang tràn ngập sự quỷ dị, yếu ớt từ trong bóng tối bắn ra.
Ngay sau đó những tiếng bước chân nặng nề rơi vào trong tai hai tiểu hài tử.
Theo tiếng bước chân ngày càng gần, Nhị Nha và đại ngốc cũng nhìn không được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt. Hai người đều cảm thụ được bản thân đang không ngừng run rẩy, kinh hoàng, sợ hãi.
Rất nhanh đạo lục quanh đã xuất hiện trước mặt hai tiểu hài tử. Nương theo đó là con ma thú thân hình cao gấp đôi đại ngốc xuất hiện.
Nhị Nha cũng không phải không nhận thức được ma thú trước mặt. Chẳng qua lúc này là đêm tối, tiểu oa nhi Nhị Nha cũng chỉ có thể nhìn thấy được cả thân con ma thú có lân phiến đen kịt, cùng với cái mồm to và những chiếc răng nanh sắc nhọn. Hiện tại sắc mặt hai tiểu hài tử đã trở nên trắng bệch.
Lại thêm một tiếng rống nữa!
Nhất thời khí tức băng lãnh như xương không ngừng hướng tới hai tiểu hài tử.
Cũng may đại ngốc phản ứng không chậm, vội vàng lôi kéo Nhị Nha bé nhỏ của hắn bỏ chạy. Trong miệng không ngừng hô:
- Nhị Nha! Chúng ta mau chạy thôi!
Phục hồi lại tinh thần, Nhị Nha cũng đem ước nguyện bân đầu lên núi hoàn toàn gặt phát đi. Lúc này Nhị Nha cũng chỉ có thể nghe được thanh âm của đại ngốc, đồng thời cũng không ngừng nhanh chân chạy theo hắn.
Đột nhiên ma thú xuất hiện, con ma thú nhìn thấy hai người Nhị Nha và đại ngốc đang chạy trốn, tức thì bốn mắt không ngừng loé lên lục quang, lập tức khai cước bộ đuổi theo hai tiểu oa nhi.
Hai tiểu oa nhi bất quá cũng chỉ mới tu luyện đấu khí được có ba tháng. Tuy rằng thiên phú cũng khá tốt, nhưng thực lực cũng chỉ mới tính là nhập môn mà thôi. Làm sao có thể đủ sức chạy trốn khỏi hai con ma thú không biết tên này.
Qua một hồi, hai tiểu oa nhi chạy được một đoạn thì dừng lại thở hổn hên, mà ma thú lúc này cũng đuổi đến dừng trước mặt hai người.
Dường nhu ma thú muốn trêu đùa hai tiểu oa nhi thì phải cho nên nó cũng không đuổi theo quá nhinh. Vì thế mà hai tiểu hài tử có chạy như thế nào đi chăng nữa thì con ma thú cũng giống như u linh bám theo. Nhị Nha và đại ngốc trong lòng vô cùng sợ hãi không ngừng kêu to.
Rốt cuộc chạy được một hồi thì Nhị Nha và đại ngốc cũng quá mệt mà tựa lưng vào một cây đại thụ nghỉ ngơi. Con ma thú kinh khủng kia một lần nữa lại hiện ra trước mắt hai người.
Nhị Nha trong lòng cảm thấy hối hận, sơm biết thế này nàng cũng sẽ không thể hiện buộc đại ngốc cùng với mình lên núi. Cuối cùng giờ đây lại liên luỵ đến hắn.
Nghĩ đến đây, thanh âm Nhị Nha mặc dù có chút run nhưng lại kiên định vô cùng nói:
- Đại ngốc, ngươi mau chạy, để ta trấn trụ nó.
Đại ngốc nghe vậy cũng kịp phản ứng, vẻ mặt lo lắng nói:
- Thế nào có thể được! Phải là đẻ ta ở lại chế trụ nó, ngươi thực lực cao hơn ta, có thể chạy thoát được cũng chỉ có ngươi mà thôi!
- Ai nha! Đại ngốc, ngươi nghe ta nói đi!
Nhị Nha không khỏi quýnh lên, tức giận nói.
Chẳng qua, hai người còn muốn tranh chấp thì bên kia ma thú hiển nhiên cũng mất đi tâm tình đùa với hai người. Một tiếng gầm nhẹ được phát ra, cái đầu cự đại của nó ngẩng lên, lập tức hướng về phía Nhị Nha lao tới.
Thấy con ma thú đang lao về phía mình thì khuôn mặt Nhị Nha nhất thời trắng bệch, nội tâm vô cùng khủng hoảng, kinh thanh hét lên một tiếng.
Ngay khi nguy hiểm trước mắt thì không hiểu tại sao xung quanh không khí lại xuất hiện ba động, trong nháy mắt bao phủ cả sơn lâm.
Biến cố đột nhiên nhiên này khiến cho con ma thú đang muốn dùng lợi trảo đem con mồi trước mặt xe thành từng mảnh nhỏ không khỏi dừng lại.
Dựa vào sự nhảy cảm trời sinh của khứu giác mà con ma thú tướng mạo xấu xí này không khỏi cảm thấy bất an.
Trận ba động này không ngừng mang đến cho nó nguy cơ vô cùng to lơn.
Nhất thời con ma thú xấu xí thân thể loạng choạng dừng trước mạt Nhị Nha. Trong miệng không ngừng gầm nhẹ, tựa hồ muốn bỏ qua cảm giác bất an này.
Mà Nhị Nha và đại ngốc đứng ngây ngốc một chỗ, lúc này hai tiểu hài tử ôm lây nhau chăm chú nhìn nhìn con ma thú, hai thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy.
Thẳng đến một lúc lau sau đí, lá gan hơi lớn một chút, Nhị Nha phát hiện tựa hồ không hề có động tĩnh nào, lúc này mới chậm rãi mở mắt.
- Di!
Nhị Nha không khỏi kinh nghi hô lên một tiếng, nàng thấy con ma thú vốn vô cùng kinh khủng không biết tại sao đột nhiên lại không ngừng loạng choạng tựa hồ không có để ý tới hai người.
Lúc này đại ngốc bởi tiếng hô của Nhi Nha mà cũng mở mắt ra nhìn. Hai tiểu hài tử nhìn con ma thú trước mặt trong lòng nhất thời không thể hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này xung quanh sơn lâm ba động quỷ dị ngày càng rõ ràng.
Lúc này ngay cả thực lực nhỏ yếu như Nhị Nha vầ đại ngốc cũng có thể cảm ứng được nó.
- Đây là.... . Chuyện gì đã xảy ra? Nó sao lại trở nên như thế?
Nhị Nha mở to hai mắt, không giải thích được hỏi.
Đại ngốc ngồi bên cạnh nghe vậy, cũng sờ sờ đầu nói:
- Có hay không bởi vì tiếng hét của ngươi là khiến nó bị như thế?
- Phanh!
- Oa! Sao ngươi lại đánh ta!
Đại ngốc lấy tay xoa xoa chỗ bị đánh bất mãn nói.
Nhị Nha thu hồi quả đám, vẻ mặt xấu hổ trừng mắt nhìn đại ngốc. Tiểu oa nhi cũng không có nói lời nào, hiển nhiên lời nói vừa rồi của đại ngốc cũng khiến nàng cảm thấy mất mặt mũi.
← Ch. 288 | Ch. 290 → |