Truyện ngôn tình hay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0299

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0299: Kiếm Lục Thập Tứ Thức
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong Thánh điện một mảnh trầm mặc. Một phen truy vấn của Chung Nhạc khiến cho người ta tỉnh ngủ. Rất nhiều Trưởng lão, Đường chủ vốn dĩ ủng hộ Ngu Đại Trưởng lão, lúc này cũng nhao nhao cắt đứt quan hệ với hắn.

Hết thảy Đường chủ, Trưởng lão trong điện triệt để chia làm hai phe phái, một phe là nhất mạch Ngu Đại Trưởng lão, Phong Vô Kỵ, phe còn lại là đám Trưởng lão, Đường chủ của các Đại Thị tộc Đào Lâm, Khâu Đàn, Lê Sơn, Quân Sơn, Điền Phong. Bọn họ đối với Ngu Đại Trưởng lão chính là đã triệt để thất vọng, không chút khoan nhượng với hắn. Còn các Đại Thị tộc Nam Lộc, Hữu Ngu, Thủy Đồ, Lôi Hồ cũng không thiếu các Trưởng lão, Đường chủ đang chần chừ do dự, không biết nên gia nhập phương nào. Kiếm Môn rất có xu thế phân liệt!

Ai thắng ai thua, ít nhiều cũng phải đọ sức một trận mới biết được. Bên phe Ngu Đại Trưởng lão mặc dù không chiếm được đại nghĩa, nhân số ít một chút, nhưng lại có cường giả ngoại tộc chống đỡ. Chín vị Cự bá ngoại tộc, cộng thêm hơn mười vị cường giả Pháp Thiên Cảnh, là một cỗ lực lượng cường đại tới mức nào? Bất quá bên phía các Đại Thị tộc cũng có hai vị Cự bá trẻ tuổi Quân Tư Tà, Phương Kiếm Các, cộng thêm Kiếm Linh, Thần Linh của Kiếm Môn bất cứ lúc nào cũng có thể thôi động. Bọn họ cũng không phải là không có lực lượng chống đỡ!

Hiếu Viên và Hiếu Khuyết đứng dậy, đi tới bên cạnh Chung Nhạc. Hiếu Viên lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, nói:

- Còn có ai muốn cùng đi nữa không?

U lão cất bước đi tới, nói:

- Trong Trấn Phong Đường trấn áp Thần Nhân Võ đạo của Trọng Lê Thần Tộc ta, ta tự nhiên muốn đi. Tuyền lão, ngươi lưu lại, giúp Ngu Môn chủ quét sạch đám phản tặc!

Hoa Trân phu nhân đi tới, khẽ cười nói:

- Ta cũng muốn đi nhìn một chút Trấn Phong Điện của Kiếm Môn, cung nghênh Thánh Linh của Ma Tộc ta!

Mấy vị Tế ty của Sơn Thần Tộc đi tới, trong đó có cả một vị Cự bá, còn có mấy vị Trưởng lão Long Tộc. Các Tộc Liệt Điểu Tộc, Minh Xà Tộc, Thần Hủy Tộc đều có mấy vị Tế ty đi ra. Bọn họ hiển nhiên là thèm nhỏ dãi tài phú trong Trấn Phong Đường. Về phần các tộc nhân tiền bối bị trấn áp của trong Trấn Phong Đường bọn họ, thời gian lâu như vậy, hẳn là cũng đã chết cả rồi, muốn cứu cũng không cứu được, căn bản là không được bọn họ để ở trong lòng.

Mà vị Cự bá Quỳ Long Tộc kia lại không chút cử động, không bị tài phú trong Trấn Phong Đường hấp dẫn. Lần này hắn tới đây chỉ là muốn báo thù, không phải là báo mối thù lớp da Quỳ Chính rơi vào trong tay Chung Nhạc, mà là báo đại thù Quỳ Chính chết trong tay Kiếm Môn.

- Năm gã Cự bá, hơn hai mươi gã Pháp Thiên Cảnh!

Khóe mắt Chung Nhạc khẽ nhảy lên một cái. Phong Vô Kỵ là một Cự bá, cộng thêm Hiếu Viên, Hiếu Khuyết, Hoa Trân, U lão và Cự bá Sơn Thần Tộc, tổng cộng có tới sáu Cự bá, khiến cho trong lòng hắn không khỏi quét một mảnh mồ hôi lạnh thay cho Thủy Tử An. Ngoại trừ sáu gã Cự bá này ra, còn có hơn hai mươi gã Tế ty, Trưởng lão Pháp Thiên Cảnh. Đám người này cũng là một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại.

Hắn chậm rãi đi ra khỏi điện, trong lòng yên lặng nói:

- Yêu Tộc còn chưa xuất hiện! Đông Hoang cũng nằm bên cạnh Đại Hoang, Sư Bất Dịch trước giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm Đại Hoang, sao vẫn không có hành động gì? Không xuất hiện, ngược lại mới là nguy hiểm nhất... Hơn nữa, Hiếu Mang Thần Tộc xuất động bốn vị Cự bá Âm Tình Viên Khuyết, mà Trọng Lê Thần Tộc thân là Thần Tộc độc chiếm Nam Hoang, chỉ xuất động có U Tuyền nhị lão, tựa hồ không khỏi có chút khinh suất rồi. Chỉ sợ bọn họ còn ẩn giấu lực lượng ở một nơi bí mật nào gần đây... Môn chủ và Thủy Trưởng lão, dẫn xuất nhiều cường giả như vậy, các ngươi nuốt trôi không? Chịu nổi không?

Đám người Hiếu Viên, Hiếu Khuyết đuổi theo sau hắn, trong điện vẫn còn lưu lại bốn vị Cự bá Hiếu Tình, Hiếu Âm, Tuyền lão và Cự bá Quỳ Long Tộc kia, cộng thêm Ngu Trường Cơ Ngu Đại Trưởng lão, chính là năm vị Cự bá, còn có hơn ba mươi vị Trưởng lão, Tế ty Pháp Thiên Cảnh lưu lại trong điện, chống lại đám người lão thái thái Đào Tâm Di.

Hiếu Âm lạnh lùng nói:

- Ngu Môn chủ, lúc cần chặt không chặt, tất sẽ đại loạn! Nếu trên dưới Kiếm Môn cứ có một đám ruồi nhặng ông ông xung quanh ngươi, ngươi làm cái này cũng phản đối, làm cái kia cũng phản đối, vậy ngươi vị Môn chủ này chỉ sợ làm cũng không có hứng thú a?

Sắc mặt Ngu Đại Trưởng lão âm tình bất định, đột nhiên thở phào một tiếng. Hiện tại hắn cũng là đâm lao phải theo lao, nhất định phải làm ra quyết đoán. Quân Tư Tà thấy hắn thở phào như vậy, sắc mặt khẽ biến, quát lên:

- Các vị, cùng nhau tế tự Thần Linh Kiếm Môn ta, đánh thức Thần Linh!

- Muộn rồi!

Lão bà Hiếu Tình đột nhiên cười hắc hắc, trong Bí cảnh Nguyên thần bay ra một kiện Hồn binh, là một viên Thần châu, phiêu phù trên không trung, lan tỏa Thần uy. Viên Thần châu kia xoay tròn, phát ra các loại thanh âm huyên náo, đó là thanh âm tế tự. Vô số ý niệm hỗn tạp cùng một chỗ, ông ông chấn động, xâm nhập vào trong hồn phách. Đám người Đào Tâm Di vừa muốn tế tự, các loại thanh âm tế tự vọt tới, cắt đứt thanh âm tế tự của bọn họ, khiến cho không thể đánh thức Thần Linh Kiếm Môn.

- Có thể động thủ rồi!

Lão bà Hiếu Tình thét dài một tiếng, thống hạ sát thủ với đám Trưởng lão, Đường chủ Kiếm Môn trong điện. Ba vị Cự bá còn lại cũng lập tức động thủ. Đám Trưởng lão, Tế ty của các Đại Thần Tộc cũng lao lên, vây đám người Quân Tư Tà ở bên trong Thánh điện, muốn giải quyết hết thảy bọn họ bên trong Thánh điện.

Đột nhiên, một đạo kiếm quang sáng lòa bắn thẳng ra, quang trụ cuộn trào. Đạo kiếm quang không ngừng xoay tròn chặt chém, bức lui hết thảy đám cường giả xông lên phía trước. Phương Kiếm Các bổ ra trường kiếm bức lui đám người Hiếu Tình, một đường dẫn người giết ra khỏi Thánh điện. Thời điểm đạo kiếm quang này bắn ra, Ngu Đại Trưởng lão cầm lên Thần kiếm dự định bổ xuống. Đột nhiên cảm thấy thanh Thần kiếm trong tay vô cùng nặng nề, vậy mà không thể nhấc lên. Trong lòng hắn vừa sợ vừa giận:

- Chưa tế tự thiên địa, chưa trở thành Môn chủ, sẽ không thể vận dụng Thần kiếm sao? Bất quá, cho dù không dùng Thần kiếm, ta vẫn có thể giết sạch đám phản tặc này!

Hắn cũng xông ra khỏi Thánh điện. Sau lưng hắn, đám Cự bá bọn Hiếu Âm, Hiếu Tình, Tuyền lão suất lĩnh quần hùng giết ra. Ngu Đại Trưởng lão mở miệng cao giọng nói:

- Phương Kiếm Các, Quân Tư Tà tác loạn, đệ tử Kiếm Môn cùng ta bình loạn!

Trên dưới Kiếm Môn nhất thời đại loạn. Quân Tư Tà cao giọng nói:

- Ngu Trường Cơ cấu kết ngoại địch, khi sư diệt tổ, kính xin Trưởng lão Phong Sấu Trúc xuất quan, chém giết phản tặc này!

Trong lòng Ngu Đại Trưởng lão nghiêm nghị, vội vàng liếc nhìn về phía hai người Hiếu Âm Hiếu Tình, giơ tay chỉ về phía Vấn Tâm Điện Kiếm Môn. Hiếu Âm, Hiếu Tình lập tức hội ý, thân ảnh hai người lóe lên, nhất tề hiện ra nguyên hình, hóa thành hai con Bàn Ngao ba đầu, lao thẳng về phía Vấn Tâm Điện. Hai Cự bá bọn họ còn chưa hạ xuống, cũng đã tế khởi ra Thâm Không Xạ Tuyến La Võng, bao phủ toàn bộ Vấn Tâm Điện, phong tỏa không gian. Hiếu Âm vung tay lên, một tầng mây đen bao phủ trên Thâm Không Xạ Tuyến La Võng, ý đồ nhân cơ hội trước khi Phong Sấu Trúc ra khỏi điện liền đánh chết hắn.

Tâm thần Ngu Đại Trưởng lão đại định, nhìn về phía Phương Kiếm Các và Quân Tư Tà. Chỉ thấy hai vị Cự bá trẻ tuổi này đang bị Cự bá Quỳ Long Tộc và Tuyền lão chia ra tiếp đón. Những Trưởng lão khác thì bị Trưởng lão, Tế ty của các Đại Thần Tộc và Long Tộc chia ra ngăn cản. Mà các Đường chủ thì đang chém giết với đám người Trọng Lê Thần Tộc, các Đại Thần Tộc. Đám người Thủy Tử Chính, Lôi Đình cũng đều đã động thủ, duy chỉ có không có ai xuất thủ với hắn. Khóe mắt Ngu Đại Trưởng lão nhấp nháy, cất bước tiến về phía Phương Kiếm Các, trong lòng khấp khởi vui mừng:

- Sau khi diệt trừ hai tên tiểu bối này, hết thảy những lực lượng phản đối ta trong Kiếm Môn đều sẽ bị trấn áp xuống. Kẻ giết thì giết, kẻ trấn thì trấn. Chỉ cần giết gà dọa khỉ mấy tên, sẽ lại không còn ai phản đối ta nữa! Trăm năm sau ta quản sử sách, xanh đỏ đen trắng chính là do ta nói! Ha ha ha ha...

Mà lúc này, Chung Nhạc dẫn theo sáu vị Cự bá đi tới trước vách núi Trấn Phong Đường. Hắn tế khởi Trấn Ấn, trên vách núi hiện ra một cánh cửa. Chung Nhạc tiến vào trong cánh cửa, Hiếu Viên giả câm giả điếc đi sát sau lưng hắn, cặp mắt nhìn chằm chằm về phía cần cổ hắn, khiến cho Chung Nhạc cảm giác từng trận từng trận lạnh lẽo. Hắn cười nói:

- Hiếu Viên tiền bối, ngươi đi sát ta như vậy, lẽ nào không sợ ta thống hạ sát thủ sao? Cách ta càng gần, ngươi sẽ chết càng nhanh đó!

Hiếu Viên âm lãnh nói:

- Lão thân đi sát như vậy, chính là lo lắng những sư huynh khác nhịn không được xuất thủ giết chết ngươi. Ngươi yên tâm! Đợi một lát lão thân sẽ không để cho ngươi chết tiện nghi như vậy, nhanh như vậy đâu. Lão thân sẽ từ từ dằn vặt ngươi. Phải biết là dùng đao cùn giết chết người mới là đau đớn nhất!

Thanh âm của nàng khiến cho người ta nghe rợn cả tóc gáy, giống như hai khối xương va chạm vào nhau vậy. Chung Nhạc khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Còn ta thì sẽ khiến cho ngươi chết thật nhanh!

Trong lòng Hiếu Viên đại hận, nàng hận không thể lập tức đánh chết hắn. Chung Nhạc cười nói:

- Các ngươi muốn mở ra Trấn Phong Điện, còn cần ta tế khởi Trấn Ấn. Nếu ngươi làm thương tổn tới ta, cẩn thận ta sẽ không mở ra Trấn Phong Điện a!

Hiếu Khuyết thản nhiên nói:

- Sư tỷ, an tâm một chút chớ nóng! Đợi một lát tuyệt đối là có thời gian!

Đám người tiến vào trong lòng núi, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy nơi này không có bất kỳ dị dạng gì, chỉ có từng tòa từng tòa đại điện thanh đồng lạnh như băng, vô số sợi dây xích nối liền các tòa đồng điện lại với nhau.

- Mở gian điện này ra!

Hiếu Viên lạnh lùng nói. Chung Nhạc tế khởi Trấn Ấn, mở tòa đồng điện ra. Tòa đồng điện này là một tòa tử điện. Mấy vị Cự bá áp Chung Nhạc đi vào sưu tầm một phen, thu hoạch được một mớ Dị bảo. Đột nhiên Phong Vô Kỵ nghe được bên ngoài truyền tới thanh âm chiến đấu huyên náo, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:

- Chính sự quan trọng hơn! Chung sư đệ, Phong Hiếu Trung bị trấn áp trong tòa đồng điện nào?

Sắc mặt U lão nhất thời căng thẳng:

- Ngươi muốn thả tên điên Phong Hiếu Trung kia? Ngàn vạn lần không thể!

*****

Phong Vô Kỵ mỉm cười nói:

- Hắn là phụ thân ta, có ta ở đây, hắn sẽ không đả thương chúng ta, ngược lại sẽ là lợi khí đối phó Kiếm Môn. Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng chỉ như vậy đã có thể dễ dàng bắt được Kiếm Môn rồi sao?

- Phong Hiếu Trung là phụ thân ngươi?

Mấy vị Cự bá nhất tề ngẩn ra, nhưng thần sắc khẩn trương trên mặt không chút giảm bớt. Ngay cả Hiếu Khuyết cũng lắc đầu, nói:

- Vô Kỵ, tuy tên điên kia là cha ngươi, nhưng hắn dù sao cũng là kẻ điên, khoan hãy thả hắn ra đã. Vẫn là nên giải cứu Thần Nhân Võ đạo và Ma Thần Linh trước đã. Sau đó, cho dù hắn có phát điên, chúng ta cũng có thể bắt giữ hắn được!

Phong Vô Kỵ gật đầu, nhìn về phía Chung Nhạc, mỉm cười nói:

- Chung sư đệ, Thủy Thanh Nghiên sư muội hẳn là đã bị ngươi trấn áp a? Nàng bị ngươi trấn áp trong tòa đồng điện nào?

Chung Nhạc cười lạnh, nói:

- Thủy Thanh Nghiên? Thần sứ cần gì nói lời thừa như vậy? Cứ trực tiếp gọi nàng là Thiên Tượng Lão Mẫu đi. Sao ngươi biết nàng đã bị ta trấn áp?

Phong Vô Kỵ mỉm cười nói:

- Nàng thời gian dài như vậy cũng không lộ diện, hiển nhiên là đã bị ngươi trấn áp rồi. Thiên Tượng Lão Mẫu!

Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên cao vút, cất cao giọng gọi lớn:

- Thiên Tượng Lão Mẫu, ngươi đang ở đâu?

Sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến, đảo mắt nhìn lại bốn phía. Chỉ thấy từng tòa từng tòa đồng điện chấn động, trên vách tường các tòa đồng điện hiện ra từng cái khuôn mặt, tròng mắt đảo loạn, nhìn về phía bọn họ.

- Hỏng bét! Nếu đám lão quái vật bất tử này mở miệng nói chuyện, nói ra bố trí của ta, sợ rằng sẽ thất bại trong gang tấc...

Chung Nhạc âm thầm quét một mảnh mồ hôi lạnh. Đột nhiên, trong một tòa đồng điện chợt truyền tới thanh âm của Thủy Thanh Nghiên, xuyên qua vách tường bằng đồng có chút ông ông chấn động:

- Là Thần sứ sao? Ta ở chỗ này!

Đạo thanh âm kia mặc dù có chút mơ hồ, nhưng có thể nghe ra là thanh âm nữ tử. Phong Vô Kỵ tiến về phía trước một bước, đi về phía tòa đồng điện kia, ánh mắt chớp động, trong lòng thầm nghĩ:

- Muốn tiến vào dưới lòng đất còn cần mượn địa đầu xà Thiên Tượng Lão Mẫu này!

Chung Nhạc đảo mắt nhìn lại bốn phía, chỉ thấy đám khuôn mặt trên vách tường các đồng điện kia vẫn đang mở miệng, lại nói không ra lời, chỉ có khẩu hình, không có thanh âm, trong lòng thoáng ngẩn ra:

- Đám lão gia hỏa này bị nhốt quá lâu, đã không còn pháp lực rồi sao?

Lúc mọi người đi ngang qua tòa đồng điện trấn áp Phong Hiếu Trung, trên vách tường tòa đại điện đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Phong Hiếu Trung, tròng mắt đảo tới đảo lui. Khi hắn nhìn thấy Chung Nhạc, lại nhìn thấy đám Cự bá và Trưởng lão các Tộc, liền cười hắc hắc nói:

- Thì ra là thế! Thì ra là thế! Tiểu quỷ, Kiếm Môn đã đại loạn rồi đúng không? Tiểu quỷ ngươi quả nhiên giảo hoạt! Ta muốn vạch trần ngươi...

Trên trán Chung Nhạc toát ra mồ hôi lạnh, đột nhiên cười nói:

- Phong sư huynh, ngươi có thấy một cái luân hồi thật lớn, Lục Đạo luân hồi hay không?

Khuôn mặt Phong Hiếu Trung trên bức tường đồng đột nhiên lộ ra thần sắc sợ hãi, khuôn mặt vặn vẹo, thanh âm run rẩy, thê lương kêu lên:

- Đừng tới đây! Đừng tới đây! Cút đi!

- Quả nhiên là tên điên! Khó trách hắn lại hung tàn như vậy! So với Ma Tộc chúng ta còn hung tàn hơn nhiều!

Hoa Trân phu nhân cười khanh khách, nói:

- Bất quá, thật ra cũng là một loại Linh dược thượng hạng!

Chung Nhạc nói một câu khiến cho Phong Hiếu Trung phát điên, lại tiếp tục tiến về phía trước. Cách tòa đồng điện chỗ của Thủy Tử An càng lúc càng gần hơn, Chung Nhạc cố gắng chế trụ trái tim, tránh cho trái tim đập loạn.

- Mở nó ra!

Phong Vô Kỵ liếc nhìn hắn một cái, nói. Chung Nhạc tế khởi Trấn Ấn, cánh cửa đồng điện chậm rãi mở ra. Đám người tiến về phía trước. Hiếu Viên chợt lộ ra dị sắc, nói:

- Đường đường là lãnh tụ Ma Đạo lại bị một tên Nhân Tộc nho nhỏ trấn áp trong chỗ này, thật sự là mất mặt... Hửm? Cỗ nhân vị này này là chuyện gì xảy ra? Kỳ quái! Cảm giác rất quen thuộc a...

- Cỗ khí tức Ma Đạo này...

Hoa Trân phu nhân tinh tế cảm ứng, kinh ngạc nói:

- Tựa hồ có chút không đúng...

Chung Nhạc cười nói:

- Hiếu Viên tiền bối, còn nhớ rõ câu nói kia của ta không? Cách ta càng gần, ngươi sẽ chết càng nhanh!

Soạt soạt soạt!

Từng khỏa từng khỏa Kiếm kén từ trong Bí cảnh Nguyên thần hắn bay ra, nhanh chóng mở ra. Chỉ trong nháy mắt, sáu mươi ba khỏa Kiếm kén triệt để mở ra. Ngay sau đó, trong tòa điện đồng lại có một sợi Kiếm tơ bay ra, hóa thành Kiếm Lục Thập Tứ Thức.

- Là mùi vị của Thủy Tử An!

Sắc mặt Hiếu Viên kịch biến, cao giọng thét lên chói tai. Trong tiếng thét, thân thể lão bà này đột nhiên chia năm xẻ bảy. Từng sợi từng sợi tơ kiếm xuyên qua cơ thể nàng, cắt nát thân thể nàng. Sáu mươi bốn đạo tơ kiếm nhất thời bành trướng, giống như sáu mươi bốn con Cự long phóng ra. Vô số đạo Kiếm khí khủng bố giao thoa xen kẽ, ở bên trong thông đạo tòa đồng điện chật hẹp ầm ầm bạo phát.

Mà bên ngoài tòa đồng điện, thanh âm rống giận của Phong Hiếu Trung truyền tới:

- Ta nhớ rồi! Tiểu tử thối, ta nhớ rồi! Ngươi giấu lão già Thủy Tử An kia ở trong điện, chuẩn bị ám toán đám phế vật này! Hắc hắc... ta muốn vạch trần ngươi...

Trong đám Kiếm Long cuộn trào, Chung Nhạc đứng sừng sững ở nơi đó, hư không bốn phía ầm ầm nứt vỡ, lẳng lặng nói:

- Muộn rồi!

Tòa đồng điện chia năm xẻ bảy, bị Kiếm Lục Thập Tứ Thức và công kích của đám Cự bá kia đánh nát. Tòa đồng điện này không phải là do Môn chủ đời thứ nhất luyện thành, mà chỉ là đồng điện do Thủy Tử An đúc lại, bởi vậy căn bản không thể so sánh với Trấn Phong Điện chân chính.

Trong tòa đồng điện chia năm xẻ bảy, nhục thân từng gã từng gã Trưởng lão, Tế ty các Tộc Long Tộc, Liệt Điểu Tộc, Minh Xà Tộc, Thần Hủy Tộc bị chém tan nát, thi thể rơi vụn đầy đất. Mà mấy vị Cự bá còn lại, mỗi người cũng đều thương tích đầy mình, nhao nhao tế khởi Hồn binh của chính mình chống lại.

Hoa Trân phu nhân thét lớn một tiếng, tế khởi Ma Bảo bạch cốt. Nàng xông vào trong Ma Bảo, từng đạo từng đạo tơ kiếm giống như Cự long ào ào phóng theo sau lưng nàng, cũng xông vào trong Ma Bảo. Tòa Ma Bảo kịch liệt chấn động, đột nhiên máu tươi cuồn cuộn từ trong cánh cửa, cửa sổ Ma Bảo tuôn trào ra ngoài. Trong tai mắt mũi miệng đầu khô lâu thật lớn trên cánh cửa Ma Bảo cũng có máu tươi và thịt nát cuồng phún ra ngoài. Thân thể Hoa Trân phu nhân cũng bị chém nát thành trăm mảnh.

Cùng lúc đó, thân ảnh Thủy Tử An xuất hiện. Vị lão đầu này tay áo phiêu phiêu, dưới chân là tàn thi của Thiên Tượng Lão Mẫu. Hắn quát lớn một tiếng, chỉ thấy từng sợi từng sợi tơ kiếm từ trong Ma Bảo bạch cốt bay ra, lại hóa thành từng con từng Kiếm Long, diễn biến thành một tòa Kiếm trận Kiếm Lục Thập Tứ Thức, bao phủ bốn vị Cự bá còn lại.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1489)