Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0296

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0296: Kẻ thắng lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


- Kiếm Thần Phong Thường rốt cuộc đã tiến vào Cấm khu Ma Hồn...

Tại biên giới Nam Hoang và Đại Hoang, một chiếc lâu thuyền thật lớn phiêu phù trong tầng mây. Bốn vị Cự bá của Hiếu Mang Thần Tộc, Âm Tình Viên Khuyết đang đứng sừng sững ở trước đầu thuyền, từ xa xa nhìn về phía Kiếm Môn. Nơi này cách Kiếm Môn quá xa, với năng lực của bọn họ, căn bản không có khả năng nhìn xa như vậy. Nhưng bọn họ lại phảng phất như có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình của Kiếm Môn, hiểu rõ hết thảy mọi chuyện của Kiếm Môn như trong lòng bàn tay.

Bên cạnh chiếc lâu thuyền cự hình, một tòa Ma Bảo bạch cốt đứng sừng sững, tọa lạc giữa tầng ma khí cuộn trào. Trên đỉnh Ma Bảo, mấy nàng Ma nữ tay cầm Hoàng La Tán, phe phẩy Khổng Tước Nhật Nguyệt Phiến. Hoa Trân phu nhân thì ngồi dưới Hoàng La Tán, hưởng thụ hơi mát cùng hương thơm do Khổng Tước Nhật Nguyệt Phiến phát ra.

Cách đó không xa còn có một đạo Cửu Khúc Thập Bát Loan U Tuyền phiêu phù giữa không trung, đại thủy lan tỏa, sóng nước dày đặc, giống như một dòng đại hà vậy. Nhưng đây không phải là một dòng đại hà, mà là một dòng suối. Bởi vì tại phần đầu của đạo U Tuyền này có một dòng suối, con suối kia có phương viên chừng ba trượng, không ngừng xoay tròn, nước suối ào ào tuôn trào ra. U Tuyền nhị lão đang đứng sừng sững trên U Tuyền, sau lưng chính là rất nhiều Tông sư Võ đạo, Luyện Khí Sĩ của Hạ gia và Chúc Dung gia. Bộ dáng bọn họ cực kỳ túc mục, đằng đằng sát khí.

Bên cạnh U Tuyền chính là Long thuyền của Long Tộc, bốn vị lão giả Long Tộc thân hình sừng sững, đứng ở đầu thuyền, sau lưng còn có rất nhiều đệ tử Long Tộc. Trong đám bọn họ không có Cự bá, nhưng bốn vị lão giả Long Tộc này lại đều là Trưởng lão Pháp Thiên Cảnh phân biệt đến từ Ngọc thị, Giao thị, Bà thị và Ly thị. Lần này bởi vì Ngao Phượng Lâu khuyên can, cho nên Ngao thị cũng không tham dự vào. Mà bốn Đại Thị tộc còn lại thì muốn nhân cơ hội này cướp đoạt một chút lợi ích, thu được một mảnh địa bàn trên lục địa. Nhưng bởi vì Long Tộc và Trọng Lê Thần Tộc chính là kẻ thù truyền kiếp, cho nên bốn Đại Thị tộc cũng đều không phái Cự bá tới, bọn họ lo lắng bị Trọng Lê Thần Tộc ám toán.

Bên cạnh Long thuyền của Long Tộc là một tòa hùng sơn, trên đỉnh núi có một tòa Thần Miếu, trong miếu đứng sừng sững một tòa Sơn Thần Tượng cao lớn. Ba vị Tế ty tới từ Sơn Thần Tộc đang cúi đầu tụng niệm kinh văn. Rất nhiều Luyện Khí Sĩ Sơn Thần Tộc đang quỳ gối dưới Thần tượng kia, không ngừng tế tự.

Bên cạnh Thần Sơn là ba kiện Hồn binh cự hình tới từ Tây Hoang, phân biệt là Liệt Điểu Sào của Liệt Điểu Tộc, chiến xa của Thần Hủy Tộc, cùng với Thương Hà Tiên của Minh Xà Thần Tộc. Ba Thần Tộc này ở trong Tây Hoang cũng thuộc về Đại tộc, mặc dù nhân số đệ tử trong tộc không thể so với những Thần Tộc cự hình như Sơn Thần Tộc, Hiếu Mang Thần Tộc, nhưng ít nhất cũng có trăm vạn tộc nhân.

Mặc dù ba Thần Tộc này ngoài mặt nói là muốn giải cứu tộc nhân bị trấn áp trong Trấn Phong Điện, nhưng thực tế lại là muốn nhân cơ hội này, nhìn một chút có thể phân một chén canh Đại Hoang hay không.

- Phong Thường chưa chết, chúng ta tuyệt đối không thể thành công. Hiện tại lão quỷ này đã tiến vào Cấm khu Ma Hồn, rốt cuộc cũng tới thời điểm chúng ta có thể động thủ!

Hiếu Âm nhìn về phía đám người, mỉm cười nói:

- Kiếm Môn sắp sửa phát sinh biến cố, chúng ta nên đi chúc mừng tân Môn chủ a!

Lâu thuyền, Long thuyền, Ma Bảo, Thần Sơn... nhao nhao khởi động, bay thẳng về phía Kiếm Môn Sơn.

- Lão đầu tử thật sự tiến vào Cấm khu Ma Hồn sao?

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi tận mắt nhìn thấy một màn này. Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Tiến vào Cấm khu Ma Hồn tuyệt đối là không có sinh lộ, sẽ bị đám thi cốt Thú Thần cuồn cuộn không ngừng trùng kích. Lần trước sở dĩ hắn có thể chạy ra Cấm khu Ma Hồn, chủ yếu là nhờ có Tân Hỏa chỉ điểm, lúc này mới có thể phá cấm lao ra.

Lúc đó, cấm chế dưới đáy hồ thậm chí ngay cả thi cốt Thú Thần đều bị cắt nát, có thể thấy được uy lực của phong cấm to lớn tới mức nào. Lão đầu tử hẳn là không có bản lĩnh bậc này. Bằng không, lịch đại Lão Môn chủ của Kiếm Môn cũng không nhất thiết chết trận ở nơi đó.

Chỉ là, nếu Lão đầu tử tiến vào Cấm khu Ma Hồn, đó chính là tự đoạn hai cánh tay, tự mình chôn vùi đi tồn tại cường đại nhất bên phe mình để thành toàn địch nhân. Theo suy nghĩ của Chung Nhạc, loại chuyện này hẳn là không nên phát sinh mới đúng.

- Kẻ tiến vào Cấm khu Ma Hồn này không phải là Lão đầu tử! Chỉ có thể là một người khác. Người này là Bồ lão tiên sinh sao? Không đúng! Không đúng! Tu vi thực lực của Bồ lão tiên sinh thấp kém, như vậy người này chỉ có thể là...

Trong mắt Chung Nhạc lộ ra một tia cực kỳ bi ai, hướng về phía vị lão giả tiến vào Cấm khu Ma Hồn kia xa xa bái dài một bái.

- Sấu Trúc tiền bối đã thay Môn chủ nhận lấy cái chết...

Mặc dù hắn biết rõ chuyện này, cũng không cách nào đi cứu Phong Sấu Trúc. Phong Sấu Trúc nhất định phải chôn vùi trong Cấm khu Ma Hồn, bởi vì tàn hồn Thần Minh trong Cấm khu dưới lòng đất đang tích súc lực lượng, nỗ lực lao ra khỏi Cấm khu, lại xuất hiện trên nhân gian. Chỉ có tồn tại tầng thứ như Môn chủ dốc tận toàn bộ lực lượng, thiêu đốt khí huyết pháp lực bản thân mới có thể đánh nát lực lượng mà đám tàn hồn Thần Minh này tụ tập kia, kéo dài thời gian Ma Hồn bạo phát.

Khoảng cách lần Ma Hồn âm chướng bạo phát gần nhất so với trước đây đã sớm hơn một đoạn thời gian. Cái này chứng tỏ đám Ma Hồn dưới lòng đất đã bắt đầu rục rịch xuất động, lần sau sẽ không còn là Ma Hồn âm chướng bạo phát, mà là cả Cấm khu bạo phát. Muốn bình ổn trận bạo phát này, cần Phong Sấu Trúc phải hao hết tính mạng đi trấn áp, đổi lấy cho Kiếm Môn năm trăm năm thái bình. Bằng không, không tới bảy năm sau, Kiếm Môn Sơn tuyệt đối sẽ bị hủy diệt bởi đám Ma Hồn dưới Cấm khu bạo động.

- Nhân Tộc ta cũng không thiếu những bậc chí sĩ đầy lòng nhân ái như Phong Sấu Trúc tiền bối, cũng không thiếu những hạng người nhiệt huyết! Một chủng tộc như vậy, tuyệt đối không phải là chủng tộc hèn mọn nhất ti tiện nhất, không phải là lương thực của Thần Tộc và Ma Tộc!

Chung Nhạc nắm tay của Khâu Cấm Nhi, đạp bước trên không trung, vượt qua Đoạn Nhai.

- Đường chủ Trấn Phong Đường!

Bờ bên kia, đám Luyện Khí Sĩ tới đưa tiễn Lão Môn chủ vẫn còn chưa tan, nhất thời liền nhìn thấy Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi. Ngu Đại Trưởng lão đột nhiên mở miệng than thở:

- Đường chủ Trấn Phong Đường, ngươi tới chậm một bước, không kịp đưa tiễn Lão Môn chủ một đoạn. Mau lên! Nhanh tới bái kiến tân Môn chủ. Tân Môn chủ Kiếm Môn ta chính là Phong Vô Kỵ Phong Môn chủ!

Chung Nhạc tiến lên, khom người hành lễ, không kiêu căng không xiểm nịnh nói:

- Đường chủ Trấn Phong Đường Chung Nhạc, bái kiến Môn chủ!

Ánh mắt Phong Vô Kỵ chớp động, mỉm cười nói:

- Không cần đa lễ! Bản thân ta ngồi cái ghế Môn chủ này có chút xấu hổ, hôm nay nếu Đường chủ chư đường và mấy vị Trưởng lão đều ở đây, như vậy ta cũng có một đại sự muốn tuyên bố!

Hắn đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, cất cao giọng nói:

- Chức vị Môn chủ này, ta là bởi vì e ngại tình cảm Lão Môn chủ mới đáp ứng. Thật ra, ta không có ý đối với chức vị Môn chủ này. Hôm nay Lão Môn chủ đã quy thiên, chức vị Môn chủ này ta cũng không muốn tiếp tục đảm đương nữa, như vậy liền thoái vị nhường hiền, để cho kẻ hiền năng lên đảm nhiệm Môn chủ!

Hắn vừa nói ra những lời này, bốn phía nhất thời một mảnh xôn xao, so với chuyện Lão Môn chủ tuyên bố Phong Vô Kỵ làm người kế vị còn oanh động hơn rất nhiều. Lão Môn chủ trực tiếp đề bạt Phong Vô Kỵ làm Môn chủ, mà Phong Vô Kỵ chỉ vừa mới lên làm Môn chủ không tới mấy ngày, không ngờ lại chủ động thoái vị nhường hiền, nhường chức vị Môn chủ cho người khác.

- Chẳng lẽ là thoái vị cho Phương Kiếm Các sao? Phương Trưởng lão hiện tại cũng đã là Cự bá, thần thông vô lượng. Quân Tư Tà dù sao cũng là nữ tử, nào có đạo lý nữ tử đảm nhiệm chức vị Môn chủ? Thoái vị cho Phương Kiếm Các cũng là hợp tình hợp lý!

- Trong lịch sử Kiếm Môn ta cũng không hề thiếu nữ tử trở thành Môn chủ. Quân Tư Tà cũng là trời sinh Linh thể, không hề yếu hơn hai người Phong, Phương bọn họ. Trở thành Môn chủ cũng là chuyện đương nhiên!

- Hiện tại phải xem chức vị Môn chủ sẽ thuộc về kẻ nào trong hai người bọn họ!

- Bất quá, chuyện này phải được Trưởng Lão Hội đồng ý a?

- Lão Môn chủ vừa mới đi đã phát sinh loại sự tình này, khiến cho lòng người chấn động, đối với Kiếm Môn ta cực kỳ bất lợi, dễ dàng ly tâm phân liệt. Trưởng Lão Hội nhất định sẽ can thiệp!

*****

Chung Nhạc khẽ cười lạnh, kéo tay Khâu Cấm Nhi lui sang một bên. Khâu phu nhân đột nhiên tiến lên, đứng chung một chỗ với bọn họ, thấp giọng nói:

- Kiếm Môn sắp sửa có biến, đợi một lát, các ngươi đừng nên vọng động, đứng một bên xem tràng biến cố này là được rồi!

Khâu Cấm Nhi nghi hoặc không hiểu, mà Chung Nhạc thì khẽ gật đầu, nói:

- Thẩm thẩm yên tâm, chúng ta sẽ không tùy tiện vọng động!

- Còn gọi ta là thẩm thẩm?

Khâu phu nhân nửa cười nửa không nhìn hắn, chế giễu nói.

Chung Nhạc nhất thời mờ mịt, thử dò xét, nói:

- Sư tỷ?

Khâu phu nhân là Điện chủ Dương Thần Điện, nhân vật cấp Trưởng lão, nhưng nàng là mẹ quý nhờ con, bởi vì Khâu Cấm Nhi là Mộc Diệu Linh Thể, nàng mới được làm Trưởng lão, căn bản là không có thực quyền, tu vi cũng không cao như những Trưởng lão khác, chỉ phụ trách một vài sự vụ của Khâu Đàn thị mà thôi. Mà Chung Nhạc thân là Chính Đường chủ của Trấn Phong Đường, chưởng khống đại quyền, đãi ngộ của hai người căn bản là không sai biệt lắm, xưng nàng là sư tỷ cũng không có gì quá đáng.

Bất quá, Khâu phu nhân hiển nhiên là nổi giận đối với cái xưng hô sư tỷ này, cả giận nói:

- Sư tỷ? Tiểu tử khốn kiếp! Dám gọi ta là sư tỷ? Xem lão nương làm sao đánh chết ngươi...

Chung Nhạc cúi gầm mặt, thành thành thật thật nghe nàng quở trách. Khâu Cấm Nhi ở một bên nhấp nháy mắt, nói:

- Mẹ, không phải là nói muốn xem biến cố sao? Hơn nữa, ý của sư ca là nói ngươi trẻ tuổi, giống như tỷ tỷ của nữ nhi vậy đó!

Lúc này Khâu phu nhân mới im miệng, trong lòng vô cùng hưởng thụ, hừ hừ nói:

- Cô nương ta tâm địa thiện lương, không truy cứu ngươi nữa. Sau này còn dám gọi ta là sư tỷ, ta nhất định là không tha cho ngươi!

Chung Nhạc vâng vâng dạ dạ, liên tục xưng vâng, trong lòng thầm nghĩ:

- Ta gọi nàng là sư tỷ, thật đúng là có chút lỗ mãng. Vẫn là gọi thẩm thẩm hoặc là sư thúc thì tốt hơn...

Lúc này, Phong Vô Kỵ đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, cất cao giọng nói:

- Vô Kỵ ta tài sơ học thiển, đạo đức nông cạn, khó có thể phục chúng, tự nhiên không thể đảm nhiệm chức vị Môn chủ. Tân Môn chủ Kiếm Môn ta tự nhiên là do nhân vật đức cao vọng trọng, hơn nữa thực lực lại cường hoành vô biên đảm nhiệm. Vừa lúc, trong Kiếm Môn ta cũng có một nhân vật bậc này!

Khắp núi đều là thanh âm nghị luận, nhao nhao suy đoán xem kẻ đức cao vọng trọng lại thực lực vô biên này là ai. Trong ấn tượng của bọn họ, trong Kiếm Môn cũng chỉ có mấy vị lão Trưởng lão bọn Thủy Tử An mới có thể xứng với mấy chữ đức cao vọng trọng này, nhưng mấy chữ thực lực vô biên, cho dù là Cự bá như Thủy Tử An bậc này, sợ rằng cũng có chút miễn cưỡng.

- Người này, chính là Ngu Đại Trưởng lão!

Phong Vô Kỵ cởi xuống Pháp bào Môn chủ, đột nhiên khoác lên trên người Ngu Đại Trưởng lão bên cạnh, xoay người quỳ một gối xuống chắp tay bái, cung kính nói:

- Đệ tử Phong Vô Kỵ, bái kiến tân Môn chủ!

Ngu Đại Trưởng lão nhất thời hoảng hốt, nói:

- Phong Môn chủ mau đứng lên! Mau đứng lên! Lão phu làm sao đảm đương nổi?

Toàn bộ các đệ tử Kiếm Môn một mảnh ồn ào náo động, thanh âm càng lúc càng ầm ĩ, càng lúc càng lớn. Không một ai nghĩ tới kết quả này. Ngu Đại Trưởng lão là Đại Trưởng lão của Trưởng Lão Hội Kiếm Môn, nhưng hắn có thể đảm nhiệm chức vị Đại Trưởng lão, cũng không phải do tu vi của hắn cao thâm cường hoành hơn những người khác, mà do hắn là người hiền lành, giỏi về cân bằng mâu thuẫn giữa các Đại Thị tộc. Hắn có thể đảm đương mấy chữ đức cao vọng trọng, nhưng chưa từng ai nghe nói qua hắn có thực lực vô biên. Mấy chữ thực lực vô biên chỉ có Lão Môn chủ mới có thể đảm đương nổi. Những Cự bá khác của Kiếm Môn như Thủy Tử An, Phong Sấu Trúc đều không đảm đương nổi!

Phong Vô Kỵ cung kính nói:

- Ngu Đại Trưởng lão cần gì khiêm tốn? Ngài sớm đã là Cự bá, tu vi đạt tới Thông Thần Cảnh, chỉ là ngài bản tính khiêm tốn, cũng không hiển lộ tu vi trước mặt mọi người. Hiện tại Lão Môn chủ đã tạ thế, mà ta tuổi còn quá trẻ, khó có thể phục chúng. Kiếm Môn mưa gió bập bùng, chỉ có người đức cao vọng trọng lại thực lực vô biên bậc này như ngài mới có thể đảm nhiệm chức vị Môn chủ Kiếm Môn, lực vãn nguy cơ trước mắt, để cho Nhân Tộc ta bất diệt, Kiếm Môn không ngã! Các vị, các ngươi nói xem có đúng không?

Trưởng lão Thủy Tử Chính trong Trưởng Lão Hội lập tức đứng ra khỏi hàng, cao giọng nói:

- Phong Trưởng lão đảm nhiệm chức vị Môn chủ, ta vốn dĩ có chút không phục. Bất quá, nếu Ngu Đại Trưởng lão đảm nhiệm chức vị Môn chủ, Thủy Đồ thị ta là kẻ đầu tiên tâm phục khẩu phục!

Trưởng lão Lôi Đình, một vị Trưởng lão khác trong Trưởng Lão Hội cao giọng nói:

- Ngu Đại Trưởng lão làm người cương trực công chính, một thân chính khí, Lôi Hồ thị ta cũng tâm phục khẩu phục!

- Chọn hiền không chọn thân! Hữu Ngu thị ta cũng đề cử Ngu Đại Trưởng lão đảm nhiệm chức vị Môn chủ!

- Nam Lộc thị ta ai cũng không phục, duy chỉ có phục Ngu Đại Trưởng lão!

- Kẻ nào không phục cứ việc đứng ra!

- ...

Từng vị từng vị Trưởng lão các Tộc trong Trưởng Lão Hội nhao nhao đứng ra khỏi hàng, luôn miệng nói muốn ủng hộ Ngu Đại Trưởng lão đảm nhiệm chức vị Môn chủ, khiến cho trên dưới Kiếm Môn một mảnh ngạc nhiên, cũng có chút không biết làm sao.

Ngu Đại Trưởng lão thở dài một tiếng, liên tục giậm chân, nói:

- Các ngươi đây là... đây là... Haizzz... các ngươi rõ ràng là đặt lão phu lên trên chậu lửa a! Thôi được! Thôi được! Lão phu liền miễn cưỡng khó khăn, tạm thời đảm nhiệm chức vị Môn chủ, đợi tới lúc thế hệ thanh niên trưởng thành lên, ta lại thoái vị nhường hiền a! Phương Kiếm Các, Quân Tư Tà, các ngươi nghĩ sao?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)