← Ch.0316 | Ch.0318 → |
- Ma nữ này tìm ta làm gì?
Chung Nhạc chau mày, nhớ lại giao dịch của mình với Thiên Ma Phi, nghĩ bụng:
- Mới nửa năm, nàng ta không phải đã không chờ được nữa muốn mưu sát thân phu đấy chứ?
Thân phu ở đây đương nhiên không phải nói Chung Nhạc mà là Ma Thánh, người chồng còn chưa hồi sinh của Thiên Ma Phi.
Ma Thánh hồi còn sống chắc là một vị ma thần rất mạnh, chắc chắn lợi hại hơn nhiều Thiên Tượng Lão Mẫu, nếu không sẽ không được gọi với chữ "thánh". Những đối tượng thế này cơ bản đều là thần ma cấp lão tổ tông.
Sức ảnh hưởng của hắn trong ma tộc chắc cũng rất lớn, nếu không đã không thể nào chết đi lại có người tuyển phi cho hắn, hơn nữa lại là nữ tử xinh đẹp như Thiên Ma Phi như vậy.
Muốn giết hắn sẽ khó tới mức nào chứ, ban đầu Chung Nhạc nói giết Ma Thánh cũng chỉ là kế hoãn binh. Ý định thật sự của hắn là đợi khi hắn thành thần rồi, ít nhất là thành cự phách, sẽ thực hiện lời hữa, không ngờ Thiên Ma Phi giờ đã tìm tới rồi!
- Không phải nàng ta cho rằng thực lực hiện tại của ta có thể giết Ma Thánh đấy chứ?
Chung Nhạc lắc đầu, Thiên Ma Phi suy nghĩ quá đơn giản rồi. Nhưng lần này hắn không thể không đi, nếu không Thiên Ma Phi sẽ cho rằng hắn thất hứa, sẽ cùng Ma Thánh tới giết hắn. Vậy thì không thể thu dọn cục diện rồi.
Chung Nhạc ra khời Trấn Phong Đường, sau lưng xuất hiện đôi cánh Kim Ô, biến thành dải cầu vồng hoa lệ bay về hướng Thiên Nhai Lĩnh phía đông Đại Hoang.
Hắn di chuyển một cách từ tốn, nhưng tốc độ cũng rất kinh người. Sau khi tu thành nguyên đan, tốc độ của hắn lại được tăng lên, đi đường bình thường có thể nâng tốc độ lên gần với tốc độ âm thanh, cho dù là di chuyển trong thời gian dài cũng không thấy mệt.
Thiên Nhai Lĩnh nằm ở biên giới phía đông Đông Hoang. Với tốc độ hiện tại hắn cũng phải mất một ngày một đêm đi liên tục không nghỉ mới tới nơi.
Thiên Ma Phi chọn nơi này có lẽ là sợ Tứ Minh Thú trên Kiếm Môn Kim Đỉnh nhìn thấy. Dù sao nàng ta cũng là ma tộc, nếu vào Đại Hoang có lẽ sẽ bị các luyện khí sĩ khác bao vây tấn công.
Tới ngày hôm sau, Thiên Nhai Lĩnh xuất hiện trong tầm mắt, Chung Nhạc giảm tốc độ, nhưng phía trước có kim quang chói lòa, bạch vân lững lờ trôi, kim quang nhảy múa trên tầng mây, giống như kim long bay lượn.
Bên trong biển mây bao la là một ngọn núi hùng vĩ.
Đây chính là Thiên Nhai Lĩnh, cũng là một thắng địa của Đại Hoang. Chỉ là, Đại Hoang là bồn địa, dễ thủ khó công, nhnưg cũng khó ra ngoài. Nhân tộc yếu thế, Thiên Nhai Lĩnh này tuy là thắng địa nhưng cũng không có luyện khí sĩ trấn thủ ở đây.
Chung Nhạc thu đôi cánh Kim Ô sau lưng lại, tiến về phía trước, chân bước lên đám mây, phong thái xuất trần!
Thiên Nhai Lĩnh càng ngày càng gần hơn, đột nhiên trên đỉnh núi bắn ra một cây cột khói đen. Ma khí đậm đặc, vù vù mấy tiếng tới trước ngừoi Chung Nhạc, cột khối đột nhiên biến thành một con ma long đen sì, há mồm cắn về phía Chung Nhạc.
Chung Nhạc búng tay, ma long giống như bị trúng trọng kích, cái đầu rồng khổng lồ như bị một bức tường lớn đè xuống, biến thành một miếng bánh dẹt, tiếp đó là thân người, thân rồng dài ngoằng bị đẩy lùi liên tiếp, nháy mắt thân hình dài mấy trượng đã tan thành mây khói.
Khói mà ma khí biến thành hình giống như ngón tay, một ngón tay thẳng dài tới mấy dặm chỉ về Thiên Nhai Lĩnh.
Với cái đà này, người kia trên Thiên Nhai Lĩnh chắc chắn bị một chỉ này ấn tan nát!
Nhưng lúc này, trên Thiên Nhai Lĩnh một viên nguyên đan bay lên, Chung Nhạc dùng ngón tay biến từ ma khí đập vào viên nguyên đan, liên tục hóa thành khói ma chui vào nguyên đan.
Nguyên đan tỏa ánh sáng màu đỏ quỷ dị, bên trong nguyên đan có một Thiên Ma Phi múa lượn trong đó.
Nguyên đan rơi xuống, đáp xuống giữa hai cánh môi của vị thiếu nữ thánh khiết như băng tuyết kia. Thiếu nữ khẽ hé môi ngậm lấy nguyên đan.
- Chung sư huynh một ngón búng ra khí tượng vạn thiên, tu vi tiến bộ thật kinh người!
Sau lưng Thiên Ma Phi xuất hiện Ngũ Luân, ngưng tụ vòng quanh, thiếu nữ kia nở nụ cười, giống như mùa xuân tới, hoa nở trên trời mây, lập tức xóa bỏ hoàn toàn sự lạnh lẽo băng tuyết trước đó.
Nàng từ xa cười:
- Thiếp thân vốn tưởng mình tu thành nguyên đan là có thể ra oai với ngươi, không ngờ ngươi vẫn hơn một bậc.
- Vu Lan Phiêu Hương Chân Kinh?
Chung Nhạc nhìn hoa trên tầng mây, lộ sự kinh ngạc, hoa tươi bay lượn, lưu động giữa những tầng mây vô cùng mỹ lệ.
Hắn tiến về phía thiếu nữ trên Thiên Nhai Lĩnh thì thấy hoa chuyển động dưới chân hắn. Chung Nhạc đi hai bước thì thấy Thiên Ma Phi còn cách mình vài dặm không hề gần lại chút nào.
Hình dạng của những bông hoa kia cổ quáo, nhụy hoa như những ngón tay, khi hắn bước đi, nhụy hoa lay động như muốn bắt lấy hắn.
Chung Nhạc nheo mắt nhìn, thấy những cánh hoa tươi tắn kia vẫn là hoa tươi, rõ ràng là các oan hồn, những gương mặt biến dạng, thân hình méo mó đang thò tay tóm về phía hắn.
Biển mây kia giống như một bồn hoa khổng lồ, chôn hắn giữa những bông hoa này làm phân bốn.
- Thiên Ma Phi, ngươi lại nghịch ngợm rồi!
Chung Nhạc cười ha hả, tiếng cười vang vọng như tiếng trống, hoa trong mây vỡ vụn, biển mây đột nhiên tan biến, biến thành mưa lớn đổ xuống.
Hắn bước chân ra, tới Thiên Nhai Lĩnh, đối diện với Thiên Ma Phi, hai gương mặt gần như chạm vào nhau.
Thiên Ma Phi giật mình thối lui, mặt hơi đỏ lên.
Chung Nhạc nhàn nhãn nói:
- Ái phi, lần trước trong tiểu hư không ngươi bị ta đánh chết, lẽ nào còn chưa chịu khổ đủ sao? Giờ tu thành nguyên đan lại muốn gây rối hay sao?
Thiên Ma Phi trợn mắt, rất ra dáng nữ tính, ngọt ngào nói
- Nếu ngươi giúp thiếp thân giết trượng phu của ta thì thiếp thân làm ái phi của ngươi cũng có sao? Chung đại đang ia, ngươi một thân nam tử khí khái, tốt hơn nhiều so với trượng phu chết toi kia của thiếp thân!
Chung Nhạc dở khóc dở cười, hắn nói câu ái phi chỉ là trêu chọc, giả vờ làm lưu manh, không ngờ nữ ma đầu này lại còn lưu manh hơn, trêu ngược lại hắn.
Nhưng Thiên Ma Phi nói gì mà giết Ma Thánh xong làm phi tử của hắn thì Chung Nhạc vạn lần không tin. Ma nữ này giết được Ma Thánh thì đương nhiên có thể giết hắn.
*****
Ma nữ vô cùng giảo hoạt, trong tiểu hư không chưa thi triển hết sức, thà bị hắn đánh chết cũng không để lộ thực lực, có thể thấy nàng ta rất có dã tâm.
Thiên Ma Phi chính là con ngựa cái không muốn bị lắp yên cương, khó lòng thuần phục, muốn cưỡi lên người nàng ta, phải cẩn thận bị nàng ta hất xuống giẫm chết.
Chung Nhạc cười:
- Ái phi, nàng có chút hơi vội vàng rồi. Với thực lực của ta hiện giờ lẽ nào lại là đối thủ của Ma Thánh? Ma Thánh là lão tổ của ma tộc, cho dù đã chết thì linh của hắn ta vẫn không thể giải quyết được. Chi bằng nàng hãy đợi thêm vài năm nữa, khi ta thành thần rồi sẽ có thể giết được Ma Thánh!
Thiên Ma Phi thở dài, u oán nói:
- Một thời gian trước ta đã nhận được tin, tên trượng phu chết toi đó đã hồi sinh rồi...
- Cái gì?
Chung Nhạc giật mình, Ma Thánh hồi sinh rồi?
- Hắn hồi sinh rồi, ma tộc ta có một vị thiếu niên thiên tư cường hãn, tên là Diêm La Ma, rất nổi bật, cũng như ngươi vậy, bị hắn cướp xác rồi.
Thiên Ma Phi thở dài:
- Ta vốn tưởng phải vài năm nữa hắn mới hồi sinh, các lão quái vật khác trong ma tộc cũng nghĩ vậy. Ai ngờ hắn đúng là giảo hoạt, không cẩn thận chút là hắn đoạt xác của Diêm La Ma. Các lão quái vật ma tộc ta cũng không muốn để hắn hồi sinh, chuẩn bị phá hoại đại kế hồi sinh của hắn nhưng hắn đã nhanh trước một bước. Ta không còn cách nào đành phải tìm ngươi. Nếu hắn biết gian tình giữa ta và ngươi thì chắc chắn hắn sẽ đánh chết ngươi đấy...
Thiếu nữ kia vẻ đáng thương nhìn Chung Nhạc, kiểu như gian tình giữa hai ta bị bắt ngay tại giường vậy.
Chung Nhạc nhìn coi như không thấy, lắc đầu nói:
- Nếu Ma Thánh hồi sinh thì càng không thể bây giờ đi giết hứn. Với thực lực của ta chỉ e vẫn không phải đối thủ của hắn, vẫn nên đợi vài năm nữa...
- Không thể đợi nữa! Nếu hắn không hồi sinh, vẫn không thể giết hắn, dù sao ma tộc ta vạn dân tế tự là hắn có thể hồi phục trạng thái đỉnh phong, không thể hạ thủ. Còn hắn hồi sinh thì đã cho chúng ta cơ hội giết hắn!
Thiên Ma Phi xóa bỏ ngay hình tượng tiểu nữ nhi vừa rồi, quyết đoán nói:
- Hắn đoạt xác của Diêm La Ma, có nhục thân của Diêm La Ma, tu vi thực lực vẫn là của Diêm La Ma, chúng ta có thể giết hắn!
Chung Nhạc lắc đầu:
- Cho dù hắn hồi sinh cũng có lê dân tế tự liên tục, muốn giết hắn thật rất khó.
- Ngươi có cách giết hắn đúng không?
Thiên Ma Phi cười khanh khách:
- Ngươi đã giết Thiên Tượng Lão Mẫu đúng không? Thiên Tượng Lão Mẫu cũng là ma thần, ngươi giết được Thiên Tượng Lão Mẫu thì cũng giết được Ma Thánh!
Chung Nhạc sắc mặt biến đổi:
- Sao ngươi biết Thiên Tượng Lão Mẫu chết trong tay ta?
- Tin tức của Phong Vô Kỵ đã truyền tới ma tộc ta rồi, nói Thiên Tượng Lão Mẫu là bị ngươi giết.
Giọng nói của Thiên Ma Phi dịu lại, người cũng mềm đi, tiến lại treo lên người Chung Nhạc:
- Chỉ cần ngươi giết Ma Thánh thì người ta là của ngươi rồi. Thần Hoàng năm đó, có ai là không lấy nữ tử ma tộc, chính là vì Thần Hoàng cũng biết nữ tử ma tộc ta có rất nhiều mùi vị mà...
Chung Nhạc vẻ mặt không hề thay đổi, đột nhiên nói:
- Ta cần phải biết công pháp của Ma Thánh và Diêm La Ma.
Thiên Ma Phi nhíu mày:
- Công pháp của Diêm La Ma ta không biết, của Ma Thánh thì ta biết một chút. Công pháp của hắn rất đa dạng, ma tộc ta có tất cả tám bộ, tám bộ thánh tộc, có "bát đại ma công" đều được lĩnh ngộ từ công pháp của hắn. Mỗi môn công pháp đều có thể tu thành ma thần! Ma công của hắn ta không biết nhiều, chỉ biết công pháp phiến diện. Cho dù truyền thụ cho ngươi, hai ta không cùng tộc, ngươi không thể tu luyện được.
Chung Nhạc cười:
- Có tu luyện được hay không là chuyện của ta, ngươi truyền công pháp của hắn cho ta là được!
Thiên Ma Phi nhìn hắn không chớp mắt, nói từng chữ:
- Ta truyền cho ngươi, ngươi giúp ta giết hắn?
Chung Nhạc gật đầu.
Thiên Ma Phi sắc mặt sáng tối bất định, nghiến răng nói:
- Được! Giờ chúng ta xuất phát, tới Bát Hoang, trên đường ta sẽ truyền công pháp của Ma Thánh mà ta biết cho ngươi.
- Bát Hoang?
Chung Nhạc ngạc nhiên.
Thiên Ma Phi giải thích:
- Tám bộ thánh tộc ở Hải Ngoại chúng ta, những nơi sinh sống được chia làm Bát Hoang, mỗi một thánh tộc chiếm cứ một nơi. Công pháp của Ma Thánh được gọi là Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh. Mỗi thánh tộc có được một phần, nghe nói tám bộ thấnh tộc tập hợp công pháp lại chính là Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh hoàn chỉnh. Chỉ là, chưa từng có ai thành công.
Nàng ta tế ra một con thuyền, hai người lên thuyền đi về Đông Hoang.
← Ch. 0316 | Ch. 0318 → |