← Ch.291 | Ch.293 → |
Hai người tới chỗ hai tiểu tử gặp phải ma thú thì dừng lại, Hàn Phong ngồi xổm người xuống, kiểm tra xung quanh cẩn thận.
Tuy rằng đã qua hai ngày, nhưng khí tức khiến người ta phải buồn nôn vẫn không tiêu tán.
Hàn Phong chỉ vào trước mặt mình nói với Lý Thần rằng:
- Ngươi xem thử nơi này đi.
Lý Thần tiến lên hai bước, cũng ngồi xổm người xuống quan sát, sau một lát, cũng nhíu mày nói:
- Quả nhiên là khí tức khiến người ta buồn nôn, hẳn là bọn người kia rồi.
Ngừng một chút, Lý Thần nghi hoặc nói:
- Ngươi bảo hôm trước các ngươi gặp phải một con ma thú ở đây? Chứ không phải con người?
Hàn Phong gật đầu, nói rằng:
- Mặc dù ta không có tận mắt nhìn thấy, nhưng từ dấu vết lưu lại trên mặt đất khi đó mà xem, xác thực không phải người bình thường có thể làm được, hơn nữa hai đứa trẻ kia tuy còn nhỏ nhưng không đến mức ngay cả con người hay ma thú cũng nhận không ra.
Lý Thần nghe vậy, tự nhiên cũng hiểu, trầm ngâm một lát mới kỳ quái nói:
- Ta quen biết với đám người kia hơn hai mươi năm rồi, nhưng chưa bao giờ nghe qua Võ Hoàng Điện còn có ma thú tồn tại, lẽ nào là do bọn họ chọc ghẹo mà đi ra?
- Có lẽ có khả năng này, chúng ta đối với Võ Hoàng Điện cũng không biết rõ, nếu bọn họ có bí pháp cải biến đấu khí trên người, cũng không thể loại trừ khả năng bọn họ dùng phương pháp kia trên ma thú.
Hàn Phong phân tích tiếp/
Căn cứ số lần tiếp xúc, Hàn Phong đối với Võ Hoàng Điện quỷ thần khó lường cũng có nhận biết sâu sắc.
Võ Hoàng Điện sử dụng bí thuật đã hoàn toàn vượt qua tri thức của đại lục, hiển nhiên bọn người kia ẩn dấu không biết bao nhiêu năm mới có thể làm được như vậy.
Đối với những kẻ dấu đầu lòi đuôi khác, Hàn Phong thực sự không đoán ra rốt cuộc chúng muốn làm gì.
Lần này ngoài ý muốn phát hiện tung tích Võ Hoàng Điện, Hàn Phong tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội tìm kiếm này.
Cùng Lý Thần thương lượng một chút, hai người lập tức đi vào sâu trong rừng.
Đi được một lát, Hàn Phong phát hiện, sơn lâm này so với trong tưởng tượng còn lớn hơn, lại thêm cây cối xung quanh cũng um tùm, rậm rạp hơn bình thường.
Theo Hàn Phong từ từ tiến vào sâu hơn, độ rậm rạp cũng ngày càng tăng theo.
Nếu như không phải hai người thực lực đã đạt tới thiên giai, e là vô pháp đi tiếp, điều này cũng giải thích tại sao người dân Thanh Hà thôn đời đời sinh hoạt tại đây nhưng không có phát hiện bất kỳ điều gì.
Nghĩ đến nếu không phải con ma thú kia xuất hiện, nơi này tất là nơi bí ẩn nhất.
- Tiểu tử, nơi này càng ngày càng cổ quái, ngươi xem cây cối xung quanh, ta đi du lịch đại lục hai mươi năm, cũng chưa từng thấy qua.
Lý Thần nhìn cây cối rậm rạp xung quanh, nói.
Hàn Phong cũng có cảm giác như vậy, hắn tuy chưa tới hai mươi tuổi, nhưng kiếp trước hắn cũng đã du lịch tại đại lục một thời gian ngắn, so với Lý Thần hiểu biết còn phong phú hơn.
Nhưng dù vậy, hắn cũng chưa từng gặp qua cây cối kỳ lạ như ở đây.
Bất quá, cây cối tuy rằng quái dị, nhưng trải qua hai người quan sát chăm chú một phen, xác định chỉ là cây cối bình thường chứ không có gì nguy hiểm, nên cũng yên tâm hơn.
Lúc này, Hàn Phong cùng Lý Thần càng thêm vững tin, người của Võ Hoàng Điện tất đang ở đây, nói không chừng còn là sào huyệt của Võ Hoàng Điện.
Vừa nghĩ tới khả năng này, Hàn Phong cùng Lý Thần không khỏi liếc nhau, lập tức đề cao cảnh giác.
Kẻ kia rất cổ quái, nếu không cẩn thận thì bọn họ sẽ tiêu tùng.
Lại đi tiếp một hồi, Hàn Phong cùng Lý Thần rốt cục đi qua một mảnh rừng rậm dày đặc.
Lúc hai người rời khỏi rừng rậm, đột nhiên phát hiện trước mắt là một tòa sơn cốc.
Đi tới cửa sơn cốc, Hàn Phong lập tức nhíu mày.
Dựa vào năng lực nhận biết siêu cường của hắn, Hàn Phong sớm đã nhận thấy được, không khí bên trong sơn cốc này có mùi máu tành nồng đậm cùng tử khí khiến người khác buồn nôn.
Đối với loại khí tức này, hai người Hàn Phong cùng Lý Thần tự nhiên vô cùng quen thuộc chính là mùi vị trên người của Võ Hoàng Điện.
- Xem ra chúng ta tìm đúng địa phương rồi.
Hàn Phong nhìn sơn cốc trước mặt, nói.
Lý Thần cau mày nói rằng:
- Nơi này tử khí càng ngày càng đậm, không biết có bao nhiêu người của Võ Hoàng Điện?
- Lão đầu, chẳng lẽ ngươi sợ?
Hàn Phong quay đầu đi cười nói.
Lý Thần nghe vậy, trợn mắt lên, cả giận nói:
- Nực cười, ta hận không thể ăn sống những tên Võ Hoàng Điện kia, sào huyệt của chúng ta vui vẻ không kịp, há lại sợ hãi.
Câu nói vừa rồi của Hàn Phong chỉ là nói giỡn mà thôi, thấy Lý Thần tức giận, cũng thu hồi vẻ cười cợt, lên tiếng nhắc nhở:
- Tuy rằng chúng ta đều đạt tới thiên giai nhất phẩm, nhưng cái khó là chúng ta không biết rõ bên trong có bao nhiêu cao thủ, nên lát nữa hành động phải thật cẩn thận.
- Điểm ấy ta tự nhiên rõ ràng, hai mươi năm trước cũng vì quá mức khinh địch nên mới để bọn họ đánh lén, ta sao lại phạm phải lỗi lầm cũ được.
Lý Thần gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng nói rằng.
- Vậy thì được, việc này không nên chậm trễ, nhân lúc trời còn chưa tối, chúng ta lập tức khởi hành.
Hàn Phong thấp giọng nói.
Ngay sau đó, thân hình hai người Hàn Phong cùng Lý Thần nhất thời hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng chạy vội vào trong sơn cốc.
Đi tới trong sơn cốc, Hàn Phong liền cảm thấy nhiệt độ xung quanh thấp đi nhiều, hơn nữa tử khí cùng mùi máu tanh trong không khí càng phát ra đặc hơn.
Liếc mắt nhìn Lý Thần, hai người lập tức thu liễm khí tức, phóng nhẹ vào bên trong.
Hai người một đường tìm kiếm, phát hiện sơn cốc này tuy rằng không lớn, nhưng gồ ghề dị thường, một đường xuống tới, Hàn Phong cùng Lý Thần đã phải rẽ không biết bao nhiêu lần.
Cộng thêm sơn cốc sâu thẳm bị một đạo sương mù dày đặc che phủ khiến ánh mặt trời căn bản không thể tiến vào trong, nên xung quanh càng trở nên hôn ám hơn.
Lại tiến lên một hồi, rốt cuộc hai người vòng qua một ngã rẽ cuối cùng, đứng trước một thạch động.
Nhìn thấy thạch động này, Hàn Phong lập tức thấp giọng nói:
- Ta có thể cảm giác được, tử khí trong thạch động này so với bên ngoài còn dày đặc hơn, cộng thêm mùi máu tanh càng cường liệt.
- Theo ngươi quan sát, trong thạch động này hẳn là sào huyệt Võ Hoàng Điện?
Lý Thần hỏi.
Bất quá, lúc này Hàn Phong lắc đầu, phủ định ý nghĩ của Lý Thần, nói rằng:
- Nơi này hẳn không phải tổng bộ của Võ Hoàng Điện, dựa theo những lần chúng ta tiếp xúc trước kia, nhưng tên kia biết nhiều bí thuật quỷ dị như vậy, nếu nơi này thật sự là tổng bộ, tuyệt đối không thể để cho chúng ta phát hiện dễ dàng thế được.
Ngừng một chút, Hàn Phong nói tiếp:
- Ngươi phát hiện không, chúng ta từ bên ngoài một đường đi tới, căn bản không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào. Nếu nơi này thật sự là Võ Hoàng Điện tổng bộ, không nói trước lấy thủ đoạn quỉ dị của bọn họ tất sẽ có đủ loại bẫy rập bảo hộ. Chỉ riêng ngụy thiên giai cường giả chúng chế tạo ra cũng không có lý gì không phái ra xung quanh cảnh giới.
Nghe Hàn Phong phân tích như vậy, Lý Thần bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, một tay vỗ vỗ đầu, nói:
- Ngươi nói không sai, là ta hồ đồ rồi, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không để ý. Những tên kia có thể ẩn dấu nhiều năm như vậy mà không bị phát hiện, tự nhiên tồn tại bản lĩnh độc đáo, so có thể để chúng ta dễ dàng tìm được sào huyệt như thế?
- Ngươi chẳng qua là bởi vì quá mức nóng ruột muốn tìm ra tung tích Võ Hoàng Điện, nên mới không chú ý những điểm này.
Hàn Phong nói rằng:
- Bất quá tuy không cảm thấy nơi này có gì nguy hiểm, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút.
Hai người nói xong, rất cẩn thận chậm rãi đi vào trong thạch động.
Khiến hai người kinh ngạc chính là một đoạn đường dài, ai ngờ chưa đi được mấy bước, trước mặt đột nhiên trở nên sáng sủa, ngay sau đó bọn họ đã tới chỗ sâu nhất bên trong thạch động.
Tuy rằng vẫn có chút hôn ám, nhưng ít ra Hàn Phong cùng Lý Thần có thể rõ ràng được mọi chuyện xảy ra xung quanh.
Thoáng nhìn quanh bốn phía, Hàn Phong lập tức nhíu mày lại.
Không nghĩ tới, chỗ sâu nhất thạch động này dĩ nhiên cất dấu một tòa thạch thất quỉ dị và kinh khủng như vậy.
Không thể không nói, diện tích thạch thất này rất lớn, căn bản không phải thạch động tự nhiên.
Trải qua quan sát tỉ mỉ, Hàn Phong đưa ra kết luận kinh người, thạch thất này là do con người tạo ra.
Quy mô lớn như thế cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Hơn nữa trên vách đá xung quanh còn điêu khắc rất nhiều đồ án quỉ dị.
Thoáng nhìn qua vài lần, Hàn Phong vô pháp xem hiểu húng, Lý Thần bên cạnh cũng tương tự.
Đè nén sự kinh ngạc trong lòng, Hàn Phong bước tiếp vào bên trong.
Nhất thời, một tòa động sâu thẳm xuất hiện trước mắt hắn.
Nhìn động sâu trước mắt, Hàn Phong càng thêm tin tưởng đây là một một cái ao nhỏ/
Vừa ngồi xổm người xuống, một cỗ máu tanh xông thẳng vào mũi.
Hàn Phong bị khí tức này kích động, dạ dày cũng nhịn không được có chút phiên giang đảo hải.
Cau mày nhìn xuống đáy ao.
Nhất thời, trên mặt Hàn Phong cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi trở thành ngưng trọng.
Lý Thần phát hiện Hàn Phong dị dạng, không khỏi tiến lên hai bước, mở miệng hỏi:
- Thế nào, ngươi phát hiện cái gì?
Chỉ là khi Lý Thần đi tới bên người Hàn Phong, thấy dưới đáy ao cũng lộ vẻ ngưng trọng.
Hiện nhiên tất cả những chuyện trước mắt quả thực quá mức kinh ngạc.
← Ch. 291 | Ch. 293 → |