← Ch.325 | Ch.327 → |
Mất đi sự thao túng, Thâm Uyên trường đao trực tiếp rơi xuống mặt đất, thân đao cũng khôi phục lại màu đen nước thép như trước.
Nhìn Thâm Uyên rơi xuống đất, Hàn Phong ở phía đối diện cũng tán đi tinh thần lực của mình.
Đối với khả năng thu phóng tinh thần lực nhẹ nhàng thuần thục cũng khiến cho Vân Thu ở một bên kinh ngạc không ngớt.
Bất quá, hiện tại hắn chú ý nhất vẫn là tình huống của Niếp Ngôn, vừa thấy hai người tỷ thí xong liền bước tới bên người Niếp Ngôn, đưa tay đỡ lấy thân hình đang lung lay muốn đổ xuống của hắn, một tay kia trực tiếp nắm lấy cổ tay Niếp Ngôn, chậm rãi quán nhập đấu khí vào trong đó.
Sau khi kiểm tra sơ qua, Vân Thu biết được Niếp Ngôn chẳng qua chỉ tiêu hao quá độ tinh thần lực dẫn tới trạng thái hư thoát mới yên lòng trở lại.
Mà lúc này, Hàn Phong cũng cầm theo trường đao Thâm Uyên đi về phía Niếp Ngôn.
Đi tới trước mặt hắn, trước tiên Hàn Phong đưa trả lại Thâm Uyên trường đao, sau đó lại móc ra từ trong lòng một bình thuốc nhỏ, đồng thời mở miệng nói:
- Đây chính là Ngưng Thần Tán, sau khi trở về liền lập tức sử dụng, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau sẽ khỏi hẳn...
Niếp Ngôn nghe vậy, mắt nhìn Hàn Phong, đưa tay đón nhận bình thuống, có chút khó nhọc nói:
- Cảm tạ!
- Không cần, thiên phú của ngươi xác thực khiến ta hết sức kinh ngạc, dĩ nhiên đã có thể lấy ý ngự đao, hơn nữa còn có thể kiên trì lâu như vậy, chỉ sợ không tới mấy năm nữa Thánh Lam Tông lại có thêm một vị cường giả rồi...
Hàn Phong nói câu cuối cùng này hiển nhiên là hướng về phía Vân Thu.
Vân Thu nghe được Hàn Phong đánh giá cao Niếp Ngôn như vậy, cũng cười to nói:
- Tiểu hữu chớ tán dương hắn như vậy, ở trước mặt ngươi chút thực lực của hắn thật không đáng vào đâu...
Trong lòng Vân Thu tuy rằng cũng rõ ràng tiềm lực trong tương lai của Niếp Ngôn, nhưng cũng vì vậy mà lo sợ hắn kiêu ngạo, thế nên mới nói ra một câu này.
Yên lặng một chút, lại nghe Hàn Phong nói tiếp:
- Tuy rằng vừa rồi hắn chỉ dùng đao ý đối phó với ta, thế nhưng lúc trước có nghe sư huynh hắnnhắc tới. Băng Phong Lục Thức của hắn từ hai năm trước đã năm giữ được năm thức, chỉ còn lại một thức cuối cùng vẫn thủy chung không nắm được trọng điểm, không thể lĩnh ngộ phải không?
Nghe vậy, sắc diện Vân Thu và Niếp Ngôn cũng hiện lên biểu tình sửng sốt, lập tức lại chuyển sang nghi hoặc, hiển nhiên hai người bọn họ không rõ vì sao Hàn Phong lại hỏi tới vấn đề này.
Bất quá, đây cũng chẳng phải chuyện cơ mật trọng yếu gì, Niếp Ngôn thoáng lấy hơi, sau mới lên tiếng:
- Đúng vậy! Một thức cuối cùng, không có đao phổ! Ta... không thể tu luyện!
Vân Thu ở một bên thấy Niếp Ngôn nói xong, cũng chỉ thở dài, bổ sung nói:
- Kỳ thực, Băng Phong Lục Thức là do một vị tiền bối của Thánh Lam Tông chúng ta trong lúc vô ý có được một phần đao phổ, trải qua một phen nghiên cứu sau đó đã có thể xác định Băng Phong Lục Thức này nếu như luyện thành tự nhiên sẽ là một môn vũ kỹ uy lực cực mạnh. Nhưng đồng dạng chính là điều kiện tu luyện của Băng Phong Lục Thức này cũng mười phần hà khắc...
Dừng lại một chút, Vân Thu nói tiếp:
- Thánh Lam Tông ta từ khi có được đao phổ này đã gần nghìn năm, nhưng mới chỉ xuất hiện một người là Niếp Ngôn phù hợp tu luyện Băng Phong Lục Thức, mà hắn cũng không phụ kỳ vọng, chỉ ngắn ngủi trong vòng mười năm đã có thể nắm được năm thức trong sáu thức, nhưng chính bản thân đao phổ này lại không trọn vẹn, hoặc nói bản thân Băng Phong Lục Thức chỉ có năm thức mà thôi, nói chung lão phu từng vận dụng toàn bộ lực lượng Thánh Lam Tông nhưng vẫn chưa thu được chút tin tức nào về thức thứ sáu.
Nói đến đây, sắc diện Vân Thu cũng hiện ra một dáng cười khổ không biết làm sao.
Thế nhưng, khi Niếp Ngôn thấy Vân Thu lộ vẻ xấu hổ, thường ngày vẫn luôn kiệm lời lại đột nhiên mở miệng, nhàn nhạt nói:
- Sư phụ, ta không hối hận!
Vân Thu nghe vậy càng thêm thở dài.
Ngược lại, Hàn Phong ở một bên đang cẩn thận suy nghĩ, sau lập tức nhìn thẳng Niếp Ngôn nói:
- Niếp Ngôn, chúng ta có phải bằng hữu hay không?
- Đúng vậy!
Tuy rằng không biết vì sao Hàn Phong đột nhiên hỏi vấn đề này, thế nhưng Niếp Ngôn cũng không có bất luận chút do dự nào, trực tiếp gật đầu trả lời.
- Vậy ngươi có tin tưởng ta hay không?
Hàn Phong sau khi đạt được Niếp Ngôn khẳng định, tiện đà hỏi tiếp.
- Tin!
Niếp Ngôn vẫn quả quyết như trước.
Nghe vậy Hàn Phong cũng thỏa mãn gật đầu, nói tiếp:
- Như vậy nếu như ta cho ngươi biết, ta biết phương pháp tu luyện thức thứ sáu của Băng Phong Lục Thức ngươi tu luyện, ngươi tin không?
Nghe được Hàn Phong nói như thế, biểu tình Niếp Ngôn liền lặng đi, ngược lại là Vân Thu ở bên cạnh mới kinh ngạc hỏi:
- Hàn Phong tiểu hữu, ngươi có đang nói đùa hay không? Băng Phong Lục Thức này sau khi Thánh Lam Tông ta đạt được vẫn luôn để lại trong tông, tới nay đã gần nghìn năm thời gian, tiểu hữu bất quá còn không được hai mươi tuổi, thế nào lại biết được Băng Phong Lục Thức?
Hàn Phong không để ý đến Vân Thu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Niếp Ngôn, đợi câu trả lời của hắn.
Mà lúc này, Niếp Ngôn cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, thấy Hàn Phong nhìn mình, thoáng suy nghĩ một chút, lập tức khẽ gật đầu. Trực tiếp nói:
- Ta tin! Dạy ta!
Chỉ bốn chữ vô cùng đơn giản, Hàn Phong nghe được cũng nở nụ cười.
- Tốt! Ngươi đã tin tưởng, ta đây liền nói cho ngươi biết, về phần vì sao ta biết được những thứ này, ngươi không cần bận tâm, ta cũng không nói ra, được chứ?
Hàn Phong nói.
Bản thân Niếp Ngôn cũng không phải hạng người có lòng hiếu kỳ, với hắn mà nói chỉ cần có thể đề thăng tu vi của mình là đủ, bởi vậy liền không chút do dự gật đầu đáp ứng.
Hàn Phong thoáng chỉnh lại trạng thái, chậm rãi mở miệng nói:
- Kỳ thực, Băng Phong Lục Thức chẳng qua chỉ là một cách gọi, cũng không phải thực sự chỉ có sáu thức, mà cuốn đao phổ các ngươi có được chỉ có đến thức thứ năm xác thực cũng không hề thiếu sót...
- Ý Hàn Phong tiểu hữu chính là, Băng Phong Lục Thức này chỉ có năm thức mà thôi?
Vân Thu ngạc nhiên hỏi.
- Vậy cũng không phải!
Hàn Phong trầm ngâm một chút, lại nói:
- Ngược lại là khác, kỳ thực Băng Phong Lục Thức cũng không phải chỉ có sáu thức, cụ thể có bao nhiêu thức vẫn cần xem bản thân người tu luyện lý giải được bao nhiều về đao pháp.
Nghe Hàn Phong nói dến đây, Niếp Ngôn cũng rơi vào trầm tư, theo như lời Hàn Phong nói, Niếp Ngôn như thoáng có chút giác tỉnh, phảng phất như bắt được điều gì đó nhưng lại rất mơ hồ không rõ.
Thấy Niếp Ngôn phản ứng nhanh như vậy, Hàn Phong không khỏi gật đầu, lập tức nói tiếp:
- Chắc hẳn trong lòng ngươi cũng thoáng nhận biết. Bất quá tới đây ta có thể trực tiếp nói cho ngươi biết phương pháp rồi...
Dứt lời, Hàn Phong nhìn vào Niếp Ngôn, trầm giọng nói:
- Nghe cho kỹ! Năm thức trong đao phổ kỳ thực chỉ được xem là nhập môn của Băng Phong Lục Thức mà thôi, kế nữa muốn tiếp tục tu luyện phải hoàn toàn quên mất năm thức kia ...
- Quên mất?
Vân Thu ở một bên khiếp sợ lên tiếng, trong lòng cảm thấy lời này của Hàn Phong hết mức hồ đồ.
Bất quá Hàn Phong cũng không để ý đến hắn mà tiếp tục nói:
- Ngươi phải nhớ kỹ một câu, trong tay không đao, trong lòng có đao. Chỉ có đánh vỡ được gông xiềng mới có thể sáng tạo ra thiên địa mới...
Hàn Phong vừa nói ra lời này, Niếp Ngôn lập tức ngẩng đầu, hai mắt chấn động nhìn Hàn Phong, trong mắt tràn ngập thần sắc không thể tưởng tượng.
← Ch. 325 | Ch. 327 → |