← Ch.08 | Ch.10 → |
Chuyện xưa.
Năm trăm năm trước.
- Ngươi biết không, bầu trời này chính là một hoang mạc.
Tử Hà nói.
- Nó được khảm xây từ những thứ đẹp nhất, nhưng từ lúc chúng nó trở thành một bộ phận của Thiên Cung, thì đã bị đoạt mất linh hồn. Ngươi biết không?
Không có ai trả lời, bởi vì bên cạnh nàng vốn không có người.
Nếu là đang có người, nàng đã không nói những lời này rồi. Nàng bao giờ cũng cười, vừa cười vừa nhìn sang bên, vừa cười vừa cùng bọn họ nói chuyện. Nàng luôn luôn mỉm cười, cười cho đến khi ráng chiều đỏ đậm cũng dần dần mất đi, Thiên giới không còn sáng rõ, màn trời màu đen đã ngăn cản ánh mắt phủ xuống nhân thế của nàng. Lúc này chúng thần đều đã về cung điện của mình, chỉ còn một mình nàng còn đứng ven tầng mây đang càng lúc càng rét lạnh. Sẽ không có người đến gọi nàng về, sẽ không có người để ý tới nàng. Thời điểm này, nàng mới bắt đầu nói chuyện một mình.
- Ngươi biết không? Bọn họ gọi ta "Tử Hà vĩnh viễn mỉm cười", thế nhưng không có ai sẽ vĩnh viễn mỉm cười cả, ngoại trừ tượng đá với kẻ đần. Ngươi biết không?
Nàng nói rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn vào đêm tối vô biên kia. Nàng liệu có từng nghĩ tới một ngày nói những chuyện này với một ai khác? Nàng liệu có phải đang một mực đợi tới một ngày nào đó, sẽ có một người đứng bên cạnh nàng, lắng nghe hết thảy lời nàng nói?
- Ngươi cứ như vậy mà nghe, không được cắt ngang ta, ta sẽ nói cho ngươi nghe hết thảy. Ngươi không được thiếu kiên nhẫn mà cười to như Nhị Lang Thần, cũng không được phản bác dông dài như Thiên Bồng nhé. Bọn họ nhất định sẽ làm như vậy, vì thế ta chỉ nói cho ngươi nghe. Chỉ ngươi mới có thể yên lặng lắng nghe như vậy, trong thế giới này, chỉ có ngươi thôi...
Nàng vẫn tiếp tục nói. Bên cạnh nàng, chính là hư vô sâu thẳm, đã bị cái rét lạnh của vũ trụ ban đêm ngưng kết lại.
Hôm nay Tử Hà đứng ở chân trời thật lâu, lúc nàng nghĩ tới chuyện trở về thì xung quanh đã hoàn toàn vắng lặng. Nàng bèn tăng tốc trở về, dự định quay lại Lạc Hà cung, bên lò lửa kia ngủ một giấc.
Trong vườn Bàn Đào vốn không có ánh sao chiếu rọi, mà sao còn sáng như vậy?
Muộn như vậy còn có âm thanh? Hình như có tiếng con gái khóc?
Hôm nay không phải đám A Dao sẽ tới vườn Bàn Đào sao?
Tử Hà bay tới gần nhìn vào. Trong không trung trên khu vườn, mấy ngôi sao lớn được treo lơ lửng. Đó là những loại đẹp nhất trong Thiên giới. Thế nhưng, ngôi sao không thể bị di chuyển một cách tùy tiện, người nào mà to gan như vậy?
Trong vườn, có một cô gái đang khóc thút thít, chính là A Dao. Có gì đó đang nhảy nhót lên xuống quanh nàng kìa? Một con khỉ?
- Tiểu cô nương, cô còn muốn khóc tới khi nào? Ta chỉ đùa với cô một chút thôi mà.
- Hu hu hu... Không được! Ngươi ăn hết sạch đào của chúng ta rồi, còn dùng phép Định Thân làm ta đứng yên... Hu hu hu... Ta muốn tới chỗ Vương Mẫu nương nương tố cáo ngươi...
- Tố cáo, tố cáo đi! Lão Tôn ta sợ chắc... Ta còn sợ là cô không đi đấy! Cô đã khóc mấy canh giờ rồi... Á? Lụt luôn rồi, cứu mạng! Bạn nhỏ à, lão Tôn đã rất buồn ngủ, muốn đóng cửa vườn rồi, phiền các người muốn tham quan thì ngày mai tới, muốn khóc đi ra bên ngoài khóc, cô như thế này sẽ làm ảnh hưởng giờ nghỉ của lão Tôn!
- Hu hu hu, không biết! Hu hu hu, ngươi bồi thường đào cho ta!
- Quỷ hẹp hòi! Có mấy quả đào cũng đòi đến thế mức này, cô cùng lão Tôn quay về Hoa Quả sơn, đền cô mười giỏ cũng được!
- Hu hu hu, ngươi vừa ăn không chỉ mười giỏ...
- Tốt! Hai mươi giỏ... Một trăm giỏ! Một nghìn giỏ? Cô quá xấu tính đi, định bắt chẹt ta?
- Hu hu hu, ta không cần mấy quả đào vứt đi dưới trần gian của ngươi! Ta không hái được Bàn Đào, trở về nhất định sẽ bị Vương Mẫu nương nương đánh chết... Oa ~
A Dao càng nghĩ càng đau lòng, dứt khoát ngoác miệng khóc lớn lên.
- Bà ta đánh thì đánh lại, nếu đánh không lại thì cắn. Khóc cái gì.
A Dao tức giận mặt trắng bệch:
- Ngươi... Ngươi là ai? Loại lời này cũng dám nói?
- Ta chính là Tôn Ngộ Không.
Tiếng khóc của A Dao im bặt, nàng sững sờ nhìn thẳng qua hắn.
Tôn Ngộ Không, ác mộng của Thiên giới.
Cái tên này thường xuất hiện trong những câu chuyện đẫm máu xưa kia. Trong những năm liên tục chiến tranh giữa Thần giới và Yêu giới, mùi máu tươi xộc thẳng lên tận trời, ba chữ "Tôn Ngộ Không" kia gắn chặt với thảm bại của Thiên đình, giống như một bóng ma đè trên đầu các thần tướng.
Bởi vì không ai từng đánh bại hắn.
Bởi vì người còn sống trở về sau khi giao đấu với hắn, chỉ có tam thái tử và vài người nổi bật trên Thiên giới mà thôi.
Truyền thuyết, hắn mỗi ngày đều ăn một vạn người.
Truyền thuyết, hắn cao lớn như một ngọn núi.
Truyền thuyết, nơi hắn đi qua, không cái gì có thể sống sót.
Hiện tại hắn đang đứng trước mặt A Dao.
Cho nên A Dao ngẩn ra một hồi, rồi la lên một tiếng chói tai.
Tôn Ngộ Không nói:
- Tiểu nha đầu này làm sao vậy, tên ta rất khó nghe à?
Tử Hà từ trong rừng đi ra, cười nói:
- Tề Thiên đại thánh uy danh, ai có thể không biết chứ.
Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn nàng:
- Cô có vẻ như không sợ ta nha.
- Tại sao phải sợ ngươi chứ?
Tôn Ngộ Không nghĩ nửa ngày:
- Đúng, tại sao phải sợ ta chứ? Nếu như thần tiên trên Thiên giới đều nghĩ giống cô, lão Tôn ta cũng không cần suốt ngày ngây ngô trồng cây trong vườn.
- Đám cây này sinh trưởng rất tốt a? Ngươi nhất định là biết nghề làm vườn?
- Hừ! Nghề làm vườn? Là thứ gì? Ta chỉ biết trên trời này có rất ít thứ có linh khí. Một là cây trong vườn Bàn Đào, hai là ngựa trong Ngự Mã giám, cần đối đãi với chúng như bằng hữu.
- Cây và ngựa là bằng hữu của ngươi, còn thần phật đầy trời, lại không ai có linh tính sao?
- Hàaa... ! Nếu có được linh tính, cũng không ngộ được đạo, không thành tiên được.
- Lần đầu ta nghe lời thế này đấy.
- Là sư phụ ta nói với ta, muốn thăng tiên thành Phật, trước hết phải vô dục vô cầu, ta nghĩ đây chẳng phải là như người chết sao.
- Ôi, cảnh giới thần tiên, không vui không buồn, ngươi làm sao hiểu được. Sư phụ ngươi là ai?
- Lão nhân gia người đã dặn, không được nói tên của người.
- Có thể dạy ra đồ đệ như ngươi, thần thông quảng đại mà lại không hiểu đạo pháp, có lẽ cũng không có mấy người, đoán một chút là ra được.
- Há, cô thử đoán xem.
- Tam giới hiện nay, người có công lực pháp thuật cao nhất đều ở Thiên giới, đứng đầu là Như Lai ở Tây Phương cực lạc, nhưng ngươi không phải đồ đệ của ông ấy.
- Hắn có muốn nhận ta cũng không có hứng thú.
- Người có pháp lực đứng thứ hai, chính là Kim Thiền tử, đệ tử thứ hai của Như Lai. Thế nhưng vị này nghi ngờ phật pháp của Như Lai, tự mình tu luyện một con đường, ngông cuồng muốn vượt qua Như Lai, bị Như Lai làm phép khiến cho tẩu hỏa nhập ma, linh hồn rơi vào trần thế, không biết ở nơi nào, ngươi chắc hẳn cũng không phải là đồ đệ của người này.
- Quen cũng không quen nữa là!
- Vị thứ ba nhé, chính là tán tiên Bồ Đề Tổ Sư. Có thể nói đây cũng là một trong những thủy tổ của Phật giáo, chỉ là khác về giáo chỉ với Như Lai. Như Lai chủ tu kiếp sau, ông ta lại muốn tu kiếp này. Ẩn cư ở hải ngoại, ông ta thu đệ tử chỉ xem tư chất mà không xét phẩm đức. Đồ đệ được thu đã ít, có thể xuất sư càng ít hơn, không bằng Như Lai đệ tử đầy nhà. Trừ ba người này ra, thiên hạ không còn ai có thể dạy ra ngươi. Vậy sư phụ ngươi là ai, còn muốn ta nói nữa không?
-...
- Ài.
Tử Hà thở dài một tiếng nói:
- Đáng tiếc Bồ Đề dạy pháp thuật cho ngươi, lại không dẫn ngươi ngộ đạo, hẳn là đạo bất khả đạo (đạo không thể nói), là muốn ngươi tự ngộ ra, lại sợ ngươi u mê đi sai đường, mới dặn ngươi không được nói ra tên của ông ta.
- Cái này cũng không phải.
Tôn Ngộ Không nói:
- Chẳng qua sư phụ nói, người không dạy đạo trường sinh bất tử mà ta muốn học, vì vậy ta cũng không có được chân truyền, nên không được nói là đồ đệ của người, còn nói sư phụ thật sự có thể dạy được ta đang ở phàm thế, bảo ta tự đi tìm hắn. Ta lại nghĩ, hẳn là ông lão này dạy không nổi nữa, nên đem lời này ra dỗ dành ta.
-...
- Tiểu cô nương, nên đi đi thôi, ở cùng với ta một chỗ, cha mẹ của cô sẽ mắng cô đấy!
- Ta không có cha mẹ, ta vốn là một áng mây màu tím từ Tây Thiên mà.
- A?
Tôn Ngộ Không cầm một quả đào lên, hung hăng cắn một cái.
- Là đứa nhỏ xui xẻo không có mẹ!
- Ngươi nói người nào?
- Nói chính ta đấy, được không?
Tôn Ngộ Không lộn một cái, nhảy lên trên một cái cây khác nằm xuống.
- Đi nhanh đi, ta cũng không có thời gian chơi với cô.
- Sau này ta tới tìm ngươi để chơi, được không?
- Không được! Chơi với con gái có gì mà vui chứ? Cô tới đây, không sợ ta ăn thịt cô à?
Tử Hà cười, ẩn trong mây trắng rời đi.
Tôn Ngộ Không ở trên cây ngáp liền một trăm cái, vẫn chưa ngủ được.
- Quá buồn bực quá buồn bực! Ta muốn đi tìm ai đấy đánh một trận!
Hắn vừa tung người nhảy ra khỏi vườn Bàn Đào, chợt trông thấy Tử Hà vẫn còn ngồi bên cạnh mây, hai mắt xuất thần, không biết đang nhìn nơi nào.
- Tiểu cô nương không tìm được đường về nhà à? Muốn khóc nhè cũng đừng ngồi xổm ở cổng chỗ ta nhé, người khác lại tưởng rằng ta nuôi chó canh cổng màu tím đấy!
Tử Hà chậm rãi đứng dậy, quay đầu lại nhìn hắn.
- Trước kia ta ngồi thế này một vạn năm, cũng sẽ không có ai để ý đến.
- Thật sao, coi như ta nhiều chuyện, đi vậy.
Tôn Ngộ Không tung người biến mất.
- Ồ, nơi này hóa ra cũng không tệ lắm, sáng long lanh, như Đông Hải trước Hoa Quả sơn vậy.
Tôn Ngộ Không đứng ở bờ Thiên hà nói.
- Để ta nắm một ít đem về nhà cho các con chơi.
Thế là hắn ở trong sông Ngân vớt một cái từ Đông sang Tây. Những ngôi sao bạc trong Thiên hà bị hắn khuấy loạn cả lên.
- Mau mau dừng tay.
Lại nghe một người hô to.
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu, đã thấy một người trẻ tuổi cao lớn đứng trước mặt, diện mạo anh tuấn, lưng còn mọc ra hai cánh.
- Ta còn tưởng rằng Thiên giới chỉ có mấy lão già râu bạc chứ.
Tôn Ngộ Không nói.
- Chư thần có thể tùy tâm mà định ra tướng mạo, nếu không thích già nua, người đương nhiên cũng không có vẻ già. Tại hạ là Thiên Bồng, thần bảo vệ Thiên hà. Các vì sao trong sông này, đều là sắp xếp tỉ mỉ mất ngàn vạn năm mới thành, thượng tiên xin đừng làm chúng rối loạn.
- Hàaa... ! Lão Tôn căm ghét nhất chính là ba cái quy củ, càng mấy thứ không được, lại càng muốn động một cái đấy!
Không có lời của Thiên Bồng còn được, nghe xong Tôn Ngộ Không liền dứt khoát múa gậy, tung đám sao trời đi khắp nơi.
- Dừng tay!
Thiên Bồng hô to, vừa tung người đến trước mặt Tôn Ngộ Không, vừa chụp tay bắt lấy Kim Cô bổng.
- Trên đời này, người có thể chụp được binh khí của lão Tôn thực không có nhiều, hắc hắc. Vừa lúc ta đang ngứa tay, hôm nay ngươi dù không muốn đánh nhau, ta cũng không tha cho ngươi rồi!
Tôn Ngộ Không dứt lời vung gậy lên, hai người giao chiến tại chỗ.
Trận đấu này, chỉ thấy được một cái vòng xoáy xuất hiện trong Ngân Hà, càng xoay càng lớn, như muốn quấy đảo toàn bộ Ngân Hà.
Mắt thấy toàn bộ Ngân Hà bị biến thành một mảnh hỗn loạn, Thiên Bồng vừa sốt ruột vừa giận, vừa sợ cành đánh càng làm loạn những ngôi sao, đang lúc phân tâm thì bị Tôn Ngộ Không tung một cước quét ngã, vừa muốn đứng dậy, Kim Cô bổng đã giơ vào đỉnh đầu.
- Có phục hay không?
Tôn Ngộ Không cười hì hì nói.
- Ngươi biết ngươi vừa làm chuyện gì không? Ngươi làm cho chúng nó tản mát hết, đây là hao phí mấy vạn năm tâm huyết để hoàn thành đó!
Thiên Bồng gào thét.
- Mấy thứ vứt đi, vài hạt cát bạc mà cũng phải toáng lên như vậy, chả khác gì đàn bà.
- Ta liều mạng với ngươi!
Thiên Bồng đẩy Kim Cô bổng ra, lại nhào tới.
Y phẫn hận xông lên, hoàn toàn không có chiêu pháp, không được mấy chiêu lại bị Tôn Ngộ Không đánh ngã xuống đất.
- Còn muốn đánh nữa không?
- Sao không đánh chứ!
Cứ thế hai mươi bảy lần.
- Chưa từng gặp tên nào chịu đòn giỏi như ngươi.
Tôn Ngộ Không thở mệt, nói:
- Ngươi nếu lần này còn đứng lên được, lão Tôn liền bội phục ngươi!
- Ta chết cũng phải đứng lên...
Thiên Bồng cắn răng, chống người lên.
- Ài, hà cớ gì chứ? Mọi người luận võ, nhận thua chẳng phải đã xong, việc gì phải như kẻ thù vậy!
- Ngươi làm hỏng đồ vật ta yêu mến nhất, hủy nhà của ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi!
- Chỗ này làm sao mà không thể ở? Mặc dù lộn xộn một chút, so với động Thủy Liêm của lão Tôn còn không biết tốt hơn bao nhiêu, lòng dạ hẹp hòi!
- Ngươi không hiểu... Lòng ngươi không có tình yêu, sao hiểu được hai chữ quý trọng chứ!
- Lộn xộn gì đấy, có đứng thì nhanh lên đi, lão Tôn chờ được ngươi đứng lên cũng muốn đói bụng đây!
Lúc này phía chân trời, một cô gái áo trắng bay xuống trong Ngân Hà. Nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, lao tới trước mặt Thiên Bồng, ôm cổ y.
- Huynh sao thế? Tại sao lại biến thành như vậy?
Cô gái đau lòng nói, mắt rơi lệ.
- Không có chuyện gì đâu, A Nguyệt."
Khóe miệng Thiên Bồng đang rỉ máu, lại nhịn đau làm vẻ tươi cười. Y lại nhìn Tôn Ngộ Không:
- Hắn xới tung những ngôi sao do nàng sáng tạo ra, ta quyết không tha cho hắn!
- Đồ ngốc, đồ ngốc, mấy ngôi sao lộn xộn thì có gì quan trọng chứ?
- Nhưng, đó là bao nhiêu năm tâm huyết của nàng, nàng dành cả đời làm chuyện này, nhưng chỉ một ngày liền... Ta vô dụng, vô dụng!
Thiên Bồng khó chịu tới mức muốn đập đầu xuống đất.
A Nguyệt đỡ đầu y, nói:
- Ta nói huynh thật ngốc mà. Kỳ thật ta tốn nhiều thời gian như thế để kết những ngôi sao trong Ngân Hà, chỉ có một mình huynh thưởng thức, ta từng hạt từng hạt sắp xếp, chỉ là bởi vì huynh thích xem... Trong lòng của ta thật sự có điều gì, huynh không hiểu sao?
Thiên Bồng nở nụ cười, nụ cười từ tận đáy lòng. Y như đứa trẻ, gục vào trước ngực A Nguyệt. A Nguyệt vuốt đầu, nhỏ lệ trên tóc y.
Tôn Ngộ Không bỗng cảm thấy trong lòng hơi là lạ:
- Này, các ngươi coi như ta không tồn tại à?
Không ai để ý đến hắn. Hắn đi tới chỗ nào, người khác nếu không sợ muốn chết, thì cũng cung kính vô cùng, tình cảnh trước mắt, hắn mới lần đầu nhìn thấy.
- Bọn họ lại không hề để ý tới ta! Bọn họ rõ ràng chỉ nhìn thấy nhau.
Có lẽ mỗi người khi sinh ra đều cho rằng này thế gian này là vì một mình mình mà tồn tại. Khi người ta phát hiện mình sai, là lúc người ta bắt đầu trưởng thành.
- Con khỉ kia, ngươi đi đi, ta không còn hận ngươi nữa.
Thiên Bồng nói.
- Hừ! Không tin! Lão Tôn ta khi đã hận một ai, cả đời sẽ ghi nhớ hắn, làm sao như ngươi nói không hận liền sẽ không hận, thay đổi cũng quá nhanh đi.
- Ngươi không hiểu!
Thiên Bồng nói.
- Ngươi dám nói là lão Tôn ta không hiểu! Ta có bảy mươi hai phép biến hóa, thuần thục đủ loại pháp thuật, không hiểu chỗ nào?
- Vị này hẳn là Tề Thiên đại thánh đi?
A Nguyệt nói:
- Nghe nói ngươi là sinh ra từ đá, tâm của người, e là khác với của ngươi. Ngươi có lẽ thiếu mất một khiếu trong đó.
- Ngươi đây là đang mắng lão Tôn ta thiếu mất tâm nhãn đấy à?
- Ngươi và chúng ta không giống nhau, người bẩm sinh đã là tàn khuyết, sinh ra đã không an ổn, vì vậy cả đời đều dành để tìm kiếm sự hoàn chỉnh. Thần linh thật ra cũng là thiếu sót, chỉ có điều thần đã đánh tan dục vọng muốn tìm kiếm, như vậy nội tâm mới cảm thấy viên mãn. Ta không muốn lừa dối bản thân, nhưng ngươi thật sự thoải mái, tựa như không có gì bất ổn, bởi vì ngươi từ tự nhiên sinh ra. Có lẽ có một ngày, ngươi hiểu rõ, lúc đấy ngươi sẽ thấy được linh hồn của ngươi ở trên người một hình bóng khác.
Thiên Bồng nói.
- Không hiểu... Ghét nhất là nói bóng gió! Năm đó sư phụ cũng thích trò này, đều để đùa bỡn lão Tôn ta...
Tôn Ngộ Không tự nói với mình, quay người rời Thiên Hà. Lúc này hắn không bay mà chậm rãi đi ra.
A Nguyệt nhìn theo bóng lưng Tôn Ngộ Không, không khỏi nói:
- Tên này dường như...
- Sao cơ?
Thiên Bồng hỏi.
- Không biết. Mặc kệ hắn.
Tôn Ngộ Không trở lại vườn Bàn Đào, thấy Tử Hà vẫn còn đứng ở rìa mây.
- Cô đứng cả ngày rồi, đang nhìn cái gì?
Tôn Ngộ Không không khỏi hỏi.
- Tại sao ngươi phải hỏi ta?
Tử Hà hỏi.
- Ta làm sao biết tại sao phải hỏi cô! Hôm nay ta thật xúi quẩy, toàn đụng phải mấy quái nhân nói mấy chuyện nhảm. Xem ra hôm nay không thích hợp để ra ngoài.
- Vì sao người khác không hỏi ta xem cái gì, mà ngươi lại hỏi ta?
- Ta chịu hét nổi rồi! Ta trời sinh lắm miệng, được chưa?
- Ngươi quan tâm ta sao?
"Ta quan tâm cô làm quái gì? Ta đây lúc ở Hoa Quả sơn, ven đường thấy con chó, cũng muốn tiến lên chào hỏi đấy.
- Ngươi quả nhiên khác với bọn họ.
- Giờ cô mới thấy được hả? Ta có lông.
- Ta luôn luôn thích đứng tại đây, mấy vạn năm qua chỉ có ngươi hỏi ta đang làm gì đấy.
- Nhưng ta thực sự muốn biết cô đang ở đây làm gì mà!
- Vì sao bọn họ không muốn biết, ngươi lại muốn biết chứ?
- Vì sao cô phải hỏi vì sao chứ, nếu như ta biết rõ vì sao chẳng phải ta đã nói cho cô biết vì sao rồi sao?
- Bởi vì ngươi có mong ước, ngươi có linh hồn.
Tử Hà nói.
Tôn Ngộ Không lại sửng sốt.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |