Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0307

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0307: Người chiến thắng cuối cùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Chung Nhạc cõng xác của lão đầu tử, tay cầm Đại Tự Tại Thần Kiếm, sau vài ngày trở về Kiếm Môn. Trên Kiếm Môn Sơn, tân môn chủ Quân Tư Tà dẫn Phương Kiếm Các, Thủy Tử An và các trưởng lão khác tới đón. Trên các đỉnh núi treo phướn trắng, trên dưới đều rơi vào sự bi ai.

Chung Nhạc giao lại Đại Tự Tại Thần Kiếm cho Quân Tư Tà, Thủy Tử An thì đã lệnh cho đệ tử của Thủy Đồ thị cầm lệnh bài của mình tới các hoang mời các vị cự đầu, cự phách, danh túc tới, không có yêu cầu gì khác, chỉ cần họ tới tọa trấn Kiếm Môn nửa năm.

Hai trận đại chiến trước cái chết của lão đầu tử đã chấn kinh bốn phương. Hiếu Mang thần tộc Đại Tế Tư chết, Sư Bất Dịch trọng thương, không hổ uy danh Kiếm Thần.

Nhưng sau khi lão môn chủ chết, rường cột Kiếm Môn đổ, khó tránh các thế lực sẽ nhăm nhe. Nguy hiểm nhất chính là Trọng Lê thần tộc ở Nam Hoang, tiếp đó là Long tộc và Sơn Thần, Quỳ Long tộc ở Tây Hoang.

Nhưng Thủy Tử An đã dốc hết vốn liếng, mời các vị cự đầu, cự phách và danh túc có mối quan hệ cũ tới. Các thế lực khác muốn động tới Đại Hoang, tới Kiếm Môn cũng phải suy tính xem có đáng không.

Đây là thời kỳ hỗn loạn, Kiếm Môn được Thủy Tử An khéo léo vệ, còn Tây Hoang thì rơi vào rối loạn, rất đông thần tộc ở Tây Hoang nghe nói Đại Tế Tư chết, Âm Tình Viên Khuyết đều chết ở Kiếm Môn Sơn, thực lực của Hiếu Mang thần tộc suy giảm nghiêm trọng, vì thế cũng nhen nhóm ý đồ với Hiếu Mang thần tộc, phân chia lãnh địa của Hiếu Mang thần tộc, cướp đoạt địa bàn, tài sản.

- Hiếu Mang thần tộc sẽ không bị hủy diệt.

Chung Nhạc nghĩ bụng:

- Hiếu Mang thần tộc có được địa vị như hiện nay, không phải dựa vào cự phách Đại Tế Tư mà là căn cơ của chủng tộc, vị lão tổ khủng bố kia.

Vị lão tổ tông Hiếu Mang thần tộc sống trên mặt trăng kia mới là đáng sợ nhất, thần tộc Tây Hoang muốn thôn tính Hiếu Mang thần tộc, đó chắc chắn là chuyện không thể, có lẽ còn chịu thiệt lớn.

Vị lão tổ đó nếu được tế tự, hồi tỉnh lại chắc chắn sẽ cực kỳ khủng khiếp.

Đông Hoang lúc này cũng là một vùng hỗn loạn, Sư Bất Dịch bị lão Kiếm Thần phá chân thân Yêu Thần Minh Vương, tin này đã lan truyền. Lưu Hoàng đảo chủ Yên Vân Sinh và Cẩm Tú đảo chủ Tú Thiên Thần nhân cơ hội đó truy sát Sư Bất Dịch, muốn trừ bỏ hắn, đoạt vị trí yêu vương Đông Hoang.

Ba vị cự phách ác chiến liên tục, Sư Bất Dịch mỗi lần định chạy về Hãm Không Thành đều bị hai người chặn lại. hai vị cự phách kia cắm một đao sau lưng Sư Bất Dịch, rút một đao, lại đâm một đao khiến Sư Bất Dịch gần như không có thời gian trị thương.

Đông đảo các cao tầng Kiếm Môn tập trung lại, Thủy Tử An phân tích:

- Hai vị đảo chủ có lẽ cũng không làm gì được Sư Bất Dịch. Sư Bất Dịch mưu cao kế sâu, còn có thân tín của hắn, chính là Thiên, Huyền, Địa, Hoàng tứ lão. Hơn nữa Sư Bất Dịch chọn đệ tử tuy bình thường nhưng đệ tử Cửu Thanh Sơn của hắn lại cực kỳ trung thành. Có thể nói là kẻ trung thành nhất trong số các đệ tử của hắn. Chắc chắn hắn cũng tới cứu viện. Có Thiên Huyền Địa Hoàng tứ lão, cộng với Cửu Thanh Sơn, nếu hai vị đảo chủ không nhanh chóng giết được Sư Bất Dịch thì chắc chắn sẽ thiệt thòi.

- Phong Vô Kỵ rốt cuộc ở đâu? Vẫn chưa tìm được hắn sao?

Chung Nhạc nhớ tới một chuyện, hỏi.

Các cao tầng Kiếm Môn nhìn nhau rồi lắc đầu.

Phong Vô Kỵ lấy đi thụ ấn của môn chủ Kiếm Môn, vào lúc trận chiến ở Kiếm Môn Sơn sắp kết thúc thì hắn biến mất tăm mất tích. Thụ ấn của môn chủ biến mất, đương nhiên là chuyện lớn, trên dưới Kiếm Môn tìm kiếm đều là muốn tìm hắn lấy lại thụ ấn.

- Nghe nói hắn quay về Tây Hoang, giờ đã trở thành Bạch Bào Tế Tư của Hiếu Mang thần tộc. Thậm chí còn có tin đồn nói hắn có thể sẽ thành Đại Tế Tư! Chỉ là, gần đây Tây Hoang hỗn loạn, không biết tin này có chính xác không.

Thủy Tử An nói:

- Mấy ngày nữa sứ giả ta phái đi sẽ quay về là biết hắn có ở Hiếu Mang thần tộc không.

Quân Tư Tà nói:

- Phong Vô Kỵ lấy đi thụ ấn môn chủ, ta và hắn chắc chắn sẽ phải đấu một trận giành lại thụ ấn.

Chung Nhạc nhíu mày, trong lòng thấy cổ quái:

- Phong Vô Kỵ lấy thụ ấn đi làm gì? Hắn đã là phản đồ, trên dưới nhân tộc đều biết hắn là gian tế của Hiếu Mang thần tộc, cho dù lấy thụ ấn thì cũng chẳng có tác dụng gì...

Đột nhiên tim hắn khẽ run lên:

- Phong Vô Kỵ ở Tân Hỏa, cũng có thể vẫn ở Kiếm Môn! Nếu hắn vẫn ở Kiếm Môn thì có thể giải thích được việc hắn lấy thụ ấn!

Hóa Sinh Huyền Công!

Hiển nhiên Phong Vô Kỵ từng tu luyện Hóa Sinh Huyền Công, bản thể là Phong Vô Kỵ, nhưng hắn còn có hai thân phận khác, một trong hai hiển nhiên cũng là người trong Kiếm Môn, hơn nữa còn tu luyện công pháp của ma tộc!

Chung Nhạc đã đoán từ lâu, vị cường giả ma đạo mà Phương Kiếm Các gặp ở Kiếm Môn Ma Khư chính là hóa thân mà Phong Vô Kỵ dùng Hóa Sinh Huyền Công biến thành!

- Phong Vô Kỵ rời khỏi Đại Hoang nhưng hóa thân của hắn vẫn ở trong Kiếm Môn hơn nữa còn cầm thụ ấn môn chủ!

Ánh mắt Chung Nhạc lay động, đại não nhanh chóng suy tính:

- Thụ ấn của môn chủ không chỉ tượng trưng cho quyền lực của môn chủ mà cũng là một món hồn binh, là chìa khóa để mở ra một số vùng trọng địa trong Kiếm Môn. Hắn có thụ ấn môn chủ, giao cho hóa thân của mình còn bản thân hắn bỏ đi là để thu hút sự chú ý của mọi người, từ đó bỏ qua hóa thân của hắn trong Kiếm Môn!

- Mà hóa thân của hắn có thụ ấn môn chủ, nhân lúc Kiếm Môn đại loạn chưa ổn, sẽ vào trọng địa của Kiếm Môn!

- Hóa thân này của hắn chắc chắn không gây chú ý cho mọi người trong Kiếm Môn, không bị ai nghi ngờ. Kiếm Môn ta thanh trừ phản nghịch, có giết, có nhốt, có phế, có trấn áp các luyện khí sĩ tạo phản. Còn hóa thân của hắn chắc chắn bình an vô sự, không bị liên lụy, cũng không bị chú ý!

- Hóa thân này chắc chắn là người không thể bị nghi ngờ nhất. Chắc chắn là người ít gây chú ý nhất, chắc chắn là người có thể có được đủ mọi tin tức. Rốt cuộc hắn là ai?

- Phong Vô Kỵ, rốt cuộc hắn muốn lấy thứ gì trong Kiếm Môn?

*****

- Thiên Tượng Lão Mẫu biết ta có thân phận khác là Long Nhạc, có thể sẽ không che giấu Phong Vô Kỵ. Nếu Phong Vô Kỵ biết ta chính là Long Nhạc, biết ta chính là người đã giết Hiếu Sơ Tình, tại sao không cho Hiếu Mang thần tộc biết?

Chung Nhạc không khỏi chau mày, đột nhiên cảm thấy tâm tư của Phong Vô Kỵ vô cùng phức tạp, không hề dễ suy đoán. Hành động của Phong Vô Kỵ hình như không phải hoàn toàn là suy nghĩ cho Hiếu Mang thần tộc, sau trận chiến với Kiếm Môn, hắn lập tức bỏ chạy, chạy về Tây Hoang, việc này có rất nhiều điều kỳ lạ.

- Nếu Phong Vô Kỵ là kẻ muốn mượn đao giết người, giết Âm Tình Viên Khuyết, giết trưởng lão Đại Tế Tư của Hiếu Mang thần tộc, tự hắn leo lên vị trí Đại Tế Tư thi sao?

Chung Nhạc đột nhiên rùng mình, cảm thấy da gà nổi rần rần, dần dần hiểu ra một số chuyện. Thời gian Kiếm Môn nội loạn, Hiếu Âm, Hiếu Viên, Hiếu Tình, Hiếu Khuyết đều chết rất nhanh, căn bản không kịp dùng đồ đằng thần trụ thông báo cho Đại Tế Tư, cũng không thể cho Đại Tế Tư biết lão môn chủ chưa chết.

Phong Vô Kỵ lại có cơ hội đó!

Nhưng hắn lại không cho Đại Tế Tư biết điều này, khiến Đại Tế Tư dẫn đại quân Hiếu Mang thần tộc tiến vào Đại Hoang, từ đó vì tộc nhân của mình, buộc phải ở lại đại chiến với lão môn chủ, dẫn đến việc hắn chết ở thần chiến chi địa.

Còn bốn vị cự phách Âm Tình Viên Khuyết của bốn phương thần miếu cũng chết trong Kiếm Môn. Hiếu Mang thần tộc có lẽ vẫn còn cự phách, nhưng ai có thể là đối thủ của tiên thiên Thổ Diệu Linh Thể như Phong Vô Kỵ?

- Ai là kẻ chiến thắng cuối cùng?

Chung Nhạc bỗng bừng tỉnh, nghĩ bụng:

- Thì ra kẻ chiến thắng cuối cùng ở đây, thì ra âm mưu của dvk không phải là vị trí môn chủ Kiếm Môn mà là vị trí Đại Tế Tư của Hiếu Mang thần tộc. Nguyên nhân hắn mưu hại Đại Tế Tư có lẽ chính là vì quyền thế trong Hiếu Mang thần tộc? Chỉ là, hiện giờ Hiếu Mang thần tộc nguyên khí đại thương, hắn trở thành Đại Tế Tự thì trong thời gian ngắn cũng không thể khiến Hiếu Mang thần tộc trở lại thời kỳ đỉnh phong được.

Lúc này, tại Hiếu Mang Thần Miếu ở Hiếu Mang thần tộc, Phong Vô Kỵ chậm rãi đi lại trong đại điện rộng lớn, giận dữ nhìn giai nhân ba đầu đang quỳ phía dưới.

Phong Vô Kỵ tiến tới bên cạnh thi thể của tuyệt đại nữ tử kia, khẽ quỳ xuống, cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng lên khẽ hôn.

- Mẹ, con đã trả thù cho mẹ rồi. Ông ngoại xử chết mẹ, sao con có thể nghe hắn chứ? Ha ha ha, con đã hại chết ông ngoại rồi, con mượn tay gia gia giết hắn... Mẹ yên tâm, sẽ chẳng ai biết được tác dụng khi con ở đây. Cũng chẳng ai biết được con đã nỗ lực nhiều thế nào vì ngày hôm nay...

- Ông ngoại tưởng có thể chơi đùa với con trong lòng bàn tay, gia gia tưởng con là quân cờ trong trận chiến này. Nhưng họ đều đã chết cả rồi. Chỉ có con, con mới là kẻ chiến thắng cuối cùng!

Kẻ chiến thắng đứng dậy, pháp bào Đại Tế Tư còn dính vết máu, nhưng lúc này đang khoác trên người hắn. Trong tòa đại điện lạnh lẽo vọng tới tiếng cười của kẻ chiến thắng, tiếng cười đầy ma tính.

- Mẹ, con trai của mẹ giờ đã người có quyền lực lớn nhất thống trị vùng đất này. Con không phải tạp chủng như bọn chúng nói. Con là Đại Tế Tư! Chắc mẹ tự hào lắm phải không? Con không những muốn trở thành chủ nhân của vùng đất này mà còn là chủ nhân của cả thế giới này!

- Thứ bên dưới Kiếm Môn rất nhanh thôi sẽ vào tay con! Rất nhanh thôi con sẽ có được thành tựu kẻ khác khó lòng với tới!

- Con sẽ vượt qua các vị tiền bối nhân tộc, vượt qua phụ thân, vượt qua ông ngoại và gia gia, trở thành thần, trở thành ma!

Kiếm Môn.

Bồ lão tiên sinh không xuất hiện trong trận đại chiến lúc này tươi cười ra khỏi nội môn, tới thượng viện ngoại môn, tâm tình khá tốt.

Tính tình vị lão tiên sinh này rất tốt, giờ Kiếm Môn đang chờ ngài phục hưng, lão tiên sinh đứng lớp ở thượng viện, sau một giờ học tiên sinh không về nội môn mà từ tốn xuống núi, khi đi qua hạ viện thì chào Tả Tương Sinh đường chủ, nói chuyện phiếm vài câu.

Bồ lão tiên sinh chậm rãi xuống núi, nhàn nhã tự tại.

- Bồ lão tiên sinh định đi đâu vậy?

Đột nhiên có một giọng nói truyền tới, Bồ lão tiên sinh nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, thấy dưới cây là một vị thiếu niên đứng, chắp tay sau lưng ngẩng lên nhìn trời, dường như đang nhìn thứ gì rất thú vị.

- Thì ra là Chung Sơn thị Chung đường chủ.

Bồ lão tiên sinh cười:

- Sao ngươi lại ở đây? Ta vốn định đi tìm ngươi. Trấn Phong Đường các ngươi mấy ngày nay trấn áp không ít phản đồ, nên ta không tới làm phiền. Lần này xuống núi ta định tìm mấy vị linh dược luyện chế linh đan.

Chung Nhạc thu ánh mắt về:

- Đúng là trấn áp không ít người, nhưng đều là trấn áp ở ngoại đường. Chúng khó làm nên trò trống gì, không xứng được vào nội đường. Hơn nữa mấy ngày nay đều là Cấm Nhi sư muội xử lý. Ta thì truyện thụ Đại Tự Tại Kiếm Khí cho môn chủ. Bồ lão, chúng ta lâu lắm rồi không gặp, còn nhớ hồi ta mới vào thượng viện, là Bồ lão truyền thụ Bôn Lôi Kiếm Quyết, giờ nhớ lại thật khiến ta bồi hồi.

Bồ lão tiên sinh cũng bồi hồi:

- Ta năm đó cũng không ngờ ngươi lại có thành tựu như hôm nay. Nhớ lại, hồi đó ngươi còn non nớt lắm, giờ thì đã là Trấn Phong đường chủ rồi. Ngươi đang nhìn gì thế?

- Nhìn trời xanh mây trắng.

Chung Nhạc nói:

- Ta đang đợi Bồ lão. Ta trở thành Trấn Phong đường chủ cũng không bằng Bồ lão. Bồ lão mới là kẻ chiến thắng cuối cùng.

Bồ lão tiên sinh khó hiểu:

- Kẻ chiến thắng cuối cùng gì?

Chung Nhạc mỉm cười:

- Thụ ấn môn chủ trong tay ngươi. Hơn nữa ngươi đã trở thành Đại Tế Tư của Hiếu Mang thần tộc, ngươi không phải kẻ chiến thắng cuối cùng thì còn là ai được nữa? Phong gia tổ tôn ba người đều có tư chất đáng sợ cũng có trí tuệ đáng sợ. Lão môn chủ như vậy, Phong Hiếu Trung cũng vậy, sao ngươi lại không vậy chứ?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)