← Ch.184 | Ch.186 → |
Vì Huyết Trì Yêu Hỏa và một chút biến cố phát sinh với kình địch của Đan quốc là Vũ quốc, nên đã thu hút phần lớn sự chú ý của Thái tử Đan quốc, chuyện Tây Phương Ngũ Quốc do Trì Tha Diệu xử lý, sau khi hắn gặp Tư Đồ A Đại, hỏi rõ mọi chuyện xong, dường như ngay lập tức đã xác nhận thân phận của Chu Chu-chính là tên đệ tử mà Trịnh Quyền thu nhận!
Thầy trò Trịnh Quyền đã mấy lần làm hỏng chuyện lớn của hắn, Trì Tha Diệu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn vẫn âm thầm vận dụng thủ đoạn để ép chuyện này xuống, không báo lên trên.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn sợ Trịnh Quyền sẽ thay thế vị trí của hắn.
Hắn hiểu quá rõ tính tình của Thái tử rồi, hắn liên tiếp thua trong tay Trịnh Quyền, Thái tử mà biết thì chỉ càng nghĩ rằng hắn không bằng Trịnh Quyền, lại càng muốn chiêu mộ Trịnh Quyền, hơn nữa Chu Chu đã trở thành trưởng lão của liên minh Tây Phương Ngũ Quốc, nếu chiêu nạp được sư phụ của nàng dưới trướng, tương đương với vệc không cần tốn nhiều sức lực đã gián tiếp thâm nhập được vào bộ máy quyền lực trọng yếu của Tây Phương Ngũ Quốc, đến lúc đó "kẻ vô dụng" là hắn sẽ bị vứt đi mất.
Hắn căn bản không hề nghĩ đến chuyện Trịnh Quyền sẽ cự tuyệt lời chiêu dụ của Thái tử Đan quốc, trong mắt của hắn Trịnh Quyền từ trước đến nay chính là một người có dã tâm rất lớn, lại vừa cố chấp vừa cao ngạo, còn vô cùng căm hận người trong Đan tộc, nếu hắn ta mà trở thành thân tín của Thái tử Đan quốc, những kẻ thù ngày xưa của hắn ta sẽ bị hắn ta dẫm dưới chân, từ đó phải sống dựa vào hắn ta, chỉ điểm này thôi cũng đủ để cho Trịnh Quyền động tâm.
Về phần những hoài nghi của Phùng Tiên Cao về Chu Chu mà Tư Đồ A Đại nói đến, Trì Tha Diệu trực tiếp bỏ qua, chỉ là thấy rất hứng thú đối với linh thú trên tay Chu Chu. Cuối cùng hắn quyết định tự mình đi đến Tây Phương Ngũ Quốc một chuyến, thuận đường đi đến Tây Nam, giải quyết triệt để Trịnh Quyền mối họa lớn trong lòng này!
Tích thành bỗng nhiên xuất hiện tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, còn giết chết huynh đệ Tư Đồ và Phùng Tiên Cao để cho phái Kim Vanh phải thu xếp hậu quả một phen, chỉ có một số rất ít người mới biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ.
Ba người này chết làm cho cao tầng của Tích quốc và phái Kim Vanh cao hứng còn không kịp, có điều bọn họ vẫn chưa muốn trở mặt với Đan quốc, nên cũng không trắng trợn tuyên cáo chuyện này.
Về phần vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ kia là ai, phần lớn mọi người đều suy đoán gần giống Trì Tha Diệu, là chuyện hoàng tộc Đan quốc đấu với Đan tộc, Đan tộc suy bại thì rất nhiều người đã nghe nói qua, trong đó có không ít cao thủ Đan tộc đã thoát được khỏi Đan quốc. Mấy năm gần đây trên đại lục Tấn Tiềm chợt phát sinh chuyện thân tín đích hệ của hoàng thất Đan quốc được phái ra bên ngoại bị ám sát, sau lưng đều có bóng dáng của cao thủ Đan tộc.
Lúc các Tu sĩ Tích thành sôi nổi thảo luận xem vị cao thủ thần bí là ai, thì Chu Chu đang cẩn cẩn thận thận co đầu rút cổ trong Thân phủ, các sư huynh sư tỷ của nàng thì đang chữa thương. Nàng cũng đúng lúc lấy lý do luyện chế đan dược cho Tây Phương Ngũ Quốc nên đóng cửa không ra ngoài.
Người của Tấn Bảo tông cũng tiếp tục giúp bọn họ hỏi thăm tung tích của Long Cốt Tinh La Bàn, đáng tiếc dường như vận may của bọn họ đã dùng hết, ở lại Tích thành hơn hai tháng, mà không nhận được thêm chút tin tức có giá trị nào.
Mấy sư huynh đệ bàn bạc xong, quyết định rời khỏi Tích quốc, đi du lịch những quốc gia còn lại một phen, có lẽ trên đường đi còn có thể tìm được đầu mối gì đó cũng không biết chừng.
Sáng sớm hôm nay Chu Chu đã hoàn thành nhiệm vụ luyện đan dược cho Tây Phương Ngũ Quốc của năm nay thậm chí là cả sang năm, mà linh khí hạ phẩm phòng thân Hồng Bàn nhờ mấy vị Luyện Khí Đại Sư đặc chế cho Chu Chu cũng đã hoàn thành, mặc dù Thân Cầu vô cùng không muốn, cũng đành miễn cưỡng cười tiễn họ rời đi.
Hành trình đến Tích thành của bọn họ chẳng những nhận được hai kiện bảo vật giúp mở ra bảo tàng Băng Hỏa Thần Vương, buôn bán lời lãi được không ít linh thạch bảo vật, Chu Chu còn trở thành nhân vật cấp trưởng lão của Tây Phương Ngũ Quốc.
Thạch Ánh Lục vốn say mê thuật luyện khí, Tây Phương Ngũ Quốc là nơi có tài nghệ luyện khí cao nhất trên đại lục Tấn Tiềm nhân dịp hai tháng này đang ở Tích thành, nàng nhận được cơ hội tận mắt nhìn thấy quá trình đám người Hồng Bàn luyện chế linh khí, đã thu được lợi ích không nhỏ, Chu Chu đã lén lút dùng không ít đan dược để đổi với Hồng Bàn không ít bí tịch luyện khí hữu dụng với sư tỷ. Hai bên đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, đám người phái Kim Vanh lại càng tỏ ra thân thiết với nhóm Chu Chu.
Rời khỏi Tích thành, năm người bắt đầu đi về phía Kim quốc, Đề Thiện Thượng khăng khăng đòi đi đường bộ, không chịu ngồi pháp bảo phi hành, lý do của hắn rất chi là đầy đủ, chúng ta đi ra ngoài lịch duyệt, đều bay trên trời, trừ việc đánh rơi mấy con chim thì còn có thể làm được gì nữa? Còn không bằng về nhà ngủ còn hơn.
Lý do thực tế lại là vì vơ vét của cải! Nhầm rồi, theo cách nói của Để Thiện Thượng phải là hành thiện mới đúng.
Lúc trước không phải Cầu Bảo Dương đã nói trên đường có nhiều giặc cướp sao? Ai tới cướp bọn họ, bọn họ cũng có thể cướp lại!
Bọn họ lại chọn sách lược đã dùng ở núi Huyền Vũ, Chu Chu dùng thần thức dò đường trước, phát hiện đối phương người đông thế mạnh hoặc là trong đó có đối thủ mà bọn họ không thể nào địch nổi, thì sẽ đi đường vòng tránh mặt, phát hiện ra quân số đối phương không nhiều lắm, tu vi xấp xỉ bọn họ, vậy thì đồng loạt che dấu tu vi "vô tình" gặp mặt bọn họ.
Nếu như đối phương là người hiền lành không động thủ với bọn họ, thì cứ thế rời đi, nếu như dám để ý đến bọn họ....... . Hê hê! Vậy thì thật tốt quá! Bọn họ có thể không chột dạ chút nào mà đen ăn đen, cướp sạch đối phương.
Bởi vì muốn một đường đánh cướp, nhầm rồi! Là hành thiện, cho nên tốc độ của bọn họ cũng không nhanh, đi đúng một tháng mới tới giáp gianh giữa Tích quốc và Kim quốc.
Hai nước lấy một dãy núi tên là Điểm Phượng làm biên giới, đi qua dãy núi này thì sẽ chính thức tiến vào địa phần của Kim quốc, dưới chân núi có một Tiên thành có quy mô khá lớn, mấy ngày qua năm người hầu như đều ngủ nơi hoang dã, hiếm khi gặp được Tiên thành có người tu tiên tập trung, liền quyết định vào thành nghỉ ngơi, chờ ngày nhìn xem phường thị trong thành có nguyên liệu luyện khí gì đặc biệt không, vơ vét một chút rồi lại lên đường.
Tây Phương Ngũ Quốc có nguyên liệu luyện khí phong phú trứ danh, nếu đã tới một chuyến, tất nhiên là muốn mang nhiều "thổ đặc sản" về một chút, dù sao hiện giờ bọn họ cũng đại tài khí thô (giàu có lắm tiền), đặc biệt là không thiếu linh thạch.
Vừa mới đi vào Tiên thành, Đề Thiện Thượng đã bị tờ thông cáo dán trên tường thành hấp dẫn.
Thông báo lần này là do thành chủ phát ra, triệu tập Tu sĩ từ Trúc Cơ kỳ trở lên cùng nhau đi đến núi Điểm Phượng, tuyên bố ở đó tìm thấy một ngôi mộ cổ của Tu sĩ, trong đó có không ít di vật trân quý.
Người xem tuy nhiều, nhưng đa số đều xem xong rồi quay đầu bỏ đi, dường như không có ai định ghi danh trước.
Cơ U Cốc cảm thấy kỳ lạ, thỉnh giáo một vị tu sĩ Luyện khí kỳ mở quầy bán khoáng thạch ven đường xem duyên cớ là làm sao.
Vị Tu sĩ kia thu mười mai linh thạch mà Cơ U Cốc đưa cho, nhiệt tình nói: "Các vị tiền bối có điều không biết, thông báo này trong hai ba năm nay đã được dán tới lần thứ tám rồi, những người đi lúc trước không hiểu sao đều mất tích hết, ngay cả thi hài cũng không tìm được, đừng nói là Tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ngay cả Tu sĩ Kết Đan kỳ cũng chết ít nhất hơn mười người rồi, còn ai dám đi a?"
Đề Thiện Thượng nghe tới đây, nói: "Là núi Điểm Phượng nguy hiểm? Hay là ngôi mộ cổ của Tu sĩ kia có điều gì cổ quái?"
"Dãy núi Điểm Phượng tổng cộng có bốn ngọn núi liền nhau, trong đó có ba ngọn núi trừ một vài bọn cướp không hay lui tới, cũng không có gì nguy hiểm, ngọn núi thứ tư chính là ngọn núi có cổ mộ của Tu sĩ được thông báo nhắc đến, thì đúng là nguy hiểm. Trên đỉnh núi có sào huyệt của Thiết Trảo Ma Điêu, mặc dù mùa này đa số bọn chúng sẽ bay về phương Nam, đi kèm với chúng còn có Huyết Phong Điểu, một khi làm kinh động đến bọn chúng, cho dù là Tu sĩ Kết Đan kỳ cũng rất khó thoát thân." Tu sĩ Luyện Khí kỳ kia giới thiệu đúng là tường tận.
Chu Chu lấy làm lạ hỏi: "Nếu biết rõ là có nguy hiểm, tại sao thành chủ của các ngươi vẫn không ngừng triệu tập người đi? Chẳng lẽ di vật trong ngôi mộ cổ của Tu sĩ kia còn quan trọng hơn tính mạng sao?"
← Ch. 184 | Ch. 186 → |