← Ch.156 | Ch.158 → |
Cơ U Cốc thở ra một hơi thật dài, đi lên mấy bước nhặt mộc kiếm vừa đánh lui đầu lâu lên. Thạch Ánh Lục nhìn một cái liền nhận ra: "Đây không phải là ' Phá sát đào tiên kiếm' sư phụ đưa cho huynh sao?"
Cơ U Cốc cười nói: "Đúng vậy, mấy người này được xưng ' Âm ti ngũ quỷ vương ', năm đó từng ám sát mấy đệ tử Trúc Cơ phái ta, bọn họ rất giỏi về ẩn núp, hành tung bất định, sư phụ định tự mình xuất thủ giết chết bọn họ, đáng tiếc vẫn không tìm được bọn họ, không nghĩ tới hôm nay chúng ta lại đụng phải. ' Phá sát đào tiên kiếm' này cùng với trận kỳ chế luyện 'Toàn thiên dẫn hồn thất tinh trận' cũng được chế từ tâm mộc của cây đào yiên ngàn năm, đặc biệt khắc chế loại âm sát tà thuật Vạn quỷ Phệ Hồn phiên này."
"Khó trách đệ lại tự động xin đi giết giặc, thì ra sớm có chuẩn bị. Nhãn lực của đệ khá tốt, liếc một cái đã nhận ra bọn họ." Đề Thiền Thượng chua xót nói.
Cơ U Cốc mỉm cười, hắn vốn chỉ căn cứ đặc thù của bọn họ mà suy đoán, mấy người này lòng mang ác niệm lại có ý đồ với Thạch Ánh Lục, cho dù trên tay hắn không có bảo vật sư phụ ban thưởng, cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Doãn Tử Chương ngắm nhìn cái Vạn quỷ Phệ Hồn phiên kia, cau mày: "Tà vật này phải xử trí như thế nào?"
Thạch Ánh Lục nói: "Phệ Hồn phiên này từng hấp thu hơn vạn âm hồn, đã thành bảo khí thượng phẩm, phương pháp bình thường không cách nào phá hư, nhưng ta nghĩ Tiểu Trư phóng ít lửa hẳn là có thể thiêu hủy."
Đề Thiền Thượng nói: "Đốt cả xác của bọn hắn đi, nhìn đã muốn ói! Nhưng trước tiên lấy hết thứ đáng giá trên người bọn họ đã, hắc hắc hắc!"
Ánh mắt ba sư đệ sư muội quét tới —— huynh làm cường đạo càng ngày càng giống rồi!
Đề Thiền Thượng bị bọn họ nhìn vậy thì lúng túng, ngẩng lên đầu lời lẽ chính nghĩa nói: "Ta thay tiểu sư muội đề nghị."
Mấy người cũng không nói được gì rồi, biết rõ hắn mang Chu Chu ngụy trang, chỉ là nếu Chu Chu tỉnh thì cũng thật sẽ nói chuyện này, thường ngày cũng không phát hiện hai người này ở phương diện khác hoá ra là cá mè một lứa!
Hai thầy trò được cứu run rẩy tiến lên nói cám ơn, bọn họ vừa rồi bị Vạn quỷ Phệ Hồn phiên công kích đuổi kịp, tới bây giờ còn không trì hoãn tới đây, lấy tu vi lão giả vốn không đến nỗi này, nhưng hắn một lòng muốn bảo vệ đồ đệ mình, mới có thể chật vật như vậy.
Thạch Ánh Lục nhìn thấy lão thì lại nhớ đến sự bảo vệ của sư phụ nhà mình đối với mấy đồ đệ bọn họ, ấn tượng tốt đối với lão giả lại thêm chút ít.
Hai bên thông báo tên họ, lại hỏi nguyên do lão giả bị đuổi giết.
Lão giả tự xưng là Thân Cẩu, là Luyện Đan Sư nhị phẩm của Tích quốc. Đệ tử của lão gọi là Vương Âm. Hai thầy trò bọn họ vốn mang mấy hộ vệ muốn đến núi Huyền Vũ tìm một loại linh dược tứ phẩm gọi là"Hoàn Hương thảo", kết quả trên đường không khéo đụng vào năm hung đồ được xưng là"Âm ti ngũ quỷ vương" cướp giết đệ tử phái Kim Vanh.
Phái Kim Vanh ở Tây Phương ngũ quốc chính là đại phái đệ nhất, nổi danh am hiểu luyện khí, Âm ti ngũ quỷ vương đại khái cam chịu bị phái Thánh Trí đuổi giết, chịu thiệt thòi phải chạy trốn tứ phía, sợ chuyện này để lộ ra thì cả việc rời đi vùng Tây Bộ cũng không được, cho nên động tâm giết người diệt khẩu. Mặc dù mấy hộ vệ của Thân Cẩu cũng là Tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng không đánh lại được đại hán râu quai nón trên tay có Vạn quỷ Phệ Hồn phiên, bị bọn họ trước sau giết chết. Thân Cẩu mang theo đồ đệ liều mạng chạy trốn tới nơi này, mới may mắn được cứu trợ.
Đề Thiền Thượng chờ theo chỉ dẫn của Thân Cẩu tìm được thi thể mấy đệ tử phái Kim Vanh bị giết cùng với mấy hộ vệ của Thân Cẩu thì Thân Cẩu phối hợp tạm thời thu hồi thi thể, nói muốn đưa đến phái Kim Vanh báo tang. Hộ vệ mình mang đến thì tính toán trả lại cho người thân của bọn hắn hậu táng.
Cơ U Cốc khách quan xem xét, cảm thấy Thân Cẩu này là người tốt. Hơn nữa lại là người địa phương, lập tức đề nghị bọn họ đồng hành cùng với mấy người mình.
Thân Cẩu đang lo lắng trên đường lại gặp loại hung đồ như Âm ti ngũ quỷ vương, có năm Tu sĩ lợi hại đồng hành đương nhiên là cầu còn không được.
Một phen rối ren hơn nửa đêm cứ như vậy đã qua, mấy người nghỉ ngơi một chút và hồi phục chuẩn bị lên đường.
Vương Âm rất tò mò về mấy người bọn họ, đôi mắt to ở trên người bọn họ đảo tới đảo lui, nhưng bởi vì còn không quá quen thuộc nên không dám dễ dàng mở miệng tiếp lời.
Thạch Ánh Lục có ấn tượng tốt với tiểu cô nương này, nhớ bọn họ mỗi lần nhắc tới thân phận Thân Cẩu là Luyện Đan Sư nhị phẩm, vẻ mặt đều mang mấy phần kiêu ngạo, cho nên tò mò hỏi: "Sư phụ ngươi là Luyện Đan Sư nhị phẩm? Luyện Đan Sư nhị phẩm ở Tích quốc có nhiều không? Nghe nói phải thông qua khảo hạch mới được đúng không?"
Vương Âm dùng sức gật đầu nói: "Đúng đó. Cả Tích quốc chỉ có chừng năm mươi Luyện Đan Sư nhị phẩm, khảo hạch rất nghiêm khắc đấy!"
Thạch Ánh Lục nghĩ đến Chu Chu cũng muốn thi đậu Luyện Đan Sư nhị phẩm, sau đó mới có cơ hội tham gia thi đấu Đại hội Luyện Đan Sư ngũ quốc. Liền hỏi tiếp: "Muốn đi đâu thi? Phải thi những thứ gì?"
Vương Âm nhìn sư phụ Thân Cẩu, Thân Cẩu cười sờ sờ đầu của nàng, nói: "Thật ra chủ yếu là thi xem Luyện Đan Sư có thể luyện ra đan dược mấy phẩm, trừ cái đó ra còn muốn thi một chút kiến thức cơ bản, tỷ như nhận thức linh dược, khống chế mồi lửa, còn có độ nhạy cảm của thần hồn. Khảo hạch trước chiếm năm phần trị giá, mấy hạng kiến thức cơ bản phía sau thì chiếm năm phần phần trị giá. Thạch tiên tử hỏi cái này, chẳng lẽ trong mấy vị có người là Luyện Đan Sư?"
Thạch Ánh Lục cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy a, tiểu sư muội của ta chính là Luyện Đan Sư."
Ánh mắt Vương Âm chuyển tới trên cái lều nhỏ vẫn không có động tĩnh gì, hỏi: "Thạch tỷ tỷ, sư muội của tỷ có đi cùng không? Nàng có xinh đẹp giống tỷ không?"
Thân Cẩu cũng rất tò mò, đương nhiên ông cũng cảm giác được trong lều còn có một người, nhưng người kia rõ ràng là người bình thường không có tu vi mà! Nhưng nếu như đối phương là Luyện Đan Sư, có chút thủ đoạn thần kỳ che dấu tu vi cũng không kỳ quái. Khó trách bên ngoài đánh nghiêng trời lệch đất mà cô tiểu sư muội này cũng không thấy lộ diện, hóa ra là Luyện Đan Sư......
Mặc dù hiện tại Thân Cẩu chật vật gặp rủi ro, nhưng ở Tích quốc ông chính là nhân vật được tôn sùng, cũng thường thấy thói quen của Luyện Đan Sư khác, cho nên đương nhiên đã nghĩ sai lệch.
Vấn đề của Vương Âm khiến Thạch Ánh Lục thấy thật khó khăn, cho dù nàng thiên vị chu chu thế nào, cũng rất khó để đặt Chu Chu và hai chữ "Xinh đẹp" cùng một chỗ, đang lúc nàng không biết trả lời như thế nào thì Chu Chu ở trong lều bỗng nhiên tỉnh ngủ.
Nàng rút cái bịt tai ra, mơ mơ màng màng bò dậy, một đầu tóc rối bời từ trong lều thò ra nhìn quanh, nhìn thấy Thạch Ánh Lục đang ở phụ cận, nheo mắt lại ngáp một cái nói: "Sư tỷ sớm......"
Thạch Ánh Lục trả nàng một nụ cười sáng lạn: "Sớm a, muội mau đứng lên đi, chúng ta chuẩn bị lên đường."
Chu Chu "Nha" một tiếng rụt về thu thập mặc quần áo.
Thạch Ánh Lục quay đầu lại tự hào giới thiệu với Thân Cẩu và Vương Âm: "Muội ấy chính là sư muội ta, gọi là Chu Chu, chẳng những có thể luyện đan, còn có thể nấu cơm, muội ấy làm đồ ăn rất ngon đấy!"
Thân Cẩu cố gắng điều chỉnh vẻ cứng ngắc si ngốc trên mặt, ha hả gượng cười miễn cưỡng nói: "Phải không? Đúng là, rất có tài......"
Ông cẩn thận quan sát Chu Chu, ánh mắt hòa khí lập tức dao động, ông trăm phần trăm khẳng định, tiểu nha đầu này chỉ là người bình thường cả nửa điểm tu vi căn cơ cũng không có, còn không bằng cả tiểu cô nương mười hai tuổi Vương Âm này.
Nha đầu như vậy là Luyện Đan Sư?!
Nếu như không phải mấy người trước mặt này là ân nhân cứu mạng thầy trò ông thì ông nhất định sẽ nghiêm chỉnh cảnh cáo bọn họ: "Xin đừng vũ nhục nghề nghiệp thần thánh cao thượng Luyện Đan Sư này!"
← Ch. 156 | Ch. 158 → |