← Ch.363 | Ch.365 → |
Hàn Phong lặng yên nghe mấy người nói chuyện, trong lòng cũng cảm thấy có chút buồn cười, bất quá hắn càng lo lắng hơn, vạn nhất Lý Thần bị Mộc Tu bắt ở lại Thiên Môn, như vậy đối với Huyền Thiên Tông mà nói, quả thực là tổn thất không nhỏ.
Thực lực của Lý Thần, theo như hiện tại mà nói, chính là người mạnh nhất trong Huyền Thiên Tông, thiếu hắn, thực lực Huyền Thiên Tông suy giảm rất lớn.
Bất quá, dù sao đây cũng là chuyện trong nhà Thiên Môn, tuy rằng Hàn Phong tiếc hận, nhưng không mở miệng xen vào.
Hai năm vừa qua, Lý Thần đã giúp đỡ hắn rất nhiều, về phần điều kiện hứa hẹn năm xưa, Hàn Phong không chân chính đặt trong lòng.
Hơn nữa, cho dù hắn lấy điều kiện năm xưa để hạn chế Lý Thần, chỉ sợ nhận lấy ác cảm từ Thiên Môn, đây hiển nhiên không phải cử chỉ sáng suốt.
Cũng may, Lý Duệ một lần nữa mở miệng khuyên giải:
- Trưởng lão, sư huynh thích chơi trò du hí nhân gian, vậy thì để sư huynh theo tâm nguyện của mình, nếu như ngươi ép buộc ở lại trong Thiên Môn, chỉ sợ đến lúc đó toàn bộ Thiên Môn đều bị hắn lật nháo nhào từ trên xuống dưới.
Dừng lại, Lý Duệ dùng ngữ khí tự tin nói:
- Hơn nữa, lấy thực lực của Thiên Môn chúng ta, cho dù thiếu đi sư huynh, không phải tùy tiện ai ai cũng có thể trêu chọc.
- Thế nhưng, môn chủ...
Mộc Tu tựa hồ còn có chút không cam lòng, đang muốn khuyên bảo vài câu.
Bất quá, lại bị Lý Duệ phất tay cắt đứt.
- Hiện tại, chúng ta hẳn là nói chuyện hóa ngoại chi cảnh, về phần sư huynh, chờ sau này lại bàn tiếp!
Ngữ khí Lý Duệ lúc này đã không còn vẻ khiêm tốn trước kia, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ phong phạm của một người đứng đầu tông môn.
Nhìn bộ dáng của Lý Duệ hiện tại, Hàn Phong thầm nghĩ trong lòng:
"Không hổ là môn chủ Thiên Môn, lúc trước còn chưa cảm thấy, hiện tại nghe những lời chắc chắn không được phép phủ định này, xác thực tràn ngập uy nghiêm cần có."
Quả nhiên, nghe được lời của Lý Duệ, Mộc Tu trưởng lão không cần phải nói nhiều nữa.
Sau đó, Lý Duệ quay sang Hàn Phong cười nói:
- Hiện tại trời đã muộn, Hàn Phong tiểu hữu có thể ở lại Thiên Môn nghỉ ngơi một chút, cũng dành chút thời gian chuẩn bị, chờ khi sắp xếp xong mọi chuyện sẽ cử người dẫn tiểu hữu tiến vào hóa ngoại chi cảnh, mà trong thời gian hai ngày tới, ta sẽ kẻ lại những thông tin cần thiết về hóa ngoại chi cảnh cho tiểu hữu, cũng tốt cho tiểu hữu chuẩn bị tâm lý, về phần sau khi tiến vào trong hóa ngoại chi cảnh, tất cả đều phải nhìn vào tạo hóa của tiểu hữu ra sao.
Hàn Phong nghe vậy, cười cười gật đầu.
Đối với hóa ngoại chi cảnh kia, trong lòng Hàn Phong tràn ngập nghi hoặc và hiếu kỳ, thế nhưng lúc này hiển nhiên không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn để đề cao tu vi.
Vì vậy, hắn không tiếp tục suy nghĩ, nhanh chóng đáp ứng.
Rất nhanh, mấy ngươi nói chuyện hoàn tất, Lý Duệ liền phát người dẫn Hàn Phong về phòng khách nghỉ ngơi, về phần Lý Thần thì bị giữ lại.
Nhìn biểu tình như ăn mướp đắng của Lý Thần, trong lòng Hàn Phong buồn cười, cũng không nhiều lời.
Theo sau một gã đệ tử Thiên Môn, rất nhanh Hàn Phong đã tiến vào trong một gian phòng khách đã quét dọn sẵn.
Nói là phòng khách, kỳ thực cũng chỉ là địa phương thường ngày đệ tử Thiên Môn nghỉ ngơi.
Dù sao mấy nghìn năm qua, trên cơ bản Thiên Môn đều là láng đời không ra, bởi vậy hầu như không có người nào tới bái phỏng, thói quen lâu dài, Thiên Môn không chuyên môn chuẩn bị gian phòng cho khách nhân.
Sau khi mở miệng tạ ơn gã đệ tử dẫn đường, Hàn Phong liền chuẩn bị tĩnh tọa điều dưỡng tinh thần, thể xác.
Bất quá, trùng hợp lúc này, vài đạo thanh âm truyền vào tai Hàn Phong để hắn nguyên bản muốn bước lên giường không khỏi ngừng lại.
Quay đầu vừa nhìn, Hàn Phong phát hiện, đang có mấy thân ảnh chậm rãi bước tới gần phía hắn.
Nhìn y phục trên người bọn họ, hiển nhiên đều là đệ tử Thiên Môn.
Dù sao đây là nơi đệ tử Thiên Môn nghỉ ngơi, có thể nhìn thấy đệ tử Thiên Môn qua lại cũng là chuyện rất bình thường.
Nguyên nhân hấp dẫn sự chú ý của Hàn Phong chính là trong nhóm đệ tử này có truyền tới một thanh âm tương đối quen thuộc đối với hắn, mà thời điểm hắn quay lại nhìn.
Một đạo thân ảnh nhỏ gầy nhất thời rơi vào tầm mắt của hắn.
Thấy thân ảnh này xuất hiện, khóe miệng Hàn Phong không khỏi nhếch lên, khẽ xoay người, lẳng lặng tựa vào một cây cột gần cánh cửa, tỉ mỉ đánh giả chủ nhân thân ảnh kia.
- Thi thi, ngày hôm nay muội đã nhớ hết những điều trưởng lão dạy hay chưa? Có cần ta giảng lại một lần nữa cho muội nghe?
Một thiếu niên tuổi còn rất trẻ, mặc một thân y phục màu tuyết trắng, vẻ mặt vô cùng ân cần hỏi.
Chỉ là, Hàn Phong có thể nhìn thấy được trên mặt người thiếu niên này hiện rõ một tia lấy lòng.
Ngược lại, nữ hài tên gọi Thi Thi kia có chút không nhịn được, trừng mắt liếc nhìn người thanh niên, lập tức có chút bất mãn nói:
- Lữ Tùng, ngươi không nên tiếp tục làm phiền ta nữa, những điều trưởng lão dạy, ta nghe một lần đã nhớ hết, còn cần ngươi tới giảng?
Dừng lại, nữ hài tựa hồ còn ngại nói thiếu, tiếp tục chống tay ngang eo nói:
- Còn có, hiện hôm nay ta đã là võ giả nhân giai nhị phẩm, so với ngươi còn lại hại hơn, ngươi lấy cái gì để dạy ta?
Thiếu niên tên gọi Lữ Tùng kia nghe được lời nói của nữ hài, nhất thời á khẩu không nói được lời nào, không khỏi có chút xấu hổ đứng tại chỗ, không có ý tứ gãi gãi đầu.
Nhất thời rước lấy mấy người bên cạnh cười vang.
Trong đó có một thiếu niên nhìn qua tuổi tác tương đối lớn hơn, không chút lưu tình đả kích nói:
- Lữ sư đệ, Thi Thi sư muội chính là người được các trưởng lão tán thưởng có thiên phú cao nhất trong các đệ tử cùng trang lứa, mọi thứ chỉ nghe một lần là hiểu rõ, không giống như đệ và ta, ta khuyên đệ không nên tiếp tục lấy lòng Thi Thi sư muội, bỏ cái tâm này đi!
- Huynh!
Lữ Tùng nghe lời chế nhạo của nữ hài Thi Thi cũng không cảm giác khó chịu gì, thế nhưng lại bị những đệ tử khác cười nhạo như vậy, nhất thời sắc mặt khó coi.
Nhất là nhìn thấy trong mắt nữ hài Thi Thi hiện lên vẻ mỉm cười, nhất thời có chút thẹn quá hóa giận, chỉ vào gã đệ tử vừa nói lúc trước, thốt lên:
- Viên Bân, tuy rằng ngươi là sư huynh, nhưng bất quá ngươi chỉ nhập môn sớm hơn ta nửa năm mà thôi, không nên dùng cái loại khẩu khí này giáo huấn ta, chuyện của ta không cần ngươi tới nhúng tay vào!
- Thế nào, muốn đánh nhau sao? Ta nói cho ngươi, tuy rằng ta chỉ nhập môn sớm hơn ngươi nửa năm, thế nhưng ta cũng là một võ giả Nhân giai nhị phẩm, đối phó với ngươi vô cùng dễ dàng, ngươi có muốn thử xem hay không?
Vẻ mặt Viên Bân tự phụ nói.
Mà chúng đệ tử bên cạnh nhất thời ồn ào.
Nữ hài đứng trung tâm đám đệ tử, thấy hai người nóng đầu muốn đánh nhau, không khỏi cau mày, chà chà chân, bất mãn trách mắng:
- Các ngươi muốn đánh thì đổi địa phương khác đánh, không nên làm phiền tới chúng ta, đến lúc đó trưởng lão phát hiện, ta lại bị các ngươi liên lụy cùng nhau đi diện bích tư quá.
Lời nói của nữ hài nhất thời khiến hai gã thiếu niên đang nóng đầu đỏ mặt rùng mình một cái, nguyên bản không khí dày đặc hỏa khí theo đó hạ thấp nhiệt độ không ít.
Thấy một màn như vậy, Hàn Phong cách đó không xa không khỏi nhẹ giọng bật cười.
Mà tiếng cười này vừa phát ra, nhất thời dẫn dắt đam đệ tử chú ý.
Khi mọi người nhìn thấy một thiếu niên chưa bao giờ gặp qua đứng đằng trước, không khỏi có chút tò mò.
Mà Lữ Tùng liên tục bị nữ hài và Viên Bân chế nhạo, thấy một gã thiếu niên không biết lai lịch cười nhạo, nhất thời có chút thẹn quá thành giận, không khỏi lớn tiếng nói:
- Ngươi cười cái gì?
Chỉ là, Lữ Tùng còn chưa nói xong, nữ hài bên cạnh liền phát ra tiếng kêu kinh hỉ, lập tức toàn bộ thân ảnh lay động, thẳng tắp lao về phía Hàn Phong.
← Ch. 363 | Ch. 365 → |