← Ch.194 | Ch.196 → |
Các Tu sĩ trông thấy Doãn Tử Chương bình an đến bên kia, đã nhẹ nhàng thở ra, lại bội phục Doãn Tử Chương lớn mật, sau đó là Thạch Ánh Lục, Cơ U Cốc, Chu Chu, sau khi họ sang bờ bên kia, Chu Chu lại cách cái rãnh chỉ vị trí của bệ đá cho Đề Thiện Thượng.
Những người khác thấy năm người họ đều bình an đi qua, rốt cục cũng cố lấy dũng khí theo chỉ thị của Chu Chu, từng người một nhảy xuống cái bệ đá ẩn hình kia sang bờ bên kia, Cao Xuyên Hiếu cũng không ngoại lệ.
Hai Tán tu là người sang cuối cùng, mọi người bước cẩn thận từng bước một, lần này Cao Xuyên Hiếu chủ động lui lại hai bước, để cho Chu Chu đi trước dẫn đường.
May mà quãng đường còn lại không gặp phải chuyện lạ gì. Sơn động một đường hướng xuống, nhóm Đề Thiện Thượng âm thầm kinh hãi – đây không phải là đường tới chỗ con yêu thú cấp tám kia sao!
Không biết đã đi mất bao lâu, phía trước dần rộng ra, lần này xuất hiện trước mặt mọi người là một tòa cung điện thủy tinh hùng vĩ hư ảo vô cùng, mặt đất, bốn vách tường đều là thủy tinh lung linh sáng óng ánh, trên điện không nhìn thấy mái ngói, mà là một khoảng trời đêm sâu vút, ngôi sao đám mây trông rất thật, ở chính giữa có tầng tầng lụa mỏng vây lấy một chiếc giường thủy tinh, trên giường có một nam tử nằm nghiêng, lười biếng híp mắt nhìn về phía mọi người.
Cạch Chu Chu cũng có hai chàng đẹp trai, nhưng nàng phải thừa nhận, người trước mắt là nam tử đẹp nhất nàng từng gặp.
Không chỉ dung mạo tuấn mĩ vô song, mà cả cử chỉ khí độ, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều yêu mị phóng đãng tràn đầy quyến rũ. Chỉ cần hắn tựa tiếu phi tiếu* nhìn một cái, sẽ không nhịn nổi mà sa vào trong đó.
*tựa tiếu phi tiếu: giống như cười mà không phải cười.
Chu Chu ngơ ngác nhìn hắn, trực giác cho rằng hắn chính là người nói chuyện với nàng lúc trước!
Đề Thiện Thượng lẩm bẩm: "Đây cũng là ảo giác? Lão tử trông thấy một tòa cung điện thủy tinh lớn, còn có một nam nhân như hồ ly!"
"Hẳn là không phải, nếu không tiểu sư muội cũng sẽ không nhìn nam nhân đó ngẩn người!" trong giọng Cơ U Cốc có sự căng cứng rõ ràng.
Đề Thiện Thượng nhìn lại, cười trộm tại chỗ, chẳng những Chu Chu đang ngẩn người, cả Thạch Ánh Lục cũng nhìn ngây người, khó trách nhị sư đệ cực thích cười âm hiểm giả dối cũng không cười nổi.
Đây là lần đầu tiên Doãn Tử Chương thấy Chu Chu nhìn chằm chằm một người, dù là lần trước gặp Cơ U Cốc cũng không thế, không hiểu sao trong lòng hắn dâng lên một cơn tức, tay đang nắm tay Chu Chu không tự chủ được siết chặt một cái.
Chu Chu "ôi" một tiếng tỉnh người, giương mắt nhìn Doãn Tử Chương với vẻ vô tội, khuôn mặt của đại ác nhân vừa lạnh băng vừa nhăn như người già, giống như là ai thiếu hắn mấy trăm vạn linh thạch không trả vậy.
Nàng đắc tội hắn hồi nào? Chu Chu hoàn toàn không rõ.
Nam tử nằm trên giường thủy tinh chống tay nâng người dậy, chỉ chỉ hai cái cửa ở hai bên đại điện, không đếm xỉa đến nói: "Một cửa sinh một cửa tử, các ngươi tự chọn đi."
Cao Xuyên Hiếu nhìn hắn gằn từng tiếng: "Huyễn mị yêu hồ?"
"Coi như ngươi cũng có chút nhãn lực." Quả nhiên nam tử tươi cười rất "quyến rũ".
"Bản tôn nghe nói Huyễn mị yêu hồ đã tuyệt diệt hơn vạn năm rồi." Giọng Cao Xuyên Hiếu chan chát, khó trách ông không nhìn thấu được ảo thuật của con yêu hồ này. Khi mà Huyễn mị yêu hồ còn hoành hành thiên hạ, cứ cho là Tu sĩ Đại Thừa kì đi chăng nữa cũng bị chúng trêu chọc xoay vòng, con trước mắt là yêu thú cấp tám đã trưởng thành, lão thua một chút cũng không oan.
"Hiển nhiên là ngươi quá cô lậu quả văn. Tốt rồi, đừng nói nhảm nữa, giờ tất cả tự mình chọn một cửa đi thôi, về phần ngươi, một chút pháp lực cũng không có thì đừng đi theo, ở lại trò chuyện cùng với ta. Ta thích nhất những tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu như ngươi." Một đoạn lời đằng sau hiển nhiên là nói với Chu Chu, còn kèm theo một cái mị nhãn mười phần kích điện.
Cao Xuyên Hiếu sững sờ, coi như đã rõ, vì sao Chu Chu lại nhìn thấu ảo thuật của yêu hồ, hóa ra nàng thật sự là một phàm nhân không có tu vi pháp lực! Ảo thuật của yêu hồ đều nhằm vào Tu sĩ, ngược lại không có chút tác dụng nào với người thường. Thật khó trách!
Chu Chu bị yêu hồ nhìn mà lạnh lòng, trốn vào sau lưng Doãn Tử Chương kháng nghị: "Ta...ta muốn ở cùng với sư huynh!"
Tâm tình vốn cáu bẳn của Doãn Tử Chương chẳng hiểu sao lại vì lời nói hành động ỷ lại của Chu Chu mà tốt hẳn lên, nghĩ heo ngốc này thật tinh mắt, không bị con yêu hồ này lừa đi.
Đề Thiện Thượng dò xét từ đầu đến chân Chu Chu một lần, thầm nói: "Hôm nay xem như lão tử đã biết, hóa ra mắt của Huyễn mị yêu hồ có tật... không thì cũng là khiếu thẩm mĩ có vấn đề!"
"Chỉ bằng đôi mắt thịt của ngươi cũng xứng nghi ngờ ta?" Yêu hồ hừ một tiếng, tròng mắt đen tối dạo một vòng quanh mọi người: "Còn không đi vào, cần ta tiễn các ngươi một đoạn?"
Các Tu sĩ khác nhìn nhau, ở trước mặt yêu thú cấp tám họ hoàn toàn không có sức phản kháng. Nghe giọng điệu của con yêu thú này, hai cái cửa kia không phải sinh thì là tử, món tiền cược này có hơi lớn quá.
Bốn người phái Điểm Hâm với hai Tán tu khác hối hận đến xanh ruột rồi, sao mình lại ngu như vậy, không nghe ngóng cho kĩ mình xông vào là mộ cổ của Tu sĩ gì, đây rõ ràng là hang ổ của yêu thú mà.
Cao Xuyên Hiếu cười lạnh một tiếng: "Cho dù ngươi là yêu thú cấp tám, cũng không tới phiên ngươi đem bản tôn kêu đến gọi đi!" Nói xong hai tay vung lên trước ngực, một viên điện quang màu tím bắn thẳng về phía yêu hồ.
Yêu hồ không thèm nhúc nhích, ngược lại ngẩng đầu cười rộ lên, nhìn qua Cao Xuyên Hiếu, mọi người khó hiểu, bỗng thấy Cao Xuyên Hiếu như bị kinh hãi cố gấp gáp thu tay lại, nhưng lại nhanh chóng phản ứng cắn răng đẩy nhanh tốc độ viên điện quang về phía yêu hồ.
"Đã muộn..." Yêu hồ cười đến là thoải mái, vừa dứt lời, chỉ thấy điện quang mạnh mẽ nện vào trên người hắn, sau đó là một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Cao Xuyên Hiếu nghe tiếng kêu, trực giác thấy không ổn, mắt tập trung nhìn đến mức gần như lòi tròng ra – rõ ràng hắn thấy viên điện quang đánh trúng yêu hồ, kết quả kẻ bị trọng thương sắp chết nằm trên đất lại là đại đệ tử Tiết Thiết Long của hắn!
Trên người Tiết Thiết Long có bảo y hộ thân hắn ban cho, nếu không một đòn vừa rồi đủ cho hắn chết vài chục lần rồi, tình hình bây giờ cũng không tốt, chỉ sợ cả đời không thể hồi phục, hoàn toàn thành một phế nhân rồi. Cao Xuyên Hiếu vừa đau vừa hận, ánh mắt nhìn yêu hồ gần như phun ra lửa.
"Thế nào? Muốn đánh tiếp? Ta thấy, ngươi còn hai đệ tử nữa, không biết họ còn đủ kiên nhẫn đánh không?" có vẻ yêu hồ cảm thấy hậu quả xấu mình gây ra rất thú vị, cười vô cùng vui vẻ.
"Họ với ngươi không thù không oán, ngươi thật độc ác!" Cao Xuyên Hiếu khàn giọng nói. Nói không ngoa, tuy mấy đệ tử này không quan trọng bằng tính mạng lão, nhưng đối với lão mà nói, còn thân hơn con ruột, vậy mà dưới ảo thuật của yêu hồ đã mất một đứa, bây giờ lão rất muốn ăn sống con yêu hồ này.
"Lúc các ngươi giết yêu thú, thì có để ý đến thù oán không?" Yêu hồ không cho là đúng mà vặn lại. Hắn chờ nãy giờ những ngươi này vẫn không chọn cửa sinh hay cửa tử, hắn đã hết kiên nhẫn lâu rồi, duỗi ngón tay búng một cái, trừ Cao Xuyên Hiếu, những Tu sĩ khác đều cảm thấy một luồng sức mạnh không cản nổi đang vọt tới, lại mở mắt, quanh cảnh trước mặt đã thay đổi hoàn toàn.
← Ch. 194 | Ch. 196 → |