← Ch.060 | Ch.062 → |
Trên đỉnh núi Ứng Bàng, cuộc sống bình thường vừa mới trôi qua hai ngày.
Chu Chu cầu xin Doãn Tử Chương đi tới chỗ Vưu Thiên Nhận dò hỏi vấn đề về căn nguyên thân thể của Trịnh Quyền, đồng thời mời Bùi Cốc, hi vọng hắn cùng Trịnh Quyền tham khảo ôn tập một chút học thuyết dùng linh thảo linh thú làm thức ăn để bồi bổ thân thể.
Nàng rất muốn chữa khỏi hẳn "bệnh" của sư phụ, nàng định ở trên đỉnh Ứng Bàng để dưỡng lão, đương nhiên hi vọng "Người lãnh đạo trực tiếp" có thân thể khỏe mạnh, không nên âm dương quái khí* cộng thêm tính cách luôn thường xuyên nóng nảy khó dây dưa như vậy, thế thì cuộc sống của nàng mới có thể trôi qua thoải mái sung sướng hơn.
*: chỉ tính cách và hành động quái gở, khác với người thường.
Xét thấy hiện nay phương thức trị phần ngọn của sư phụ là phải đi kỹ viện, Bùi Cốc thân là nam nhân, bàn về chủ đề nói bóng nói gió thì dễ dàng hơn nàng, với lại dùng linh thảo linh thú dưỡng sinh kiện thể*(cường kiện +thân thể), vốn chính là do Bùi Cốc nói, ở phái Thánh Trí có rất nhiều người cũng biết, Chu chu chỉ là muốn có người cung cấp cho sư phụ một ý tưởng trị tận gốc mới.
Nàng cảm giác được, thái độ của sư phụ đối với nàng mặc dù tốt hơn trước đây, nhưng mà luôn luôn có một chút kỳ quái, cho nên với chuyện tình nhạy cảm như vậy nên để cho Bùi Cốc đi thì tương đối hợp hơn.
Bùi Cốc đối với Trịnh Quyền là Luyện Đan Sư lục phẩm đỉnh phong này ngưỡng mộ đã lâu, có cơ hội trao đổi như vậy hiển nhiên là cầu cũng không được, hai người đang thương lượng làm thế nào tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện với Trịnh Quyền thì bên ngoài chỗ ở của Chu Chu có khách nhân đến.
Người đến là Phù Nhĩ Đãi, hắn đặc biệt tới để mời Chu Chu đến động phủ của Vưu Thiên Nhận, nói đại sư huynh Đề Thiền Thượng đã trở lại, muốn Chu Chu đi tới gặp nhau. Nếu đổi lại là mấy tháng trước, thì chuyện như vậy Phù Nhĩ Đãi quá nửa là phát Truyền Âm Phù tới đây thôi, căn bản sẽ không tự mình đến đây mời. Nhưng mà bây giờ thuật luyện đan của Chu Chu đã rõ như ban ngày, ở phái Thánh Trí ngoài Trịnh Quyền ra thì là tới nàng, đương nhiên Phù Nhĩ Đãi đối với nàng có vài phần kính trọng.
Trong động phủ của Vưu Thiên Nhận, Doãn Tử Chương tới trước Chu Chu một bước, trên đại điện trừ sư phụ Vưu Thiên Nhận, còn có một thằng bé trai lớn lên hết sức xinh xắn dễ thương, đang ngồi như không ngồi tư thế xiêu vẹo sang bên cạnh –đúng chính là thằng bé ác bá hèn hạ mấy ngày trước ở Phần Thành đã từng gặp mặt một lần!
Vưu Thiên Nhận vẫy tay bảo Doãn Tử Chương đi qua, cười chỉ đứa bé trai kia nói: "Đây chính là Đại sư huynh của con Đề Thiền Thượng, khi còn bé hắn ăn nhầm Ngọc lộ Trường Xuân thảo ngàn năm, cho nên dung mạo vẫn như thế. Trên thực tế đã ba mươi tám tuổi, hắn là Thủy Hệ đơn linh căn, Trúc Cơ từ mười lăm năm trước, am hiểu bùa thuật, cũng thích đấu pháp. Lúc nhàn rỗi các con có thể tỷ thí nhiều hơn."
Ngọc lộ Trường Xuân thảo ngàn năm chính là nguyên liệu chủ yếu để luyện chế Trú Nhan Đan, cực kỳ quý giá hiếm lạ, là vật liệu khó tìm cộng thêm quá trình luyện chế chồng chất khó khăn. Làm cho loại Trú Nhan Đan này mặc dù là ngũ phẩm linh đan nhưng vẫn có tiền mà không mua được, không ít nữ tu sĩ vì duy trì tuổi xuân xinh đẹp, táng gia bại sản cũng chỉ cầu một quả mà không được, nhưng đối với Đề Thiền Thượng không có ý nghĩ tràn đầy xuân sắc vô biên, nhưng vĩnh viễn vẫn duy trì hình dáng thể chất của đứa trẻ mười tuổi. Thật sự là bi kịch không hơn không kém!
Doãn Tử Chương mặt không chút thay đổi cùng Đề Thiền Thượng làm lễ ra mắt, nhớ đến ngày đó hắn ở trước cửa Thiên Công giải thích một phen, khóe miệng khẽ kéo ra, hắn đối với vị đại sư huynh này không có chút ấn tượng tốt nào, nhìn ra được đối phương cũng giống như thế.
Đề Thiền Thượng thần sắc bất thiện đánh giá Doãn Tử Chương, lúc trước ở Phần Thành Doãn Tử Chương đã thay đổi qua hình dáng tướng mạo, cho nên hắn không biết hai người đã gặp mặt từ trước.
Lần đầu gặp mặt, Tứ sư đệ này khiến cho hắn nảy sinh cảm giác nguy cơ hết sức nghiêm trọng, cái phong cách này rõ ràng khác với Nhị sư đệ – trưởng thành dạng chó hình người, một bộ dạng công tử đức hạnh văn nhã anh tuấn kiệt xuất. Thiên phú thực lực rất cao, hơn nữa lại bái Nguyên Anh tổ sư làm vi sư, núi dựa càng cứng rắn tiền đồ vô lượng. Chính là loại hấp dẫn nữ đệ tử trẻ tuổi nhất! Cũng là đối thủ cùng hắn tranh đoạt sư muội! Hắn ghét nhất loại này!
Cả ngày Nhị sư đệ ra vẻ bộ dạng tao nhã, Tứ sư đệ đáng chết này lại còn bày ra một bộ đức hạnh lạnh nhạt cao không thể chạm tới. Cũng là loại thanh niên ngu ngốc mà tiểu sư muội yêu thích nhất, thật không phải đáng chết bình thường!
Tại sao sư phụ còn muốn thu nhận đệ tử nam đây? Thu nhận đệ tử nữ nũng nịu thì thật tốt? Ngài xem Trịnh trưởng lão người ta một chút, hoặc là không thu, muốn thu thì hãy thu nữ đồ nhi, tấm tắc! Còn là một thiên tài luyện đan, quả thực chính là suy nghĩ cho tương lai cao thủ tuyệt thế vì làm theo yêu cầu của bản thân hắn mà tìm người bạn đời tốt nhất, vừa nghĩ tới tương lại tu luyện của hắn, cuộc sống hạnh phúc của tiểu sư muội luyện đan, hắn liền say mê không thôi.
Sư phụ nói Tứ sư đệ và tiểu sư muội đồng thời bái sư nhập môn, bây giờ đã gần được một năm, tiểu sư muội yêu quý của hắn sẽ không bị gã Tứ sư đệ này tiên hạ thủ vi cường đi?
Đề Thiền Thượng đang đắm chìm trong lo lắng suy tính thiệt hơn của chính mình thì sư phụ Vưu Thiên Nhận đã giới thiệu Doãn Tử Chương một phen, từ đầu ông ta không chú ý đến nên hắn vội vàng dùng ánh mắt chém giết trước mặt quân xanh.
Vưu Thiên Nhận nhìn dáng vẻ hai đệ tử đang đấu nhãn nhìn lẫn nhau, có hơi chút nhức đầu, đệ tử nhà người ta, mấy sư huynh đệ thân như anh em, tại sao hắn thu nhận mấy đệ tử, đều giống như là trời sinh oan gia đối đầu? Đánh nhau ẩu đả, hãm hại lẫn nhau như một loại ăn cơm uống nước, chẳng lẽ tư chất quá tốt đều không ai phục ai?
Không khí trên đại điện có chút lạnh, Vưu Thiên Nhận ho khan hai tiếng, cố ý chuyển đề tài nói: "Phù Nhĩ Đãi đi đón Chu Chu, tại sao lâu như thế vẫn chưa tới?"
"Tiểu sư muội gọi là Chu Chu?" Đề Thiền Thượng lập tức dậy lại tinh thần, trơ mặt ra hỏi. Chu Chu! Tên thật đáng yêu!
Vưu Thiên Nhận thu nhận hắn ta làm đệ tử cũng đã mấy thập niên rồi, làm sao không biết ý nghĩ của hắn ta, nghĩ đến bộ dạng kia của Chu Chu, cho dù tuổi tác của ông cũng đã lớn nhưng không nhịn được nổi lên ý nghĩ xấu mấy phần đùa dai, cố ý một chữ cũng không nói đến dung mạo của Chu Chu, gật đầu nói: "Đúng vậy a, nàng ấy là đệ tử đắc ý của Nhị sư phụ con, mới nhập môn nửa năm thuật luyện đan cũng đã vượt qua tài nghệ của Luyện Đan Sư cấp hai, đan dược luyện ra cũng là phẩm chất trung đẳng trở lên, nghe nói vài ngày trước, cũng đã có thể luyện chế ra đan dược tam phẩm, đan dược tỷ suất thành công cũng ở năm phần trở lên."
Dường như hai mắt Đề Thiền Thượng trở thành hình trái tim, oán giận nói: "Sư phụ ngài làm gì lại để cho Phù sư huynh đi đón tiểu sư muội? Con đi không phải là tốt lắm sao? Phù sư huynh nổi danh là tính tình không nóng không lạnh, thật là làm con sốt ruột chết đi được!"
"Đề sư đệ, đệ mới trở về mà đã vội vã trách mắng sư huynh ta đây, chẳng lẽ thường ngày sư huynh ta đã đắc tội với đệ?" Phù Nhĩ Đãi cười đi vào đại điện, Chu Chu đi theo phía sau hắn đi đến.
Phù Nhĩ Đãi đi lên hai bước hướng Vưu Thiên Nhận hành lễ, lộ ra Chu Chu thấp bé ở phía sau hắn.
Đề Thiền Thượng cõi lòng tràn đầy hi vọng tự mình chọn ra tạo hình uy vũ nhất, ẩn tình nhìn lại hướng Chu Chu.... Sau đó toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt đều cứng lại.
Bỗng nhiên hắn run run một chút chỉ tay vào Chu Chu nói với Phù Nhĩ Đãi: "Xú nha đầu này là ai? Tiểu sư muội của ta đâu? Huynh mang theo nha đầu ở nông thôn này tới làm gì? Tại sao phái Thánh Trí có thể có nha đầu quái dị xấu xí như vậy? Nhanh lên ném xuống núi đi! Quá làm tổn hại mắt!"
Chu Chu không hiểu ra sao, ngay cả ở trước mặt nhiều người như vậy bị ghét bỏ thẳng thừng, cho dù tính cách có tốt hơn nữa cũng không thể không tức giận, nhìn chằm chằm Đề Thiền Thượng không nói lời nào. Nàng nhận ra được đứa trẻ xấu xa này, hừ! Khi nghe được lời hắn nói ở cửa Thiên Công. Cũng biết hắn ta phải là người tốt. Nàng mới không cần sư huynh vô liêm sỉ như vậy đâu!
Tiểu Trưở trong ngực dường như biết tâm ý của nàng, giống như nàng đều trợn mắt nhìn về phía Đề Thiền Thượng.
"Ngươi còn dám trợn ta? Chết tiệt! Ta đào hai con ngươi của ngươi ra!" Đề Thiền Thượng hung ác dữ tợn kêu gào rồi đi tới Chu Chu.
Chu Chu bị hắn ta hù dọa rồi, lập tức ôm Tiểu Trư chạy đến trốn phía sau Doãn Tử Chương.
Vưu Thiên Nhận nhìn thấy bộ dạng này của Đại đệ tử thật ra thì rất muốn cười, nhưng mà cố gắng kiềm chế nói: "Càn quấy! Nàng ấy là tiểu sư muội Chu Chu của con, hiện tại con là đại sư huynh, tại sao có thể nói như vậy! Nhanh chóng đi xin lỗi sư muội của con!"
Vẻ mặt Đề Thiền Thượng thống khổ tuyệt vọng nhìn chằm chằm về phương hướng Doãn Tử Chương và Chu Chu, gào lên nói: "Sư phụ nói đùa à? Trịnh trưởng lão duyệt vô số người, tùy tiện một người hồng nhan tri kỉ đều xinh đẹp hơn xú nha đầu này gấp trăm ngàn lần, sao, làm sao lại coi trọng một người quái dị như vậy? Ánh mắt ông ta xảy ra vấn đề gì sao?"
"Càng nói càng kỳ cục! Có người nào thêu dệt về trưởng bối như con vậy sao?" Vưu Thiên Nhận đen mặt quát lên. Lời này của Đề Thiền Thượng liên quan đến việc riêng tư của Trịnh Quyền. Hơn nữa Trịnh Quyền bây giờ đối với Chu Chu rất coi trọng, lời của Đề Thiền Thượng hôm nay mà truyền tới trong tai ông ta, chọc cho ông ta mất hứng, đối với Đề Thiền Thượng sau này cực kỳ không ổn.
Khiến tu sĩ Nguyên Anh tức giận không phải là chuyện đùa, Đề thiền Thượng mếu miệng. Quả nhiên là không dám nói cái gì nữa, vẻ mặt kia cực kỳ bi phẫn, người không biết còn tưởng rằng hắn ta bị ngược đãi.
Vốn nên là một cuộc gặp mặt hài hòa hữu hảo giữa sư huynh muội. Không thể không kết thúc qua loa, Vưu Thiên Nhận miễn cưỡng an ủi Chu Chu hai câu, đành để cho bọn họ từng người rời đi.
Đề Thiền Thượng thấy Chu Chu và Doãn Tử Chương đi rồi, vẫn còn không cam lòng quấn lấy Vưu Thiên Nhận nói: "Sư phụ! ngài thu nhận thêm một đệ tử nữ xinh đẹp khả ái có được không? Con không muốn nhận thức người quái dị kia làm sư muội!!"
Vưu Thiên Nhận hừ một tiếng nói: "Con không muốn nhận thức nàng ấy? Còn nhiều người cầu xin đều cầu không được, Trịnh trưởng lão từng ám thị qua. Sau này thuật luyện đan của Chu Chu sẽ thắng cả ông ta, con không thấy Tứ sư đệ con đối với nàng ấy rất tốt sao? Hiện nay đan dược thượng đẳng trên tay Tứ sư đệ con có nhiều đến mức có thể dùng làm cơm ăn. Không phải là sư phụ nói tốt, mà thật sự tìm một Luyện Đan Sư tốt là vô cùng khó khăn. Con mới một lần đã đem hai thầy trò Trịnh trưởng lão đều đắc tội rồi, sau này con có thể có quả ngon gì để ăn?"
Đề Thiền Thượng thương tâm nói: "Chẳng lễ muốn con học lão Tứ hy sinh nhan sắc để nịnh bợ người quái dị kia?" Khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo giống như tiên đồng kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ thê lương một bộ Tiểu Bạch Hoa bị tú bà uy hiếp làm kỹ nữ thật sự rất quỷ dị khôi hài.
Vưu Thiên Nhận một trận vô lực, ông không nhịn được tự hỏi, tại sao lại nhận lấy một kẻ dở hơi đầu óc không bình thường như vậy: "Con đừng cứ mãi xú nha đầu nữa, người quái dị, tiểu nha đầu kia tính tình rất ôn hòa, cũng không thích tự cao tự đại, sống chung với những người khác đều tốt. Con tạm thời đừng gây chuyện thị phi là được!"
"Con không gây chuyện, sư phụ, ngài thu nhận thêm cho con tiểu sư muội nữa đi. Phải là loại xinh đẹp ôn nhu biết điều khả ái!" Đề Thiền Thượng rất kiên trì.
Vưu Thiên Nhận bị hắn ta quấn lấy đến phiền, một chưởng đuổi hắn ra khỏi cửa. Không thèm để ý đến hắn ta.
Kể từ sau hôm đó, không có chuyện gì thì Chu Chu tuyệt đối không chịu đặt chân đến khu vực động phủ của thầy trò Vưu Thiên Nhận ở đỉnh núi Ứng Bàng, ngẫu nhiên Doãn Tử Chương sẽ xách nàng đến động phủ của hắn để thu thập quét dọn, Chu Chu cũng tuyệt đối không rời khỏi phạm vi chỗ ở của Doãn Tử Chương, để tránh đụng phải Tiểu ác bá đáng ghét kia.
Nàng chủ động trốn tránh nhưng Tiểu ác bá lại cứ khăng khăng tìm tới tận cửa.
Rốt cuộc Đề Thiền Thượng vẫn nghe lời sư phụ nói, quyết định hy sinh bản thân, tìm Chu Chu để sửa chữa lại quan hệ.
Trước khi đi, hắn than thở sờ sờ cây trâm bằng thạch anh tinh xảo kia từ chỗ Thiên Công phường mua về, khó có được khi văn vẻ ưu thương lẩm bẩm: "Một đoá hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu! Cây trâm a cây trâm, Lão tử cũng muốn đem ngươi tặng cho một tuyệt thế giai nhân, hiện nay cũng là do số phận bất đắc dĩ vậy. Không thể làm gì khác hơn là mang ngươi cầm đi cắm vào cứt trâu."
Hắn mò tới chỗ ở của Chu Chu, Chu Chu đang ở chỗ tiểu điền dược mới được mở trước phòng trồng các loại linh thảo, linh quả, mà nàng mới mua được từ dưới chân núi, Tiểu Trư thì đang ở bên cạnh sung sướng lăn lộn chơi đùa trên ruộng.
Đề Thiền Thượng nhìn thấy một màn dáng vẻ hoàn toàn quê mùa cảm giác mười phần thô tục, âm thầm giở giọng, chửi nhỏ một tiếng "Cứt trâu", miễn cưỡng gắng gượng đi tới bên cạnh ruộng, hừ nói: "Này! Ngươi tới đây!"
Chu Chu vừa ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt hắn ta không tốt trừng mắt nhìn mình, nhất thời có chút nhút nhát, chẳng những không chịu tới gần, ngược lại còn lùi lại hai bước nói:"Ngươi muốn làm gì? Sư huynh rất nhanh sẽ tới." Nếu ngươi dám làm loạn, thì đại ác nhân sẽ tới thu thập ngươi!
Khi Đề Thiền Thượng nghe nàng nhắc tới hai chữ "Sư huynh", khiến cho trong lòng nhất thời hiểu rõ, Chu Chu lớn lên nhìn thật xấu. Nhưng mà giọng nói lại ngọt ngào mềm mại vô cùng dễ nghe, nếu như không nhìn mặt mà chỉ nghe thấy một câu "Sư huynh" này đã khiến cho lòng Đề Thiền Thượng cũng mềm yếu hơn nửa, hết lần này đến lần khác.... . Phát ra giọng nói ngọt mộng đẹp huyền ảo như vậy lại chính là do người quái dị này gọi!
Khuôn mặt xinh đẹp giống như tiên đồng của Đề Thiền Thượng càng vặn vẹo, tức giận nói: "Nhìn thấy đức hạnh này của ngươi, Lão Tử cái gì cũng không muốn làm! Hừ, Lão Tử đã quên đưa quà gặp mặt cho ngươi, cây trâm này ngươi cầm đi, tốn mất hai vạn khối linh thạch của Lão Tử! Nếu không phải là nhìn vào địa vị của Nhị sư phụ, ta ném vào trong Nhẫm Cấu Tuyền cũng không tiện nghi cho ngươi."
Mặc dù là đến để giảng hòa. Nhưng mà hắn vẫn rất khó mà khách khí đối với nha đầu xấu xí này được, khi đang nói chuyện không tự chủ được mang theo ý khinh thường rất rõ ràng, giọng điệu hoàn toàn là ban ơn. Hắn không muốn đi qua chỗ bên kia của Chu Chu, tiện tay ném cây trâm về phía của nàng rồi muốn bỏ đi luôn.
Khoảng cách giữa hai người có một chút xa. Đề Thiền Thượng căn bản không biết trên người Chu Chu hoàn toàn không có pháp lực, lại mang theo một bụng căm hận bực bội, cho nên thủ pháp lực đạo không khỏi hơi nặng một chút.
Chu Chu đang ở chỗ an toàn nhất. Vì tiết kiệm chỗ linh thạch thừa không nhiều lắm, đem bình Kim Tước tám mặt đặt ở trong nhà, Trúc Cơ kỳ tu sĩ vừa ra tay, cho dù không mang theo pháp lực. Lực lượng tốc độ cũng không phải chuyện đùa, Chu Chu căn bản là không kịp phản ứng đã bị cây trâm mạnh mẽ đạp trúng cánh tay. Đau đến mức nàng kêu to một tiếng ngã nhào trên mặt đất.
Rất không may, một màn này vừa vặn rơi vào trong mắt Doãn Tử Chương đến đây để ăn cơm trưa, hắn nhảy đến tiến lên đỡ Chu Chu dậy, vén ống tay áo của nàng lên sờ, phát hiện ra xương cánh tay của nàng lại bị đụng phải đến mức gãy lìa ra.
Doãn Tử Chương ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Đề Thiền Thượng.
Đề Thiền Thượng hoàn toàn không nghĩ tới Chu Chu lại yếu như vậy, vốn là hắn vô ý đả thương người, lại thấy Chu Chu đau đến mức nước mắt lưng tròng mồ hôi lạnh chảy ra cũng có chút chột dạ, nhưng mà bị Doãn Tử Chương này trừng, về điểm này thì chột dạ cũng đã bị đè ép giảm xuống, miệng cứng rắn nói: "Nhìn cái gì vậy! Nhập môn gần một năm còn yếu như vậy còn muốn trách người nào?"
"Chuyện gì xảy ra?" Bùi Cốc đã hẹn sẵn xế chiều hôm nay đi gặp Trịnh Quyền. Thuận đường buổi trưa tới đây lừa gạt ăn uống, thì nhìn thấy vẻ mặt Chu Chu đau đớn oan ức ngồi ở trong ruộng, cũng lấy làm kinh hãi.
Doãn Tử Chương giao Chu Chu cho hắn và thỉnh cầu hắn giúp Chu Chu chữa thương. Tự bản thân mình đứng lên đi tới trước mặt Đề Thiền Thượng nói: "Nói xin lỗi! Hoặc là ta sẽ đánh tới khi ngươi nói xin lỗi mới thôi."
Đề Thiền Thượng chống eo cười lạnh nói: "Chỉ bằng ngươi? Ngươi một Luyện Khí kỳ tầng chín mà dám khiêu chiến Lão Tử, có phải uống lộn thuốc hay không?"
Doãn Tử Chương mặt không chút thay đổi nói: "Đi đến phía trước đi. Không được làm dơ chỗ này." Một mảnh dược điền này là Chu Chu mời người tới mở, đám người hắn và Bùi Cốc cũng giúp đỡ bận rộn không ít, nếu như làm hỏng thì cuối cùng phiền toái nhất có lẽ cũng chính là bọn họ.
Đề Thiền Thượng lớn lối cười to ba tiếng: "Hảo tiểu tử, vậy thì thuận tiện hôm nay Lão Tử sẽ cho ngươi biết lợi hại, đừng tưởng Hệ Băng đơn linh căn đã là rất giỏi? thời điểm Lão Tử Trúc Cơ ngươi còn đang bú sữa mẹ kìa!"
Hai người cũng không đi luyện võ trường, mà trực tiếp đi tới một mảnh đất trống lân cận, một câu nói nhảm cũng không nói đánh ngay tại chỗ.
Bùi Cốc cũng không nghĩ tới Doãn Tử Chương lại dám khiêu chiến vượt cấp với Đề Thiền Thượng như vậy, người này ở Trúc Cơ hơn mười năm đích thực là tu sĩ thiên tài, vội vàng phát một dẫn âm phù đến mỗi động phủ của Vưu Thiên Nhận cùng với Trịnh Quyền. Báo cho hai đại nhân vật tới khuyên giải chống đỡ.
Đề Thiền Thượng và Doãn Tử Chương đều là nhập thất đệ tử của Vưu Thiên Nhận, cũng đều là thiên tài nổi danh của phái Thánh Trí, có tổn thương gì sợ rằng đều không phải là chuyện nhỏ.
Hắn phát qua dẫn âm phù, liền cẩn thận giúp Chu Chu băng bó xử lý vết thương, kỳ quái chính là mới vừa rồi vết thương thoạt nhìn tương đối nghiêm trọng, thời gian mới trôi qua chốc lát như vậy, cánh tay đã khôi phục rất nhiều, Bùi Cốc mặc dù lo lắng tình hình chiến đấu bên kia, cũng không tránh được cảm thấy kinh ngạc.
Chu Chu dường như cũng cảm thấy không đau, liền bảo Bùi Cốc đỡ nàng đi đến chỗ Đề – Doãn hai người đánh nhau, Doãn Tử Chương mặc dù từng thành công đánh chết qua Trúc Cơ kỳ tu sĩ, nhưng trong đó cũng không phải không có may mắn, nàng không hy vọng hắn chỉ bởi vì mình mà bị thương.
Trong một vài tháng nữa chính là Đại Bỉ Chi kỳ của đệ tử ngoại môn, Đại sư phụ Vưu Thiên Nhận hy vọng hắn toàn thắng đoạt giải quán quân đấy. Mặc dù Doãn Tử Chương biểu hiện cũng không quá quan tâm, nhưng mà nàng biết hắn rất muốn thắng, nhất định cũng hy vọng có thể dùng thực lực của mình đoạt giải quán quân.
Hai người đi tới khu đất trống bên cạnh, cuộc chiến đã tiến hành hừng hực khí thế, Đề Thiền Thượng nghĩ Doãn Tử Chương chỉ là Luyện Khí kỳ tu sĩ, mới bắt đầu không khỏi tồn tại ý nghĩ khinh địch, kết quả là vừa ra tay đã bị tổn thất nặng, hai người vừa thấy mặt đã nhìn song phương chán ghét, hiện tại đánh nhau hỏa khí lại càng nhiều ra tay càng tàn nhẫn.
Doãn Tử Chương chịu thiệt ở pháp lực tu vi kém hơn một tầng, song trên người hắn toàn bộ số lượng các loại đan dược còn nhiều, tùy thời bổ sung thể lực linh khí, thế nên càng đánh càng hăng, hơn nửa năm này hắn ăn không phải là linh thảo linh thú thì cũng chính là linh đan thượng đẳng, trình độ thân thể khỏe mạnh cũng không kém hơn Trúc Cơ kỳ tu sĩ.
Nhưng vừa mới bắt đầu Đề Thiền Thượng khinh địch bị thua thiệt, hiện tại đem hết toàn lực thế nhưng cũng không làm gì được Doãn Tử Chương.
Trên người hắn có chứa không ít bùa, nhưng mà tâm cao khí ngạo không muốn lấy ra dùng, hắn đường đường là một Trúc Cơ tu sĩ hơn mười năm thế mà không thu thập được một tiểu tử Luyện Khí kỳ tầng chín đã đủ mất thể diện, nếu còn muốn dựa vào bùa để chiến thắng. Chính hắn đều cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Hôm nay cũng không biết là ngày mấy, Bùi Cốc phát dẫn âm phù ra ngoài, Vưu Thiên Nhận và Trịnh Quyền lại đều chậm chạp không có phản ứng.
Bùi Cốc đứng ở phía ngoài quan sát, mắt thấy đấu pháp thủ đoạn của hai sư đệ tầng tầng lớp lớp, không khỏi thầm than Trường Giang sóng sau đè sóng trước, mặc dù hắn là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng cũng không dám đảm bảo có thểở dưới tình huống này cản trở đưa hai người bọn họ tách ra, chỉ có thể đứng ở bên sân lo lắng suông.
Hắn không có biện pháp, Chu Chu lại càng bất đắc dĩ, hai người nhìn nhau cười khổ. Chỉ có thể hy vọng bọn họ ra tay có chừng mực một chút.
Trận đánh nhau này động tĩnh quá lớn, kinh động đến không ít đệ tử núi Ứng Bàng đến đây vây xem, tiếng ửng hộ liên tiếp, Doãn Tử Chương khiêu chiến vượt cấp lại không rơi vào thế hạ phong, thật sự vượt qua ngoài dự đoán của mọi người. Trầm trồ khen ngợi phần lớn là đối với hắn mà phát ra.
Đề Thiền Thượng càng đánh càng thấp thỏm, âm thầm oán giận sư phụ không biết ở nơi nào lại thu nhận sư đệ biến thái như vậy, tu luyện thế nào? Đã vậy còn chịu đựng được!
Tiên sư bà ngoại nó. Hắn còn tưởng rằng sư phụ nói Tứ sư đệ cầm các loại đan dược làm cơm ăn là lời nói khoa trương của người, nhìn Doãn Tử Chương từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, ăn các loại linh đan không được một trăm cũng có mười mấy rồi, còn nhiều hơn hắn ăn một năm!
Đây là cái thói đời gì thế này? Xem ra thuyết pháp của sư phụ đều miêu tả quá nhẹ nhàng rồi.
Đề Thiền Thượng còn vội vàng bi phẫn. Không để ý thiếu chút nữa đã bị mấy miếng băng nhọn quẹt làm bị thương cánh tay, mặc dù tránh thoát nguy hiểm. Nhưng y phục cũng rách hai lỗ hổng lớn, làm hắn tức giận đến thiếu chút nữa thì hộc máu.
Hai con trâu đánh cho nhật nguyệt vô quang*(trời và trăng cũng mất đi ánh sáng), trên người hai bên hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương đổ máu, vốn là vẻ ngoài chỉnh tề cũng trở nên cực kỳ xốc xếch chật vật, búi tóc nghiêng lệch đầu tóc rối tung, sưng mặt sưng mũi quần áo thì tổn hại, bất quá hai người đều đánh đến cao hứng, vẫn cứ không chịu thu tay lại.
Mắt thấy sẽ phải lưỡng bại câu thương, Vưu Thiên Nhận cuối cùng cũng chạy tới, không nói hai lời. Một tay xách một người đưa bọn họ từ giữa không trung kéo xuống dưới.
Thực lực tu sĩ Nguyên Anh kỳ không phải chuyện đùa, cũng không thấy ông thi hành xuất lực như thế nào, hai người nháy mắt đã không thể động đậy nên hoàn toàn im lặng.
Vưu Thiên Nhận lại vừa tức giận lại vừa buồn cười nhìn người này một chút lại xem người kia một chút. Quát lên: "Càn quấy! Trong môn cấm tư đấu, các con không biết sao?"
Doãn Tử Chương ỷ lại có các loại linh khí bổ sung pháp lực cùng với linh đan chữa thương. Nhìn qua trạng thái tốt hơn Đề Thiền Thượng một chút. Mình thu nhận đệ tử một người so với một người có tiền đồ hơn, trong lòng Vưu Thiên Nhận cảm thấy vui mừng, nhưng trên mặt vẫn giả bộ bộ dáng tức giận bùng nổ.
Ở ngay dưới mí mắt ông mà cũng dám như vậy, nếu như ông dễ dàng bỏ qua chuyện này, thì sau này hai người đệ tử này còn không biết ồn ào đến ngất trời rồi?
Hai con trâu trừng mắt lẫn nhau một cái, không hẹn mà cùng hừ một tiếng.
Vưu Thiên Nhận đem quần chúng vây xem đuổi hết đi, mặt lạnh hỏi: "Các con vì chuyện gì mà tư đấu?"
Doãn Tử Chương không nói lời nào, Đề Thiền Thượng há miệng nói: "Chúng con chỉ là tỷ thí một chút thôi."
Doãn Tử Chương, Chu Chu cùng Bùi Cốc nghe lời hắn nói đều có chút ngoài ý muốn, rõ ràng là Doãn Tử Chương chủ động yêu cầu đấu. Hắn chỉ cần nói rõ nguyên nhân, cho dù chuyện này là bởi vì hắn ngộ thương Chu Chu mà thành, về đạo lý Doãn Tử Chương cũng phải chịu thua thiệt.
Đề Thiền Thượng không quan tâm sắc mặt bọn họ như thế nào, hừ hừ nói: "Sư phụ không phải ngài đã nói lúc nhàn rỗi cho chúng ta tỷ thí nhiều hơn sao?"
"Thằng nhóc!" Vưu Thiên Nhận dở khóc dở cười mắng: "Tỷ thí muốn tỷ thí rồi trở thành cái đức hạnh này? Vi sư không đến có phải hay không các người cấp thiết muốn ngươi chết ta sống rồi?"
"Sư phụ yên tâm, đồnhi biết chừng mực." Doãn Tử Chương bình tĩnh nói.
"Phi Phi! Ngươi có ý gì hả? Rõ ràng là Lão Tử biết chừng mực, nếu không bây giờ ngươi đã sớm chết mười tám lần rồi!" Đề Thiền Thượng bực bội nói. Hắn cũng không phải là hoàn toàn khoe khoang cậy mạnh, bởi vì từ đầu tới cuối hắn cũng không có sử dụng đến một cái lá bùa, nếu không sợ rằng Doãn Tử Chương sẽ không dễ chịu.
Doãn Tử Chương không tranh luận cùng hắn ta, chẳng qua là chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó quay mặt sang một bên, Đề Thiền Thượng lại nhìn ra được khinh miệt, khinh bỉ, khinh thường vân vân đủ loại làm giảm tự tôn của hắn, nhất thời tức giận đến mức nhảy nhảy về phía trước í ới kêu.
"Câm miệng! Hai người các con, từ hôm nay, không! Bắt đầu từ bây giờ trở về động phủ của mình bế quan, trước khi đến Đại Bỉ, nửa bước cũng không được rời đi." Vưu Thiên Nhận không nói hai lời đã quyết định xử phạt rồi, gọi Phù Nhĩ Đãi áp tải hai người đi động phủ của mình bế quan, hướng Bùi Cốc gật đầu rồi cũng đi trở về động phủ của mình.
Mắt ông chỉ cần nhìn cánh tay Chu Chu bị băng bó lại kia, liền biết đại khái chân tướng chuyện này rồi, Doãn Tử Chương rất bảo vệ tiểu nha đầu này, hơn nữa phân nửa là tên Đề Thiền Thượng kia đả thương Chu Chu nên mới rước lấy trận ẩu đả này.
Chu Chu ở lại trên núi Ứng Bàng hơn nửa năm, tính tình dịu dàng điệu thấp, lại nhát gan sợ phiền phức, Vưu Thiên Nhận đều nhìn thấy, sở dĩ nàng một lần lại một lần gặp chuyện không may, đơn giản là bởi vì nàng ấy quá yếu, hết lần này tới lần khác trở thành đệ tử nhập thất của Trịnh Quyền lại được Doãn Tử Chương coi trọng, cho nên thương tổn nàng bị người khác xem như là phương pháp tốt nhất để đả kích Trịnh Quyền hay là Doãn Tử Chương.
Hoài bích có tội chính là nói đạo lý này.
Hôm nay trong lúc sư huynh đệ đánh trận này Vưu Thiên Nhận cũng không oán trách Chu Chu. Hắn nhận thấy thật ra đây là một việc tốt, thứ nhất để cho Doãn Tử Chương luyện tay một chút, thứ hai có thể làm giảm mức độ tự tin của Đề Thượng Thiền xuống, để hiểu được đạo lý thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Về phần Doãn Tử Chương, ông tin chắc trong Luyện Khí kỳ đã không có người nào là đối thủ của hắn ta, ở trong lòng hắn, Môn Phái Đại Bỉ*(cuộc thi đấu môn phái) người có khả năng uy hiếp được Doãn Tử Chương lấy được thành tích toàn thắng đoạt giải quán quân, ngẫu nhiên cũng chỉ có hai đệ tử núi Ngẫu Nguyên mới vừa được Trúc Cơ kia.
Hai người kia, rõ ràng là do Tô Kinh cố ý bồi dưỡng ra được, lần này cố ý đưa đệ tử ngoại môn tham dự Đại Bỉ. Hiển nhiên là nhằm vào Doãn Tử Chương. Vưu Thiên Nhận nhớ tới tin tức mới vừa rồi nhận được, sắc mặt không khỏi âm u, Tô Kinh dã tâm không nhỏ, lần này Môn Phái Đại Bỉ, chỉ sợ sẽ không bình yên tĩnh lặng....
Về phần hai sư huynh đệ có thể bởi vì mâu thuẫn hôm nay mà nảy sinh lục đục hay không. Vưu Thiên Nhận hoàn toàn không lo lắng, mấy đệ tử này của ông mặc dù tính tình cổ quái, nhưng cũng đều là người quang minh lỗi lạc. Sống chung với nhau lâu, cuối cùng rồi sẽ có một ngày mở rộng lòng tiếp nhận đối phương. Thời gian ông có thể che chở cho bọn hắn có lẽ đã không còn nhiều lắm, chỉ mong bọn họ sớm ngày trưởng thành.
Trở lại chỗở của Chu Chu, Chu Chu phát hiện tổn thương trên cánh tay của mình trong lúc vô tình đã khỏi hẳn. Bùi Cốc không thể tin được nhìn đi nhìn lại nhiều lần, xác định thật sự đã khôi phục lại như lúc ban đầu. Cảm thấy cực kỳ lạ lùng, năng lực khôi phục mạnh như vậy, coi như là tu sĩ Kết Đan Kỳ đều không làm được.
Nhưng mà Chu Chu có thể khôi phục lại cũng là chuyện tốt, hai người làm xong cơm trưa, Bùi Cốc mang theo Chu Chu cùng nhau đi đến chỗở của Doãn Tử Chương. Kể từ ngày hôm nay Doãn Tử Chương không thể ra ngoài cửa cho đến ngày Đại Bỉ mới thôi, sẽ không có khả năng ra khỏi cửa phủ dù chỉ một bước, thấy Chu Chu bình an vô sự, vết thương cũng tốt, cuối cùng yên lòng. Nhưng vẫn nhéo lỗ tai Chu Chu hung hăng giáo huấn nàng một trận, bắt buộc nàng kể từ ngày hôm nay mỗi thời mỗi khắc đều phải đem theo bình Kim Tước bình bát diện đeo ở trên người. Đựng đầy đủ linh thạch, để đề phòng bất trắc.
Chu Chu bị hắn mắng đến không ngẩng đầu lên được, nghĩ đến chuyện hôm nay quả thật là mình cũng có trách nhiệm. Càng thêm không phản bác một chữ.
Xế chiều, Bùi Cốc đi đến động phủ của Trịnh Quyền "Thỉnh giáo dược lý", hai người trò chuyện với nhau rất vui. Trịnh Quyền rất thưởng thức bộ "Thực bổ học thuyết" của Bùi Cốc, thành tâm muốn mời hắn gia nhập núi Ứng Bàng.
Bùi Cốc và Bảo Pháp Hổ năm xưa là đệ tử nhập thất của Chưởng Phong trưởng lão trên núi Ngẫu Nguyên, sau này bởi vì sư phụ cùng với Tô Kinh càng ngày càng không hòa thuận, bị chèn ép, cộng thêm lúc tu luyện Bảo Pháp Hổ vô cùng cấp tiến nên bị nội thương, không muốn làm thuộc hạ của Tô Kinh để kiếm sống, trong cơn tức giận thoát ly núi Ngẫu Nguyên chạy đi đến Nguyên Thủy cốc.
Bọn họ có quan hệ rất tốt với Chu Chu, Bùi Cốc vẫn rất ngưỡng mộ thuật luyện đan của Trịnh Quyền, Bảo Pháp Hổ cũng rất được Vưu Thiên Nhận thưởng thức, sau khi trở về thương lượng cuối cùng quyết định cả hai đều gia nhập núi Ứng Bàng.
Bên cạnh có thêm hai người quen, Chu Chu vô cùng vui vẻ, sau khi hai người kia gia nhập núi Ứng Bàng, đều có động phủ của riêng mình ở trên núi, lui tới càng thêm dễ dàng.
Để tỏ lòng xin lỗi đối với Doãn Tử Chương, mỗi ngày Chu Chu đều nấu các loại thức ăn ngon, Bùi Cốc và Bảo Pháp Hổ không ngại người khác chê phiền đưa nàng đi đến động phủ của Doãn Tử Chương.
Khoảng cách của động phủ Doãn Tử Chương và Đề Thiền Thượng cũng không xa, mỗi ngày khi đến giờ ăn cơm, Đề Thiền Thượng đã ngửi được mùi thơm của các loại thức ăn làm cho người khác thèm thuồng, nhìn lại thức ăn trên bàn một chút do phòng ăn Nguyên Thủy cốc đưa tới thức ăn như cho heo, buồn bực đố kị khiến khẩu vị của hắn hoàn toàn không có.
Hiện tại phụ trách phòng ăn đã đổi người khác, chất lượng thực phẩm so với thời gian lúc trước Bùi Cốc còn ở đó có hơi tăng lên, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn là hết sức tồi tệ, Đề Thiền Thượng để đồng môn của hắn tình cờ đến thăm hỏi thăm một chút thức ăn của Doãn Tử Chương, kết quả đều là do Chu Chu làm.
Đề Thiền Thượng nuốt nước miếng, thành tâm thành ý quyết định, vì thức ăn ngon, vì đan dược, ngày xuất quan nhất định sẽ phải đem hết toàn lực ra để lấy lòng sư muội! Đoạt lấy sư muội từ chỗ của Doãn Tử Chương!
Mặc dù nàng ấy không xinh đẹp, nhưng mà có thể làm cơm và luyện đan a! Chờ khi nào lại thu nhận một sư muội xinh đẹp ôn nhu lại biết nấu cơm, luyện đan, sẽ trả nàng lại cho tiểu tử thối Doãn Tử Chương kia.
Doãn Tử Chương bị giam giữ, không cách nào hướng Vưu Thiên Nhận hỏi thăm bệnh tình của Trịnh Quyền, chỉ có thể dựa vào việc Bùi Cốc nói bóng nói gió dò hỏi một chút đầu mối, sau đó cùng Chu Chu suy nghĩ thực đơn thích hợp, làm thức ăn đưa tới để Trịnh Quyền ăn.
Trịnh Quyền là một tu sĩ Kết Đan Kỳ, cũng sớm đã có thể Ích Cốc không hề ăn uống nữa rồi, nhưng mà thức ăn Chu Chu làm quả thật là màu sắc hương vị đều đủ cả, có thể vô cùng câu dẫn ra ham muốn ăn uống của người khác, dù sao cũng thử một chút được.
Lấy kiến thức bản lĩnh của ông có thể dễ dàng phát hiện ra những thứ thức ăn kia đều có hiệu quả điều hòa hỏa nội, nghĩ đến bệnh không tiện nói ra của mình nhất thời xấu hổ không thôi, nhưng mà Chu Chu một bộ dạng chân thật mờ mịt không biết, hỏi nàng những thức ăn kiểu này có ích lợi gì, nàng ấy cũng chỉ là ngốc ngốc nói: "Bùi sư huynh nói tính tình sư phụ không tốt rất hay nổi nóng, ăn cái này có thể giảm thiểu việc nổi giận với con."
Trịnh Quyền nửa tin nửa ngờ, phải chăng nàng ấy cũng không biết bí mật xấu xa của mình, trong lòng cũng ôm một tia hi vọng. Liền nhẫn nại bắt buộc chính mình không hềsuy nghĩ nhiều chuyện này nữa.
Thời gian từ từ trôi qua, đệ tử ngoại môn Đại Bỉ Chi kỳ cuối cùng đã tới. Khoảng thời gian này dường như tất cả các đệ tử ngoại môn đều tập trung sức lực đểtu luyện, đối với nhu cầu và số lượng đan dược tăng lên nhiều, mặc dù Chu Chu có Tiểu trư hỗ trợ, nhưng mà mỗi ngày còn phải chiếu cố thức ăn của Trịnh Quyền và Doãn Tử Chương cho nên cũng bận tối mày tối mặt.
Đệ tử ngoại môn Luyện Khí kỳ mỗi tháng có thể được đến phần lệ *(số phần + thường lệ) vô cùng ít, muốn đạt được linh thạch mua đan dược, thì chỉ có thể dựa vào việc tiếp nhận các loại nhiệm vụ của môn phái, Chu Chu đối với những đệ tử có chút ít khó khăn cũng không làm khó dễ hay tăng giá, đan dược giao cho phẩm chất cũng tốt. Một ít đệ tử không đủ linh thạch để giao, chỉ cần thay nàng bắt Linh Thú hoặc hái linh thảo cho nàng để trao đổi đan dược, giành được ấn tượng tốt của vô số đệ tử ngoại môn.
Nàng cũng không phải là cái người tốt gì, nàng làm như vậy hoàn toàn là bởi vì nàng muốn dò hỏi về Môn Phái Đại Bỉ có điều quy định cổ quái gì không, khi tỷ võ đôi bên nếu có một bên nhận thua nhất định là phải được đối phương đồng ý mới có thể bình yên xuống đài, nghe nói đây là vì ngăn ngừa đệ tử thông qua trốn tránh trận chiến để bảo vệ hoặc ẩn dấu thực lực, tạo thành có chút bất công.
Nhưng mà đối với Chu Chu loại người này còn chưa đánh đến cùng đã chuẩn bị nhận thua mà nói. Quy định này thực là vô cùng phiền phức, nàng dụng tâm quan hệ tốt với đệ tử ngoại môn, thuần túy chỉ là hy vọng đến lúc đó đối phương có thể thống thống khoái khoái để cho nàng nhận thua mà xuống đài, không cần gây khó dễ cho nàng thôi.
Liên tiếp thua năm trận thì không có quyền lợi tiếp tục tỷ thí. Chu Chu cảm thấy lý tưởng nhất đúng là như vậy!
Đại Bỉ Chi kỳ đệ tử ngoại môn của phái Thánh Trí, rốt cụcở lúc mọi người chờ mong cũng đã đến. Địa điểm tỷ thí ở một quảng trường rộng lớn ở núi Tuệ Lữ phái Thánh Trí. Lúc mấy ngày trước nơi này đã xây dựng tốt lắm có chín ngọn đài cao. Ở giữa một đài cao là chưởng môn, trưởng lão cùng các khách quý nhân vật trọng yếu ngồi chờ, bên ngoài một vòng tám cái đài được kiến tạo hơi thấp hơn một chút cũng chính là lôi đài, từng lôi đài đều được bố trí trận pháp bảo hộ để tránh khỏi việc đệ tử xuất thủ không biết nặng nhẹ nảy sinh việc thương vong mạng người.
Sáng sớm gần ngàn tên đệ tử ngoại môn ăn mặc chỉnh tề áo bào màu xám tro tiến vào chờ trong sân, phần lớn đệ tử nội môn cũng rối rít chạy tới xem cuộc chiến.
Đúng lúc giờ Thìn, tiếng chuông từ vị trí cao của núi Tuệ Lữ vang lên, vang vọng khắp dãy núi, Nguyên Anh tổ sư Vưu Thiên Nhận, chưởng môn Phù Ngọc cùng với trưởng lão của các núi từ trên trời giáng xuống, hoặc điều khiển phi kiếm pháp bảo, hoặc là đạp không mà đến. Ở thời điểm sương sớm trong ánh bình minh đặc biệt ẩn dưới ánh sáng mà lấp lánh, mười phần khí thế.
Đợi đến khi tiếng chuông trang nghiêm dừng lại, một đám cao nhân đã mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng. Ngồi ngay ngắn ở trung tâm trên đài cao. Kỳ quái chính là, ở trên vị trí chỗ Vưu Thiên Nhận. Lại vẫn giữ lại hai chỗ ngồi, dưới đài các đệ tửthấy thế âm thầm sôi nổi suy đoán ở phái Thánh Trí đến tột cùng còn có đại nhân vật nào lại có thể ngồi cùng vị trí với Nguyên Anh tổ sư.
Chu Chu ngẩng đầu nhìn về bảy người ở nơi xa trên đài, vẻ mặt Vưu Thiên Nhận ngưng trọng, dường như cảm thấy có một khoảng cách nhất định, mà phía dưới của chưởng môn cùng với các trưởng lão phần lớn vẻ mặt cũng đều giống như hắn, sư phụ Trịnh Quyền vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt đúng với kiểu không quan tâm kia, chỉ có mặt mày Tô Kinh là giãn ra, vẻ mặt thong dong không đè xuống được lộ ra vẻ đắc ý, trưởng lão Lưu Nguyên Đồng chưởng núi của núi Thái Trúc cùng Tô Kinh liếc ngang liếc dọc, khẳng định cũng là cùng một nhóm.
Đây cũng không phải là cái hiện tượng tốt gì, trong lòng Chu Chu lo sợ, cảm thấy có chuyện gì xui xẻo sắp phát sinh, không nhịn được nhìn sư phụ mình thêm một lần.
Trịnh Quyền phát hiện ra ánh mắt của nàng, đối với nàng nhíu mày, nhún nhún lỗ mũi, Chu Chu không cần ngang nhiên xông qua đó cũng biết ông nhất định là đang hừ mình một tiếng. Cũng đúng, hôm nay chính là nàng sắp ném đi mặt mũi của sư phụ, nhưng mà nàng cũng có biện pháp gì đâu?
Đấu pháp, đánh nhau vân vân, nàng không chuyên nghiệp a!
Tình cảnh trước mắt cùng một năm trước sao mà giống nhau thế? Một năm trước tại Thái Huyền Đàn Nguyên Thủy cốc, sư phụ và nàng cũng như vậy một người ở trên đài, một người ở dưới đài xa cách nhìn nhau, nhưng thời gian đó sư phụ đối xử với nàng hoàn toàn không có thiện ý, thật giống như hận không được thấy nàng càng xui xẻo càng tốt, chẳng những ông sẽ không giúp nàng, còn có thểở bên cạnh nhiệt liệt vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Hôm nay sư phụ đối xử với nàng mặc dù vẫn không có sắc mặt tốt, nhưng biết rõ trong khi đó nàng sẽ hại hắn mất thể diện, cũng không có quá nhiều ý tứ muốn trách cứ, cho dù có chút ít tức giận, cũng là tức giận nàng không tranh giành cái này cái kia – chỉ có coi nàng như người nhà, mới có thể có loại biểu hiện này đi.
Chu Chu hết sức vui vẻ, trong lòng nổi lên ấm áp nhàn nhạt.
Trên đỉnh Tuệ Lữ lại vang lên tiếng chuông lần nữa, liên miên không dứt, dĩ nhiên là bảy bảy bốn mươi chín tiếng vang, đây là tiếng chuông nghênh đón người có cấp bậc cực kỳ tôn quý!
Dưới đài đông đảo đệ tử ngạc nhiên nghi ngờ, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ uy áp cường đại vô cùng từ không trung truyền đến, một lão giả mặc y phục màu tím, một lão giả mặc y phục màu đen từ không trung bước chậm mà đến, vừa sải bước ra tựa hồ chính là khoảng cách nghìn vạn dặm, động tác thong dong nhàn rỗi, nhưng mà mấy bước đã vượt qua đỉnh đầu mọi người, đứng ở hai chỗ ngồi phía trên Vưu Thiên Nhận.
Chưởng môn Phù Ngọc dẫn dắt cùng chúng trưởng lão đứng dậy đón chào, ngay cả Vưu Thiên Nhận cũng không ngoại lệ!
Hai người lão giả này nhất định cũng là tu vi Nguyên Anh trung kỳ, Phù Ngọc hướng về phía bọn họ cung kính vái chào, cất cao giọng nói: "Cung nghênh hai vị tổ sư tông môn hạ cố đến tệ phái."
Lão giả mặc áo tím hắc hắc cười lạnh hai tiếng. Quét mắt nhìn vẻ mặt mờ mịt của các đệ tử dưới đài, không vui nói: "Khó có được Phù chưởng môn còn nhớ rõ có tông môn tồn tại, thật không dễ dàng a!" Trong giọng nói ý tứ chế giễu cực kỳ nặng nề.
Sắc mặt Phù Ngọc rất khó coi, nhưng cũng không có ở trước mặt đông người nổi giận, ở trước mặt tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, quả thật là ông cũng không có chỗ để phát tác, chỉ có thể nhịn bực bội: "Tư tổ sư nói quá lời, mấy chục năm tông môn chưa từng liên lạc với tệ phái, khó tránh khỏi các đệ tử cảm thấy xa lạ."
Lão giả mặc áo tím tên đầy đủ là Tư Biện Thái, ông nghe ra trong lời nói của Phù Ngọc có căm giận. Nặng nề hừ một tiếng nói: "Có phải nặng lời hay không, trong lòng các ngươi tự biết."
Ngoài ra tên lão giả mặc áo đen kia tên là Trâu Thạch, thái độ của ông ta tương đối bình thản hơn một chút, hướng Phù Ngọc gật đầu, cùng Tư Biện Thái nói ngồi xuống. Vưu Thiên Nhận mặt lạnh cũng không nói một lời sau đó ngồi xuống.
Nhưng Tô Kinh lại rất nhiệt tình cung kính tiến tới bên cạnh Tư Biện Thái nói: "Tệ phái cùng tông môn nhiều năm mất liên lạc, những năm gần đây thực lực càng ngày càng sa sút, vậy mà hôm nay tông môn lại phái ra hai vị tổ sư đến để tham dự Đại Bỉ đệ tử ngoại môn tổ chức ba năm một lần của tệ phái. Thật sự là tệ phái rất may mắn, xin hai vị chỉ điểm nhiều hơn, ngàn vạn lần không nên khách khí."
Sắc mặt Phù Ngọc nhất thời đen đi vài phần, Tô Kinh nói thực lực phái Thánh Trí ngày càng sa sút. Không phải là công khai chỉ trích người đang giữ chức chưởng môn này là ông bất lực sao? Hơn nữa thái độ ông ta nói chuyện, nghiễm nhiên coi mình trở thành đại diện cho phái Thánh Trí. Đem người chưởng môn như ông đặt ở chỗ nào?
Hành động Tô Kinh tự đại diện cho phái Thánh Trí tự hạ thấp giá trị con người mình, ngay tại chỗ dẫn tới các trưởng lão khác cùng với Vưu Thiên Nhận bất mãn, trừ Lưu Nguyên Đồng có quan hệ tốt với ông ta, còn lại vẻ mặt mọi người nhìn về phía Tô Kinh đều trở nên cực kỳ lạnh nhạt khinh thường, Tô Kinh cũng chỉ coi như không thấy.
Tư Biện Thái nghe lời này của Tô Kinh lại càng ngông cuồng tự đại lỗ mũi hướng lên trời: "Đệ tử ngoại môn tỷ thí, quả thật là không có cái gì để nhìn, các ngươi ở chỗ Tây Nam biên giới, thì có thể có cái nhân tài nào, có thể miễn cưỡng vừa mắt cũng coi như không tệ rồi."
Tô Kinh ha hả cười đáp nói: "Đúng vậy a, vãn bối vẫn kiên trì thà ít mà tốt. Làm hết sức từ trong những người tầm thường chọn ra người giỏi, quả thật là không dễ, nhưng mà hết lần này tới lần khác trong môn lại có người ỷ vào thân phận của mình. Vừa dùng người không khách quan lại dạy bảo hời hợt, nói ra thật xấu hổ. Trong phái có một số người là đệ tử nhập thất bái sư suốt một năm mà ngay cả tu vi Luyện Khí kỳ tầng một cũng đều không có.... Nếu như không phải là Tư tổ sư là đặc sứ của tông môn, chuyện xấu như vậy, vãn bối thật sự là xấu hổ khi mở miệng a!"
Lời này của Tô Kinh quá mạnh mẽ, âm thanh vang dội, tất cả mọi người trên đài dưới đài đều nghe thấy rất rõ ràng, đủ mọi ánh mắt cổ quái đều tới tấp rơi vào trên người Chu Chu.
May mà tên tuổi của Chu Chu trong thuật luyện đan quá vang dội, ban ơn cho đông đảo đệ tử, thường ngày con người lại tốt, ngoại trừ một số người núi Ngẫu Nguyên, ánh mắt ném tới đại đa số đều là đồng tình và lo lắng, cũng không có bao nhiêu ác ý.
Trên đài Vưu Thiên Nhận, Phù Ngọc cùng với Trịnh Quyền sắc mặt đều thay đổi, Phù Ngọc thân là chưởng môn, đăm chiêu suy nghĩ so với Vưu Thiên Nhận cùng với Trịnh Quyền còn muốn hơn rất nhiều, ông liên hệ với đủ các loại hành động của Tô Kinh gần đây, chợt hiểu ra hai người tổ sư của tông môn không mời mà tới này, rõ ràng là Tô Kinh mời tới đối phó với Trịnh Quyền!
Nhắc tới chuyện của Chu Chu chẳng qua chỉ là lấy cớ, mục tiêu cuối cùng chính là đả kích Trịnh Quyền, tốt nhất ép ông ta rời đi. Tầm quan trọng của Trịnh Quyền đối với cả môn phái không cần nói cũng biết, muốn mời Trịnh Quyền gia nhập phái Thánh Trí cũng là giành được ủng hộ của Trịnh Quyền, là nguyên nhân quan trọng để ông có thể vững vàng làm chức chưởng môn.
Chính là bởi bì có Trịnh Quyền ở đây, dựa vào việc ông ta cung cấp các loại đan dược, ngắn ngủi có mấy năm hiện nay phái Thánh Trí đã từ từ vượt xa các phái ở Tây Nam, ngay cả ông cũng không nhận ra đầu mối, Tô Kinh hành động cũng rất lặng lẽ đi.
Tô Kinh không thể không nghĩ tới việc lôi kéo Trịnh Quyền, thậm chí ở vào một năm trước lòng ông còn tràn đầy mong muốn đưa chắt gái của mình đến cửa Trịnh Quyền, đáng tiếc Trịnh Quyền dầu muối không vào, ngược lại thu nhận người không có linh căn lại là phế vật không thể tu luyện như Chu Chu, trong lòng ông ta có thể nào không căm hận?
Quả nhiên Tư Biện Thái nghe lời mà Tô Kinh nói lập tức vỗ bàn ngạc nhiên nói: "Hoang đường hoang đường! Người phương nào lại vô năng như thế? Quả thực chính là sự sỉ nhục của môn phái! Phù Ngọc, ngươi quản lý lo liệu cho phái Thánh Trí như vậy hả?"
← Ch. 060 | Ch. 062 → |