← Ch.368 | Ch.370 → |
Trúc Thủy Nhu sở dĩ dám có dũng khí chủ động thân cận Doãn Tử Chương có thân phận tu vi cao hơn nàng phần lớn cũng bởi vì Chu Chu —— một tiểu cô nương vừa xấu lại không thể tu luyện cũng có thể được Doãn Tử Chương coi trọng, nàng tự hỏi bất luận dung mạo hay tu vi, ít nhất so ra nàng ta đều mạnh hơn không ít.
Chu Chu có thể, tại sao nàng không thể? Nàng và Doãn Tử Chương còn là thanh mai trúc mã đây.
Nhưng người trước mắt này, trừ vòng tay đồng trên cổ tay cùng bộ quần áo xanh biếc quen thuộc, quả thực so với thiếu nữ quê mùa kia thì thật là một trời một vực.
Nàng tu vi nông cạn, nhưng cũng từ từ cũng phát giác trên người Chu Chu phát ra hơi thở đặc thù thuộc về tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đầu gối mơ hồ nhũn ra.
Nàng biết đây là Chu Chu cố ý thu liễm rồi, nếu không chỉ sợ nàng sẽ không nhịn được mà bị hơi thở lành lạnh này áp cho quỳ rạp xuống đất.
Thì ra nữ tu Nguyên Anh kỳ mà mọi người tương truyền chính là Chu Chu!
Đứng đối mặt với Chu Chu, nàng cảm giác mình giống như cỏ dại vô dụng bên cạnh đóa U Lan, hèn mọn mà không chút nào thu hút.
Một luồng nhiệt ấm nóng xông thẳng lên mắt, mắt Trúc Thủy Nhu đục ngầu, gắt gao nhịn xuống mới không khóc ngay tại chỗ, thì ra là từ trước tới nay đều là nàng tự mình đa tình, hành động ngốc nghếch như một con hề làm trò cười cho người khác.
Tất cả cảm giác về sự ưu việt lúc nàng đối mặt với Chu Chu vào giờ khắc này đều hóa thành chuyện cười.
Doãn Tử Chương phát hiện vẻ mặt nàng ta thống khổ cứ như muốn khóc, không khỏi ngạc nhiên: "Muội làm sao vậy? Có chuyện gì khó khăn sao? Trên thuyền có người bắt nạt muội à?"
Trúc Thủy Nhu lắc đầu, không muốn đối diện với bọn họ thêm một giây một phút nào nữa bèn xoay người chạy thật nhanh.
"Sao muội ấy lại thế nhỉ?" Doãn Tử Chương có chút không hiểu.
"Có thể là vui quá hóa buồn." Chu Chu đại khái đoán được một chút. Chẳng qua cũng không quan tâm lắm. Bây giờ bọn nàng xuất hiện trước mặt Trúc Thủy Nhu cũng chỉ sẽ chỉ kích thích nàng ta hơn thôi. Cứ để cho nàng ta được yên tĩnh mới tốt.
Hiển nhiên Doãn Tử Chương rất xem thường giải thích của Chu Chu. Nhưng ai cũng biết hắn đã quyết định trở lại Bảo hạm, cũng sẽ không có người dám ăn hiếp Trúc Thủy Nhu đâu.
Mấy ngày qua hắn quả thật mệt đến ngất ngư, hơn nữa còn nhiều lần bị thương, mặc dù có đan dược thượng hạng kịp thời giảm bớt thương thế nhưng cũng không thể phớt lờ. Vậy nên hắn không nói gì, sau khi từ biệt Chu Chu bắt đầu bế quan tĩnh tu.
Kế tiếp muốn ra hải ngoại tìm Băng Hinh Hải Liên phải mau mau khôi phục thân thể đến trạng thái tốt nhất.
Nửa tháng sau, tất cả đã sắp xếp ổn thoả. Hai huynh đệ Sa Hoài Đan, Sa Hoài Nhân cùng bốn vị trưởng lão Đan tộc tập hợp các loại tin tức, đã đại khái suy tính ra vị trí Băng Hinh Hải Liên.
Vấn đề là nơi đó quá mức gần hải ngoại. Dọc hải ngoại thường có yêu thú hóa hình lui tới, ngân sa bình thường không dám đến gần trong vòng trăm dặm. Mà Băng Hinh Hải Liên ẩn trong dòng biển, cho dù hiện tại chính là hoa kỳ, cũng vẫn có khả năng sẽ ngủ say ở trong lòng biển, chỉ thỉnh thoảng nổi lên mặt biển hấp thu tinh hoa nhật nguyệt cho nên phạm vi bọn họ khoanh vùng cũng không nhỏ, đoán chừng đến đó xong còn phải tiêu tốn mười ngày nửa tháng mới có thể chân chính tìm được kia đóa tiên hoa thần bí như "thần long thấy đầu không thấy đuôi" kia.
Đạo Quân Giáp Hỏa và Lâm Chấn Kim không yên tâm muốn cùng đi nhưng theo tin tức thám tử bọn họ phái ra cộng thêm tam đại tông môn trên đất liền truyền đến thì hình như Diễm Thí Thiên không lập tức trở lại Đan quốc. Bọn họ không yên lòng để lại các đệ tử khai phá Băng Phách Huyền Tinh trên Bảo hạm, cuối cùng đành phải ở lại trấn giữ chỗ cũ.
Thương thế Sa Hoài Đan chưa hồi phục toàn bộ nhưng cũng xung phong nhận việc đi trước hộ tống, bốn vị trưởng lão Đan tộc liên tục uỷ thác nhờ cậy hắn chiếu cố Chu Chu. Sa Hoài Đan vỗ ngực: "Dù ta có chết cũng sẽ không để sư muội Đan Hoàng gặp chuyện không may!"
Doãn Tử Chương nghênh mặt, không thèm nói.
Kể từ khi thân phận Chu Chu được công bố đưa tới oanh động cực lớn ở Bảo hạm, thái độ mọi người đối với Chu Chu thay đổi rất nhiều.
Ngày trước chẳng qua là cung kính ngoài mặt, giờ các đệ tử nhìn thấy Chu Chu đều tỏ ra sợ sệt và hành lễ, miệng chào tiền bối. Lúc trước mấy nữ tu xinh đẹp lúc nào cũng lượn lờ trên bảo hạm giờ đều hành quân lặng lẽ, bình thường không chịu ló đầu.
Hướng Triện Thiên, Tiếu Thủ vốn là tu sĩ Kết Đan thân cận với Chu Chu, hiện tại rõ ràng không dám lỗ mãng.
Mấy ngày nay, hai lần Chu Chu bảo bọn họ xới cơm, bọn người kia dường như thay đổi giống như mọi người, hào hoa phong nhã, nhã nhặn khiêm tốn, biểu thị rõ phong cách quý phái danh môn đệ tử.
Chu Chu cảm thấy rất không tự nhiên, trong lòng Doãn Tử Chương biết rõ những người này nếu như không phải bởi vì khiếp sợ Chu Chu có tu vi quá cao đã sớm chả kiêng nể gì mà đến đây theo đuổi rồi.
Dám không che dấu chút "lòng lang dạ sói" nào cũng chỉ có Sa Hoài Đan này.
Cũng được, chờ chuyện Bắc Hải bên này giải quyết xong bọn họ có thể rời đi, hắn cũng không tin một con cá yêu có thể chạy đến đất liền!
Doãn Tử Chương, Chu Chu cộng thêm Sa Hoài Đan gạt mọi người sang hai bên, bắt đầu tiến ra ngoài biển.
Có Sa Hoài Đan dẫn đường, đại khái mười ngày sau đã đi đến vùng lân cận. Sa Hoài Đan cau mày ngửa đầu nhìn trời, một lúc lâu mới nói: "Nhiều nhất qua một hai canh giờ nữa bão táp sẽ tới, chúng ta phải tìm một chỗ trốn thôi."
Thời điểm lần trước bọn họ đi cứu bốn vị trưởng lão Đan tộc cũng là vượt qua lốc bão, mặc dù thanh thế kinh người nhưng bọn hắn cũng không cảm thấy có nhiều kinh khủng.
Sa Hoài Đan nhìn ra trong mắt Doãn Tử Chương và Chu Chu có ý không muốn bèn vội nói: "Lần trước cũng là lốc bão, nhưng đó là ở trong biển, uy lực có hạn. Lần này chúng ta đã nhích tới rất gần hải ngoại rồi, uy lực gió bão không thể so nổi."
"Vậy làm sao bây giờ? Xung quanh có đảo nhỏ không?" Chu Chu hỏi.
"Không có, chúng ta tìm băng nổi khá chút đi, nhân lúc này đục băng thôi." Sa Hoài Đan kinh nghiệm phong phú đề nghị.
Nếu như chỉ một mình hắn, hoàn toàn có thể chìm vào biển sâu tránh né giố lốc, chẳng qua dù sao Chu Chu và Doãn Tử Chương cũng là loài người, vạn nhất ở sâu dưới biển phát sinh chuyện ngoài ý muốn, phản ứng hơi chậm sẽ gặp chuyện không may ngay cho nên hắn đề ra phương án an toàn nhất.
Một con cá mập bạc đi cùng rất nhanh ở cách mười dặm tìm được một khối băng nổi lớn, diện tích chừng mười trượng, xa xa nhìn tựa như một ngọn bạch ngọc được tạc thành núi nhỏ, điều kì diệu nhất chính là đỉnh hướng lên trời tạo nhiều động băng khổng lồ, cũng đỡ cho bọn họ phải mất công.
Sa Hoài Đan chọn lấy động lớn nhất mời Chu Chu và Doãn Tử Chương đi vào, lại để cho Doãn Tử Chương thi triển pháp thuật che lại hơn phân nửa miệng hang, ngừa mưa tuyết sóng lớn tràn vào mới an tâm chờ bão đến.
Đại khái qua một canh giờ, tiếng gió bên ngoài từ từ gia tăng, đại dương quay cuồng gầm thét, băng nổi trên biển đụng vào nhau phát ra từng trận nổ vang trời.
Chu Chu có chút ngạc nhiên đi tới miệng hang nhìn quanh. Khí trời bên ngoài đã biến thành một mảnh đen nhánh. Bọn họ thân ở chỗ này cũng bắt đầu bị sóng biển làm cho đong đưa. Cuồng phong từ cửa thổi vào bên trong, băng hàn bén nhọn như một lưỡi đao sắc bén.
Chu Chu rụt cổ lùi về bên trong động, chợt loáng thoáng nghe được một tiếng thở dài sâu kín, âm thanh kia tuyệt đối không phải là Doãn Tử Chương hay Sa Hoài Đan phát ra.
Người nào?!
Chu Chu nhớ tới yêu hồ trong núi Phượng Điểm. Chẳng lẽ nơi này cũng có một con yêu thú vô cùng lợi hại ẩn nấp?! Nhưng tại sao nàng không cảm nhận được một chút nào đây?
← Ch. 368 | Ch. 370 → |