← Ch.165 | Ch.167 → |
Nhị công chúa vừa nghe thấy Trú nhan đan thì hai mắt đều sáng lên. Hán tử áo tím chính là chờ phản ứng này của nàng: "Tại hạ sẽ đưa thiệp mời đến phủ đệ của Công chúa và phò mã, xin hai vị đến lúc đó nhất định nể mặt cho tại hạ được tiếp đón."
Chương tiên sinh ha ha cười nói: "Nhất định, nhất định! Quý tông thủ đoạn làm ăn quả thật càng ngày càng lợ hại, có phải mới mời được một vị đại sư luyện đan?"
Khổng tiên sinh bên cạnh bỗng nhiên nói: "Trú Nhan đan ngũ phẩm mà có phẩm chất thượng đẳng, một lần có thể ra ba viên, ít nhất là Luyện Đan Sư thất phẩm?"
Hán tử áo tím cười không trả lời. Quy củ của Tấn Bảo tông là không được cho phép tuyệt đối không tiết lộ thân phận của người gửi bán. Hắn một bên cười một bên chú ý đến Thân Cẩu, Cơ U Cốc và Chu Chu đang đến, liền vội vàng tới làm lễ ra mắt, thái độ giống nhau vô cùng khách khí, cung kính.
Thân Cẩu đã hơi nguôi giận, hai người hàn huyên mấy câu, hán tử áo tím liền dẫn người rời đi.
Chương tiên sinh nghênh ngang đi tới nói: "Sư huynh thật có nhã hứng, nghe nói huynh dẫn một vị Luyện Đan Sư trẻ tuổi 'rất lợi hại' tới giới thiệu cho sư phụ, để đặc biệt dự thi? Có phải hay không là vị này a? Sao không giới thiệu một chút?"
Miệng hắn thì gọi "sư huynh" nhưng ngôn hành cử chỉ không có nửa phần tôn trọng, liếc mắt đánh giá Cơ U Cốc, theo thường lệ lại dứt khoát quên Chu Chu.
Thân Cẩu vốn không muốn để ý đến hắn ta, nhưng hắn ta ở trước cửa động phủ của sư phụ chủ động chào hỏi, cũng không thể làm như không nghe thấy, chỉ đành bày vẻ mặt cứng ngắc nói: "Vị này là sư đệ lão phu Chương Cuồng, bên cạnh hắn chính là Nhị công chúa Tích quốc điện hạ, cũng là đạo lữ của Chương sư đệ. Vị tiểu huynh đệ này họ Cơ tên U Cốc, vị cô nương này tên Chu Chu..."
Ông chưa nói xong câu đã bị Chương Cuồng cắt lời: 'Một tiểu nha hoàn xấu xí có gì hay mà cần giới thiệu. Cơ U Cốc đúng không? Lần sau ngươi tới cửa muốn lộ ra vẻ rầm rộ nên dẫn theo nha hoàn xinh đẹp một chút, loại nha đầu nông thôn này cũng dẫn ra ngoài sẽ khiến người nhạo báng. Trong phủ ta có rất nhiều nha hoàn xinh đẹp, sau này sẽ đưa ngươi hai người, loại xấu xí này nhanh đuổi đi."
Chu Chu bị hắn ngay mặt chế nhạo giận đến không kiềm nổi, Cơ U Cốc cũng giận tái mặt nói: "Chu Chu là sư muội của tại hạ, Chương tiên sinh nói năng xin thận trọng."
Chương Cuồng cùng một nam một nữ bên cạnh hắn đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, Cơ U Cốc tuấn tú phẩm chất cao sao lại có một sư muội xấu xí bình thường như vậy?
"Ta nói này, sư huynh muốn vuốt đuôi sư tôn cũng nên suy nghĩ một chút xem mình có cái gì bản lĩnh. Ngươi nhiều năm như vậy vẫn chưa thể tiến khỏi Luyện Đan Sư nhị phẩm, có thể kết giao nhân vật lợi hại gì? Tân Tú... Ha hả, Cơ U Cốc, ngươi đã đến tham gia khảo hạch tư cách Luyện Đan Sư nhị phẩm chưa? Đại đội luyện đan của Ngũ quốc ta không phải người nào cũng có thể tham gia, ngươi có dũng khí tự rước lấy nhục chúng ta cũng không thể cho ngươi cơ hội." Chương Cuồng bị Cơ U Cốc nhắc nhở, chẳng những không thu liễm, nói chuyện càng cay nghiệt.
Thân Cẩu giận đến khuôn mặt già nua đỏ bừng, chỉ vào hắn cả giận nói: 'Sư đệ, vi huynh bất tài, cô phụ sư phụ một phen khổ tâm dạy dỗ, nhưng ngươi cũng không cần khinh thường người trong thiên hạ. Ngươi cũng chỉ là Luyện Đan Sư tam phẩm, còn chưa có tư cách ngạo thị khinh thường tất cả mọi người."
Sớm biết sẽ gặp phải tên sư đệ không biết trời cao đất rộng này ở đây, hắn nhất định sẽ đổi ngày khác mang Chu Chu tới.
Trải qua cuộc thi ngày hôm qua, ông bội phục thuật luyện đan của Chu Chu sát đất, rất tin tưởng chỉ cần nàng dự thi nhất định sẽ đoạt giải quán quân. Chỉ sợ nàng bởi vì Chương Cuồng nói năng ngạo mạn cay nghiệt mà căm phẫn rời đi thì tổn thất cính là Tích quốc, hy vọng vô địch đại hội Luyện Đan Sư của họ sẽ tan thành bọt nước.
Chương Cuồng cười lạnh hai tiếng, đang chuẩn bị phản bác thì trong động phủ có một thiếu niên áo đen chạy ra cười nói: "Sư phụ mời các vị khách quý cùng hai vị sư huynh đi vào."
Thân Cẩu và Chương Cuồng cùng hừ lạnh một tiếng, bước vào trong động phủ. Thân Cẩu khẽ nghiêng người áy náy nói với Chu Chu: "Chu Chu cô nương chê cười, sư đệ của ta thiếu niên đắc chí, tính tình cuồng phóng, nói chuyện không biết nặng nhẹ, cô nương chớ để ở trong lòng."
Chu Chu miễn cưỡng cười cuời, coi như bỏ qua chuyện này, ánh mắt của Cơ U Cốc hoàn toàn yên tĩnh cứ như xung đột vừa rồi hoàn toàn chưa từng phát sinh.
Hai nhóm người đi cách nhau không xa, Chương Cuồng nghe thấy lời nói của Thân Cẩu thì âm thầm nghiến răng cười lạnh không dứt, đây là phủ của sư phụ, hắn không tiện công khai trở mặt phản bác. Nhị công chúa đi bên cạnh hắn mềm mại đáng yêu cười một tiếng, đưa tay khoác cánh tay của hắn lắc lắc, coi như khuyên nhủ.
Người thanh niên đi cùng bọn họ họ Khổng, vẻ mặt xấc láo, mắt nhìn lên trời, chưa từng liếc Chu Chu và Cơ U Cốc lấy một cái.
Trong chính điện, một lão nhân hình dáng mập mạp, hói nửa đầu mặc đạo bào màu lam nhạt đang ngồi ở chủ vị, cùng một lão giả râu tóc bạc trắng ngồi bên trái cùng nhau đàm luận.
Lão nhân chính là Trịnh Kiến Huy, sư phụ của Thân Cẩu, đã đến tu vi Kết đan hậu kỳ. Người đang đàm luận với lão Chu Chu và Cơ U Cốc đã từng gặp mặt, chính là vị Quán trưởng hội quán Luyện Đan Sư Cung Hàng, cũng là một vị tu sỹ kết đan sơ kỳ.
Cung Hàng vừa thấy Chu Chu thì hết sức vui mừng, từ chỗ ngồi đứng lên đi tới mấy bước đón chào nói: "Cơ hiền chất và Chu Chu cô nương quả nhiên đã tới, mới vừa rồi Trịnh đại sư nói hôm nay Thân tiên sinh mang khách quý tới chơi, ta liền đoán là mấy người, ha ha."
Chương Cuồng và Nhị công chúa liếc mắt nhìn nhau vẻ kỳ quái. Thân phận của Cung Hàng thì bọn họ đã biết, đường đường là Luyện Đan Sư tam phẩm, lại là Quán trưởng của hội quán Luyện Đan Sư Tích Quốc, không hiểu nhiệt tình khách khí với hai người Thân Cẩu mang đến như vậy làm cái gì?
Cơ U Cốc mới tu vi Trúc Cơ trung kỳ bọn họ căn bản không để vào mắt, Chu Chu thì càng không phải nói, là một người bình thường hơn nữa lại xấu xí ảnh hưởng mỹ quan, bọn họ nhìn nhiều một chút đã thấy tổn thương hai mắt.
Trịnh Kiến Huy vừa rồi đã nghe Cung Hàng kể lại chuyện tham gia khảo hạch ngày hôm qua, đối với việc Chu Chu có thể luyện chế thành đan cả mười phần, một lần luyện ra hai mươi viên THông Mạch đan thì nửa tin nửa ngờ, hiện tại nhìn thấy nàng thì không những hoài nghi không giảm mà còn tăng, nếu không phải lão có lòng tin đối với nhân phẩm của Cung Hàn cũng như thân đệ tử là Thân Cẩu thì nhất định sẽ nghi ngờ cả hai người phối hợp lừa đảo.
Lão khẽ cười cười, nói với Chu Chu: "Vị này chính là Chu Chu cô nương rồi, Cung quán trưởng vẫn không dứt lời khen ngợi kỹ thuật luyện đan thần kỳ của cô nương. Khách quý ở xa tới, thật vẻ vang cho kẻ hèn này a."
Cơ U Cốc dẫn theo Chu Chu tiến lên cùng hành lễ nói: "Tiền bối quá khen."
Chương Cuồng, Nhị công chúa cùng vị Khổng tiên sinh bị bỏ rơi lạnh nhạt ở một bên, thấy hai vị đại lão gia coi trọng Cơ U Cốc và Chu Chu vô cùng thì trên mặt hiện ra thần sắc xem thường. Sắc mặt Khổng tiên sinh càng tối tăm, ý bất mãn không cần nói cũng rõ ràng.
Chương Cuồng không muốn bị vị sư huynh không bằng mình đoạt hết hào quanh, lúc này liền đi lên hai bước chắn giữ hai nhóm người, nói với sư phụ Trịnh Kiến Huy: "Sư phụ, đệ tử ngày trước đã làm quen được với một vị bằng hữu niên kỷ còn trẻ nhưng tài năng phi thường, liên tục xin hắn đại diện Tích quốc chúng ta tham gia đại hộ Luyện Đan Sư, thật vất vả mới được hắn trượng nghĩa đáp ứng tương trợ, hôm nay cố ý đưa hắn tới gặp mặt sư phụ."
Vừa nói vừa xoay người mời Khổng tiên sinh kia tiến lên, ra vẻ hào hứng giới thiệu: "Vị lão đệ này là Khổng Hoàn Hi, năm nay một trăm tám mươi bảy tuổi, đã là Luyện Đan Sư tam phẩm. Khổng lão đệ, vị này chính là sư phụ của vi huynh."
Hắn vừa giới thiệu vừa đánh giá sắc mặt của mọi người tại đây, tiếc nuối chính là tất cả mọi người đều rất bình tĩnh, hoàn toàn không có một chút biểu cảm nào như hắn dự liệu là vui mừng, sợ hãi than thở hay là tự ti mặc cảm...
← Ch. 165 | Ch. 167 → |