← Ch.095 | Ch.097 → |
Theo cái sừng thịt trên hai đầu rắn ngày càng trở nên đỏ lòm, thân thể của bọn nó nhanh chóng khô quắt đi xuống, chất nhầy bên ngoài thân cũng không còn, vảy rắn màu trắng vốn phát sáng óng ánh cũng trở nên tối lại, hai cặp mắt đen nhánh dài nhỏ đang tràn đầy oán độc và điên cuồng; nhìn chăm chú vào Doãn Tử Chương đang lù lù đứng bất động ở phía trước. Đột nhiên hai con rắn cùng lúc mở rộng miệng, phun ra hai luồng khói độc màu xanh thẳm ẩn chứa tia sáng bạc, khói độc đậm đặc cơ hồ có thể thấy được những giọt chất lỏng lớn nhỏ trong đó, gào thét lao tới bao phủ Doãn Tử Chương vào bên trong.
Hai luồng khói độc này so sánh với khói lúc trước bọn chúng phun ra uy lực mạnh không chỉ gấp mười lần, mặc dù Doãn Tử Chương đã sớm có chuẩn bị, cũng cảm thấy cả người tê dại, trong một cái chớp mắt ngắn ngủi đã mất đi tất cả năng lực phản ứng.
Hai con rắn đã dùng hết toàn lực phun ra một ngụm khói độc cuối cùng này, cũng trở nên suy yếu đến mức không cách nào nhúc nhích, bất quá cừu hận mãnh liệt cùng bản năng công kích vẫn giúp bọn chúng chống đỡ mà hướng phía Doãn Tử Chương đánh tới, người này phải chết!
Lúc Doãn Tử Chương hơi khôi phục tri giác, thì hai con đại xà đã nhào tới trước người, cách xa hắn không tới nửa trượng, thân thể của hắn phần lớn vẫn tràn ngập cảm giác tê tê, cho dù tránh thoát một kích kia cũng tránh không khỏi kích tiếp theo. May mà hắn đã sớm có chuẩn bị, dùng hết khí lực cuối cùng hướng về phía sau, tung mình ngã vào bên trong Bát Vân thoi, bảo khí bên trong liền khởi động trận pháp phòng hộ rất nhanh.
Nếu như là lúc trước, hai con đại xà không có toàn lực nhả ra một đợt khói độc cuối cùng, với thực lực yêu thú cấp bốn của chúng mà hợp lực công kích Bát Vân thoi, thì trận pháp phòng hộ này cũng chỉ có thể ngăn cản nhất thời.
Nhưng mà bây giờ bản thân bọn chúng là thế suy sức yếu, thực lực giảm súc rất lớn, chúng có điên cuồng công kích cũng chỉ làm Bát Vân thoi khẽ lay động thôi, căn bản không cách nào xông phá pháp trận giết Doãn Tử Chương trong đó.
Chu Chu núp ở bên trong Kim Tước Bình Bát Diện, nhìn Doãn Tử Chương ngã vào bên trong Bát Vân thoi vừa vội lại sợ, nàng không biết được tình huống của hắn, muốn lớn tiếng gọi hay xông qua nhìn, lại sợ khiến cho hai con rắn quay qua công kích. Nàng không sợ hai con rắn thương tổn tới nàng. Mà là sợ Doãn Tử Chương lo lắng, đang bị thương không chịu được mà còn phải đi ra ngoài cứu nàng, đến lúc đó nàng chẳng những không thể giúp gì còn mang thêm gánh nặng cho người ta.
Nhưng nghĩ lại, nàng có tiểu Trư mà. Còn có rất nhiều bùa của đại sư huynh cho, sợ cái gì?
Dù sao hai con rắn thối này đã bị Doãn Tử Chương làm cho sức cùng lực kiệt, nàng để tiểu Trư phóng hỏa thiêu cháy bọn chúng. Doãn Tử Chương cũng sẽ không để ý.
Nàng có thói quen núp ở phía sau người khác, thế cho nên thường xuyên quên mất, thật ra thì mình cũng có đòn sát thủ.
Đã có quyết định rồi Chu Chu liền sờ sờ tiểu Trư ở trong ngực. Cắn răng nói: "Nếu hai con rắn thối kia chạy tới, ngươi phải phóng hỏa thiêu chết bọn chúng đó, biết không?"
Tiểu Trư bị nàng lây liễm. Cũng nhe răng trợn mắt cố gắng lộ ra vẻ mặt hung ác uy mãnh.
"A Chương, muội để cho tiểu Trư thiêu chết bọn chúng nhé?" Chu Chu khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ chuẩn bị phát động công kích, nhưng phút cuối cùng vẫn không nhịn được "Xin chỉ thị thượng cấp" trước.
Doãn Tử Chương nằm trong Bát Vân thoi ở trong Băng Linh khí toàn lực hấp thu và đối kháng với khói độc vô cùng hung mãnh của bọn rắn, chợt nghe một câu hỏi như vậy, nhất thời dở khóc dở cười thiếu chút nữa bị phá công.
"Tùy tiện!" Lời này cơ hồ là phát ra từ trong kẽ răng, Chu Chu không ra tay, hắn cố trì hoãn trong chốc lát cũng có thể thu thập hết hai con yêu xà đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng mà khó được Chu Chu"chủ động xin chiến", để nàng đi thì tốt hơn.
"Muội chú ý cẩn thận" Doãn Tử Chương có chút không yên lòng nói thêm một câu, dù sao hắn hiện tại đã không cách nào thay nàng áp trận.
Chu Chu vừa nói xong thì hai con đại xà chợt nhận ra, vẫn còn có một địch nhân không động tới ở bên cạnh. Liền bỏ lại Doãn Tử Chương đánh không tới, xoay người lại nhào về phía trước.
Chu Chu nhìn hai con đại xà hình dáng dữ tợn hướng phía mình đánh tới, một chút dũng khí mới vừa xuất hiện bị sợ đến bay hơn phân nửa, nàng cố gắng không để cho mình sợ hãi kêu lớn tiếng lên. Hít sâu một hơi, hai tay giơ tiểu Trư lên hướng phía hai con đại xà...
"Hừ..." Tiểu Trư trên tay không có phóng hỏa theo dự liệu, ngược lại liều mạng uốn éo người giãy dụa cực mạnh.
Chu Chu cảm thấy không đúng. Ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện mình cầm ngược, lại đem cái mông heo hướng về phía yêu xà rồi (+-+)! Nàng chưa kịp sửa lại sai lầm, thì yêu xà đã phóng tới trước mặt.
May mà Kim Tước Bình Bát Diệnkịp thời phản ứng. Leng keng! Leng keng! Hai tiếng, ngăn hai con đại xà lại.
Cũng may là này hai con xà đã sức cùng lực kiệt, phun không ra khói độc, nếu không thì Kim Tước Bình Bát Diệnchống đỡ được công kích của bọn nó, cũng không ngăn được khói độc ăn mòn.
Chu Chu luống cuống tay chân đem phương hướng tiểu Trư đổi lại, một lần nữa giơ lên, lần này tiểu Trư rốt cục có thể phát uy bình thường, nhắm ngay hai con yêu xà phun ra một lửa lớn màu đỏ tím.
Hai con đại xà đang ở giữa không trung, bỗng nhiên cảm giác được một luồng khí tử vong mãnh liệt kinh khủng hướng bọn chúng đánh tới, đã kích phát bản năng cầu sinh của bọn chúng, nên không đợi thấy rõ ràng công kích của địch nhân liền ra sức vặn vẹo thân thể muốn tránh khỏi.
Nhưng không còn kịp nữa rồi, đoàn liệt diễm kia mới vừa chạm đến thân thể của bọn nó, liền điên cuồng bốc cháy lên.
Hai con rắn còn chưa rơi xuống đất đã biến thành hai con hỏa xà, chỉ rít lên một tiếng ngắn ngủi rồi nhanh chóng bị mất mạng dễ dàng, thân rắn sau khi rơi xuống thì co giật một chút rồi lặng yên không nhúc nhích.
Chu Chu ngơ ngác nhìn một màn này, cho đến khi ngọn lửa trên xác rắn hoàn toàn bị dập tắt, trên mặt đất chỉ còn lại có hai vệt tro bụi màu nâu đen quanh co hòa tan với nước tuyết, chỉ trong chốc lát hai con yêu xà còn đằng đằng sát khí lúc trước cũng chỉ còn lại hai nhúm tro bụi.
Chu Chu từ từ thu hồi tiểu Trư bị nâng lên ở giữa không trung, không có cảm giác thắng lợi vui sướng, chỉ cảm thấy trong lòng còn sợ hãi lại có chút ít bi ai. Nàng thu hồi tâm tình đi tới bên cạnh Bát Vân thoi, Doãn Tử Chương đã khôi phục rất nhiều, đang ngồi xếp bằng vận công tu luyện.
Qua một lúc, Doãn Tử Chương há mồm phun ra một ngụm máu độc mang theo độc tố còn sót lại, thần thanh khí sảng mở mắt, bộ dáng kia không cần nhiều lời Chu Chu cũng biết hắn thu được không ít chỗ tốt trong trận chiến mới vừa rồi.
Doãn Tử Chương đưa tay vuốt đầu Chu Chu, tâm tình tốt nên cười trêu chọc nàng: "Xem bộ dáng ngốc của muội này, ta không có chuyện gì, muội chỉ giết hai con yêu xà thôi, tại sao lại có bộ dáng muốn khóc vậy?"
Chu Chu bẹt miệng, nhìn chỗ hai con rắn bị mất mạng nói: "Chúng ta lấy răng nanh, rồi đem tro cốt bọn nó chôn ở chỗ tuyết xà thảo có được không?"
Doãn Tử Chương sửng sốt một chút, liền nhướng mày nói: "Tâm địa của muội thật tốt, giết rồi còn lo chỗ chon luôn."
Chu Chu lắc lắc đầu nói: "Muội chỉ giả vờ tốt thôi, nếu tốt thật thì cũng sẽ không giết nó rồi, vì chúng ta chọc bọn nó trước mà."
Mặc dù Doãn Tử Chương cảm thấy làm điều thừa, bất quá vì khen thưởng Chu Chu hôm nay chủ động xuất kích, nên vẫn theo lời nàng làm phép đem tro cốt hai con rắn đã chết thu thập, vùi sâu vào bên trong hố đất lúc trước đào tuyết xà thảo lưu lại, sau đó kéo Chu Chu tiếp tục đi về phía trước.
Chu Chu ủ rũ trầm mặc không nói gì, nàng thường ngày cũng không nói nhiều, nhưng không giống với bây giờ, Doãn Tử Chương cảm thấy tâm tình của nàng cực kỳ xuống thấp, hắn có chút không rõ giết hai con yêu xà có cái gì mà buồn bực, cho nên một tay kéo Chu Chu lại gần hơn mấy bước, chất vấn: "Muội làm gì mang bộ dáng muốn chết không muốn sống thế?"
Chu Chu không có trả lời, hỏi lại vấn đề không liên quan: "Tại sao huynh lại muốn tu tiên?"
Doãn Tử Chương giương lông mày dài xinh đẹp lên, khó có lúc chân thành mà nói: "Ta muốn báo thù, nhưng cần thực lực cường đại hơn."
"À.... ." Chu Chu không yên lòng đáp một tiếng, rồi không có nói cái gì nữa.
Trong lòng Doãn Tử Chương khẽ động, lần đầu tiên Chu Chu hỏi hắn vấn đề này, nói không chừng đây là một cơ hội kích thích nàng nói ra tâm tư.
← Ch. 095 | Ch. 097 → |