← Ch.0253 | Ch.0255 → |
- Con của môn chủ?
Chung Nhạc không theo sau Nam Thiên Phương mà quay trở lại, quan sát tòa cung điện kia, thấy phong ấn trên đó rất quen mắt. Hắn nhận biết một lúc thì nhận ra đó là phong ấn từ tay lão đầu tử.
- Đích thân môn chủ phong ấn con trai mình?
Chung Nhạc sững người:
- Tại sao môn chủ lại phong ấn con trai ở nơi này?
Tân Hỏa đột nhiên nói:
- Người trong điện còn sống, hắn rất mạnh.
- Mạnh tới mức nào?
Chung Nhạc hỏi.
- Còn mạnh hơn tứ Cô Hồng Tử và đại cao thủ trẻ tuổi Kiếm Môn, gần như cấp cự phách.
Chung Nhạc chấn kinh, bị trấn áp lâu như vậy vẫn có thực lực lớn như thế, thậm chí còn tương đương cự phách, lẽ nào trước khi bị nhốt lại người này là một cự phách?
- Con trai môn chủ mạnh như vậy, tại sao lại nhốt hắn ở đây?
Nam Thiên Phương quay lại:
- Chung sư đệ?
Chung Nhạc hỏi:
- Sư tỷ, tại sao môn chủ lại phong ấn con trai mình? Nhân đinh của Phong thị ít nhưng mỗi người đều là nhân vật cừ khôi. Con trai môn chủ xuất sắc như vậy, tại sao lại phong ấn hắn?
- Đương nhiên là vì hắn đã làm điều ác.
Nam Thiên Phương lưỡng lự một chút, nói:
- Ngươi nhập môn muộn nên không biết. Trăm năm trước môn chủ đã phong ấn hắn ở đây. Sư đệ theo ta.
Nam Thiên Phương dẫn Chung Nhạc đi về phía trước, nói tiếp:
- Con trai môn chủ có tên Phong Hiếu Trung, môn chủ đặt tên này cho hắn là mong hắn hiếu thuận, trung thành với nhân tộc. Nhưng tên vẫn chỉ là tên, Phong Hiếu Trung tư chất tuyệt vời, tốc độ tu luyện rất nhanh, nhưng vẫn có vấn đề.
Chung Nhạc yên lặng lắng nghe, Phong Hiếu Trung có tư chất kinh người như vậy, còn trẻ mà đã là cự phách, chói lòa hào quang, nhưng cũng hình thành tính cách ngang ngược bá đạo, hơn nữa còn âm hiểm độc ác. Hắn vì nghiên cứu công pháp thần thông mà thâm nhập Đông Hoang, bắt bốn năm cường giả long tộc, mổ xẻ nhục thân của họ để xem cấu tạo nhục thân, khung xương, lục phủ ngũ tạng, đại não, hướng chảy huyết dịch của long tộc, muốn tìm ra chân ý của quan tưởng.
Hắn còn tra tấn nguyên thần, giải phẫu nguyên thân, linh và hồn phách của những cường giả đó để tìm ra bí mật có thể trường sinh của linh.
Hắn còn lẻn tới Tây Hoang, bắt cường giả thần tộc, cũng làm như với long tộc, thậm chí còn đánh cắp thần tượng. Hắn còn từng tới Nam Hoang, giải phẫu nhục thân và nguyên thần của cường giả võ đạo vì muốn phá giải bí mật nhục thân của võ đạo cường giả.
Khi Phong Hiếu Trung bị phát hiện, trong đại điện của hắn treo tới hàng trăm luyện khí sĩ các chủng tộc đều đã bị giải phẫu, để hở tim phổi, dịch não, phần lớn bọn họ đều chưa chết.
Có người nguyên thần bị giam cầm, phân thành ba bốn mảnh, bị Câu Hồn Tỏa móc lên không thể động đậy. Có người nguyên thần bị cắt ra, ngũ đại bí cảnh bị moi ra. Có người linh và hồn bị phân ra một nửa dùng để nghiên cứu linh và hồn kết hợp thế nào.
Đó là chuyện xấu của Kiếm Môn, nếu như vậy hắn cũng đến mức bị môn chủ phong ấn vĩnh viễn ở nơi này. Hành động tà ác nhất của hắn chính là nghiên cứu công pháp thần thông của ma tộc, thậm chí dùng đồng tộc để thí nghiệm. Giết hàng nghìn nhân tộc, lấy đi hồn phách, huyết dịch luyện chế ma đạo hồn binh!
- Sau khi việc của Phong Hiếu Trung vỡ lở, hắn còn giảo biện nhân tộc mà hắn giết là nô lệ mua từ yêu tộc, thần tộc chứ không phải nhân tộc ở Đại Hoang, dù sao cũng sẽ bị các chủng tộc khác ăn thịt, đằng nào cũng chết, tại sao phải vì chuyện đó mà truy cứu hắn?
Nam Thiên Phương thở dài:
- Môn chủ nói, bất luận là nhân tộc ở đâu thì cũng đều là nhân tộc, thân là Phong thị tàn sát đồng tộc chính là sai. Nếu hắn chỉ bắt cường giả của chủng tộc khác thì môn chủ còn muốn bảo vệ hắn. Nhưng đến đồng tộc còn sát hại thì môn chủ không thể bảo vệ được.
Chung Nhạc quay lại nhìn tòa cung điện kia, nghĩ bụng:
- Tên Phong Hiếu Trung này đúng là kẻ đại hung đại ác. Nhưng hắn cũng rất giảo hoạt, nếu không đã không thể làm việc ác lâu như vậy mới bị phát hiện.
Vô số thần thông, đồ đằng trên thế gian này đều là thần thông luyện từ quan tưởng nhục thân long tộc, yêu tộc, thần tộc. Chung Nhạc cũng từng nghĩ tới việc bắt giao long, giải phẫu nhục thân nghiên cứu cấu tạo của chúng để hoàn thiện thần thông. Chỉ là, việc này quá tàn nhẫn, hắn chưa bao giờ thực hiện.
Không ngờ Phong Hiếu Trung không những biến thành hành động mà còn tàn ác hơn.
- Nếu hắn không hạ thủ với đồng tộc thì chưa biết chừng môn chủ không phẫn nộ, thậm chí có thể còn che giấu cho hắn.
Chung Nhạc nghĩ:
- Nhưng tàn sát đồng tộc, luyện chế thi thể và hồn phách đồng tộc thành hồn binh thì hơi quá đà rồi!
Nam Thiên Phương tới trước một tòa cung điện khác, nói:
- Ở đây có nhục thân của Thiên Tượng Lão Mẫu, nhục thân Thiên Tượng Lão Mẫu đã chết, nhưng vẫn là nhục thân rất khó lường, có thể luyện thành thần binh.
Chung Nhạc nhìn tòa cung điện, thầm nghĩ:
- Thủy Thanh Nghiên tới Trấn Phong Đường làm phó đường chủ chính là vì nhục thân này rồi? Nhục thân bà ta đã chết, không thể qua lại nhục thân mà vẫn sống, nhưng có thể dùng nhục thân luyện thành hồn binh, còn có thể lấy huyết mạch của mình cải tạo nhục thân Thủy Thanh Nghiên, trở thành Thiên Tượng Lão Mẫu thật sự. Môn chủ bảo ta tiếp nhận vị trí của Nam sư tỷ, làm Trấn Phong đường chủ chắc là để ta trấn áp Thiên Tượng Lão Mẫu?
- Sư đệ, thứ trấn áp trong tòa cung điện này là từ dưới lòng đất Kiếm Môn ta mà ra.
Nam Thiên Phương ngồi trên tay của Sơn Thần, bước đi trên sợi xích sắt tới trước tòa cung điện, nói:
- Năm đó Ma Hồn Cấm Khu lần đầu tiên bạo phát ma hồn âm chướng, ma thần tàn hồn mạnh nhất đả thông cấm khu thoát ra ngoài làm điều ác. Gần như hủy diệt Kiếm Môn ta. Khi đó là môn chủ đời thứ hai tại vị, Kiếm Môn tử thương nghiêm trọng, luyện khí sĩ tử thương quá nửa mới trấn áp được mà thần tàn hồn. Môn chủ đời thứ hai vào cấm khu, muốn bảo vệ năm trăm năm thái bình cho Kiếm Môn, sau khi vào thì không ra nữa...
Chung Nhạc gật đầu, hắn từng thấy thi cốt của môn chủ Kiếm Môn đời thứ hai trong Ma Hồn Cấm Khu.
Không chỉ vậy hắn còn thấy thi cốt của các đời môn chủ khác, họ đã vì bảo vệ thái bình cho Kiếm Môn và Đại Hoang, khi tới lão niên đã xả thân tiến vào Ma Hồn Cấm Khu.
- Có những người đã làm quá nhiều cho Kiếm Môn, có người thì thì biết đòi hỏi, chỉ biết đòi hỏi mà không hy sinh thì không có tư cách trở thành môn chủ Kiếm Môn!
Chung Nhạc trong lòng cảm khái, tiếp tục đi theo Nam Thiên Phương, những thứ Trấn Phong Đường trấn áp vô cùng đáng sợ, thậm chí còn có sinh linh khủng bố từ thời man hoang, ngay Nam Thiên Phương cũng không xác định được chúng đã chết chưa.
- Bảo địa, đúng là một bảo địa...
Trong thức hải của Chung Nhạc, Tân Hỏa hai mắt phát sáng lẩm bẩm:
- Nhạc tiểu tử, đây tuyệt đối là một đại bảo khố, nếu lấy ra luyện hóa thì phát tài to rồi!
Chung Nhạc lắc đầu, mỗi thứ hay sinh linh ở đây nếu thả ra thì đều sẽ gây đại loạn cho Kiếm Môn, thậm chí có thể diệt môn!
- Tân Hỏa, không được làm bừa...
- Không phải làm bừa, có những kẻ ở đây đã già sắp chết rồi, có những kẻ đã chết rồi, tiếp tục phong ấn cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa còn tốn chỗ.
Tân Hỏa dụ khị:
- Trấn Phong đường chủ ngươi lẽ nào lại không thanh lý đám cặn bã này đi? Đây phải là chức trách của ngươi mới đúng!
Chung Nhạc khẽ động tâm, hỏi Nam Thiên Phương:
- Sư tỷ, những thứ trong tòa cung điện này nếu chết rồi thì có thể dọn dẹp không?
Nam Thiên Phương nhìn hắn:
- Trấn Phong đường chủ ngươi đúng là có chức trách đó, nhưng ngươi nên biết, nếu thứ trong đó chưa chết mà ngươi đã mở phong ấn thì ngươi sẽ toi đời, hơn nữa còn gây bạo loạn. Không giấu gì ngươi, lão thân làm Trấn Phong đường chủ hơn trăm năm mà không dám dọn dẹp một cái nào. Nếu ngươi có gan đó thì ta có danh sách này, là đường chủ đời trước giao lại, viết những thứ nào đã chết có thể dọn. Hắn cũng không dám dọn nên giao cho ta.
Nam Thiên Phương đưa cho Chung Nhạc một tấm da dê, Chung Nhạc nhìn một lượt, trên đó viết tên mấy tòa cung điện, bên trong trấn áp thứ gì, phương vị ở đâu, chết năm nào tháng nào...
- Việc dọn dẹp những thứ đã chết cần phải cực kỳ thận trọng. Nếu trong Trấn Phong Đường vẫn còn cung điện thì đừng dọn. Nếu thật sự phải dọn thì thi thể của những yêu ma quỷ quái đó trấn áp ở điện bên ngoài.
Nam Thiên Phương thật sự không yên tâm, lại dặn dò mấy câu rồi tới trước tòa cung điện cuối cùng:
- Cái này không quá nguy hiểm, bên trong là một cái chuôi kiếm.
Tòa cung điện này cao lớn nhất, đứng sừng sững giữa không gian, cao tới hắn trăm trượng.
- Chuôi kiếm?
Chung Nhạc khó hiểu, trước đó các cung điện đều trấn áp yêu ma quỷ quái vô cùng nguy hiểm, ở đây chắc là trung tâm Trấn Phong Đường, sao lại chỉ trấn áp một cái chuôi kiếm, mà Nam Thiên Phương còn nói không nguy hiểm?
- Sư đệ mở cung điện là hiểu.
Nam Thiên Phương cười:
- Khi lão thân đảm nhận chức đường chủ cũng vào xem rất nhiều lần. Sau khi xem phong ấn lại là được.
Chung Nhạc dùng trấn ấn mở phong ấn của tòa cung điện này. Cánh cửa mở ra, thấy bên trong cung điện trống rỗng, chỉ có chuôi của một thanh cự kiếm cắm ở đó. Thân kiếm dường như xuyên qua tòa cung điện cắm vào sơn thể Kiếm Môn Sơn.
Chuôi kiếm cao tới hơn trăm trượng, đại kiếm như vậy không biết ai luyện chế. Chuôi kiếm đơn giản cổ phác, dường như đã trải qua thời gian rất lâu rồi, còn lâu hơn cả Kiếm Môn.
- Thanh kiếm này không phải của Kiếm Môn. Trước khi tiên tổ nhân tộc Đại Hoang tới Kiếm Môn thì thanh kiếm này đã tồn tại rồi.
Nam Thiên Phương nói:
- Môn chủ đầu tiên nói thanh kiếm này cắm vào Ma Hồn Cấm Khu dưới lòng đất, cả ngọn Kiếm Môn Sơn được tạo thành từ kiếm khí của nó vì thế tuyệt đối không được rút kiếm ra, nếu không sẽ có sự việc khó lường xảy ra. Nhưng thanh kiếm này là thần kiếm, ngay cả môn chủ cũng không rút ra được vì thế ta mới yên tâm cho ngươi xem. Vì ngươi chỉ nhìn được mà không rút ra được.
Chung Nhạc nhìn thanh kiếm chấn kinh, nhớ lại mũi kiếm khổng lồ mà hắn thấy trong Ma Hồn Cấm Khu.
Mũi kiếm đó cắm vào quả tim hình cầu ở trung tâm cấm khu, mũi kiếm ở đó, chuôi kiếm ở đây.
- Sư đệ, ta đã bàn giao cho ngươi việc của Trấn Phong Đường, lão thân cũng nên cáo từ, an hưởng tuổi già thôi. Mong là Trấn Phong Đường trong tay người sẽ bình an.
Nam Thiên Phương cùng Chung Nhạc ra khỏi không gian này, lại dặn dò:
- Nếu sư đệ gặp bất cứ điều gì khó khăn hoặc không hiểu thì cứ tới Nam Lộc thị bộ lạc tìm ta.
Chung Nhạc cảm ơn, mắt tiễn Nam Thiên Phương rời đi. Lão ẩu này vì tòa Trấn Phong Đường này đã hy sinh cả tuổi xuân của mình, cả đời trấn thủ nơi đây, rất đáng tôn kính.
- Nhạc ca ca!
Hắn đang cảm khái, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói quen thuộc. Chung Nhạc quay đầu nhìn theo hướng có tiếng nói, gương mặt lộ nụ cười.
← Ch. 0253 | Ch. 0255 → |