← Ch.0192 | Ch.0194 → |
- Đó là thứ gì vậy?
Chung Nhạc khựng lại, đạo kim quang vừa rồi tốc độ quá nhanh hắn không kịp nhìn.
Kim thuyền và bí cảnh va chạm, đi qua rồi biến mất. Tòa Âm Dương Bí Cảnh của thần linh này thủng lỗ chỗ, xung quanh đầy vết rạn nứt, hắn không khỏi kinh hãi.
Chỉ thấy thứ đó xuyên thủng một ngọn núi, để lại một cái động khẩu to bằng cánh tay. Vách động vô cùng trơn nhẵn, bốc nhiệt khí nóng bỏng, bên trong tỏa ra thần uy hùng hồn.
Ngọn núi này là thần sơn trong Âm Dương Bí Cảnh nhưng lại không thể chống đỡ được xung kích của thứ kia. Bề mặt núi xuất hiện vô số vết nứt, có cả vết toác sâu tới mấy trăm trượng, kéo dài vài dặm, vô cùng đáng sợ!
Chung Nhạc thu cánh về, đáp xuống trước cửa động nho nhỏ trên núi. Đang định kiểm tra thì đột nhiên giật mình, vội bay lên, chỉ nghe bùm bùm tiếng nổ liên hồi. Ngọn núi nổ tung, vỡ thành mấy chục tảng lớn đổ sập ra bốn phía, khói bụi mù mịt.
Chung Nhạc giơ tay lên, ấn hướng xuống dưới, khói bụi phụt một tiếng đều chìm xuống sát mặt đất.
Hắn nhìn xuống, thấy một khúc xương kim sắc dài khoảng bốn thước cắm dựng đứng ở đó. Mặt cắt phẳng lì, giống như bị cắt bởi một cây đao cực sắc.
- Một khúc xương nhỏ vậy mà lại có uy năng thế này?
Chung Nhạc đáp xuống trước khúc xương, quan sát trên dưới, thấy đây là xương ngón tay, chỉ có một khớp ngón tay nhưng còn bị chặt đứt.
Chung Nhạc thò tay tới thì đột nhiên thần uy tràn ra. Hắn chưa kịp chạm vào thì thấy da của mình bị thần uy kích thích nổ lách tách, máu chảy ra.
- Thần uy thật đáng sợ, còn hơn Liêu Nhận nhiều lần! Thần uy của Liêu Nhận đã tiêu tan, chỉ còn lại chút thần tính, còn thần uy của khúc xương ngón tay này vẫn còn nguyên!
Đây chỉ là một đốt xương ngón tay, nhưng thần uy chứa trong nó lại vô cùng đáng sơ, hắn chưa chạm tới thì nhục thân đã không chịu nổi.
Tân Hỏa bay ra khỏi mi tâm hắn, đáp xuống khúc xương, thần uy khủng bố dường như không có chút tác dụng gì tới hắn. Ngọn lửa nhỏ này có vẻ rất hưởng thụ, quan sát một lượt rồi nói:
- Thần tính trong nó vẫn còn rất đậm đặc, dùng thần tính của nó tư dưỡng nguyên thần có thể giúp nguyên thần của ngươi nhảy vọt. Là đồ đốt đấy!
Chung Nhạc giật mình, nhục thân của hắn còn chưa chạm tới thì đã có dấu hiệu nổ tung, nếu nguyên thần chạm vào không phải sẽ tan tành khói bay hay sao?
- Trong khúc xương này thứ nguy hiểm nhất là thần uy, quan tưởng Toại Hoàng có thể chống đỡ được một phần thần uy, sẽ không tổn hại nhiều tới nhục thân của ngươi, sau đó dùng Nhật Nguyệt Bảo Chiếu, không ngừng tôi luyện nhục thân, chữa lành vết thương..
Tân Hỏa quan sát Chung Nhạc, nói:
- Cùng lúc dùng hai cách đó, chạm vào nó chắc không chết được đâu. Sau đó nguyên thần của ngươi có thể thử hấp thụ thần tính của khúc xương, rất có ích đấy.
- Tân Hỏa, ngươi chắc chắn không chết chứ?
- Ta có thể đảm bảo! Nếu ngươi chết, cứ tìm ta!
Chung Nhạc bất lực, định thần lại, nghiến chặt răng, thò tay nắm lấy khúc xương.
Bụp bụp bụp!
Da trên bàn tay hắn nổ tung, cơ thịt như bị trúng trọng kích, cũng như muốn nổ tung. Không chỉ vậy, xương cốt của hắn cũng bị áp lực đè nặng kêu lên răng rắc.
Da trên cẳng tay của hắn cũng bắt đầu nổ, bị thần uy đè nén cánh tay không ngừng run rẩy.
Chung Nhạc lập tức quan tưởng Toại Hoàng, đồng thời vận chuyển Nhật Nguyệt Bảo Chiếu chiếu rọi toàn thân. Ngũ đại bí cảnh của nguyên thần mở toàn bộ, phía sau là ngũ luân xoay chuyển, Ngũ Hành, Vạn Tượng, Thần Tài, Âm Dương và Đạo Nhất chi lực cùng tràn vào nhục thể, toàn lực chống chọi.
Nhật Nguyệt Bảo Chiếu chữa lành bàn tay hắn, da và máu thịt mới không ngừng sinh ra, vết rạn của xương cũng lành lại, những phần da thịt đã hỏng đã có da thịt mới thay thế.
Nhưng xu hướng da thịt nổ vẫn đang tiếp tục lan tỏa, đã tới đến vai của hắn.
Cũng may tới vai là không tiếp tục nữa. Chung Nhạc thở phào:
- Tân Hỏa, cuối cùng ngươi cũng có được một lần đáng tin!
Chung Nhạc dùng lực nhấc đốt xương ngón tay kia lên, bàn tay tê dại, da vẫn tiếp tục phát nổ, huyết vụ lan tràn, nhưng không lan ra được khắp toàn thân.
Dù sao đây cũng chỉ là một đốt xương ngón tay của thần ma, thần uy chứa trong nó có hạn, không thể khủng bố bằng kim thuyền được.
Nếu là kim thuyền, có lẽ Chung Nhạc chưa tới gần thì đã bị thần uy đè chết rồi.
- Cái xương ngón tay này chưa biết chừng có thể dùng để làm chuôi cho Liêu Nhận.
Mắt Chung Nhạc sáng trưng, ngắm nghía một lượt. Trên xương có đồ đằng văn giống hình rồng cuộn mình, đều là hoa văn tàn khuyết, rất khó phát huy uy năng, không biết là xương của thần ma chủng tộc gì.
- Lạ thật, trên kim thuyền tại sao lại có xương ngón tay của thần ma? Lẽ nào là thần tộc Tây Hoang luyện thi cốt của thần ma thành "binh", khi truy sát môn chủ đầu tiên của Kiếm Môn ta đã dùng tới thi thân của thần ma?
Hắn suy nghĩ một lúc, thần uy trong xương ngón tay này vô cùng đáng sợ khiến hắn rất muốn ném nó đi thật xa. Nhưng vì thần tính trong nó mà đành phải nhẫn nhịn.
- Tinh thần lực của ta giờ đã tu thành lôi trì, có thể khắc đồ đằng văn lên Liêu Nhận, đáng tiếc chuôi đao bình thường, nếu thêm cái chuôi đao này thì sẽ lợi hại hơn nhiều!
Hắn cầm xương ngón tay lên, hấp thụ thần tính trong đó, nguyên thần lập tức cảm nhận được thần tính hùng hồn, từ bàn tay chảy vào thân thể hắn, hướng về nguyên thần trong mi tâm.
Một luồng năng lượng khó tả được bằng lời tràn vào, nuôi dưỡng nguyên thân của hắn. Thần tính có thể nâng cao tư chất cho nguyên thần, khiến nguyên thần của hắn chứa đựng thần tính, giúp linh và hồn tạo thành nguyên thần trở nên cường đại hơn.
Khi Chung Nhạc có được Liêu Nhận đã hấp thụ thần tính trong nó. Chỉ là thần tình trong Liêu Nhận không còn được bao nhiêu, hấp thụ tác dụng cũng không được nhiều.
Nhưng thần tính trong đốt xương tay này thì vô cùng khủng khiếp. Thần tính ồ ạt đổ vào thức hải nuôi dưỡng nguyên thần. Chung Nhạc chỉ cảm thấy năng lượng trong nguyên thần càng thêm thuần túy.
- Hửm? Nguyên thần cao thêm một tấc rồi?
Chung Nhạc khựng người, có chút khó tin. Nguyên thần của hắn đã đột phá cực hạn hai mươi trượng, cao thêm được một tấc!
Đây đúng là chuyện không thể tin nổi!
Cực hạn nguyên thần hai mươi trượng đúng là hạn chế sự tăng trưởng của nguyên thần. Luyện khí sĩ Thoát Thai Cảnh, Khai Luân Cảnh, thậm chí Linh Thể Cảnh, Đan Nguyên Cảnh, cũng rất ít người nguyên thần đột phá được cực hạn này. Chỉ có cự đầu Pháp Nguyên Cảnh mới đột phá được cực hạn, nguyên thần trăm trượng, thậm chí là nghìn trượng!
Mà giờ nguyên thần của Chung Nhạc đã cao thêm một tấc, đã đột phá cực hạn nguyên thần!
Tuy chỉ là một tấc nhỏ nhoi nhưng cực hạn đã bị phá rồi!
Một tấc này ý nghĩa phi phàm. Cho dù nguyên thần của hắn chỉ hơn người khác một tấc nhưng cũng cho thấy tu vi thực lực của hắn đã hơn người khác một tấc, chính là mang hàm ý cao hơn người khác một bậc!
Một tấc này nghĩa là nguyên thần bí cảnh của hắn to hơn người khác một phần, tu vi hơn người khác một phần. Hơn nữa không chỉ Khai Luân Cảnh cao hơn người khác một bậc mà Linh Thể Cảnh, Đan Nguyên Cảnh cũng cao hơn một bậc!
Cũng có nghĩa là ưu thế này của hắn có thể duy trì tới Pháp Thiên Cảnh. Tới Pháp Thiên Cảnh, những người khác mới có khả năng xóa bỏ ưu thế này của hắn.
Huống hồ, thần tính trong đốt xương tay này còn chưa được luyện hóa hoàn toàn. Nếu luyện hóa hấp thụ hết chắc chắn không đơn giản chỉ cao hơn một tấc!
- Tác dụng của thần tính chính là đây, đột phá giới hạn tư chất!
Tân Hỏa nói:
- Thật ra, nguyên thần của ngươi trước kia đã cao hơn của người khác một phần, ừm, là một tí tí. Ngay cả độ cao của kén tơ cũng không bằng. Một tí tí này chính là vì ngươi hấp thụ thần tính trong Liêu Nhận. Thần tính trong xương ngón tay này nhiều hơn nhiều so với Liêu Nhận nên tác dụng đã hiển hiện rõ ràng.
Chung Nhạc mắt sáng lên, vội nói:
- Nếu ta tìm được bộ thần cốt hoàn chỉnh, hấp thụ thần tính trong nó thì sao?
Tân Hỏa trợn mắt:
- Bộ thần cốt hoàn chỉnh, đối với bất cứ thần tộc nào cũng là trấn tộc chi bảo, đương nhiên dùng để trấn thủ thánh địa. Ai lại lấy trấn tộc chi bảo cho một tiểu luyện khí sĩ tu luyện? Hơn nữa thần tính cường đại như vậy chắc chắn sẽ có thần uy rất khủng bố. Một luyện khí sĩ chưa kịp tới gần thì đã bị chấn động chết rồi. Ngươi cũng là gặp may, trên kim thuyền rơi xuống một đốt xương ngón tay, nếu là xương tay hoàn chỉnh thì ngươi chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.
Chung Nhạc gật đầu, đúng là vậy, nếu xương tay to hơn một chút thì hắn chỉ biết giương mắt nhìn, không thể lấy, không thể tới gần, nếu không sẽ bị thần uy phân giải nhục thân, nguyên thần cũng không thoát nổi.
Chính vì đây là xương của nửa ngón tay nên hắn mới có cơ hội nhặt. Cho dù vậy thần uy cũng đã chèn ép khiến bàn tay hắn không ngừng phân giải.
Nguyên thần của hắn vẫn đang tiếp tục trưởng thành, tiếp tục đột phá giới hạn, thần uy trong xương ngón tay kia cũng mất dần do thần tính mất dần, không còn đáng kinh hãi như trước nữa.
Đến khi thần tính trong xương ngón tay cạn hết, thần uy cũng biến mất, trở thành thần cốt giống như Liêu Nhận.
Nguyên thần của Chung Nhạc đã lớn hơn được khoảng ba tấc. Thần tính trong thần cốt đã bị hắn hấp thụ hết, thần uy như có như không. Hắn bất giác tiếc nuối:
- Đốt xương này đúng là đồ tốt, nếu có thêm vài đốt thì tốt rồi.
Đột nhiên có sóng dao động truyền tới, không ngừng chấn động. Chung Nhạc giật mình:
- Lẽ nào lại có thần binh va chạm tòa bí cảnh này? Bí cảnh đã thủng lỗ chỗ, nếu bị va chạm tiếp e là sẽ tan tành... Không đúng, có người đang chiến đấu. Là Thủy trưởng lão!
Do chiếc kim thuyền kia đâm phải, Âm Dương Bí Cảnh không biết từ lúc nào đã trở lại gần tuyến quỹ đạo cũ, chỉ còn một đoạn rất gần nữa. Hơn nữa từ chỗ Chung Nhạc vào bí cảnh đã bay xa hơn hai nghìn dặm.
Bên ngoài bí cảnh, trên tuyến đường theo quỹ đạo đó vẫn diễn ra một trận huyết chiến. Chung Nhạc nhìn qua bí cảnh, chỉ thấy thoáng thấy thần thông cường đại bắn lên không gian, rất nhiều thân ảnh lên lên xuống xuống, tiếng nổ lớn không ngừng vọng lại.
Chung Nhạc cố nhìn ra ngoài muốn thấy rõ tình hình nhưng cách Âm Dương Bí Cảnh hắn chỉ nhìn thấy hai màu trắng đen, bóng người thì mơ hồ không rõ.
Hắn chỉ thấy được thần thông hai màu trắng đen, thần thông kinh thiên động địa!
Hắn thấy mặt trăng màu bạc trên không trung, thấy trường bào đen che phủ bầu trời, thấy Thâm Không Xạ Tuyết La Võng, thấy kiếm khí lớn như những con rồng!
Trận chiến này đã kéo dài tới ba ngày, trận ác chiến giữa Thủy Tử An và ba cự phách của Hiếu Mang thần tộc vẫn chưa kết thúc. Nhưng từ thanh thế của kiếm khí và ba món hồn binh thì Chung Nhạc không khỏi trùng xuống.
Thủy Tử An đã là ngọn đèn dầu trước gió!
← Ch. 0192 | Ch. 0194 → |