← Ch.050 | Ch.052 → |
Ôm con thú nhỏ vào lòng, Trầm Ngọc nói với Hàn Phong:
- Hàn Phong, chi bằng chúng ta mang nó về, để nó ở đây một mình ngộ nhỡ gặp phải ma thú khác thì nguy hiểm lắm.
Nguy hiểm?
Con vật này là Cửu U Bạch Hổ, mặc dù mới sinh ra chưa có sức mạnh, nhưng trên người lại có một loại khí tức cường đại đủ để những ma thú khác ngửi thấy đều phải bỏ chạy.
Nó mà gặp nguy hiểm thì đúng là trò đùa!
Nhưng nhìn con thú nhỏ đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Trầm Ngọc với khuôn mặt đầy hưởng thụ, những suy nghĩ cứ thế bay vèo vèo trong đầu Hàn Phong, có vẻ mang nó về cũng không tệ, như vậy có thể tránh được sự quẫy nhiễu của những con ma thú cấp thấp khác.
Bởi vậy, Hàn Phong liền đồng ý với phương án mà Trầm Ngọc đưa ra.
Thấy Hàn Phong bằng lòng, Trầm Ngọc vui vẻ đùa giỡn với con thú nhỏ trong lòng, sau đó lại quay sang đặt tên cho nó, gọi nó là Tiểu Bạch.
Những chuyện này Hàn Phong chẳng quan tâm.
Nhưng Hàn Phong có thể cảm nhận được Tiểu Bạch mặc dù rất thân thiết với Trầm Ngọc nhưng ánh mắt nó nhìn hắn còn thân thiết hơn.
Hàn Phong nghĩ, có lẽ trừ con Cửu U Bạch Hổ đã chết ra, Hàn Phong là sinh vật sống đầu tiên nó nhìn thấy nên tự nhiên coi hắn như người thân thiết nhất của mình.
Vì đã nhận giữ Tiểu Bạch nên dưới yêu cầu của Trầm Ngọc, Hàn Phong đành phải từ bỏ việc xử lý thi thể của Cửu U Bạch Hổ. Mặc dù trong lòng Hàn Phong vô cùng nuối tiếc nhưng chỉ còn biết đào một cái hố thật lớn bên cạnh để chôn nó. Âu cũng là để sau này dễ ăn nói với Tiểu Bạch.
Nhìn Hàn Phong chôn thi thể Cửu U Bạch Hổ, Tiểu Bạch đang nằm trong lòng Trầm Ngọc bất ngờ nhảy xuống, chạy đến bên cạnh, nhìn thi thể Cửu U Bạch Hổ u u mấy tiếng, âm thanh không lớn nhưng đầy bi thương.
Sau đó, Tiểu Bạch lại quay sang Hàn Phong kêu mấy tiếng khe khẽ, thân thiết chạy tới bên hắn như muốn thể hiện thái độ cảm tạ với Hàn Phong.
Nhìn thấy mặt nhân tính hóa của Tiểu Bạch, Hàn Phong cũng thấy vui. Hắn đương nhiên biết phàm là thiên giai ma thú đều là sinh vật thông linh nên hành động này của Tiểu Bạch cũng không có gì bất ngờ.
Cúi xuống ôm Tiểu Bạch vào lòng, Hàn Phong quay lại chỗ Trầm Ngọc.
Tiểu Bạch thấy vậy giãy dụa, chạy khỏi "nanh vuốt" của Hàn Phong, quay lại bên cạnh Trầm Ngọc, cùng Trầm Ngọc chơi đùa vui vẻ.
Thấy vậy, Hàn Phong cũng không quan tâm, lấy mấy miếng thịt vừa cắt trên người con Địa Huyệt Nham Long, chất lên đống củi. Một lúc sau đã thấy mùi thịt nướng bốc lên ngào ngạt.
Đây là thịt thiên giai ma thú, bình thường gặp được đã khó, nói gì đến chuyện được ăn.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong không khỏi liếm mép, nghe nói thịt thiên giai ma thú đại bổ! Hôm nay phải thử xem thế nào!
Bên kia, Tiểu Bạch đang chơi đùa cũng Trầm Ngọc, ngửi thấy mùi thịt thơm cũng bỏ rơi nàng luôn, lon ton chạy đến. Nhìn bộ dạng xiêu xiêu vẹo vẹo của nó, Trầm Ngọc không khỏi bật cười.
Nhưng Tiểu Bạch chẳng thèm quan tâm, nó chạy đến bên Hàn Phong ra sức liếm tay hắn, bộ dạng vô cùng nịnh bợ.
Hàn Phong thấy thế cũng phải bật cười, vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, nói:
- Không phải vội, không thiếu phần ngươi đâu.
Tiểu Bạch như hiểu những gì Hàn Phong nói, không ồn ào nữa mà ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, mắt dán chặt vào miếng thịt trong tay Hàn Phong.
Lại một lúc sau, Hàn Phong cảm thấy thịt đã chín liền đưa một miếng cho Trầm Ngọc sau đó ném một miếng cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch thấy vậy liền mở rộng móng vuốt, ngoạm ngay lấy miếng thịt với tư thế "hổ đói vồ mồi", cũng chẳng quan tâm xem nó có nóng hay không, xé luôn một miếng.
Hàn Phong cũng không quan tâm, lấy một miếng cho mình, nhâm nhi thưởng thức.
Quả nhiên là thịt thiên giai ma thú, hương vị này đúng là mỹ vị. Hơn nữa Hàn Phong cảm thấy sau khi ăn xong, như đang có một luồng khí lưu ấm nóng chạy khắp cơ thể, Hàn Phong cảm thấy cơ bắp trên người như tăng lên rất nhiều, có điều lúc này vết thương của hắn vẫn chưa lành nên không thể xác nhận được.
Nhanh chóng giải quyết miếng thịt trong tay, Hàn Phong ợ lên một tiếng thỏa mãn, cẩn thận kiểm tra khắp người phát hiện đúng là cơ thể có chút biến hóa. Mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng, xem ra có thịt Địa Huyệt Nham Long, vết thương của hắn sẽ hồi phục nhanh chóng.
Trầm Ngọc không ăn được nhiều, cộng thêm miếng thịt nướng có công dụng đại bổ nên mới ăn vài miếng cô đã phải từ bỏ. Cả hai quay sang nhìn Tiểu Bạch, phát hiện miếng thịt lớn gần bằng người nó đã bị Tiểu Bạch giải quyết hết sức sạch sẽ.
Hơn nữa, Tiểu Bạch lúc này còn đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt còn thừa trên tay Trầm Ngọc, Trầm Ngọc thấy vậy thử đưa miêng thịt cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vui mừng kêu lên một tiếng khe khẽ, há rộng miệng ngoạm lấy miếng thịt và lại tiếp tục quá trình "đấu tranh gian khổ".
Một lúc sau, nửa miếng thịt còn lại cũng bị Tiểu Bạch xử lý sạch sẽ.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Trầm Ngọc, Tiểu Bạch ợ một tiếng no nê, vác cái bụng căng tròn lắc lư từng bước đi về phía Trầm Ngọc, vừa mới nhắm mắt đã thấy lăn ra ngủ.
- Tên nhóc này cũng háu ăn!
Hàn Phong cười nói.
- Nó ăn như vậy liệu có vấn đề gì không?
Trầm Ngọc lo lắng hỏi.
Hàn Phong lắc đầu, nói:
- Yên tâm đi, Tiểu Bạch là thiên giai ma thú, chút thịt này vào bụng lát nữa sẽ chuyển hoán thành năng lượng, không có vấn đề gì đâu.
Trầm Ngọc nghe vậy mới yên tâm, bất cứ Hàn Phong nói điều gì cô cũng đều tin hết. Mặc dù Hàn Phong còn thấp hơn cô một chút, nhưng mỗi lần gặp phải vấn đề hắn luôn là người nói ra một loạt đạo lý, giống như một vị lão giả với rất nhiều năm kinh nghiệm vậy.
Nên Trầm Ngọc luôn sản sinh một loạt ảo giác, coi Hàn Phong chỉ có cái vẻ non nớt bên ngoài, còn thực chất bên trong là một linh hồn vô cùng từng trải.
Nếu như Hàn Phong biết Trầm Ngọc có loại ảo giác này thì chắc hắn sẽ ngượng đến toát mồ hôi mất.
Ăn xong, Hàn Phong cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, dù sao vết thương trên người hắn vẫn chưa lành, lấy ra một viên thanh linh đan, Hàn Phong nuốt luôn vào bụng.
Dặn dò thêm vào câu, Hàn Phong bắt đầu mấy động tác hồi phục thân thể.
Trầm Ngọc thì càng khỏi nói, cô vốn dĩ chẳng có tí đấu khí nào, cả quãng đường đến đây, trải qua bao nhiêu sợ hãi, cô sớm đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực trong người, lúc nãy vì quá căng thẳng nên cô chưa cảm thấy gì.
Bây giờ, thoát khỏi nguy hiểm, lại vừa ăn xong, một cảm giác mệt mỏi mạnh mẽ ập đến, nhanh chóng đưa cô vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, bầu trời dần dần chuyển sáng.
Lúc này, Hàn Phong vẫn đang ngồi cố gắng hồi phục vết thương, được sự trợ giúp của miếng thịt và thanh linh đan cộng thêm một đêm hồi phục, Hàn Phong vui mừng phát hiện vết thương của mình hồi phục còn tốt hơn trước, với tốc độ này chắc chỉ cần vài ngày nữa là sẽ hồi phục hoàn toàn.
Cách đó không xa, Trầm Ngọc và Tiểu Bạch, một người một thú vẫn đang cuộn chặt lấy nhau say ngủ, Hàn Phong không định quấy rầy họ.
Tiếp tục dày vò thi thể con Địa Huyệt Nham Long xem còn bảo bối gì hữu dụng nữa không.
Trong lúc Hàn Phong đang bận rộn thì Trầm Ngọc cũng tỉnh dậy, được nghỉ ngơi một đêm tinh thần của cô được khôi phục không ít. Hàn Phong quay đầu, thấy cô đang vui vẻ đùa giỡn với Tiểu Bạch trong lòng.
Hàn Phong rút thêm mấy miếng vẩy từ thi thể con Địa Huyệt Nham Long rồi quay lại, bất ngờ phát hiện thể hình của Tiểu Bạch đã lớn hơn hôm qua một chút. Hôm qua mới chỉ lớn bằng lòng bàn tay hắn, hôm nay đã nằm đầy trong hai lòng bàn tay.
Có lẽ đây là ảnh hưởng của miếng thịt Địa Huyệt Nham Long hôm qua.
Bận rộn cả buổi sáng, Hàn Phong quay lại chỗ Trầm Ngọc. Lúc này vết thương trên người hắn vẫn chưa lành hẳn, để ổn thỏa tốt nhất tiếp tục ở lại đây thêm một đêm nữa. Theo tình hình hồi phục đêm qua thì chỉ cần một ngày nữa, có thể hồi phục được bảy tám mươi phần trăm.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |