← Ch.051 | Ch.053 → |
Thấy Hàn Phong tu luyện, Trầm Ngọc cũng ngoan ngoãn không làm phiền hắn, ngồi bên cạnh chơi cùng Tiểu Bạch.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Trầm Ngọc cả ngày nhàn rỗi sớm đã có chút mệt mỏi, ngồi một chỗ ôm lấy Tiểu Bạch, một người một thú bốn con mắt mở tròn xoe, chăm chú nhìn Hàn Phong tu luyện.
Cho đến khi Hàn Phong tu luyện xong, mở mắt, Trầm Ngọc mới nhìn hắn mỉm cười. Tiểu Bạch đang ngồi trong lòng cũng vội vã học theo, nhìn Hàn Phong "cười rạng rỡ".
Hàn Phong sững người, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Lúc này trời cũng không còn sớm, Hàn Phong không ngờ mình đã đả tọa cả một ngày.
Thấy Trầm Ngọc háo hức nhìn mình, Hàn Phong nhất thời nhớ ra họ đã một ngày chưa ăn gì. Hàn Phong có đấu khí chống đỡ nên không cảm thấy đói chứ Trầm Ngọc chỉ là một người bình thường không có chút đấu khí nào.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong đành phải nở một nụ cười áy náy với đối phương, đốt lửa trại nướng mấy miếng thịt đã cắt sẵn từ hôm qua.
Tiểu Bạch thấy Hàn Phong lại nướng thịt, luồn ra khỏi lòng Trầm Ngọc, hí hửng chạy đến bên Hàn Phong, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn.
Hàn Phong cũng chẳng biết làm gì với một Tiểu Bạch nghịch ngợm nên lờ nó đi, chuyên tâm nướng thịt.
Đúng lúc này, những tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, may mà Hàn Phong có ưu thế tiên thiên đấu khí nên thính lực vô cùng mẫn cảm. Chỉ có điều hắn đang cảm thấy ngạc nhiên tiếng bước chân này hình như là của con người, hơn nữa có phần lộn xộn, có lẽ không chỉ một người, nhưng sao lại có con người xuất hiện trong một U Ám sâm lâm thế này?
Bởi vì hai ngày trước mới có hai con đại thiên giai ma thú chiến đấu khiến cho ma thú cấp thấp xung quanh đều đã bỏ chạy hết nên Hàn Phong cũng không quá cảnh giác với môi trường xung quanh. Bây giờ có muốn nấp thì cũng không nấp kịp, Hàn Phong chỉ còn biết tới gần bên Trầm Ngọc cẩn thận cảnh giới.
Lúc này, cách chỗ họ không xa đang có mấy bóng người chậm rãi tản bộ.
- Tát Khắc, ngươi xác định là chỗ này chứ? Chúng ta đã lạc đường mấy ngày nay rồi.
- Vâng, thiếu gia! Có vẻ không sai, thuộc hạ nhìn thấy bên kia có ánh lửa!
- Thật kì lạ, ở cái nơi đáng chết này trừ chúng ta ra còn có ai mò đến nữa.
Lúc này, khoảng cách giữa họ và bọn Hàn Phong cũng không còn xa nữa, lúc họ phát hiện ra hai người Hàn Phong thì Hàn Phong cũng phát hiện ra họ.
Đấu khí mới hồi phục không nhiều trong cơ thể hắn lúc này đang không ngừng vận chuyển, phòng bị nguy hiểm phát sinh bất cứ lúc nào.
Đám người kia có vẻ cũng ngạc nhiên khi gặp phải con người ở đây, ánh mắt đồng thời cũng lộ ra một tia cảnh giác, một người trong số đó tay cầm đại kiếm, thân khoác áo da, vận dụng khí thế toàn thân chặn đứng trước mặt những người còn lại.
Kì thực, nhóm mới đến tổng cộng cũng chỉ có bốn người. Hàn Phong cảnh giác nhìn bốn người họ. Ba nam một nữ, một người trong số đó nhìn có vẻ tuổi cao sức yếu.
Nhưng có thể nhìn ra cả ba người họ đều đang quây một thanh niên tuổi mới chỉ ngoài hai mươi vào giữa, ngoài người đàn ông trung niên tay cầm đại kiếm ra, hai người kia có vẻ giống như người hầu của người thanh niên hơn.
Nhưng cả bốn người họ đều có một đặc điểm chung, đó là hình dạng và cách ăn mặc đều hết sức kì dị.
Hàn Phong biết, bộ dạng của họ rất giống với thiên tài luyện khí Gia Nhĩ ở Huyền Thiên Tông, có lẽ họ đến từ U Ám sâm lâm đối diện.
Nhìn sơ qua, cả bốn người đều có vẻ mệt mỏi, dáng dấp chẳng khác gì những kẻ đang chạy nạn.
Nghĩ đến đây, chút cảnh giác trong lòng Hàn Phong thoáng giảm bớt, xem ra chỉ là vừa hay đụng phải. Nhưng, Hàn Phong vẫn cẩn thận hỏi:
- Các ngươi là ai?
Ai ngờ, Hàn Phong vừa lên tiếng, cả bốn người liền giật nảy mình. Trầm Ngọc sớm đã chạy tới bên cạnh Hàn Phong, đang vô cùng hiếu kì trước sự xuất hiện bất ngờ của bốn con người có tướng mạo kì cục. Đột nhiên nghe Hàn Phong thốt ra một câu mà cô hoàn toàn không hiểu, cũng hoảng hốt giật mình.
Đôi mắt tuyệt đẹp nhìn Hàn Phong đầy vẻ ngạc nhiên:
- Hàn Phong, ngươi vừa nói gì vậy?
Hàn Phong thì thầm giải thích:
- Là ngôn ngữ thông dụng bên kia U Ám sâm lâm.
- Sao ngươi lại biết những thứ này?
Trầm Ngọc càng ngạc nhiên hơn.
- Biết một chút thôi!
Hàn Phong thản nhiên nói.
Câu trả lời của Hàn Phong càng khiến Trầm Ngọc thêm ngạc nhiên, bụng thầm nghĩ: gần như chẳng có gì làm khó được hắn.
Bốn người đối diện đang ngạc nhiên sao Hàn Phong lại hiểu ngôn ngữ của họ, trầm giọng thương thảo.
Lúc này, người thanh niên trông có vẻ khí chất phi phàm tiến lên trước một bước, trong lòng mặc dù đang vô cùng kinh ngạc tại sao lại có hai thanh niên độ tuổi xấp xỉ mình xuất hiện trong khu rừng đáng sợ này nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Xin chào, ta tên La Mạn, vị này là đội trưởng thị vệ của ta Tát Khắc, hai vị bên cạnh là quản gia Bố Lôi Địch và thị nữ Khải Ly.
Thấy Hàn Phong vẫn cảnh giác nhìn mình, La Mạn chậm rãi nói tiếp:
- Chúng ta không có ác ý, chỉ là tình cờ đi ngang qua, ngươi cũng thấy là chúng ta đến từ hai nơi khác nhau, chẳng có lý do gì để xảy ra xung đột lợi hại.
Điểm này Hàn Phong đương nhiên biết, lên tiếng nói:
- Sao các ngươi lại ở đây? Không biết nơi này là đâu sao?
U Ám sâm lâm không phải là một địa điểm phổ thông, nơi này được gọi là cấm địa chết, bọn họ chỉ là bất đắc dĩ mới chạy vào đây, còn đối phương thì là vì lý do gì?
Hàn Phong thầm nghĩ.
La Mạn thấy Hàn Phong vẫn không bỏ cảnh giới, cũng biết ở một nơi như thế này tự nhiên nhảy ra vài người lạ mặt, nếu như không cảnh giác mới gọi là lạ.
Về phần hai người Hàn Phong, La Mạn ban đầu cũng vô cùng cảnh giác, nhưng thấy đối phương chỉ là những đứa trẻ mười mấy tuổi, hắn cũng không để ý. Dù sao thực lực của hai người Hàn Phong cũng không thể uy hiếp đến bọn hắn, còn việc tại sao họ lại xuất hiện ở đây, La Mạn cũng vô cùng tò mò.
Nhưng cô gái có tướng mạo vô cùng xinh đẹp đang đứng sau lưng Hàn Phong lại khiến La Mạn có chút rung động. Mặc dù thời điểm này có vẻ không thích hợp cho những cảm xúc ấy nhưng sự xinh đẹp của Trầm Ngọc thực sự khiến La Mạn có chút không kìm lòng.
Nhìn thấy bộ dạng vẻ mặt cảnh giác của Hàn Phong, sự nghi hoặc trong lòng La Mạn cũng bớt đi vào phần, ngẫm nghĩ một lúc thẳng thắn nói:
- Chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mới chạy vào đây, lạc đường đã mấy ngày rồi, chúng ta chỉ muốn nghĩ ra cách mau mau rời khỏi đây chứ không có ý định làm gì bất lợi cho các ngươi hết, điểm này các ngươi có thể yên tâm.
Nghe vậy, Hàn Phong trong lòng tạm thời tin tưởng, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng hơn:
- Xin chào các vị, ta tên là Hàn Phong, vị bên cạnh đây là Trầm Ngọc!
Thấy Hàn Phong nói vậy, khuôn mặt đẹp trai của La Mạn nở ra một nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng tiến lên trước một bước, hành lễ với một tư thế vô cùng nho nhã, nói:
- Xin chào! Thưa tiểu thư tôn kính, sự xinh đẹp của nàng thực sự khiến La Mạn quá kinh ngạc, không biết có thể làm bạn với nàng và cùng nhau tham thảo về nhân sinh được không?
Bộ quần áo của Trầm Ngọc mặc dù vô cùng cũ nát, nhưng sau khi được giặt giũ tắm rửa, cả con người cô lúc này đang toát ra một loại khí chất xuất trần, cộng thêm đôi mắt to lấp lánh như ngọc, chớp chớp nhìn người đối diện, thực sự là vô cùng mê hoặc.
Không ngờ người ngoại quốc này lại thẳng thắn đến vậy, chỉ vừa mới gặp nhau mà đã có thể bạo gan nói ra những lời này.
Nhưng Hàn Phong cũng không kinh ngạc, hắn cũng biết đôi chút về tập tính của người nước ngoài, bởi vì kiếp trước hắn đã từng di ngoạn năm châu bốn bể, đã từng cùng thương đoàn vòng qua U Ám sâm lâm bằng đường biển, sang quốc gia bên kia, hơn nữa còn sống ở đó một khoảng thời gian, ngôn ngữ mà hắn vừa nói cũng là được học trong khoảng thời gian đó.
Chương 52: Cuộc gặp gỡ trong rừng. (Hạ)
Những lời La Mạn nói, Trầm Ngọc đương nhiên không hiểu, chỉ thấy đối phương khom lưng với mình, sau đó bô lô ba la nói một tràng gì đó khiến cô chẳng hiểu ra sao.
Nép sát vào người Hàn Phong một cách vô thức, Trầm Ngọc mở to mắt, hỏi:
- Con người kì cục này đang nói gì vậy?
Hàn Phong cũng thầm mướt mồ hôi, đành phải khéo léo giải thích cho cô rằng La Mạn khen cô xinh đẹp, muốn làm bạn với cô. Nghe vậy, Trầm Ngọc không khỏi đỏ mặt, xì một tiếng, giận dữ nói:
- Người này thật không biết xấu hổ, có ai vừa gặp mặt mà đã nói những lời này chứ, thật vô liêm sỉ!
Thấy Trầm Ngọc nổi giận, Hàn Phong thầm nghĩ, nếu như không phải được hắn giải thích khéo léo mà là trực tiếp nghe La Mạn nói, không biết nha đầu này còn phản ứng thế nào.
La Mạn đương nhiên không biết Trầm Ngọc nói gì, chỉ thấy mặt cô đỏ bừng, ánh mắt không khỏi có chút si mê, lại thốt ra thêm một tràng những câu tán dương nữa.
Nhưng vì Trầm Ngọc đã coi La Mạn là một kẻ vô sỉ nên tất cả những lời tán thưởng này đều bị cô coi là ngôn ngữ ô uế, sắc mặt vừa tức vừa giận, đỏ bừng bừng chạy trốn ra sau lưng Hàn Phong.
Hàn Phong đang suy nghĩ không biết có nên lên tiếng ngăn cản đối phương đừng nói chuyện nữa không thì cô gái duy nhất trong đoàn bước ra. Người này lúc này La Mạn có giới thiệu qua, tên Khải Ly, thị nữ của hắn.
Khải Lỵ bước tới sau lưng La Mạn, kéo tay hắn, thì thầm khuyên bảo mấy câu sau đó quay lại áy náy nói với Hàn Phong:
- Thật ngại quá, thiếu gia cứ nhìn thấy thứ gì xinh đẹp là lại biến thành như vậy, làm hai người sợ rồi.
La Mạn vốn định nói thêm điều gì nhưng bị Khải Ly kiên quyết kéo về, chỉ còn biết lầm bầm:
- Khải Ly nghe ta nói, ta chỉ muốn làm bạn với đối phương, không hề có ý đó, ngươi đừng để ý quá như vậy!
Hàn Phong nhìn hành động và cách nói chuyện giữa La Mạn và Khải Ly, rõ ràng Khải Ly không chỉ đơn giản là thị nữ của hắn. Nhưng đối với Hàn Phong mà nói, chuyện này không quan trọng.
Cảm thấy đối phương không có ác ý gì, sau đó, trao đổi qua loa mấy câu, cả hai bên cùng buông cảnh giới.
Từ miệng người thanh niên Hàn Phong biết họ chạy nạn từ bên kia của U Ám sâm lâm, kết quả không may lạc vào đây, còn rốt cục đã xảy ra chuyện gì thì người thanh niên không nói, Hàn Phong đương nhiên cũng không hỏi, dù sao mỗi người đều có bí mật thuộc về mình.
Nhưng, hoàn cảnh của nhóm người này lại rất giống với họ, hắn với Trầm Ngọc không phải vì muốn tránh né sự truy kích của Dương Lăng cuối cùng bất đắc dĩ mới phải chạy vào trong rừng.
Điều này, Hàn Phong cũng không giấu diếm, chỉ đơn giản nói là hai người cũng bị người khác truy đuổi mà chạy vào đây.
Nghe xong lý do tao ngộ từ phía Hàn Phong, La Mạn cũng phải bật cười, xem ra có thể gặp được nhau đúng là rất có duyên!
Lúc này, lão quản gia Bố Lôi Địch của La Mạn vô tình phát hiện ra cách đó không xa còn thi thể không trọn vẹn của một con ma thú, mắt ánh lên một tia nghi hoặc, nhưng ngay sau đó đã lại hồi phục rất nhanh, không để ý nữa.
Trải qua dăm ba câu chuyện, trong lòng Hàn Phong mặc dù vẫn chưa từ bỏ toàn bộ cảnh giới nhưng trong U Ám sâm lâm này, có thêm một người bạn vẫn tốt hơn là có thêm một kẻ thù.
Bởi vậy Hàn Phong cùng mời bốn người họ ngồi xuống nói chuyện và cả bốn người đều vui vẻ nhận lời.
Cả đám người ngồi quây quanh đồng lửa, Hàn Phong nướng thịt cho họ ăn. Bọn La Mạn quay sang nhìn nhau, lão quản gia Bố Lôi Địch nhận lấy, cắn thử một miếng trước, phát hiện không có vấn đề gì
Mấy người La Mạn mới lần lượt nhận thịt từ tay Hàn Phong.
Hành động này của họ đương nhiên khiến Trầm Ngọc vô cùng bất mãn. Trong mắt cô, Hàn Phong đã tốt bụng chia đồ ăn cho họ vậy mà họ còn ra vẻ ta đây.
Thật đúng là một đám lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Thấy Trầm Ngọc bĩu môi bất mãn, La Mạn mặc dù ngôn ngữ không thông những đương nhiên cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vậy, hắn liền quay sang Hàn Phong, nở một nụ cười bối tối, định lên tiếng
Nhưng Hàn Phong chỉ cười cười, cướp lời trước:
- Dù sao ở một nơi nguy hiểm như thế này, đột nhiên có người lạ đưa thức ăn cho ngươi, đổi thành ta, ta cũng làm vậy, không cần phải để ý.
Nói xong, Hàn Phong lại quay sang Trầm Ngọc giải thích.
Sau khi nghe Hàn Phong giải thích, Trầm Ngọc mặc dù vẫn còn bĩu môi nhưng sự giận dữ trong lòng thì đã giảm phần nào.
Lời giải thích của Hàn Phong khiến mấy người La Mạn càng thêm xấu hổ, nhưng lão quản gia chỉ cười, không cảm thấy có gì không hợp lý.
Đúng như Hàn Phong nói, nếu như đổi là hắn, hắn cũng có phản ứng như vậy. So với biểu tình ngượng ngùng bối rối của mấy người La Mạn thì lão quản gia Bố Lôi Địch lại rất thán phục khả năng ăn nói trôi chảy của một người còn quá trẻ tuổi như Hàn Phong.
Tương phản, thiếu chủ La Mạn của ông mặc dù vô cùng thông minh những trên phương diện này lại hoàn toàn thua xa Hàn Phong, trong khi Hàn Phong xem ra mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Tiểu Bạch thấy Hàn Phong chia thịt nướng cho người lạ liền vội vàng u u kêu lên mấy tiếng, không ngừng cào những cái móng vuốt nhỏ vào tay áo Hàn Phong, hòng thu hút sự chú ý.
La Mạn cũng nhìn thấy bộ dạng nhân tính hóa của Tiểu Bạch, không khỏi hiếu kì hỏi:
- Đây là loại thú gì, sao có thể thông minh vậy?
Lai lịch của Tiểu Bạch, Hàn Phong đương nhiên không muốn nói cho họ biết, giả vờ ngạc nhiên nói:
- Ta cũng không biết, gặp được trên đường, thấy nó đáng thương nên mang theo luôn! Nhưng, ngoài khả năng ăn ra, nó chẳng làm được gì cả.
Tiểu Bạch thấy Hàn Phong nói xấu mình, há miệng cắn vào tay áo Hàn Phong, bất mãn kháng nghị.
Nhưng lúc này sức mạnh của nó còn quá yếu, Hàn Phong chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu nó, đẩy nó về phía Trầm Ngọc, Trầm Ngọc đón lấy Tiểu Bạch, thì thầm an ủi:
- Tiểu Bạch ngoan, đừng làm ồn!
Vốn dĩ số thịt hắn chuẩn bị đủ cho hai người Hàn Phong và Tiểu Bạch, bây giờ có thêm bọn La Mạn, đành phải lấy thêm một ít, đặt lên giá nướng.
May mà sáng nay hắn đã chuẩn bị khá nhiều nên bây giờ không sợ thiếu.
Bọn La Mạn ăn xong thịt, Tát Nhĩ nói lớn:
- Đây là thịt ma thú gì vậy, thơm ngon quá, ta chưa từng được ăn loại thịt nào ngon đến vậy.
Đây là thịt thiên giai ma thú, sao không ngon được chứ? Hàn Phong thầm nghĩ, nhưng cũng chỉ trả lời cho qua.
Hàn Phong vừa nướng thịt, vừa trò chuyện với bọn La Mạn.
Cho đến khi thịt chín, Hàn Phong đưa một phần cho Trầm Ngọc sau đó mới ném một phần cho Tiểu Bạch. Tên nhóc ngoạm chặt lấy miếng thịt nướng, tự mình hăng hái chiến đấu, căn bản không thèm để ý đến những người khác.
Kế đó, từ miệng La Mạn, Hàn Phong biết Cửu U Bạch Hổ cuồng bạo như vậy cũng là vì bọn La Mạn vô tình chọc giận nó.
Sau đó không biết tại sao Cửu U Bạch Hổ đột nhiên phát cuồng, bỏ chạy, bọn họ mới may mắn sống sót. Sau đó nghe thấy cánh rừng bên này truyền đến động tĩnh khá lớn, bọn họ hiếu kì đến xem, ai ngờ lại gặp hai người Hàn Phong Trầm Ngọc.
Nghe La Mạn giải thích, Hàn Phong cuối cùng đã hiểu Cửu U Bạch Hổ là bị những những người này đưa đến.
Có lẽ Cửu U Bạch Hổ nghĩ bọn La Mạn muốn sát hại Tiểu Bạch nên mới mặc kệ thân thể yếu ớt của mình, đại phát cuồng tính.
Còn việc đuổi theo hai người Hàn Phong và Trầm Ngọc, có lẽ nó nghĩ họ là đồng bọn của La Mạn. Dù sao khu rừng này ngoài ma thú ra, rất khó nhìn thấy bóng dáng con người nên mới sản sinh hiểu lầm.
← Ch. 051 | Ch. 053 → |