← Ch.0303 | Ch.0305 → |
Kiếm Môn sơn, kim đỉnh.
"Phong Sấu Trúc" bộ dáng biến hóa, khôi phục thành tướng mạo sẵn có, lão đầu tử chắp hai tay sau lưng, đi từ từ về phía Thánh Điện kim đỉnh. Kim đỉnh đại chiến vẫn còn tiếp tục, bất quá tình hình cơ bản đã định, chỉ còn lại có Ngu đại trưởng lão, Tuyền lão cùng Quỳ Long tộc ba vị cự phách vẫn còn chèo chống.
Cường giả bên phía bọn Ngu đại trưởng lão đã bị đánh chết hầu như không còn, chỉ còn sót lại chút ít thì đều bị vây khốn, đang ra sức chống cự những đợt vây công đến từ bốn phương tám. Ba vị cự phách cũng đang gặp phải nguy hiểm chí mạng, bị bao vây mọi mặt, đáng sợ nhất vẫn là Kiếm Môn thần linh cùng Kiếm Linh, khiến cho ba vị cự phách đều bị thương nặng!
- Môn chủ...
Lão đầu tử đi đến, Kiếm Môn Luyện Khí sĩ đứng ở hai bên con đường, nhìn thấy vị lão giả này đi qua bên người bọn hắn, khiến thần tình của họ biến ảo khôn lường, hoặc là mê mẩn hoặc là kích động khó có thể tự kiềm chế.
- Môn chủ!
Rất nhiều thanh âm vang lên, theo thời gian trôi đi nó tiếng hô hào dâng lên như cơn lũ lớn, kích động tâm tình mỗi người.
- Môn chủ trở lại rồi!
Lão môn chủ trở lại rồi, ở thời điểm nguy cấp tồn vong hắn đã quay về, đứng ở bên những đệ tử cầm những thanh kiếm đẫm máu.
Leng keng, đám phản nghịch đang chống cự bỗng thất hồn lạc phách chán nản vứt bỏ hồn binh trong tay.
Lão môn chủ trở lại rồi.
- Phong Thường còn sống!
Tuyền lão thất kinh, chết dưới tay Kiếm Linh. Quỳ Long tộc cự phách gào thét, hóa thành nguyên hình, biến thành Quỳ Long độc cước, tiếng hô như tiếng trống, chấn động không dứt, oanh kích bốn phương tám hướng, bức lui những kẻ đang vây công mình, lập tức bay lên trời, ý đồ đào thoát.
Chín thanh Hung Binh bay lên, cắm vào lồng ngực của hắn, vị cường giả của Quỳ Long tộc này tuy đã tu luyện tới Chân Linh cảnh, cũng tu thành Bất Tử Chi Thân, nhưng còn chưa từng tới trình độ Quỳ Chính, bị Hung Binh Phệ Hồn, hút đi một thân khí huyết, chết oan chết uổng.
Mà giờ khắc này lực lượng tế tự của Kiếm Linh và thần linh Kiếm môn đã dần suy yếu, trưởng lãokhông còn bao nhiêu lực uy hiếp đối với Ngu đại trưỡng lão. Toàn thân Ngu đại trưởng lão là máu. Hai mắt đỏ thẫm, đẩy hồn binh cùng thần thông đánh úp ra bốn phương tám, sau đó hắn thấy được lão nhân đang đi từ trên Kim Đỉnh đi về phía hắn.
Đột nhiên, Ngu đại trưởng lão phảng phất giống như mất đi tất cả lực lượng, tinh khí thần vì thất bại mà không chống đỡ nổi, ý chí chiến đấu sụp đổ, hắc hắc nở nụ cười:
- Phong Thường, khó trách ta từ đầu đến cuối chỉ có thể ngồi ở dưới ngươi. Ha ha, ngươi trước khi chết còn muốn tính kế ta.
Lão đầu tử đi qua bên cạnh hắn, đứng tại trước cửa Kiếm Môn Thánh Điện, Ngu đại trưởng lão ngẩng đầu cười nói:
- Được làm vua thua làm giặc, Phong Thường, ta thua rồi, lấy tính mạng của ta đi!
Lão đầu tử ngay cả nhìn hắn cũng không thèm, đột nhiên mở miệng, thanh âm già nua chấn động, truyền khắp toàn bộ núi:
- Toàn bộ đệ tử nên biết, Ngu Trường Cơ Ngu đại trưởng lão cùng ta lập kế hoạch, thiết hạ cục diện này, là vì bảo vệ sự bình an cho Kiếm Môn chúng ta. Ngu đại trưởng lão cam nguyện lưng đeo ô danh, dẫn kẻ thù bên ngoài vào để đóng cửa giết giặc. Nay kiếm trảm chư địch, Ngu đại trưởng lão công lao to lớn! Chỉ tiếc Ngu đại trưởng lão cùng kẻ thù bên ngoài chiến đấu kịch liệt, phải bỏ mình ngay tại kim đỉnh Thánh Điện, không thể đợi đến khi toàn thắng.
Toàn bộ trên dưới, tất cả mọi người ngây dại, phảng phất giống như đang nghe Thiên Thư, không biết phải làm sao.
Ngu đại trưởng lão cũng nao nao. Lập tức tỉnh ngộ lại, thanh âm âm trầm nói:
- Ý của ngươi là, nếu ta tự vẫn, thì mọi tội trạng không liên quan đến Ngu thị. Đúng không?
Lão đầu tử yên lặng gật đầu, nói:
- Ngươi bất tài, nhưng Ngu thị tổ tông lại là công thần của nhân tộc, Ngu thị không thể hủy trong tay ngươi.
Hắn sở dĩ nói như vậy, không phải để cho Ngu đại trưởng lão thoát thân. Mà là mở ra lối thoát cho Ngu thị.
Ngu thị là đại thị tộc đứng thứ hai Đại Hoang, bởi vì Ngu đại trưởng lão phản loạn mà không thể tránh khỏi liên quan. Khi Ngu đại trưởng lão đại bại, Ngu thị tất nhiên sẽ bị người khác thanh trừ, những tộc nhân không phạm sai lầm, cũng sẽ vì chuyện này mà bỏ thân, hoặc vì tội danh mà Ngu đại trưởng lão phải chịu sẽ không có cách nào ngẩng đầu làm người.
Đại thị tộc đứng thứ hai Đại Hoang, có thể sẽ tan rã, sụp đổ, không còn tồn tại.
Còn dựa vào lời lão đầu tử nói, Ngu Trường Cơ dụ dỗ địch nhân vào tròng, còn chết trận, chắc là trong vòng trăm năm có lẽ còn có người nhớ rõ chân tướng của lần phản loạn này. Nhưng trăm năm về sau, chắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên mơ hồ. Ngu thị đệ tử cũng sẽ có người lại trở thành Luyện Khí sĩ, không đến mức đoạn tuyệt truyền thừa của tổ tông.
Ánh mắt Ngu đại trưởng lão dần dần sáng ngời, nhìn về đám Ngu thị đệ tử, trên mặt bọn chúng đều lộ ra vẻ sợ hãi.
- Phong Thường, ta không bằng ngươi.
Ngu Đại trưởng lão đưa tay đập lên mặt của mình, gương mặt lập tức nát nhừ, đầu óc vỡ vụn, thi thể té trên mặt đất.
Hắn đập nát mặt của mình, nhưng lại cảm thấy mình không có mặt mũi nào đi gặp Ngu thị liệt tổ liệt tông, bởi vậy mới hủy diệt tướng mạo của mình.
Chung Nhạc đi đến trên núi, thấy thế thì buồn bã.
Phong Hiếu Trung vẫn còn đứng phía trước hắn, trong đám người dần có kẻ nhận ra hắn, sắc mặt ngưng trọng, sự khiếp sợ trên mặt họ chẳng kém lúc lão môn chủ xuất hiện.
Bất quá khi lão đầu tử xuất hiện, chúng nhân vì yêu mến mà oanh động, mà lúc hắn xuất hiện, thì ngược lại hoàn toàn, chỉ có kinh sợ.
Phong Hiếu Trung đối với ánh mắt hoảng sợ của mọi người thì hoàn toàn lơ đễnh, cất bước đi tới, khoảng cách với lão đầu tử càng lúc càng gần.
- Phụ thân, ngươi muốn gặp ta, ta tới rồi.
Phong Hiếu Trung đi đến phía trước, khom người cười nói.
Trên mặt Lão đầu tử lộ ra nụ cười từ ái, như một người cha già đã lâu không thấy nhi tử, nói:
- Ngẩng đầu lên, để cho ta nhìn ngươi.
Phong Hiếu Trung ngẩng đầu lên, lão đầu tử xem xét hắn thật tinh tế tường tận, phảng phất muốn đem mặt mũi của hắn vĩnh viễn lưu giữ ở trong lòng của mình. Giờ khắc này, hắn không phải Vô Song Kiếm Thần, mà là một phụ thân vô cùng yêu thương con mình, biết rõ mình phải chết, bởi vậy muốn nhớ kỹ tướng mạo của nhi tử.
- Cút.
Lão đầu tử nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:
- Tân môn chủ không thể kiềm chế ngươi, Kiếm Môn dung không được ngươi, cút ra khỏi Kiếm Môn, chỉ cần ta còn sống, ngươi không được trở về!
Phong Hiếu Trung ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói:
- Chỉ cần ngươi còn sống, ta không thể trở về? Lão đầu, ngươi bắt ta phải sống lưu vong?
Hai hàng lệ chảy dài trên đôi má của lão đầu, khí thế đột nhiên bùng phát, quát:
- Còn không mau cút đi? Muốn ta trảm ngươi sao?
- Lão đầu, ngươi là người sinh ta, nuôi dưỡng ta, ngươi bắt ta đi, ta không thể không đi.
Phong Hiếu Trung quỳ xuống, cung kính dập đầu, sau đó đứng dậy, ngơ ngác nhìn khuôn mặt của lão đầu tử, phảng phất muốn đưa dung nhan già nua kia khắc sâu vào trong tâm khảm, rồi lập tức quay người, cất bước rời đi.
Chung Nhạc cảm thấy mê mang, lão đầu tử không thể sống lâu nữa, hiện tại bắt Phong Hiếu Trung đi lưu vong, chỉ sợ cũng không được bao lâu, đợi đến khi lão đầu tử mất, Phong Hiếu Trung vẫn có thể trở về. Như vậy lần lưu vong này, còn có ý nghĩa gì?
*****
- Phong Hiếu Trung, có lẽ sẽ vĩnh viễn không trở về nữa.
Thủy Tử An trưởng lão đi tới, hắn đã tru sát Hiếu Khuyết, thu lại lục thập tứ kiếm đại trân, nhìn thân ảnh Phong Hiếu Trung đi xa. Thở dài:
- Hắn cũng thật quái đản. Phong gia phụ tử đều kỳ dị giống nhau, Phong Hiếu Trung sẽ không bao giờ trở về Kiếm Môn, bởi vì trở về Kiếm Môn nghĩa là lão đầu tử chết rồi. Mà trong lòng hắn, phụ thân của hắn vĩnh viễn không chết. Cho nên hắn vĩnh viễn cũng sẽ không trở về. Lão đầu tử, bắt hắn vĩnh viễn lưu vong rồi...
- Thì ra là thế.
Chung Nhạc trong lòng chấn động, đã minh bạch vì sao lúc lão đầu tử cùng Phong Hiếu Trung tương kiến, lại khổ sở như là sanh ly tử biệt, bởi đây đúng là sanh ly tử biệt. Phong Hiếu Trung biết rõ lão đầu tử sắp sửa làm chuyện gì, biết rõ hắn hẳn phải chết, sống không quá hôm nay.
Lão đầu tử đuổi hắn đi, cũng vì biết rõ chính mình sống không quá hôm nay, thả hắn ra chỉ vì muốn phụ tử được gặp mặt lần cuối cùng.
Trên dưới Kiếm Môn đều cho rằng Phong Hiếu Trung là một người điên, không thể làm Kiếm Môn môn chủ, huống chi ngay cả thân tộc của mình cũng giết, sao có thể khiến người khác phục tùng được chứ?
Sau khi Lão đầu tử chết, trong Kiếm Môn không có người có thể sửa trị tên điên này. Tân môn chủ trấn áp không được Phong Hiếu Trung tài hoa tuyệt đại, chỉ cần kẻ đó không phải phụ thân của hắn, cho dù trước mặt hắn là Thần là Ma, hắn cũng không khuất phục.
Hơn nữa, Phong Hiếu Trung cừu gia quá nhiều, sau khi lão đầu tử chết, Kiếm Môn không thể ngăn được chúng, cho nên chỉ có thể để hắn lưu vong, làm cho hắn vĩnh viễn không thể trở về nữa.
Trong nội tâm Phong Hiếu Trung lão đầu tử vĩnh viễn bất tử, cũng có nghĩa cuộc đời này, hắn không thể lại trở lại nơi đã sinh dưỡng mình.
- Nếu có một ngày Phong Hiếu Trung trở lại Kiếm Môn, như vậy chứng tỏ hắn đã hoàn toàn điên mất rồi. Ngay cả tia thân tình cuối cùng cũng vứt bỏ.
Thủy Tử An ánh mắt tĩnh mịch. Thấp giọng nói:
- Khi đó hắn, sẽ là kẻ đáng sợ nhất, điên cuồng nhất!
Chung Nhạc gật đầu, trong nội tâm Phong Hiếu Trung khi không còn tình cảm với lão đầu tử nữa sẽ là lúc hắn khủng bố nhất. Chung Nhạc tình nguyện đối mặt với Thần Ma, cũng không muốn đối mặt Phong Hiếu Trung trong tình trạng đấy.
Thần kiếm bay tới. Môn chủ pháp bào cũng gào thét bay tới, lão đầu tử dùng tay nhiếp kiếm, gọi Phương Kiếm Các cùng Quân Tư Tà, ôn hòa nói:
- Phương Kiếm Các, thứ ngươi truy cầu là kiếm, giao cho ngươi chức vị Kiếm Môn môn chủ là trói buộc ngươi, hạn chế thành tựu của ngươi, cho nên chức vị môn chủ giao cho Quân Tư Tà, ngươi có phục không?
Phương Kiếm Các hạ bái:
- Đệ tử tâm phục.
Lão đầu tử nhìn về phía Quân Tư Tà, nói:
- Kiếm Môn môn chủ, có giác ngộ hi sinh bản thân mình, chuẩn bị tâm tính bước lên tế đàn, lúc chết còn phải tiến lên nhập Ma Hồn cấm khu, an táng ở đấy, thủ hộ mặt đất năm trăm năm bình an. Quân Tư Tà, ngươi làm hay không?
Quân Tư Tà hạ bái:
- Đệ tử sẵn sàng!
Lão đầu tử choàng pháp bào lên người của nàng, thần linh của tất cả bộ lạc ở Đại Hoang cộng minh, Kiếm Môn thần linh cùng Kiếm Linh hiển hiện, chứng kiến một màn này.
Tân Kiếm Môn môn chủ được linh của Đại Hoang chứng kiến, leo lên bảo vị.
- Tư Tà môn chủ, Thụ Ấn bị Phong Vô Kỵ mang đi, nhớ phải thu hồi Thụ Ấn. Thanh thần kiếm này ta còn cần dùng, sau khi ta chết, thần kiếm sẽ cùng thi thể của ta đồng thời trở về.
Lão đầu tử phân phó một câu, nhìn khắp bốn phía, mỉm cười nói:
- Ta cần một tên nhặt xác. Chung Sơn thị, ngươi tới đây.
Chung Nhạc đi ra phía trước, đứng bên cạnh hắn, lão đầu tử cười nói:
- Ngươi theo ta đi, chứng kiến trận chiến cuối cùng của ta, sau khi ta chết, ngươi hãy mang thi thể cùng thần kiếm trở về. Trận chiến này của Kiếm Môn cần phải để cho tất cả các Thần Tộc Ma tộc cùng Yêu tộc chứng kiến thực lực chân chính của Kiếm Môn.
Chung Nhạc yên lặng gật đầu.
Lão đầu tử nhìn về phía Thủy Tử An, nói:
- Sau khi ta chết, sẽ có những kẻ khác phản công, lệnh bài của ngươi cần từ bỏ sử dụng.
Thủy Tử An xóa đi dòng lệ, cười nói:
- Có ta ở đây, ai cũng không đẩy ngã được Kiếm Môn sơn chúng ta!
Dưới chân lão đầu tử xuất hiện đóa thương vân, nâng Chung Nhạc lên cùng một chỗ, bay ra Kiếm Môn sơn, hướng tây mà đi.
Trên núi, Kiếm Môn đệ tử đứng nhìn, đều rơi lệ, bọn hắn biết rõ, lão môn chủ đi chuyến này, sẽ không bao giờ gặp lại.
- Dọc theo con đường này, đều là những nhân tộc tiền bối dùng chính bản thân mình đốt lên, thắp sáng bóng tối chung quanh chúng ta. Cũng có những nhân tộc tiền bối hóa thân làm búa, xóa bỏ chướng ngại cho chúng ta, khiến nhân tộc ở trong đêm đen có một con đường để đi về phía trước.
Chung Nhạc nhìn những dãy núi lần lượt trôi qua hai bên người, thầm nghĩ:
- Tân Hỏa đời đời truyền thừa, ta nguyện làm đèn thắp sáng Hắc Ám, chỉ là ta còn chưa đủ cường đại, không đủ lực lượng...
Dãy núi Liên Vân, tới gần bên Tây Hoang, Hiếu Mang Thần Tộc đại quân vẫn còn tiến về Thần Tộc lãnh địa, Đại Tế Tự thúc giục đại quân dùng tốc độ nhanh nhất để quay về, phảng phất như xua quân, cao giọng quát:
- Đến Thần chiến chi địa, chỗ đó nhanh hơn, đường xá ngắn hơn!
Thần Tộc đại quân trùng trùng điệp điệp, tiến vào thần chiến chi địa, rất nhiều Hiếu Mang Thần Tộc đệ tử không khỏi hiếu kỳ:
- Đại Tế Tự, vì sao chúng ta phải đi vào hiểm lộ? Chúng ta có địa đồ chỉ ra sinh lộ, nhưng dù sao thần chiến chi địa vẫn là nơi cực kỳ hung hiểm, nếu không cẩn thận có khả năng chỉ cần bước vào là sẽ chết.
Thần chiến chi địa hung hiểm vô cùng, mấy vạn đại quân đi đường này hơn nữa nếu dùng toàn lực chạy đi, chỉ sợ sẽ có rất nhiều đệ tử xâm nhập bào khu vực nguy hiểm. Nếu rơi vào chỗ đó, cho dù cự phách cũng phải chết không cần nghi ngờ!
Đại Tế Tự khống chế thần miếu đứng ở phía sau đại quân, thầm nghĩ:
- Chỉ có thần chiến chi địa, chỗ hung hiểm bực này, mới có thể dựa vào địa thế hiểm trở, bảo vệ tộc nhân, ngăn cản Phong Thường!
Đại quân đi vào thần chiến chi địa, Đại Tế Tự đột nhiên đem thần miếu tế lên, đưa vào bên trong thần chiến chi địa, trong thần miếu, nội tâm của những Luyện Khí sĩ trẻ tuổi buồn bực, cao giọng nói:
- Đại Tế Tự, vì sao ngươi không đi cùng chúng ta?
Đại Tế Tự quay đầu lại, cười nói:
- Các ngươi đi thôi, ta không thể quay về được nữa rồi, nhớ rõ ngày nay năm sau, hãy tế điện ta...
Hắn ngẩng đầu nhìn lại dãy núi Liên Vân, chỉ thấy tuyết rơi mờ mịt phủ đầy dãy núi bao la giống như đóa Thương Vân xuất tuyết sơn.
← Ch. 0303 | Ch. 0305 → |