← Ch.110 | Ch.112 → |
Thương thế của Trương Minh rất nghiêm trọng, lúc trước còn có bọn người Đề Thiền Thượng đang ở đây, vì không muốn gây chú ý khiến bọn họ trả thù, nên không dám ngồi xuống chữa thương. Hắn nằm trên mặt đất đến nửa đêm, thật vất vả mọi người mới rời đi, hắn vội vàng hoạt động thân thể, trước tiên phải tìm một địa phương ẩn núp.
Hắn bị Chu Chu cướp sạch sẽ, toàn thân cao thấp thì bị Tiểu Trư đốt chỉ còn bộ y phục rách rưới, không có đan dược càng đừng nói pháp bảo hay bùa chú các loại, giờ phút này cho dù là một phàm nhân cũng có thể dư sức thu phục hắn.
Hắn khó khăn di chuyển thân thể, vừa ở trong lòng ra sức nguyền rủa đám người phái Thánh Trí hại hắn đến tình cảnh này, nhất là Chu Chu. Cái thôm cô nhỏ đáng chết vạn lần này, chỉ cần hắn qua được cửa này, nhất định sẽ xin sư phụ xuất thủ, giết cái nha đầu vừa xấu vừa ác độc đó.
Dựa vào oán khí mà chống đỡ, Trương Minh hết sức khó khăn bò đến tảng đá lớn Chu Chu ẩn nấp lúc trước. Đột nhiên hắn cảm giác có cái gì đó không đúng, chung quanh quá an tĩnh, an tĩnh đến dọa người, sự lạnh lẽo trong nháy mắt từ lòng bàn chân chạy đến đỉnh đầu.
Hắn cố gắng quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa đã bị dọa ngất tại chỗ, thân thể đen bạc của Chu Vương đang đứng phía sau hắn, cách hắn chưa tới ba thước.
Mắt phải của Chu Vương không biết bị thứ gì chọc mù rồi, máu màu xanh biếc sềnh sệch đang tích tách chảy ra, con mắt còn lại lộ ra sự âm tàn cuồng bạo, cùng sát ý lạnh như băng hướng về phía Trương Minh.
"Không, đừng có giết ta...... Ngươi muốn ta làm gì cũng được..... Đừng có giết ta." Trương Minh nhớ tới những kẻ đã chết dưới tay của yêu thú. Thi thể tu sĩ bị cắn xé không còn hình người, cái gì là tôn nghiêm ngạo khí cũng bị ném ra ngoài chín tầng mây.
Hắn không nên chết đi như vậy. Hắn thiên phú cao, vận khí lại tốt, lớn vài tuổi đã được bái nhập Nguyên Anh tổ sư trở thành đệ tử nhập thất, năm nay chỉ mới hơn bốn mươi đã tấn nhập Trúc Cơ trung kỳ, hắn còn có tiền đồ thật tốt, hắn còn muốn trường sinh bất lão, hắn không thể chết dưới tay của một súc sinh được.
Chu Vương đánh giá tu sĩ trẻ tuổi nghèo túng chật vật trước mắt, mang theo một bụng oán khí. Nhìn người này xương cốt khí chất không vượt quá năm mươi tuổi, có thể được tu vi Trúc Cơ kỳ, thiên phú cũng không kém bao nhiêu, mặc dù bị thương nặng, bất quá thay hắn chữa thương cũng không khó khăn lắm, lúc trước nó giết tu sĩ phái Phách Thiền kia, trên người hắn cũng có không ít đan dược thượng thừa.
Nhưng nghĩ tới Doãn Tử Chương vừa chạy mất, Chu Vương không thể không sinh ra sự oán niệm, đối tượng đoạt xác tốt như vậy, nhiều năm cũng không gặp được một người.
Vì chọn một thể xác tốt hơn, nó đã không tiếc đem yêu thú tấn chức cấp năm trong cốc điều đi hết, để tự mình quan sát cả ngày, không nghĩ tới con vịt ăn vào trong miệng rồi lại bay đi mất.
Nhưng mà hiện tại cũng không thể chọn ba lấy bốn nữa, trước mắt chỉ có thể lựa chọn như vậy.
Chu Vương không nói một lời chân dài giương lên, vô số tơ nhện quấn chặt lấy Trương Minh. Qua một chút, Trương Minh ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy.
"Truyền Tống Phù đâu?? Ngươi cùng mấy tiểu tặc ở trên sườn núi vừa rồi có quan hệ thế nào?" Chu Vương nghĩ đến việc Doãn Tử Chương biến mất thần bí, nên cảm thấy có thể từ trên người Trương Minh biết được đáp án.
Trương Minh thấy nó nhất thời không có ý giết chết mình, thì nào dám giấu diếm, hỏi một câu đáp mười câu đem tất cả chuyện mình biết đều trả lời rõ ràng.
Bao gồm chuyện phái Phách Thiền làm sao gian lận đối với bùa xuất trận của bọn họ, cùng với việc Cơ U Cốc nghĩ đến phương án giải quyết. Chu Vương càng nghe càng giận, thì ra nó bị mấy nhân loại vô sỉ này đùa bỡn.
Chu Vương hì hục thở vài ngụm khí thô, bỗng nhiên thấy xa xa có động tĩnh, đại khái là vài yêu thú cấp năm khác muốn tới. Nó sợ cơ hội đoạt xác phù hợp cuối cũng cũng bị cướp đi, chân dài nhảy lên đem Trương Minh vứt đến trên người mình, quay người nhanh chóng chạy về hướng động phủ của mình. Cách pháp trận Đoạn Tiên Cốc tự động đưa người ra ngoài chỉ còn chín ngày, nó phải nhanh chóng đem thể xác này tu bổ tốt để hoàn thành đoạt xác, bỏ lỡ lần này, có thể cả đời nó không thể rời khỏi đây.
Doanh địa Phái Thánh Trí bên ngoài Đoạn Tiên Cốc đề phòng sâm nghiêm. Năm người Đề Thiền Thượng chờ trong thạch thất im ắng, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng liên tiếp truyền đến, đã nửa đêm kể từ khi bọn họ xuất cốc.
Doãn Tử Chương từ từ mở mắt thở phào nhẹ nhỏm. Phát hiện mình nằm ở trên giường, đầu nằm trên gối lông ngỗng xốp, trên người còn đắp một cái mềm tơ, nhất thời tim đập có chút nhanh và loạn nhịp.
Hắn đã quên mất lần cuối nằm trên giường ngủ là lúc nào rồi, kể từ khi cha mẹ lần lượt bị hại qua đời, mỗi lần hắn nằm trên giường nhắm mắt lại sẽ gặp ác mộng, cho dù hắn có mang theo mảnh ngọc bội có thể trấn định thần hồn bên người cũng vô dụng.
Bởi vì hắn căn bản không buông bỏ được mối thù cùng oán hận, cho nên hắn mới dứt khoát ngày đêm tu luyện, ngồi xuống điều tức thay cho giấc ngủ.
Ban đầu hắn nguyện ý chiếu cố Chu Chu, trừ việc Chu Chu làm thức ăn tương đối hợp với khẩu vị của hắn ra, còn lại là do cảm thấy việc nàng thường xuyên bị cơn ác mộng hành hạ, xem như là cùng hắn đồng bệnh tương liên.
Ngọc bội mẫu thân lưu lại không cách nào đuổi cơn ác mộng đi, nhưng có thể giúp Chu Chu, mà bây giờ, khối ngọc bội đó hẳn là đeo trên cổ của Chu Chu.
Doãn Tử Chương khẽ nghiêng đầu, Chu Chu đang ngồi bên cạnh ghế đẩu, dựa vào mép giường ngủ say, ánh trăng từ bên ngoài thạch thất chiếu vào một bên cửa, gương mặt Chu Chu như ẩn như hiện trong bóng đêm mông lung không rõ, mái tóc vàng thưa thớt được ánh trăng mạ lên chút ánh sáng, nhìn qua thêm vài phần xinh đẹp thần bí.
Hắn nhất định là hoa mắt. Chu Chu từ đầu đến chân, cũng không có nửa sợi tóc gáy, nửa cái móng tay có thể dùng chữ "đẹp" để hình dung. Doãn Tử Chương trừng to mắt nhìn lại, quả nhiên vừa rồi chỉ là ảo giác, hơn nữa khi hắn nhìn thấy rõ ràng bên khóe miệng Chu Chu có một vệt nước ẩm ướt phát sáng.....
Nha đầu này vừa ngủ vừa chảy nước miếng. Đây là giường ngủ của hắn.
Doãn Tử Chương cảm thấy vô lực, muốn đánh thức nàng bảo nàng đem nước miếng lau đi thì lại cảm thấy giống như quá tàn nhẫn. Nàng từ khi vào cốc ngày hôm qua, cơ hồ không được nghỉ ngơi chút nào, không phải bị hắn buộc đánh quái thú, thì chính là bị quái thú đuổi chạy tán loạn, ban đêm còn phải ôm Tiểu Trư thay bọn họ thủ trận, nàng nhất định là mệt chết rồi.
Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng ngáy khò khò, Doãn Tử Chương kinh hãi quay đầu xem, thì thấy Tiểu Trư nghênh ngang nằm cạnh bên gối của hắn, ngủ chổng vó hết sức ngọt ngào.
Tiếng ngáy mới vừa rồi tựa hồ là từ trong bụng nó vọng ra, cũng không biết nó nằm thấy mộng đẹp gì hay chỉ đơn thuần là giãn gân giãn cốt, chỉ thấy bốn cái chân ngắn ngủn của nó đá lung tung, cái bụng tròn vo run lên, trở mình thành trạng thái nằm úp sấp đầu rạp xuống đất.
Động tác thật sự là buồn cười không có lời nào có thể hình dung. Chủ nào tớ nấy. Doãn Tử Chương ở trong lòng âm thầm chế nhạo, nhưng đáy lòng lại mềm mại ấm áp, vô cùng bình thản yên tĩnh.
Doãn Tử Chương do dự một chút, bỏ đi ý niệm ngồi xuống điều tức trong đầu, quyết định "phóng túng" một đêm, làm cho bản thân cố gắng ngủ một giấc. Hắn có cảm giác, cơn ác mộng phản phất như đã cách hắn rất xa rất xa.....
← Ch. 110 | Ch. 112 → |