← Ch.11 | Ch.13 → |
Dịch giả: argetlam7420
Biên dịch: †Ares†
Nguồn:
Chín ngàn năm chỉ như một cái chớp mắt, ngày hội Bàn Đào cuối cùng lại tới.
Trong Linh Tiêu đại điện.
- Là ai! Ai hái những quả đào nhỏ như vậy!
Vương Mẫu thét chói tai.
A Dao bị lôi lên.
Vương Mẫu mỉm cười, rồi bất ngờ lao nhanh như một tia chớp xuống khỏi ngai vàng, lấy quả đào đập lên mặt A Dao, quát to:
- Có phải ngươi sợ mặt ta mất chưa đủ nhiều không! Hả!
- Không... Không phải đâu ạ, xin nương nương tha mạng...
- Có phải ngươi đã ăn vụng trước rồi không?
- Không có, không có ạ!
- Ta ghét nhất là kẻ nói cũng không nên hồn! Kéo nó ra ngoài, ném xuống phàm trần!
- Đừng mà, đừng mà...
A Dao lệ rơi đầy mặt, liều mạng dập đầu đến mức chảy cả máu, máu tươi nhuộm đỏ gạch ngọc.
Quan Âm nhíu mày.
Vương Mẫu nhìn thấy, giọng lập tức đổi sang hòa nhã vô cùng:
- Quan Âm Đại Sĩ, có phải ta hơi thái quá không?... Kỳ thật... Kỳ thật ra là người rất dễ tính...
- Không, đất bị làm ô uế thôi.
Quan Âm nói.
- Còn không kéo con tiện tỳ này ra ngoài cho chó ăn!
Vương Mẫu điên cuồng gào thét.
"Choang."
Chén rượu trên bàn Thái Thượng Lão Quân rơi xuống vỡ tan. Chúng thần tiên mặt đều lộ vẻ khổ sở, nhưng không ai dám ho he tiếng nào.
Chỉ có A Nguyệt nhíu mày.
Vương Mẫu lại nhìn thấy. Bà ta đi tới trước mặt A Nguyệt, cười nói:
- Ngươi lại có vấn đề gì sao?
Nét mặt vui vẻ của bà ta khiến A Nguyệt liên tưởng tới quả quýt nhăn nheo, vì vậy A Nguyệt cũng cười.
Vương Mẫu đắc ý ngẩng đầu lên.
Thế nhưng lúc này A Nguyệt lại đứng dậy, nàng rời khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống nói:
- Cầu xin nương nương hãy tha cho A Dao.
Vương Mẫu nghe vậy sắc mặt xanh mét, không phải nói văn vẻ gì, là thật sự chuyển thành màu xanh.
Bà ta xoay người nhìn chư thần, hỏi:
- Các ngươi có nghe thấy nàng ta nói gì không?
Không ai lên tiếng.
Thái Thượng Lão Quân nói:
- Nguyệt nữ thần nói là...
Vương Mẫu hung hăng trừng mắt với lão, Thái Thượng Lão Quân phát hiện cái mũ quan của mình bắt đầu bốc khói.
- Thần nghe Nguyệt nữ thần nói là: "Nương nương thánh minh, chúc nương nương trẻ mãi không già."
Thái Thượng vội vàng nói liền một hơi.
Vương Mẫu cười nói:
- Mọi người uống rượu, uống rượu đi.
Thái Thượng Lão Quân hớt hải dập tắt đốm lửa trên cái mũ.
Tất cả thần tiên cũng cười.
A Dao đã bị kéo ra ngoài, chư thần lại bắt đầu nâng chén mở tiệc vui vẻ, chỉ có A Nguyệt là vẫn quỳ giữa điện. Cũng chẳng có ai bảo nàng bình thân.
A Nguyệt sắp muốn khóc rồi.
Lúc này, bỗng có một người đứng lên.
Y đi tới, đỡ A Nguyệt dậy.
Tiếng cười vui vẻ trong điện đột nhiên ngưng bặt.
Là Thiên Bồng.
Y mỉm cười với A Nguyệt, đỡ nàng dậy. A Nguyệt cũng chăm chú nhìn Thiên Bồng. Cả hai đều hiểu ý cười nhẹ một tiếng. Bọn họ tay trong tay, dắt nhau ra ngoài điện. Tựa như trong đại điện này chẳng còn ai khác nữa.
- Nếu hôm nay các ngươi dám bước ra khỏi đại điện một bước... !
Vương Mẫu hét lên.
Hai người dường như không có nghe thấy Vương Mẫu gầm thét, tựa sát vào nhau đi ra khỏi đại điện.
Lúc này Thiên Cung đang yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng o o o o.... .
- Ruồi ở đâu ra thế?
Cự Linh Thần hỏi, ngồi bên cạnh gã là Quảng Mục Thiên Vương còn đang bận bịu nhai đào.
Âm thanh kia lại phát ra từ Vương Mẫu, bà ta tức giận đến run rẩy cả người.
Cửa đại điện vừa nãy mới đóng lại, bỗng ầm một cái, vỡ tan.
Người vừa tiến vào, chính là A Dao.
Vương Mẫu đứng ngây người tại chỗ.
Chư thần nhìn ra phía cửa, sau lưng A Dao, một bóng người đi ra.
Tôn Ngộ Không!
- Quả đào là do lão Tôn ta ăn, thì sao? Không được hả?
Tôn Ngộ Không nói:
- Mau đem cái ghế ra đây cho lão Tôn. Sau đó giết con chó của ngươi, tha cho nàng ta.
Cơ mặt Vương Mẫu bắt đầu co giật.
- Dọn cho hắn một cái ghế.
Bà ta cắn răng nói.
Một cái ghế đẩu nhỏ được mang lên, đặt ở một góc đại điện.
Tôn Ngộ Không một cước đá bay cái ghế.
- Tôn Ngộ Không! Ngươi muốn... tạo phản?
- Thật ra ta chỉ muốn một chỗ ngồi thích hợp thôi, ngươi đã không chịu cho ta...
Tôn Ngộ Không vung tay lên...
Chúng thần theo bản năng cùng cúi rạp đầu xuống.
Chỉ thấy ngai vàng của Vương Mẫu bay lên, vọt qua đầu chúng thần bay đến trước mặt Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nghênh ngang định ngồi, bỗng nhiên lại đứng dậy:
- Không được, phải nhường cho tiểu cô nương bị thương đây ngồi mới đúng.
Rồi hắn đem ngai vàng chuyển qua trước mặt A Dao.
A Dao mặt mũi trắng bệch, cứ như đó là một cái ghế điện vậy.
- A Dao, mau ngồi đi chứ, tại sao ngươi không ngồi?
Vương Mẫu cười mỉa mai.
- Tiếng chim kêu ở đâu ra thế nhỉ?
Tôn Ngộ Không làm bộ nhìn nhìn xung quanh.
Sắc mặt của Vương Mẫu hết trắng rồi lại đỏ, đỏ xong chuyển sang đen.
- Ồ, cái gì đang đổi màu vậy?
Tôn Ngộ Không nói:
- Trông hệt như củ khoai lang lớn.
- Phụt... Ha ha...
A Dao rốt cuộc không nhịn được cười to.
Cười một cái, đã không thể nín lại:
- Khoai lang lớn, khoai lang biết đổi màu, ha ha ha, khoai loang đổi màu, ha ha ha, Vương Mẫu nương nương là khoai đổi màu...
A Dao cười đến mức ngã lăn ra, tay đập liên tục xuống đất, nước mắt lại không ngừng chảy xuống. Đến cuối cùng, đã không nghe rõ nàng nói gì nữa, chỉ thấy nàng cúi đầu, không ngừng phát ra tiếng híc híc.
Ngay cả Tôn Ngộ Không cũng ngạc nhiên khi thấy nàng cười như vậy. Hắn nói:
- Cẩn thận kẻo tắc thở đó.
- Tôn — Ngộ — Không!
Vương Mẫu hệ như một quả bóng hơi căng phồng muốn nổ tung.
- Ngươi — Con yêu hầu kia!
- Ngươi vừa nói gì?
- Yêu hầu!
- Ta là Tề Thiên Đại Thánh! Cùng Ngọc Đế ngồi ngang hàng, chỉ đùa giỡn với ngươi một chút mà ngươi dám mắng ta là yêu hầu?
- Không phải sao? Ngươi thật sự nghĩ ngươi là Tề Thiên Đại Thánh ư, ha ha! Ngươi chẳng qua chỉ là một con khỉ hoang bất kham chúng ta nuôi trong vườn thôi!
- Củ khoai già kia, ngươi thử lặp lại lần nữa coi?
- Ngươi kêu ta là gì? Yêu hầu!"
- Củ khoai già!
- Yêu hầu!
- Ha ha... Củ khoai già... Ha ha ha... Yêu hầu...
A Dao nghe vậy càng cười không dứt.
Tôn Ngộ Không cũng cười sằng sặc, rồi bất ngờ hét lớn một tiếng, vung gậy phóng thẳng tới Vương Mẫu.
Vương Mẫu không kịp đề phòng, trợn đôi mắt to cỡ miệng chén nhìn cây gậy đánh tới, ngay cả tránh cũng quên mất.
Động tác của Tôn Ngộ Không quá nhanh, đã không ai kịp xuất thủ cứu Vương Mẫu rồi.
Lúc này bỗng nhiên một vật bay thẳng tới.
Tôn Ngộ Không vung gậy quét ngang. Ầm! Vật kia lập tức bị đánh nát bấy. Mảnh vụn trong suốt bắn tung tóe đầy đất. Nhưng chỉ là một cái chén lưu ly.
Kim Cô Bổng đổi hướng, chúng thiên tướng nhân cơ hội đó, Tứ Đại Thiên Vương đồng loạt lao lên, Trì Quốc, Tăng Trường nghênh đón Ngộ Không, Quảng Mục, Đa Văn kéo Vương Mẫu đang đứng ngây người chạy đi.
Tôn Ngộ Không lấy một chọi hai, dễ như đi dạo chơi vậy.
Nhị Thập Bát Tú, Cửu Diệu Tinh Quan, Thập Nhị Nguyên Thần, Ngũ Phương Yết Đế đều hất bàn xông lên, đồng loạt hét:
Chém hắn!
Tôn Ngộ Không nói lớn:
- Hay lắm! Đánh rất thống khoái!
Tinh thần phấn chấn, hắn múa gậy phóng hào quang khắp bốn phía, gần trăm thiên tướng mà không ai có thể tiến thêm một bước. Thỉnh thoảng có người lại kêu lên đau đớn, từ trong trận bay thẳng ra, đụng vào tường đại điện.
Cự Linh Thần thân hình cao lớn, chen mãi không vào nổi trong trận, đứng ở ngoài trận nhìn quanh, lại trông thấy A Dao. Lúc này nàng đã cười xong, đang muốn đứng dậy.
Cự Linh Thần lập tức nhảy tới, vung cánh tay khổng lồ bắt lấy A Dao, giống như bắt một con gà con vậy, xách ở trong tay.
Nhưng chỉ thấy thoáng một cái, Tôn Ngộ Không đã ở trước mặt.
Những thiên tướng khác vẫn đang còn ở đằng kia liên tục hò hét:
- Phía trên, phía trên, tấn công sườn phải hắn, tấn công hạ bàn của hắn...
Cự Linh Thần cười khan:
- Ha ha, A Dao, trên tóc cô có cọng cỏ, ta giúp cô lấy xuống nhé. Ơ? Sao lại không tìm được nhỉ...
Tôn Ngộ Không đưa tay ấn đầu Cự Linh Thần một cái, tay kia đem gã xoay tròn nửa vòng, sau đó nhảy lên tung một cước đá thẳng mông Cự Linh Thần.
Cự Linh Thần hét to một tiếng, người đã ở trên không, mắt thấy mình đang bay thẳng lên nóc điện bèn vội vàng buông A Dao ra, lấy hai tay che đầu.
Tôn Ngộ Không tung người lên, giữa không trung tiếp lấy A Dao. Lúc hạ xuống đất thì Cự Linh Thần cũng "ầm" một tiếng, phá nóc điện bay ra.
Hắn nhìn A Dao ở trong ngực, mặt nàng vẫn đang nở nụ cười.
Tôn Ngộ Không đặt A Dao đứng trên mặt đấy:
- Tiểu cô nương này chắc là bị doạ choáng váng rồi, nơi này có thầy thuốc không?
- Aaaaaaa...
Cự Linh Thần lại đập vỡ nóc điện té xuống.
Gã không phải là không biết bay, chỉ là sợ quá quên cả bay rồi.
Cho đến khi gã rơi "ầm" một tiếng giữa đám thiên tướng, mọi người mới phát hiện không thấy Tôn Ngộ Không đâu nữa.
- Yêu hầu đâu? Mau ra đây chịu chết!
Bọn họ nhìn xung quanh, trong lòng suy nghĩ, ngàn vạn lần chớ đi ra khỏi đây a.
A Dao cũng không thấy đâu rồi.
Có người báo lại rằng vừa nhìn thấy một luồng sáng vàng bay thẳng xuống hạ giới rồi.
- Phù...
Chúng thiên tướng nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm. Chợt thấy phong thái có vẻ không đúng, liền chuyển vội sang tức giận mắng to.
Vương Mẫu trở lại đại điện, nhìn hội Bàn Đào trở thành hỗn loạn không chịu nổi, mũi cũng đỏ lên vì tức.
Bà ta đi vào trong đại điện, dưới chân vang lên tiếng răng rắc. Vương Mẫu cúi đầu quan sát, thì thấy mảnh vụn lưu ly văng đầy đất.
- Là ai! Là ai ném chén lưu ly bảo bối của ta...!!
* * *
Trên một sườn núi tối tăm, đất đá đen xì cằn cỗi, Tôn Ngộ Không và A Dao đang ngồi đó.
- Ta làm sao thế nhỉ, tại sao lúc đó lại không nhịn được? Ta tại sao lại nói những lời đó, tại sao vừa động thủ một cái là cái gì cũng quên hết? Ta cứ nghĩ là mình đã thay đổi được bản thân, giống một thần tiên...
Tôn Ngộ Không vỗ đầu nói.
- Huynh hối hận sao?
A Dao hỏi.
- Có lẽ số trời đã định ta không làm nổi thần tiên. Ngọc Đế còn chưa biết chuyện này, có lẽ hắn sẽ còn mời ta trở về... Ta còn muốn trở về sao?
Tôn Ngộ Không suy nghĩ.
- Huynh còn muốn trở về sao?
- Thiên Cung không có gì tốt để ta lưu luyến, nhưng mà ta đã dặn người ta đợi ta, có lẽ vẫn nên trở về chào hỏi... Cô không muốn trở về sao?
Tôn Ngộ Không nói.
- Không, ta không trở về.
A Dao nói.
- Thật lạ, khi Vương Mẫu nói sẽ đánh ta xuống phàm trần, ta đã sợ sẽ giống như trời long đất lở ấy. Bây giờ suy nghĩ một chút, chẳng qua chỉ thế này thôi.
Nàng đứng dậy thử nhảy hai cái:
- Ở nơi này ta muốn nhảy thì nhảy, muốn nói cái gì thì nói cái đó, không người quản ta. A ha ha...
Nàng hướng về phía phương xa hét to một tiếng.
- Aaaaaa... ! Thật sự không có ai quản taaaaaa... !
Khuôn mặt nàng đỏ lên vì vui sướng.
- Hừ, nếu ở lâu một chút thì cô sẽ không cao hứng như vậy đâu.
Tôn Ngộ Không nắm lên một nắm đất xám đen, tựa như nhớ đến chuyện gì đó.
Trên bầu trời u ám bỗng truyền tới một tiếng ầm ầm vang vọng, từ phía Đông lan truyền đến phía Tây.
- Tiếng sấm rền?
A Dao nói:
- Nếu như trời mưa, nơi này sẽ có cỏ mọc lên rồi.
- Đó là âm thanh chiến xa của Thiên giới đang tập trung đó.
Tôn Ngộ Không vẫn nhìn nắm đất trong tay, rồi vung ra khắp mặt đất:
- Bọn họ sắp đến rồi, tiểu cô nương, cô mau chạy đi.
- Không! Ta muốn ở chung một chỗ với cô...
- Cút ngay!
Tôn Ngộ Không hét lớn.
- Đừng ở chỗ này làm phiền lão Tôn! Cô đã hại lão Tôn bị chửi là yêu quái, ta không muốn nhìn thấy cô nữa!
- Nhưng... nhưng yêu quái không tốt sao, ta và huynh cùng làm yêu quái.
Tôn Ngộ Không vỗ tay một cái, mấy con yêu tinh từ dưới đất chui lên.
- Đại vương, cuối cùng người đã trở lại rồi. Chúng con chờ mệnh lệnh của người thật khổ!
- Đại vương trở lại! Đại vương trở lại!
Mặt đất bắt đầu lay động, dưới đất bắt đầu truyền ra những tiếng ầm vang lớn. Trên khắp ngọn núi, hàng ngàn hàng vạn con yêu tinh từ trong đất bò ra. A Dao sợ ngây người.
- Nhìn xem đây là ai nào? Tôn Ngộ Không. Mỹ Hầu Vương, Mỹ Hầu Vương trở lại, chúng ta được cứu rồi!
Một con yêu tinh già nua vung tay hô to.
- Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không...
Vô số yêu tinh hình thành đông đến nhìn không ra số lượng kêu vang, tiếng hò hét vang dội xông thẳng lên trời.
Trên trời đáp lại bằng vô số âm thanh sấm rền kéo đến, cùng tiếng hò hét dưới hạ giới va chạm. Trời không có gió nhưng không khí vẫn chấn động không ngừng.
A Dao sợ hãi không dám nhúc nhích.
- Các ngươi giải tán đi.
Tôn Ngộ Không lại nói.
- Sao cơ ạ?
Bầy yêu hỏi.
- Giải tán đi.
- Đại vương, mọi người đã đợi bao nhiêu năm, chờ đến trận chiến này mà!
- Ta nói giải tán đi! Đây là ân oán riêng của ta với Thiên Đình, là chuyện giữa thần tiên, đám yêu quái các ngươi không liên quan.
Tôn Ngộ Không nhìn lên trời nói.
- Hả! Thật... thật sao? Là chuyện của thần tiên với thần tiên? Tôn Ngộ Không, lời này lại là người nói? Người thật sự là Tôn Ngộ Không sao?
Yêu tinh già kia hỏi.
- Ta là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, không phải Yêu Vương Tôn Ngộ Không.
Con yêu tinh già lui về sau hai bước:
- Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không? Đúng rồi, Thần Yêu đại chiến lần đầu tiên đã chết mười vạn yêu chúng, ngươi được phong làm Bật Mã Ôn Tôn Ngộ Không. Lần thứ hai Thần Yêu đại chiến chết hơn trăm vạn yêu chúng, ngươi được phong là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
- Không sai! Lão Tôn ta vốn là con khỉ đá trời sinh ra, nhưng xui xẻo thay lại lớn lên trong đám yêu quái. Nhìn mặt mũi của các ngươi là ta đã thấy đáng ghét rồi, thành tiên là mong muốn suốt đời của ta, ta sao có thể làm bạn với đám yêu quái các ngươi, tổn hại danh tiếng của ta!
- Nếu không phải ngươi có ân xóa tên ta khỏi sổ sinh tử, thì ta bây giờ đã nghĩ làm thịt ngươi!
Yêu quái già quát lớn.
- Hừ! Đó là chuyện mà ta hối hận nhất, nhất thời hồ đồ, giúp mấy tên khốn khiếp các ngươi thành bất tử.
Con yêu già nhảy đến đám yêu quái:
- Các ngươi nghe con khỉ này nói chưa? Hắn bây giờ là thần tiên, chúng ta chớ nhận lầm người. Tất cả mọi người đi thôi, khổ cho chúng ta vẫn còn ở Hoa Quả sơn vất vả chờ hắn. Mọi người tự tìm đường sống đi.
Đám yêu quái bắt đầu xôn xao bàn luận, tiếng nói chuyện vang vọng khắp Hoa Quả sơn. Sau đó bầy yêu dần dần tản ra, vô số yêu quái giống như bầy kiến tản đi tứ phía. Tiếng ồn ào nhỏ dần, cuối cùng biến mất.
- Mang cả nha đầu này đi cho ta! Vứt thật xa đi!
Tôn Ngộ Không nắm lấy A Dao, thả vào trên lưng một con yêu quái.
- Nếu dám ăn thịt nàng ta, coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi đó!
- Không muốn, ta không muốn đi...
A Dao giãy giụa trên lưng yêu quái, chẳng mấy chốc đã đi xa.
Vài canh giờ sau, mấy triệu yêu quái giống như một đám mây đen bị gió thổi mất, vô ảnh vô tung.
Tôn Ngộ Không nhìn bầy yêu quái đi xa, thở dài một cái.
- Hoa Quả sơn, bao giờ mới có thể một lần nữa đâm hoa kết trái? Có điều, hạt giống đã rải khắp thiên hạ rồi.
Hắn lại nắm một vụn đất đen, trên mặt nở một nụ cười giống như trẻ thơ.
Tiếng sấm từ chân trời đã càng ngày càng gần.
Tôn Ngộ Không tựa vào một gốc cây cháy đen, lặng lẽ chờ.
Rồi trong chớp mắt, bóng tối trên bầu trời đột nhiên bị một tia chớp cực lớn rạch ra.
Tôn Ngộ Không nhảy vọt lên, vung Kim Cô bổng nhằm thẳng hướng bầu trời.
- Đến đây đi!
Khoảnh khắc ánh chớp sáng loà chiếu rọi thân thể của hắn, ngàn vạn năm sau vẫn còn đọng lại trong truyền thuyết.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |