← Ch.077 | Ch.079 → |
Đến trung tâm Hồng Diệp Thành thời gian vẫn còn khá sớm, trên đường không có nhiều người qua lại, nhưng các cửa hàng luyện khí đều mở cửa từ rất sớm.
Chỉ có điều Hàn Phong tìm khắp mấy nhà, kết quả phát hiện công cụ luyện khí ở đây quá sơ sài, khiến hắn vô cùng không hài lòng.
Lang thang cả một buổi sáng, Hàn Phong không tìm nổi một cửa hàng luyện khí ưng ý, trong lòng có chút bực bội, không lẽ cả một tòa thành lớn như vậy không có nổi một cửa hàng luyện khí ra hồn.
Đúng lúc Hàn Phong chuẩn bị từ bỏ thì bên tai truyền đến những tiếng rèn sắt leng keng.
Bởi vì cũng đang đi tìm cửa hàng luyện khí nên Hàn Phong đặc biệt chú ý đến âm thanh này, vừa nghe thấy âm thanh, hắn liền vội vã lần theo.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy một cửa hàng nhỏ có vẻ rách nát.
Cẩn thận quan sát, Hàn Phong phát hiện đây chỉ là một cửa hàng rèn sắt phổ thông.
Có chút thất vọng, Hàn Phong đang dự định cất bước rời đi.
Xem ra hôm nay không thể tìm ra chỗ sửa linh tê kiếm! Hàn Phong thầm nghĩ.
Nhưng, lúc chuẩn bị rời đi, hắn tình cờ nhìn thấy mấy lưỡi dao bằng sắt treo trên cửa tiệm.
Trong lòng Hàn Phong có chút nghi hoặc.
Sau đó, bước nhanh đến chỗ lưỡi dao.
Hàn Phong quan sát cẩn thận mấy lưỡi dao, mặc dù chỉ là những lưỡi dao được rèn rất bình thường nhưng hắn vẫn có thể nhận ra phẩm chất tuyệt vời của chúng.
Hàn Phong suy nghĩ một lát, xoay người bước vào trong tiệm.
Cửa tiệm này mặc dù không lớn, nhưng bên trong được bài trí rất gọn gàng, bốn bức tường xung quanh treo đầy các loại khí cụ được rèn từ sắt. Hàn Phong nhìn qua một lượt, phát hiện các loại khí cụ này còn tinh xảo hơn cả mấy lưỡi dao treo ngoài cửa.
Lúc này, một người đàn ông trung niên tuổi độ bốn mươi bước đến trước mặt Hàn Phong.
- Xin chào quý khách? Xin hỏi ngài cần gì? Chỗ này của ta mặc dù nhỏ nhưng khí cụ làm ra cái nào cũng chắc chắn tinh xảo, trong Hồng Diệp Thành, cũng có thể coi có chút tiếng tăm.
Người đàn ông trung niên nhiệt tình nói.
Hàn Phong nhìn nhìn, có vẻ như ông ta là chủ nhân của cửa tiệm này.
Bộ quần áo ông ta đang mặc trên người có chút cũ kĩ, vài nơi còn có lỗ thủng. Hai má hình như phải tiếp xúc với nhiệt độ cao nhiều, có chút sạm.
Đúng là bộ dạng mà một thợ rèn nên có.
Thợ rèn và luyện khí sư là hai khái niệm khác nhau, binh khí mà thợ rèn làm ra cùng lắm chỉ là một món binh khí sắc bén.
Nhưng luyện khí sư thì không giống vậy, binh khí do luyện khí sư luyện chế ra, dù kém thế nào, ít nhiều cũng tăng thêm lợi ích phụ trợ cho người dùng nó.
Ví dụ như trước đây Hàn Phong dùng ngũ sắc luyện kim cường hóa linh tê kiếm, hiệu quả đi kèm là đấu khí tăng mười phần trăm.
Đó là năng lực của một luyện khí sư.
Sau khi quan sát một vòng, Hàn Phong mới quay sang người đàn ông trung niên, hỏi:
- Ta thấy mặc dù những vật dụng bằng sắt ở đây đều rất phổ thông, nhưng chất lượng rất tốt, có thể dùng sắt thường để tạo ra những sản phẩm tốt như vậy, kĩ thuật quả nhiên tinh xảo.
Người đàn ông trung niên thấy Hàn Phong khen mình, dù ngượng đến đỏ mặt nhưng vẫn ngoác miệng ra cười, nói:
- Quý khách thật biết nhìn hàng, không phải tự khen nhưng thiết khí trong Hồng Diệp Thành này, chỉ có của cửa hàng ta là nổi tiếng nhất, cho dù là các thành trấn xung quanh, e rằng cũng không có nhà nào qua mặt được cửa hàng ta.
- Cửa hàng hình như rất tự tin về mình!
Hàn Phong cười cười, lơ đễnh nói.
Thấy Hàn Phong hình như có vẻ không tin, ông chủ cửa hàng bắt đầu cuống quýt giải thích:
- Quý khách chớ vội không tin, Mạc gia ta vốn dĩ nổi danh nhờ luyện khí, ông tổ là một luyện khí đại sư có tiếng, chỉ có điều tổ tiên sau này lụi bại nên khả năng luyện khí sau khi truyền đến đời ta, càng lúc càng tụt dốc, đến bây giờ chỉ biết dựa vào chút khả năng do tổ tiên truyền lại, mở cửa hàng nhỏ này, kiếm cơm qua ngày.
- Ồ?
Nghe ông chủ nói vậy, Hàn Phong có chút hiếu kì, những dụng cụ tinh xảo này, dù có để cho một luyện khí sư thực lực không tệ luyện chế, e rằng chưa chắc đã làm được.
Vậy mà cửa hàng nhỏ này có thể làm ra, đây chính là lý do thu hút Hàn Phong đến đây.
Bây giờ nghe đối phương nói vậy, lại còn nhắc đến cả họ của mình, Hàn Phong suy nghĩ một lát, nhất thời nhớ ra một cái tên.
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, Hàn Phong thoáng giật mình, ngữ khí có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Ông chủ, ông nói ông họ Mạc?
- Đương nhiên! Ta lừa ngài làm gì, không lẽ quý khách biết họ Mạc ta?
Ông chủ nghi hoặc hỏi lại.
Hàn Phong không trả lời, chuyển sang câu hỏi khác:
- Vậy xin được hỏi ông chủ, có quen một người tên Mạc Phàm?
- Mạc Phàm?
Ông chủ cửa hàng trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn Hàn Phong, nhìn đến nỗi khiến Hàn Phong cũng không hiểu nổi, mới ngạc nhiên nói:
- Nếu như ta nhớ không nhầm thì Mạc gia ta từ xưa đến nay chỉ có duy nhất một người tên Mạc Phàm, chỉ không biết tại sao quý khách lại biết đến cái tên Mạc Phàm.
- Vậy là ông biết?
Hàn Phong mừng rỡ nói.
Nhắc đến Mạc Phàm, đó là một nhân vật rất nổi tiếng ở kiếp trước.
Mạc Phàm của kiếp trước mới hai mươi tuổi đã tấn cấp làm luyện khí đại sư trẻ tuổi nhất đại lục!
Danh hiệu đó nhất thời biến hắn trở thành nhân vật nổi tiếng nhất đại lục.
Đương nhiên, đại lục rất rộng lớn, luyện khí sư mặc dù không nhiều nhưng cũng không ít. Nếu như chỉ là một luyện khí đại sư bình thường, chắc cũng không được Hàn Phong nhớ rõ như vậy.
Điều khiến hắn ghi nhớ cái tên Mạc Phàm là vì hai mươi năm sau khi trở thành luyện khí đại sư, cũng là lúc Mạc Phàm bốn mươi tuổi, hắn đã làm một việc chấn động đại lục.
Đó là dựa vào năng lực lãnh ngộ cường đại của mình, một mình luyện chế ra một món thần khí, từ đó tiến nhập trở thành luyện khí tông sư ngàn năm có một của đại lục!
Thông tin này vừa truyền ra, lập tức chấn động cả đại lục.
Phải biết trước hắn, mấy ngàn năm nay đại lục chưa từng xuất hiện một luyện khí tông sư!
Là luyện khí tông sư!
Nghe nói, phàm là binh khí do luyện khí tông sư đích thân luyện chế, không cái nào không phải cực phẩm!
Mấy chục năm sau đó, Mạc Phàm dựa vào bản lĩnh tông sư cấp luyện khí của mình, luyện ra không dưới mười món thần khí!
Thành tựu này vượt xa tổ tiên Mạc Thương mấy ngàn năm trước của hắn!
Điều đó lý giải tại sao mặc dù tu vi của hắn không cao nhưng cường giả bình thường nhìn thấy hắn đều rất cung kính!
Thần khí trong mắt người đời có một sức hấp dẫn rất lớn. Nhất là các tuyệt thế cường giả đấu khí đã đạt tới đỉnh phong, biết được một món thần khí sẽ giúp đỡ được họ nhiều như thế nào.
Có thể thấy địa vị của Mạc Phàm lúc đó được tôn sùng ra sao!
Hàn Phong hồi tưởng lại những chuyện liên quan đến Mạc Phàm của kiếp trước.
Mà lúc đó, ông chủ cửa tiệm chỉ biết đứng gãi đầu gãi tai, nhìn Hàn Phong bằng ánh mắt kì quái, nói:
- Đứa con trai mới sinh chưa được bao lâu của ta tên là Mạc Phàm, không biết có phải là Mạc Phàm mà quý khách đang nói đến không.
Hàn Phong nghe ông chủ cửa tiệm nói vậy, không khỏi ngây người.
Nhưng nếu đúng theo những gì hắn nhớ thì Mạc Phàm lúc này có lẽ mới chào đời, cùng lắm chỉ là một cậu nhóc.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong không khỏi cười khổ, lúc này hắn quá kích động mà quên mất điều này.
Trước ánh mắt nghi hoặc của ông chủ cửa tiệm, Hàn Phong không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng, Hàn Phong lập tức nảy ra ý tưởng, mặc dù Mạc Phàm lúc này chỉ là một đứa trẻ sơ sinh nhưng không thể phủ nhận thiên phú của nó. Mặc dù bây giờ vẫn chưa thể chiêu mộ nhưng cha nó thì có thể.
← Ch. 077 | Ch. 079 → |