← Ch.0199 | Ch.0201 → |
Giữa vùng tuyết trắng mênh mang, một thân ảnh đang lao đi như bay, tạo nên một vệt tựa rồng tuyết uốn lượn xuyên qua núi tuyết.
Trên đỉnh núi, cự ngao ba đầu đang nhìn chăm chăm thân ảnh đang di chuyển đó.
- Thật giỏi, còn trẻ như vậy đã vượt qua mấy cửa ải tới được nơi này. Ngươi tới được đây có nghĩa là nhưng luyện khí sĩ thần tộc kia đã chết trong tay ngươi.
Sáu con mắt của cự ngao chuyển động theo thân ảnh kia, một cái đầu lẩm bẩm:
- Đáng tiếc, Hiếu Mang thần tộc ta lần này tuy không cần tới trưởng lão Tế Tự nhưng cường giả Linh Thể, Đan Nguyên, Pháp Thiên Cảnh thì tới không ít. Thật ra, để giết một luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh không cần tới nhiều cường giả như thế. Chỉ là, bọn ta không biết ngươi vào Đại Hoang từ chỗ nào nên mới kinh động nhiều cường giả như vậy...
Dãy Liên Vân Sơn dài tới mấy vạn dặm, ngăn cách Tây Hoang và Đại Hoang. Họ không biết Chung Nhạc sẽ từ chỗ nào vượt qua Liên Vân Sơn nên bố trí người ở khắp nơi. Trấn thủ phía trước là luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh, khá đông và bố trí dày đặc.
Luyện khí sĩ trấn thủ mấy cửa phía sau càng về sau càng mạnh. Đến tầng lá chắn thiên nhiên cuối cùng chính là cường giả Pháp Thiên Cảnh.
Chung Nhạc đoán trấn thủ dãy Liên Vân Sơn không có cường giả Pháp Thiên Cảnh, nhưng hắn không ngờ chỉ vì giết hắn ở đây, Hiếu Mang thần tộc không chỉ huy động cường giả Pháp Thiên Cảnh mà còn có đến mấy người.
Hiếu Mang thần tộc đã hạ quyết tâm phải giết bằng được hắn, vì Hiếu Tinh, Hiếu Viên, Hiếu Âm đã truyền tin về, Chung Sơn thị có lệnh bài của Thủy Tử An!
Sức mạnh của những tấm lệnh bài này là cực lớn, có thể khiến cao thủ của các vùng khác làm một việc cho người cầm lệnh bài. Nếu lấy được số lệnh bài này sẽ có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi!
Số lệnh bài của Thủy Tử An có được sau cả một hai trăm năm thu thập. Có những tấm lệnh bài khi có được đối phương còn là nhân vật nhỏ bé. Nhưng Thủy Tử An có tầm mắt rất xa, nhận ra người này sau này chắc chắn sẽ có thành tựu lớn, nên từ xưa đã hỗ trợ hắn, có được tình hữu nghị và lệnh bài.
Những cường giả này phân tán ở khắp các "Hoang", có người ẩn thế, cũng có người là cự đầu hùng cứ một phương, có cường giả Pháp Thiên Cảnh, cũng có người ở cấp trưởng lão, thậm chí cả cấp cự phách.
Họ chỉ nhận lệnh bài không nhận người. Có lệnh bài là có thể sai khiến họ.
Có thể nói, giết Chung Nhạc đoạt lệnh bài cũng quan trọng như giết Thủy Tử An vậy!
Chung Nhạc biết mình không có lệnh bài nên nghĩ cùng lắm chỉ có cường giả Đan Nguyên Cảnh để giết hắn là đủ rồi. Nhưng Hiếu Mang thần tộc lại tưởng lệnh bài trong tay hắn nên mới huy động cả cường giả Pháp Thiên Cảnh.
Mà lúc này Chung Nhạc đang tự chui đầu vào lưới.
Đột nhiên Chung Nhạc có cảm ứng, ngẩng lên thì thấy con cự ngao trên đỉnh núi, khóe mắt co giật mấy cái.
- Cường giả Linh Thể Cảnh...
Hắn dừng bước, còn con cự ngao trên đỉnh núi thì đang giũ lông, rồi chậm rãi đứng dậy, thân hình dần biến thành thần nhân ba đầu, đầu ngao thân người.
Đây là một cường giả Linh Thể Cảnh, hình thái thứ ba của nguyên thần và nhục thân đã dung hợp, vô cùng cường đại và khủng bố, đứng sừng sững trên đỉnh núi, nhìn từ xa thấy năm quầng sáng sau lưng chói lòa.
Keng!
Vị cường giả Linh Thể Cảnh đó thò tay rút từ trong năm quầng sáng sau lưng một cây đại thương. Quầng sáng rung chuyển, cây thương ngày một dài, phải hai mươi ba hai mươi tư trượng.
- Ta không phải đối thủ... Nếu ta có Liêu Nhận, tu thành hình thái thứ ba của nguyên thần, Ngũ Luân viên mãn thì có lẽ có thể đánh liều. Nhưng giờ, ta không phải đối thủ!
Đồng tử Chung Nhạc co lại, đột nhiên phát lực lao đầu chạy, định xuyên qua hai ngọn núi.
Vù!
Đại Nhật Kim Ô sau lưng hắn vỗ cánh bay, nguyên thần sau lưng hiện ra, các quầng sáng bắn ra, sức mạnh của ngũ đại bí cảnh tràn vào toàn thân khiến tốc độ của hắn tăng mạnh, lao vun vút về phía trước.
Uỳnh uỳnh!!
Chung Nhạc phá vỡ âm chướng, liền một hơi tăng thân pháp lên gấp hai lần tốc độ âm thanh!
Từng trận tuyết rơi ập tới, giống như đao cắt lên người khiến da thịt hắn rách toác.
Phi hành trong thời tiết khắc nghiệt thế này, vô hình chung sẽ ảnh hưởng tới tốc độ. Hơn nữa tuyết sẽ tạo thành cản lực rất lớn khiến tu vi của hắn tiêu hao nhiều hơn, nhanh hơn, lại còn che tầm nhìn. Nhưng dù như vậy Chung Nhạc cũng phải liều mạng một phen!
Phi hành với tốc độ này thì chắc chắn không kéo dài được lâu. Nhưng căn bản không thể đấu lại cường giả Linh Thể Cảnh này, đành phải tránh đi, hắn không thể liều mạng được!
- Muốn thoát khỏi tay ta sao? Nếu ngươi thoát được thì ta có thể tự vẫn rồi!
Vị cường giả Linh Thể Cảnh đó cười ha hả, hai chân khuỵu xuống rồi nhảy bật lên. Ngọn núi nổ tung, người thì bay lên không lao về phía Chung Nhạc.
Cú nhảy này của hắn vô cùng kinh người, nhảy tới trước mặt Chung Nhạc. nhưng khi rơi xuống thì Chung Nhạc đã cách xa hắn trăm trượng rồi.
Khoảng cách này với luyện khí sĩ như hắn thì đúng là chỉ một tấc.
Cường giả Linh Thể Cảnh dựng đứng cây thương, đâm xuống. Lúc này, hắn đột nhiên thấy cảnh giác, nghe thấy thấp thoáng có tiếng phá không. Chỉ thấy tuyết bay mênh mang, giữa những bông tuyết là các đạo kiếm khí đang vô thanh vô tức tiếp cận hắn.
- Kiếm kén kiếm tơ đại trận của Thủy Tử An? Phá cho ta!
Vị cường giả Linh Thể Cảnh cầm thương lắc mạnh, các đạo kiếm tơ quấn trên cây thương bị chấn động vỡ tan.
Lúc này, Chung Nhạc đã bay tới, nói lớn:
- Ngươi thật sự muốn tự tử sao?
Vị Hiếu Mang thần tộc kia đại nộ, uỳnh một tiếng lao xuống, cắm cây thương xuống núi tuyết, dùng lực bẩy lên, cả một tảng đá lớn tới nửa mẫu vù một tiếng bay về phía Chung Nhạc!
Chung Nhạc phát lực chạy lao đi. Cây thương tiếp tục bẩy đá, các tảng đá lớn vù vù bay theo Chung Nhạc. Cự thạch phá không, tạo thành một đường thẳng đuổi sát sau Chung Nhạc.
Vị cường giả Hiếu Mang thần tộc đột nhiên nhún người nhảy lên một tảng đá đang bay, hai gối cong lại rồi nhảy tiếp. Hòn đá dưới chân rơi xuống đất vỡ tan, còn hắn đáp xuống tảng đá phía trước. Mấy lần như vậy, hắn nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Chung Nhạc.
Nếu luận tốc độ phi hành, cho dù hắn là cường giả Linh Thể Cảnh thì cũng khó lòng vượt qua được Chung Nhạc. Chung Nhạc phi hành trong không trung có thể đạt tới tốc độ gấp đôi tốc độ âm thanh. Tốc độ như vậy cũng là hiếm thấy trong các cường giả Linh Thể Cảnh.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không đuổi kịp Chung Nhạc. Thể phách của hắn mạnh hơn luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh rất nhiều. Luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh mở ngũ đại bí cảnh trong nguyên thần, có được sức mạnh trong bí cảnh, nguyên thần và nhục thân tách ra tác chiến.
Còn cường giả Linh Thể Cảnh thì hợp nhất nguyên thần và nhục thân. Nguyên thần nhục thân hợp nhất, sức mạnh của nhục thân sẽ tăng mạnh, pháp lực cũng thuần túy hơn!
Luận về phi hành, đúng là hắn không bằng Chung Nhạc, nhưng bắn ra chuỗi cự thạch, nhảy trên các tảng đá có thể nâng cao tốc độ của hắn!
- Chung Sơn thị tiểu quỷ, ngươi chết đi!
Cường giả Hiếu Mang thần tộc nhún người, đáp xuống tảng đá cuối cùng, ném một cây thương nhằm thẳng lưng Chung Nhạc. Đột nhiên thấy Đại Nhật Kim Ô của Chung Nhạc quay lại, mắt lóe sáng, phụt một tiếng bắn vỡ đôi tảng đá, rồi ánh sáng lóe lên, hai nửa tảng đá vỡ vụn.
Cường giả Hiếu Mang thần tộc dưới chân mất chỗ tựa, lập tức rơi xuống. Khi ngẩng lên thì thấy Chung Nhạc chạy trên những bông tuyết lớn, thân ảnh biến mất trong tuyết trắng.
- Đừng quên tự vẫn đấy nhé!
Từ phía xa vọng lại tiếng cười của Chung Nhạc.
- Oắt con!
Cường giả Hiếu Mang thần tộc đại nộ, chọc mạnh cây thương, đá dưới chân nứt toác, lạnh băng nói:
- Ngươi sẽ không thể sống mà vượt qua ải tiếp theo!
Chung Nhạc giang cánh bay, lúc này hắn cũng không để tâm được nhiều, chỉ có thể bay trên không trung, cố gắng đột phá vòng vây cuối cùng.
Bay trên cao rất dễ bị phát hiện, trở thành mục tiêu tấn công. Nhưng giờ tuyết rơi ngày một dày, sẽ có thể che cho hắn.
Hơn nữa hắn còn bay qua tầng mây lạnh, khả năng bị phát hiện cũng thấp hơn.
- Chỉ cần vượt qua mấy cửa ải cuối cùng nữa thôi...
Hắn mới nghĩ tới đây thì tầng mây phía trước biến mất, luồng nhiệt nóng từ dưới bốc lên, không những làm tan chảy tuyết trong không trung mà còn khiến tầng mây bốc hơi!
Chung Nhạc giật mình, nhìn xuống thì thấy một viên minh châu tựa vầng mặt trời nhỏ tỏa ra thần quang làm tan chảy tuyết thành nước đổ xuống từ trên đỉnh núi.
Vì trời quá lạnh nên dòng thác nước chảy đến sườn núi lại biến thành băng.
Trên ngọn núi phía dưới, một cường giả Hiếu Mang thần tộc ngồi trên đỉnh núi đã lộ ra đất đá, ngẩng lên nhìn Chung Nhạc.
- Cường giả Đan Nguyên Cảnh...
Chung Nhạc giật mình, hít sâu một hơi, vỗ cánh bay. Vị cường giả phía dưới cười:
- Ngươi chạy được sao?
Uỳnh!
Một tấm màn sáng đột nhiên xuất hiện phía trước Chung Nhạc tạo thành môt bức tường chặn đường hắn. Chung Nhạc tâm niệm khẽ động, các đạo kiếm khí bắn liên tiếp lên bức tường ánh sáng. Chỉ thấy nó rung lên một chút rồi đánh bật hết kiếm khí của hắn bay trở lại.
Chung Nhạc lập tức đổi hướng sang hướng khác, vị cường giả Hiếu Mang thần tộc kia cười khảy, trong Đan Nguyên trên đỉnh đầu thò ra một cánh tay, bàn tay càng ngày càng to, càng ngày càng dài, tóm về phía Chung Nhạc!
Sức mạnh của Linh Thể Cảnh còn có thể dự đoán, còn thủ đoạn công kích của cường giả Đan Nguyên Cảnh khác với của Linh Thể Cảnh, Khai Luân Cảnh, là phương thức công kích mà Chung Nhạc chưa thấy bao giờ.
Tốc độ của bàn tay lớn này cực nhanh, nháy mắt đã tới sau lưng Chung Nhạc. Chung Nhạc liên tục thay đổi vị trí trên không trung, bàn tay kia cũng di chuyển theo, luôn bám sau hắn.
Chung Nhạc trán toát mồ hôi lạnh, thấy hắn không những không rời khỏi được ngọn núi này mà con bị ép hạ thấp dần, càng ngày càng gần với cường giả Hiếu Mang thần tộc trên đỉnh núi.
Cường giả Đan Nguyên Cảnh quá đáng sợ, vị cường giả kia từ đầu tới giờ không hề động đậy, chỉ dựa vào một bàn tay biến ra từ đồ đằng văn trong Đan Nguyên đã có thể ép hắn tới đường cùng.
Cuối cùng Chung Nhạc bị ép tới mức phải bay vòng vòng quanh ngọn núi, cố gắng tránh đòn, chỉ e không lâu nữa là hắn sẽ phải đáp xuống đỉnh núi.
- Ta đã nói ngươi không thoát được là ngươi không thoát được. Không những không thoát được mà còn phải ngoan ngoãn tới chỗ ta, ta còn không cần phải động đậy chút nào.
Vị cường giả Hiếu Mang thần tộc đó mỉm cười, nhìn cường giả đang tránh đòn, thản nhiên nói
- Ngươi cũng rất hiếm có, có thể kiên trì được lâu như vậy. Nhưng khoảng cách vẫn là khoảng cách, thay vì cố phản kháng, không bằng hãy ngoan ngoãn chịu chết. Nếu tâm trạng tốt chưa biết chừng ta có thể không ăn thịt ngươi.
← Ch. 0199 | Ch. 0201 → |