Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0302

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0302: Làm trái lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Cánh cửa của đồng điện đổ xống, Hiếu Khuyết đang đứng trước điện, thấy U lão chết thì rợn cả tóc gáy, Linh hồn dường như cũng run rẩy, mặc cho hắn là Hiếu Mang Thần tộc, mặc cho hắn là cự phách, thời khắc này cũng chỉ cảm thấy khủng bố, hoảng sợ.

Phong Hiếu Trung bị trấn áp trăm năm, tu vi còn sót lại chắc chắn sẽ không cao hơn hắn và U lão, đòn kia cũng phải dựa vào xuất kỳ bất ý mới có thể đắc thủ, trước khống chế được U lão, rồi mới "Ăn tươi" lão.

Bất quá bây giờ đã "Ăn tươi" U lão, như vậy thực lực của hắn sẽ vượt qua Hiếu Khuyết.

- Tên điên... Tên điên thoát vây rồi!

Hiện tại hắn ngay động cũng không dám động, thân thể căng thẳng, chỉ cần Phong Hiếu Trung hơi có dị động, hắn tùy thời đều có thể chạy trốn.

- Phụ thân!

Phong Vô Kỵ đứng bên người của hắn, cũng cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi này không phải sự kính phục của nhi tử đối với cha, mà là chân chính hoảng sợ, kinh hãi.

Hắn thật sự sợ phụ thân mình, sợ ngay cả bản thân mình cũng sẽ bị giết chết, mà lý do giết chết hắn trong mắt người ngoài cuộc nhất định là vô cùng cổ quái, còn ở trong mắt người điên này lại cực kỳ chính đáng.

Thủy Tử An sắc mặt cũng trở nên âm tình bất định, Phong Vô Kỵ cầm trong tay Thần kiếm đi cứu Phong Hiếu Trung, thoáng cái đã làm rối loạn trận tuyến của hắn.

Một tên triệt để điên cuồng cũng không đáng sợ, kẻ điên không có lý trí thì chẳng có gì đáng nói, nhưng là một tên điên đầu óc cực kỳ thông tuệ, vậy mới đáng sợ.

Phong Hiếu Trung chính là tên điên kiểu như vậy, tên điên sở hữu trí tuệ cao siêu, một tên điên để nghiên cứu công pháp thần thông có thể làm ra bất cứ chuyện gì đều được, thậm chí giải phẫu Thần Linh, tên điên Ma Linh!

Đột nhiên, Tân Hỏa trong thức hải Chung Nhạc nói nhỏ:

- Huyết mạch của tên điên này so với ngươi còn thuần khiết hơn, Phục Hi Thần huyết trong cơ thể hắn thức tỉnh ít nhất cũng là một thành!

Chung Nhạc trong lòng cả kinh:

- Thức tỉnh một thành rồi? Tân Hỏa, năng lực huyết mạch hắn thức tỉnh là dạng nào?

Thần thể của Phục Hi Thần tộc có các loại năng lực bất khả tư nghị, Thần nhãn. Hoa Tư thị chính là Tiên Thiên xà khu (*), Long lân. Trọng Đồng song Thần nhãn, Thần tâm, Thần cốt.

(*) Thân xác

Môn chủ Kiếm Môn đời thứ nhất chính là Phong thị. Vị môn chủ kia cũng có Phục Hi huyết mạch phẩm chất cực cao, thức tỉnh đệ tam Thần nhãn. Nghịch mở ngũ luân.

Chung Nhạc bây giờ mới miễn cưỡng thức tỉnh đệ tam Thần nhãn, còn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ đệ tam Thần nhãn, muốn hóa thành Phục Hi chân thân càng khó khăn muôn phần, đến nay còn vô pháp làm được, chỉ có Tân Hỏa mượn thân thể của hắn thì mới có thể thực hiện điều đó.

Trong cơ thể có một thành Thần huyết thức tỉnh, so với Chung Nhạc thức tỉnh còn nhiều hơn, có lẽ so với môn chủ đời thứ nhất cũng nhiều hơn, Phong Hiếu Trung có thể đạt đến bước này. Phục Hi huyết mạch trong cơ thể tất nhiên sẽ kích phát được một phần năng lực của Phục Hi Thần tộc!

Nhân tộc, chỉ cần huyết mạch cao hơn vài phần, sẽ mở ra một bộ phận năng lực của Phục Hi Thần tộc, thu được thành tựu kinh người, đáng tiếc những người như thế cực ít, chỉ có Phong thị thị tộc có tộc nhân thức tỉnh được huyết mạch.

- Trong cơ thể của hắn đã có Lục đạo, đã mở ra Lục Luân, tự thân thành tựu Lục Đạo Luân Hồi, khiến cho huyết mạch trong cơ thể hắn phá vỡ phong ấn thức tỉnh một phần năng lực. Nhưng chưa hoàn toàn thức tỉnh...

Tân Hỏa mượn hai con mắt của hắn quan sát Phong Hiếu Trung, nói:

- Tiên Thiên Trọng Đồng Thần nhãn cũng chưa mở ra. Tiên Thiên xà khu, đuôi của Hoa Tư thị cũng không đạt được, không có Tiên Thiên Long lân của Lôi Trạch thị, năng lực hắn đạt được không phải Thần tâm thì sẽ là Thần cốt. Cũng có khả năng hai cái cùng nhau giải khai!

Phong ấn ở trong cơ thể Nhân tộc quá mức mạnh mẽ, phong ấn cả nhục thân và Thần Hồn, thế nên muốn giải khai huyết mạch phong ấn sẽ gặp phải muôn trùng khó khăn. Chung Nhạc đến nay giải khai phong ấn còn quá ít ỏi, Trọng đồng của hắn cũng không phải là Tiên Thiên Trọng đồng, mà là dùng Nhật Linh Nguyệt Linh luyện thành Trọng đồng.

Phong Hiếu Trung nếu đã triệt để thức tỉnh Thần tâm, Thần cốt, hơn nữa thể nội đã có một thành Phục Hi Thần huyết, mở ra lục luân, cùng với việc điên cuồng truy tìm bản chất thần thông. Đích xác có thể giải thích vì sao hắn cường đại như vậy!

- Thần tâm, Thần cốt...

Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, quan sát Phong Hiếu Trung. Hiếu kỳ nói:

- Phong Hiếu Trung Phong sư huynh, vừa rồi ngươi dùng cách gì để nuốt sống U lão?

Thủy Tử An giật mình. Tên tiểu tử bên cạnh mình chưa đào tẩu, còn bày ra bộ dạng hiếu kỳ đi hỏi đối phương làm cách nào để ăn tươi nuốt sống U lão, y tức giận giải thích:

- Hắn dùng ma công của Ma tộc, Thiên Ma Giải Thể, phân giải toàn bộ pháp lực, tinh thần lực, Nguyên Thần, khí huyết của U lão. Hiện nay trên đời, người tinh thông môn ma công này của Ma tộc, không vượt qua năm tên, đều là Ma tộc cự phách, đều là lão quái vật nổi danh từ lâu!

Chung Nhạc suy tư nói:

- Không đúng, ngoại trừ Thiên Ma Giải Thể còn cần phải kết hợp với pháp môn khác, bằng không đã bị trấn áp trăm năm, phi thường suy yếu, không thể trấn áp được U lão.... Đúng rồi!

Ánh mắt của hắn phát sáng, vỗ tay cười nói:

- Ta biết rồi, là Võ Đạo Tông Sư! Võ Đạo Tông Sư phong bế nhục thân, để cho Nguyên Thần cùng Pháp lực vô pháp ly thể! Phong sư huynh vừa mới trấn áp U lão, là phong bế thân thể của hắn, ngăn chặn tất cả lỗ chân lông trên người hắn, khiến Nguyên Thần của hắn vô pháp ly thể! Ngoại trừ Thiên Ma Giải Thể cùng Võ Đạo Tông Sư phong bế nhục thân pháp môn, trong chuyện này vẫn cần phải có thần thông khác ...

- Ngươi xem như không tệ, có khả năng nhìn ra ta dùng pháp môn Võ Đạo Tông Sư để phong bế hắn.

Phong Hiếu Trung quan sát kỹ càng Chung Nhạc, đối với hắn cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ, kiên trì giải thích:

- Ta giải phẩu hơn ba trăm ba mươi vị Võ Đạo Tông Sư của Trọng Lê Thần tộc, nghiên cứu ra ảo diệu chứa trong cơ thể bọn họ, lý giải của ta đối với Võ Đạo đã vượt qua tuyệt đại đa số Võ Đạo Tông Sư. Pháp môn phong bế nhục thân của ta có thể coi là độc nhất vô nhị, nhục thân Võ Đạo Thiên Sư mạnh bao nhiêu, thì pháp môn của ta càng cường đại bấy nhiêu.

Chung Nhạc dò hỏi:

- Như vậy đã dùng pháp môn đó để phong bế nhục thân của U lão thì sao? Làm thế nào mới đảo ngược? Hơn nữa, lúc ngươi chế trụ yết hầu của U lão còn thi triển phương pháp gì?

- Đảo ngược? Đây là công pháp ta sáng tạo ta, tự nhiên không thể nói cho ngươi biết.

Phong Hiếu Trung kiên trì đến kì lạ, nho nhã lễ độ giải thích:

- Pháp môn phong bế nhục thân của Võ Đạo Tông Sư bình thường không thể trấn áp được nguyên thần của một vị cự phách, ta còn phải dùng đến Phong Thần chi thuật của Bạch Trạch thị, còn có tinh thần lực phong trấn của Côn tộc, những pháp môn này là ta giao dịch cùng với một tên to xác ở Hãm Không thành. Để khống chế nhục thân U lão, ta còn dùng tới pháp môn Thần tộc Tây Hoang Sơn, nhục thân hóa thành Thần thạch. Chính như vị Sơn Thần tộc cự phách vừa mới chết trong tay Thủy thúc, gã cũng tu luyện môn công pháp này. Bất quá bọn hắn là tự mình tu luyện, mà ta lại sử dụng tác động đến thân thể người khác, biến thành thủ đoạn để giết người.

*****

Con ngươi của Chung Nhạc càng ngày càng sáng rực, không khỏi vỗ tay khen ngợi, liên thanh xưng tuyệt diệu:

- Lúc đó Pháp lực, thực lực của Phong sư huynh đều kém xa U lão, nhưng lại bị ngươi phong bế nhục thân, cố định Nguyên Thần. Sau đó phong ấn Nguyên Thần, trấn áp tinh thần lực của hắn, rồi mới biến thân thể của hắn hóa thành đá. Khiến cho thực lực của hắn giảm xuống. Dưới tình trạng hoảng loạn U lão từng bước từng bước bại vong. Sau đó dùng Thiên Ma Giải Thể đem Pháp lực, tinh thần lực, Nguyên Thần, khí huyết thân thể của hắn phân giải thôn phệ, biến thành Pháp lực của ngươi. Cứ kéo dài mãi, hắn nhất định phải chết.

Hắn bội phục Phong Hiếu Trung vạn phần, một trảo thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng bên trong lại vận dụng lượng tri thức cực lớn, bao hàm tuyệt học của ngũ đại Thần tộc.

Bất quá cường đại nhất vẫn là công pháp Phong Hiếu Trung tự thân sáng chế. Đảo hành nghịch thi, nghịch chuyển công pháp của Thần tộc khác, áp dụng lên thân thể đối phương, biến thành thần thông đoạt mạng!

Đảo hành nghịch thi là công pháp phi thường đáng sợ, phải nghiên cứu công pháp của Thần tộc và Ma tộc đến cực hạn, mới có thể mở sáng tạo ra công pháp biến thái như vậy.

Phong Hiếu Trung nhìn chằm chằm mi tâm của hắn, đột nhiên nói:

- Ta thích con mắt của ngươi.

Vị trí hắn nhìn chằm chằm là mi tâm, là chỗ đặt đệ tam thần nhãn của Chung Nhạc, đệ tam Thần nhãn mới mở ra không lâu, nhìn qua chỉ thấy một đường kim tuyến mãnh như lá liễu, bất quá Phong Hiếu Trung đã thấy qua Chung Nhạc thi triển Thần nhãn. Vì lẽ đó rất thích.

Càng khiến cho Phong Hiếu Trung nhớ nhung, có lẽ chính là lúc Tân Hỏa mượn thân thể Chung Nhạc thi triển ra Toại Hoàng chân thân, Chung Nhạc nhớ kỹ ánh mắt lúc đó của Phong Hiếu Trung. Giống như muốn lột hắn ra nghiên cứu tỉ mỉ.

Thủy Tử An thấy ánh mắt của Phong Hiếu Trung, trong lòng rùng mình, liền vội vàng đem Chung Nhạc kéo ra phía sau, tay lấy ra một khối lệnh bài, lạnh như băng nói:

- Phong Hiếu Trung, đây là lệnh bài năm đó ngươi đưa cho ta, nguyện ý làm một việc cho ta mà không có điều kiện gì. Hiện tại ta trả lại cho ngươi!

Hắn rung tay ném lệnh bài ra, Phong Hiếu Trung tiếp được, trong lòng hơi nao nao.

Tay áo Thủy Tử An phiêu đãng. Lạnh lùng nói:

- Ta muốn không cho ngươi sát hại thêm bất cứ người nào nữa, cút ra khỏi Kiếm Môn cho ta! Cầm lệnh bài. Cút!

Phong Hiếu Trung bóp nát lệnh bài, phong khinh vân đạm nói:

- Thủy thúc. Không được đả thương người và ly khai Kiếm Môn là hai chuyện, ngươi muốn ta làm chuyện nào?

Thủy Tử An chần chờ một lát, lưu mầm tai hoạ tại Kiếm Môn, có lẽ hung hiểm càng nhiều, nhưng nếu không ước thúc hắn, sẽ có rất nhiều người nữa sẽ gặp phải độc thủ của hắn.

- Ta muốn ngươi...

Thủy Tử An phun ra một ngụm trọc khí, đưa ra quyết định:

- Sau này không được làm hại bất cứ ai nữa!

- Như vậy ta có thể ở lại Kiếm Môn?

Phong Hiếu Trung cười ha ha một tiếng, sải bước đi ra ngoài, cười nói:

- Thủy thúc, ngươi vẫn là lão hồ ly, không thể gây tổn thương cho bất luận kẻ nào, thoáng cái đã phá hỏng con đường của ta, khiến cho ta muốn xé vài người để nghiên cứu cũng không được. Bất quá ngươi cũng không nói là không thể gây tổn thương cho chủng tộc khác, ngược lại khiến cho ta có rất nhiều lạc thú mới. Đã rất lâu rồi ta còn chưa đi ra ngoài...

- Phụ thân!

Phong Vô Kỵ vội vã đuổi theo, Hiếu Khuyết chần chờ một cái, cũng đi theo, thấp giọng nói:

- Vô Kỵ, mở ra những đồng điện khác, mời những tồn tại bị trấn áp kia...

Phong Vô Kỵ nắm chặt Thần kiếm, nhìn những đồng điện khác, Thủy Tử An đang quát tháo, sáu mươi tư kiếm kén đang trôi nổi, chuyển động không ngừng rồi hóa thành sáu mươi bốn đạo kiếm Long, tùy thời có thể bạo phát.

Bên trong những điện đồng này, không thiếu tuyệt thế cường giả, đều là lão quái vật bất tử, nếu như thả bọn họ ra ngoài, tất nhiên sẽ gây ra đại nạn!

Mặc dù hắn vô cùng kiêng kỵ Thần kiếm cùng Phong Hiếu Trung, nhưng tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, nhất định phải ngăn cản!

Phong Hiếu Trung đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu quan sát Phong Vô Kỵ, cười nói:

- Ngươi là con trai ta? Ta có chút mơ hồ... Ân, ngươi là nhi tử mà Thần nữ của Hiếu Mang Thần tộc sinh ra, khó trách ngươi lại cứu ta ra. Bất quá ngươi đấu không lại gia gia ngươi đâu, ngay cả ta cũng không đấu lại hắn, nhanh vứt cây kiếm này đi.

Phong Vô Kỵ trong lòng cả kinh, nói:

- Phụ thân, thanh kiếm thần này...

- Lão đầu cố ý giao cho ngươi, để ngươi thả ta ra.

Phong Hiếu Trung cất bước đi về phía trước, buồn bã nói:

- Hắn là lão cáo già tinh ranh tới bực nào? Nhưng là trong lòng hắn còn có chút thân tình, muốn trước khi chết thấy mặt ta, bản thân ta lại phạm vào trọng tội hắn không thể tự tay phóng thích ta, nên mới đưa Thần kiếm cho ngươi, mượn tay ngươi thả ta ra. Ngươi có thể thôi động Thần kiếm, hẳn là đã trở thành Kiếm Môn môn chủ rồi? Thế nhưng môn chủ cũ không chết, ngươi thủy chung chỉ có thể khống chế phần da lông của Thần kiếm thôi, nếu ngươi dùng thần kiếm mở ra những đồng điện khác, Thần kiếm sẽ phản chủ.

Hắn đi ra Trấn Phong Đường, thanh âm vẫn vang vọng:

- Ngươi là cháu trai hắn, nhưng là kẻ phản bội của Nhân tộc, hắn có thể nhẫn nhịn để ngươi cứu ta, nhưng tuyệt đối sẽ không nhắm mắt làm ngơ khi ngươi gây tai hoạ cho Kiếm Môn. Với thanh kiếm vứt đi này, ngươi sao có thể đấu thắng hắn? Nếu ngươi trốn được thì hãy trốn cho xa, đừng để lão đầu kia sinh ác tâm, hắc hắc...

- Thấy mặt ta hắn sẽ đại khai sát giới sao?

Phong Hiếu Trung lẩm bẩm nói.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)