← Ch.130 | Ch.132 → |
Ngày thứ hai, Chu Chu lấy một chén máu của Đề Thiền Thượng, rồi đi cùng Doãn Tử Chương ra ngoài thành tìm sơn động bí mật bế quan luyện đan, còn Đề Thiền Thượng cùng với Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục đến Đấu Pháp đường dự thi kiếm tiền. Thương tích ở bả vai của Đề Thiền Thượng chưa khỏi hẳn, chỉ có thể xem náo nhiệt, hắn cho rằng dù như vậy thì vẫn tốt hơn canh chừng sơn động chờ Chu Chu luyện đan.
Doãn Tử Chương dĩ nhiên vẫn có hứng thú với Đấu Pháp đường bên kia, nhưng lại không yên lòng về Chu Chu, cho nên không thể làm gì khác là bỏ qua. Phần thành là nơi rắn rồng hỗn tạp, có quá nhiều Tu sĩ không rõ lai lịch, Chu Chu một mình luyện đan ở nơi rừng núi hoang vắng, chuyện bất trắc gì cũng có thể xảy ra, không thể mạo hiểm.
Vả lại, hắn là người duy nhất trong tất cả đồng môn biết bí mật luyện đan của Chu Chu, quả thật để hắn đi thì thuận tiện hơn người khác.
Bọn họ nhanh chóng tìm được một sơn động thích hợp trong dãy núi cách thành Nam năm mươi dặm. Doãn Tử Chương dùng pháp thuật dời hết tất cả mọi thứ bất kể sống chết ở trong động ra ngoài, lấy trận kỳ Cơ U Cốc đưa hắn cắm ở ngoài động, lại lấy Thất tuần băng phách phong hồn đinh bày thành pháp trận quanh người, bản thân thì ngồi trong trận tu luyện đồng thời giúp Chu Chu hộ pháp.
Chu Chu đi vào trong động, mang tổng cộng hơn ba trăm loại linh dược thả vòng quanh thành một vòng lớn, mỗi loại linh dược đều đã được kiểm tra phân lượng và phẩm chất cẩn thận, rồi cho Tiểu Trư uống chén máu của Đề Thiền Thượng trước tiên.
Cái Phần tâm tiên hồn đỉnh sư phụ cho nàng dù gần như mỗi ngày đều bị Tiểu Trư phóng lửa đốt ít nhất một canh giờ, nhưng qua một năm, không có chút xíu phản ứng nào, nếu không phải vì Tiểu Trư rất có hứng thú của với nó thì Chu Chu sẽ hoài nghi có phải mình chọn sai đồ rồi hay không.
Các sư huynh sư tỷ vô cùng mong đợi Trú Nhan đan, đối với Chu Chu mà nói, luyện loại đan này chỉ có thể thành công không được phép thất bại, cho nên dĩ nhiên là dùng loại đỉnh "sống" như Tiểu Trư là tương đối mạo hiểm.
Bước đầu tiên là chiết xuất các thành phần hữu hiệu ra từ các loại linh dược này, sở dĩ Trú Nhan đan rắc rối, bởi tài liệu luyện chế của nó quá nhiều, khi luyện chế loại đan dược này, cần mấy Luyện đan sư cùng chiết xuất, trong đó chỉ cần một người trình độ không đạt, sẽ ảnh hưởng tỷ lệ và chất lượng thành phẩm.
Mấy người cùng hợp tác, rất khó tạo được phẩm chất đồng nhất. Nhất định phần lớn kết thúc bằng việc luyện chế thất bại.
Điểm rắc rối thứ hai của luyện Trú Nhan đan là quá trình phối hợp tinh túy các loại linh dược đã chiết xuất ra. Hơn ba trăm loại linh dược hòa cùng một chỗ, nếu độ lửa có sai lầm thì sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Sở dĩ Chu Chu dám đề nghị luyện chế loại đan dược này, trừ vì lí do bọn họ dễ dàng có nguyên liệu chủ yếu mà người ta không có ra, thì còn vì nàng có trợ thủ Tiểu Trư vô địch, một con heo mà chống đỡ được bằng mấy Luyện đan sư bình thường, tốc độ chiết xuất linh dược vừa nhanh vừa tốt. Đảm bảo phẩm chất đồng nhất mà khống chế độ lửa thì đã có ưu thế bẩm sinh.
Sau khi nuốt máu tươi của Đề Thiền Thượng xong, Tiểu Trư nheo mắt nằm lẳng lặng bất động trong lòng Chu Chu. Qua khoảng nửa canh giờ, mới thong thả há miệng, phun ra một quả cầu lửa to cỡ chén rượu.
Cái quả cầu lửa này vô cùng đặc biệt, bề ngoài được bao bọc bởi một tầng lửa màu đỏ tía, ở giữa là vài giọt dịch màu xanh biếc – đây chính là tinh hoa của Thiên niên ngọc lộ trường xuân thảo chiết xuất từ máu của Đề Thiền Thượng.
Quả cầu lửa lơ lửng bất động trong không gian, Chu Chu bắt đầu cho Tiểu Trư ăn các loại linh dược khác, mỗi lần ăn xong một loại, chỉ qua thời gian ngắn thì Tiểu Trư lại phun ra một quả cầu tương tự.
Một ngày yên lặng trôi qua, linh dược trên mặt đất đã hết một nửa, trong sơn động có thêm hơn trăm quả cầu lửa đỏ tía.
Chu Chu vẫn tập trung chỉ dẫn Tiểu Trư chiết xuất linh dược, căn bản không biết thời gian trôi qua.
Doãn Tử Chương ngồi bên ngoài cả một ngày, thấy trong động không hề có động tĩnh gì nên đứng dậy đi vào trong xem một chút, kết quả là thấy một màn quỷ dị lại mĩ lệ – hơn trăm quả cầu lửa đỏ tía lớn nhỏ lơ lửng trong không trung, Chu Chu ôm tiểu Trư trong ngực ngồi ở giữa, vẻ mặt chuyên chú mà tĩnh lặng. Ánh lửa đỏ tía mềm mại rơi lả tả trên người họ, khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường hơi xấu của Chu Chu rất nghiêm túc trang trọng thậm chí còn lộ ra một loại hỗn hợp thần thánh và diêm dúa, mông lung như có như không, giống như ảo tưởng xa xăm ngắn ngủi, chưa kịp nhìn rõ đã tan biến trong gió.
Thân mình trắng tuyết của Tiểu Trư trong ngọn lửa dường như được bao phủ lên một tầng sáng vô cùng hoa lệ, thời khắc ấy, Doãn Tử Chương cảm tưởng như đang nhìn thấy một con chim lông vũ lộng lẫy, đuôi dài tuyệt đẹp thay choTiểu Trư nằm trong ngực Chu Chu, nhưng nhìn kĩ lại, Tiểu Trư vẫn là Tiểu Trư, nào có con chim xinh đẹp gì?
Doãn Tử Chương có chút thiếu chắc chắn, vừa rồi hẳn là hắn không hoa mắt, nhưng một con heo và một con chim phượng hoàng.........chênh lệch hình như hơi quá lớn.
Chu Chu hoàn toàn không phát hiện ra sơn động có thêm người, toàn bộ tâm trí nàng đều tập trung trên Tiểu Trư, lại qua một lần nữa, Tiểu Trư lại phun ra một quả cầu lửa nữa, nàng mới mở mắt muốn lấy thêm một loại linh dược khác cho tiểu Trư ăn, đã thấy Doãn Tử Chương đang bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt chuyên chú chưa gặp bao giờ.
Chu Chu sợ hết hồn, bàn tay mới vươn ra một nửa bỗng sững lại trong không trung: "Ách, huynh tu luyện xong rồi?" Chu Chu bị Doãn Tử Chương nhìn như thế thì tim đập loạn lên, ngây ngốc kiếm chuyện để nói.
Doãn Tử Chương thu hồi tầm mắt, hỏi: "Muội có cần nghỉ ngơi một chút không?"
Tiểu Trư nằm trong ngực dùng sức cụng nàng một cái, Chu Chu mới phát hiện mình giữ động tác ôm nó đã quá lâu, tay đã tê rần. Nàng đặt Tiểu Trư xuống, xoa xoa cánh tay, nói: "Hiện tại là giờ nào? Sao ta lại cảm thấy đói như vậy?"
"Hiện tại là giờ tý, muội vào đây đã một ngày rồi. Nếu ta không đến xem thì có phải muội sẽ vẫn đần độn luyện tiếp? Ta thấy nếumuội không chết vì ngu thì cũng sẽ có ngày chết vì đói." Doãn Tử Chương đi tới đỡ nàng từ từ đứng lên, động tác nhẹ nhàng, miệng thì lại sắc như dao.
Chu Chu vịn cánh tay hắn từ từ vận động hai chân của mình, vừa nhỏ giọng oán giận: "Khi ta rất đói thì sẽ có cảm giác, huynh chỉ biết mắng ta."
"Ngu như vậy còn không cho người khác mắng?" Doãn Tử Chương tức giận đỡ nàng ra ngoài động đi một vòng, cuối cùng Chu Chu cũng cảm thấy chân tay là của mình.
"Một chén máu kia của đại sư huynh có thể luyện được bốn mươi viên Trú Nhan đan đấy, đến lúc đó cho tam sư tỷ ăn một viên, nàng xinh đẹp như vậy nếu để sau này già đi sẽ rất đáng tiếc!" Chu Chu rất đắc ý, nàng vốn chỉ tính lấy nửa chén máu của Đề Thiền Thượng để luyện một lò đan là tốt rồi, kết quả Đề Thiên Thượng nói nữ Tu sĩ thích nhất Trú Nhan đan, trách nàng không luyện nhiều một chút để sau này hắn dùng theo đuổi nữ Tu sĩ xinh đẹp, cho nàng luôn một chén máu. Nàng tính toán vật liệu có trong tay, còn có tình hình chiết xuất linh dược hôm nay, có thể lần này có thu hoạch lớn, đến lúc đó nàng giữ lại mấy viên, khi nào thiếu linh thạch thì đi bán đi, thật tốt!
Doãn Tử Chương nghe nàng nhắc tới Trú Nhan đan, bỗng động lòng, nghiêng đầu nhìn thật kĩ mặt Chu Chu, nhíu mày hỏi: "Ta quen muội hơn hai năm gần ba năm rồi, sao không thấy dáng vẻ của muội thay đổi?"
← Ch. 130 | Ch. 132 → |