← Ch.0312 | Ch.0314 → |
Thiếu niên này chính là Chung Nhạc, hắn cả chẳng đường đi ngược hai tầng bí cảnh, đi qua một tòa truyền tống trận pháp nên mới tới bí cảnh Kiếm Môn, sau đó được Tân Hỏa chỉ điểm phá giải sáu mươi tư tầng phong ấn, tới sơn thể của Kiếm Môn Sơn, vừa hay gặp mấy người Quân Tư Tà.
Mười vị trưởng lão thấy là hắn thì đều thở phào, bỏ kiếm khí, thu hồn binh lại.
- Trấn Phong đường chủ sao lại xuất hiện trong bí cảnh này?
Lôi Sơn trưởng lão tiếng nói như sấm, hỏi:
- Ngươi vào cách nào? Làm sao ra được?
Chung Nhạc chần chừ một chút, cũng không che giấu, nói:
- Đệ tử vào Ma Hồn Cấm Khu trước, mời thi cốt của các đời môn chủ và Phong trưởng lão ra rồi tiến lên, vào tới bí cảnh này, sau khi ra thì gặp các vị. Các vị đông đảo thế này là vì?
Các vị trưởng lão đỏ mặt không nói, ngại nói mấy người họ định mở bí cảnh nhưng lại không được, càng ngại nếu nói khi thấy Chung Nhạc trong bí cảnh lại tưởng thần hoặc thần thi, căng thẳng như gặp đại địch.
Họ đều là trưởng lão của Trưởng Lão Hội, cộng với Quân môn chủ, trang bị võ trang từ đầu xuống chân, hơn nữa còn dùng cả bảo bối trấn môn là Đại Tự Tại Kiếm Khí, kết quả vẫn không vào được bí cảnh. Ngược lại một đường chủ Linh Thể Cảnh như Chung Nhạc lại thuận lợi đi qua các bị s cảnh, còn dọa cho sợ vãi cả ra quần.
Việc này mà nói ra thì quá mất mặt, vì thế dứt khoát không nói gì.
Quân Tư Tà và Thủy Tử An nhìn nhau, cùng nhận ra sự mừng rỡ lần kinh ngạc trong mắt đối phương, nghe ý của Chung Nhạc thì hắn vào ma hồn bí cảnh rồi tìm đường tới đây?
Sao có thể như vậy?
Thủy Tử An vội hỏi:
- Giờ Ma Hồn Cấm Khu đã có thể tùy ý ra vào sao?
Chung Nhạc lắc đầu:
- Giờ vẫn chưa được, nhưng sức mạnh tích tụ của cấm khu đã bị Phong trưởng lão tiêu hao sạch, có thể đảm bảo cho Kiếm Môn năm trăm năm bình an vô sự. Bên trong cấm khu giờ đúng là không nguy hiểm lắm, nhưng vào rồi, với thực lực của Thủy trưởng lão chưa chắc đã ra ngoài được.
Thủy Tử An thổi râu trợn mắt, chỉ hận không thể nhấc tên tiểu tử này lên đánh cho một trận nhừ tử.
Thế nào là "với thực lực của Thủy trưởng lão chưa chắc đã ra được"?
Tiểu tử này chạy tới Ma Hồn Cấm Khu cũng ra được, đổi lại Thủy trưởng lão lại không được? Thực lực của Thủy trưởng lão lại kém vậy sao?
Chung Nhạc tỏ ý xin lỗi:
- Thủy trưởng lão, đệ tử không biết cách nói, ngài đừng để bụng. Ngài vào đúng là không thể ra được. Một mình đệ tử thì có thể, nhưng đưa ngài đi cùng thì chưa chắc đã ra được... Ta không có ý nói ngài vướng chân, ngài đừng trợn mắt... Đừng đánh, đừng đánh, ta chỉ có gì nói nấy... Lão đầu, đánh nữa là ta trở mặt đấy nhé... Ta liều mạng với ngài!
Thủy Tử An kéo hắn lại đánh một trận, một già một trẻ đánh đấm túi bụi, bẻ mũi chọc mắt, các vị trưởng lão bên ngoài vội xông vào Chung Nhạc ngăn nhưng lại lén hạ thủ với Chung Nhạc. Ngay cả vị môn chủ Quân Tư Tà cũng lén đá vào mông Chung Nhạc.
Quân Tư Tà lén đá hắn hai phát, mặt hơi đỏ lên, định thần lại, hỏi:
- Được rồi được rồi, đừng gây rối nữa. Trấn Phong đường chủ, sao ngươi ra được?
Mọi người tách ra, Chung Nhạc quần áo xộc xệch, bị đám lão đầu với lão thái thái này đánh cho sưng vù mặt mày.
Chung Nhạc chỉnh lại y phục, cười:
- Đương nhiên là hiên ngang đi ra rồi. Sáu mươi đạo phong cấm của bí cảnh này so với đồ đằng phong ấn của chư thần trong Ma Hồn Cấm Khu thì thật quá đơn giản.
Các vị trưởng lão tức tới suýt nữa hộc máu, tí nữa thì lại xông lên đánh hắn. Quá đơn giản? Nếu quá đơn giản thì các đời môn chủ có bị chặn bên ngoài không thể vào bí cảnh không?
Nếu quá đơn giản thì bọn họ cả trưởng lão lẫn môn chủ có ở bên ngoài mà giương mắt nhìn không?
Tên tiểu tử này nói vậy thật quá gợi đòn!
- Mọi người không vào được sao?
Chung Nhạc ngạc nhiên:
- Ta có thể dạy mọi người cách phá phong cấm. Đừng có nhìn ta như nhìn quái vật như thế. Ta nổi hết da gà lên rồi...
Các vị trưởng lão và Quân Tư Tà cũng không biết nói gì, Lôi Sơn trưởng lão vội lên tiếng:
- Bên trong bí cảnh có phải có bảo bối không?
Chung Nhạc gật đầu:
- Có. Ta thấy thi thân của thần ngồi khoanh chân, có hai món thần binh bay quanh.
Chư vị trưởng lão và Quân Tư Tà mắt đều sáng trưng, Ngũ Quân Mai vội hỏi:
- Trong đó có công pháp truyền thừa không?
Chung Nhạc nghĩ một chút, nói:
- Ta không chú ý, nhưng trong bí cảnh rộng lắm, có lẽ vị thần đó có để lại truyền thừa. Nhưng ta đoán phải thông qua khảo nghiệm của thần thì mới có được truyền thừa.
Trong bí cảnh Hắc Sơn hắn có được truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương Quyết, theo lý thì trong bí cảnh Kiếm Môn chắc cũng có truyền thừa của vị thần nhân canh mộ kia, sẽ không thua kém Yêu Thần Minh Vương Quyết
Chư vị trưởng lão đều mừng rỡ, Chung Nhạc nghiêm túc nói:
*****
- Việc dạy cho các vị cách phá phong cấm cần lùi lại một thời gian. Ta đưa thi cốt của chư vị môn chủ và Phong trưởng lão ra ngoài, vẫn phải an táng các vị tiền bối trước.
Mọi người đều nói phải, việc an táng cho các đời môn chủ và Phong trưởng lão là đại sự, vào bí cảnh có thể lùi lại.
Mọi người lên Kiếm Môn Kim Đỉnh, triệu tập toàn bộ đệ tử, tổ chức đại tang long trọng trang nghiệm, an táng thi cốt các đời môn chủ và Phong trưởng lão trong Anh Linh Điện. Anh Linh Điện là nơi Quân Tư Tà và Trưởng Lão Hội luyện chế ra, chuyên dùng để cúng tế thi cốt các bậc tiền bối.
Trước kia các đời môn chủ Kiếm Môn chết đều không thấy xác, vì thế không có Anh Linh Điện tế bái họ. Giờ Chung Nhạc đã đưa thi cốt họ về, cuối cùng cũng có nơi kỷ niệm tế bái họ.
Sau đó Chung Nhạc truyền lại hết cách phá giải sáu mươi tầng phong cấm. Mười vị trưởng lão và Quân Tư Tà học được xong lập tức xuống lòng đất, phá phong cấm và vào trong bí cảnh.
Nhưng cách của các trưởng lão và Quân môn chủ đều mạnh hơn Chung Nhạc nhiều. Mười một vị đại cao thủ dùng huyền kim luyện thành đồ đằng thần trụ đánh vào sáu mươi tư tầng phong cấm, chống phong cấm mở ra một đường thông đạo, có thể cho đệ tử vào trong.
Mọi người lại vào trong bí cảnh thám hiểm, tìm những nơi nguy hiểm để trách các đệ tử Kiếm Môn tới lịch luyện không biết rõ lại bỏ mạng. Các vị trưởng lão và Quân Tư Tà mất vài tháng mới thám hiểm hết tòa bí cảnh, chỉ lấy được hai món thần binh, nhưng không động tới nhục thân của vị thần nhân kia mà để cho các đệ tử Kiếm Môn quan sát.
Việc này đã không còn liên quan tới Chung Nhạc nữa.
Những ngày này hắn bế quan tiềm tâm tu luyện, chuẩn bị cho đưa cây hoa sen kia vào trong thức hại nuôi dưỡng nguyên thần.
- Giờ chắc có thể đưa cây hoa sen trong tế đàn vào thức hải của ta rồi chứ?
Tuy Tân Hỏa đảm bảo trong hoa sen không có oán niệm, yếm khí và lời nguyền của thần ma, hoặc có đi chăng nữa cũng cực ít, thì Chung Nhạc cũng cảm thấy mình phải cẩn thận vẫn hơn. Mấy hôm nay hắn tiềm tâm tu luyện, đưa trạng thái lên mức tốt nhất, tu vi cũng đạt tới cảnh giới Linh Thể Cảnh đại viên mãn.
Chung Nhạc lấy cái cửu trụ Ngao Long Trão ra, thận trọng bóc tấm đồ đằng phù văn dán trên đó xuống.
Quân Tư Tà biết cửu trụ Ngao Long Trão và tế đàn rơi vào tay hắn, nhưng vị nữ môn chủ này không hỏi nhiều, vì Chung Nhạc đã dâng lên bí cảnh Kiếm Môn, không lấy hai món thần binh trong đó, khiến nàng cảm thấy hắn có chút bị thiệt nên đó coi như bồi thường cho hắn.
Lấy đồ đằng phù văn xuống, cửu trụ Bàn Long Trão lập tức mở chín cái trụ ra, thả tế đàn bên trong ra ngoài. Bàn Long Trão có lẽ là bảo vật phong ấn luyện hóa, sau khi chín trụ mở ra hướng lên trên buộc lại với nhau biến thành hình hoa loa kèn.
Chung Nhạc lật qua lật lại nhìn mấy lượt, nghĩ bụng:
- Cái cửu trụ Bàn Long Trão này chắc cũng là một món hồn binh không tầm thường, Phong Vô Kỵ quả nhiên nhiều bảo bối. Tuy thánh linh là giả nhưng hắn dám dùng hai món ra phong ấn thánh linh, có thể thấy uy lực của chúng có lẽ có thể đối phó với cường giả cấp thần linh!
Cửu trụ Bàn Long Trão cũng là một món thần binh, nhưng tấm đồ đằng phù văn kia thì rất không tầm thường, có lẽ ra đời từ tay của lão tổ tông Hiếu Mang thần tộc, chắc chắn có uy lực kinh thiên động địa!
Hóa thân Bồ lão tiên sinh của Phong Vô Kỵ đem theo hai tấm đồ đằng phù văn, một tấm dùng để mở bí cảnh Kiếm Môn, một tấm dùng phong ấn thánh linh, không cái nào là dễ đối phó cả!
Chung Nhạc vô cùng thận trọng, cất đồ đằng phù văn vào nguyên thần bí cảnh, thầm nghĩ:
- Chưa biết chừng sau này lại dùng tới...
Hắn đưa tay ngắn hoa sen không lá trong tế đàn xuống. Cây hoa sen này rất nhiều rễ, quấn lấy nhau, còn lớn hơn bản thân bông hoa hơn chục lần. Số rễ đó giống như có sinh mệnh, khẽ đung đua trong không trung.
Trong tế đàn không còn thần dược linh tương nữa, linh tương luyện từ linh của nghìn thần nghìn ma, thời gian càng lâu thì linh tính sẽ mất đi càng nhiều. Sau khi thánh linh trưởng thành không lâu có lẽ linh tương đã khô cạn cả rồi, Chung Nhạc cảm thấy rất đáng tiếc.
Hắn hít sâu một hơi, tinh thần lực cuốn bông hoa lên đưa vào thức hải của hắn.
Bông hoa sen tới thức hải của hắn lập tức biến to hơn mười trượng, nguyên thần của Chung Nhạc bay tới ngồi trên hoa sen, ngũ tâm hướng thiên quan tưởng Toại Hoàng.
Nguyên thần của hắn liền biến thành hình thái Toại Hoàng, nhật nguyệt vào trong mắt, bắt đầu hâp thụ năng lượng trong bông hoa.
Uỳnh uỳnh!
Năng lượng trong bông hoa sen bị hắn dẫn động, tràn ra có thể nói ở mức khủng bố. Năng lượng vô cùng tinh thuần, nhát mắt đã nhấn chìm nguyên thần của hắn!
Chung Nhạc liền cảm thấy linh và hồn của hắn biến to lên như được bơm hơi, vội vàng tiềm tâm luyện hóa số năng lượng đáng sợ đó. Nhưng với tốc độ quan tưởng của hắn thì sao kịp?
Nguyên thần của hắn trong vài giây đã cao tới hai mươi trượng, rồi đột phá cực hạn, cứ cao lên từng trượng, từng trượng một!
Bí cảnh trong nguyên thần của hắn rung chuyển ầm ầm, bí cảnh điên cuồng mở rộng chỉ một nhịp thở ngũ đại bí cảnh đã rộng thêm gấp đôi!
- Ặc, hình như dược lực của thánh dược quá mạnh rồi...
Tân Hỏa ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt.
Chung Nhạc vội hét lên:
- Tân Hỏa, dược lực mạnh thế này có di chứng gì không?
- Di chứng thì không có...
Sau lưng ngọn lửa nhỏ nhoi lên một cái đuôi nhỏ gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói:
- Nhưng nguyên thần lớn quá nhanh, độ mạnh độ dẻo dai nếu không đủ thì trọng lượng tự thân sẽ đè bẹp bản thân, bí cảnh cũng sẽ bị đè vỡ tan. Ừm, thế có gọi là di chứng không?
Nguyên thần của Chung Nhạc vội đứng dậy, nổi điên lên:
- Ngươi nói xem? Bí cảnh bị đè nát thì hồn của ta cũng tan tành, có cách nào giải quyết không?
Dược lực hùng hồn của hoa sen vào trong nguyên thần của hắn, dược lực vẫn đang khiến nguyên thần của hắn to lên, nguyên thần và bí cảnh của hắn cũng vẫn tiếp tục phát triển.
Chung Nhạc lập tức dùng tới Hóa Sinh Huyền Công, phân giải áp lực. Hóa Sinh Huyền Công thời gian này hắn tu luyện cũng có chút thành tựu. Đại Nhật Ma Linh và Tinh Thiêm Yêu Linh đều lớn hơn không ít, nhưng môn công pháp này rất tốn thời gian, cần phải phân thần chuyên tu hai hóa linh này, nên thành tựu cũng không được nhiều.
Lúc này dược lực đang cuồn cuộn ập tới, Đại Nhật Ma Linh và Tinh Thiềm Yêu Linh nhanh chóng biến lớn như được bơm hơi, biến thành Ma Ô ba chân và Yêu Thiềm sáu mắt đầy ma khí.
Chung Nhạc cảm nhận được Đại Nhật Ma Linh và Tinh Thiềm Yêu Linh trong thời gian ngắn thậm chí đã khả năng có bước nhảy vọt, trực tiếp tiến hóa tới hình thái thứ ba của nguyên thần. Nhưng theo cái đà này, không lâu nữa hai linh mà hắn phân hóa ra cũng sẽ bị nổ tung mất!
← Ch. 0312 | Ch. 0314 → |