← Ch.0328 | Ch.0330 → |
Tục ngữ nói song quyền khó địch bốn tay, Trưởng lão Đồ Cách Nhĩ chính là A Tu La Tộc, bản thân vốn có bốn cánh tay, bốn cái nắm đấm. Nhưng hắn bị Chung Nhạc chính diện quấn lấy, khiến cho hắn không thể thoát thân. Bất Tử Chi Thân của Chung Nhạc cũng đã có chút thành tựu, cơ hồ không thua kém gì Tông sư Võ đạo. Một khi bị Chung Nhạc tiếp cận, thần thông liền tương đương với bị phế sạch.
Chung Nhạc lại giấu kim kiếm bằng vũ trong Kim Ô Ma Dực, bổ về phía đỉnh đầu hắn, khiến cho Nguyên đan, Nguyên thần hắn cũng không thể xuất khiếu. Lại thêm hai người Thiên Ma Phi và Cát Tường Phi cũng là cường giả Đan Nguyên Cảnh, bốn phía lại có hai mươi mấy nàng Quý nữ đồng dạng là Đan Nguyên Cảnh. Trận hành hung này, hắn cơ hồ là không có khả năng hoàn thủ.
Thời điểm Đồ Cương chạy tới, vị lão giả Đồ Cách Nhĩ này đã thẳng tắp ngã xuống đáy hố, hơn mười kiện Hồn binh từ sau lưng đâm xuyên tới, xuyên suốt lồng ngực, phá hư cơ năng thân thể hắn. Hồn binh của Ma Tộc đều mười phần quỷ dị khó lường, không chỉ nhằm vào nhục thân, hơn nữa còn nhằm vào huyết mạch, pháp lực, Nguyên thần, tinh thần lực... Trong đám Hồn binh do Thiên Ma Phi, Cát Tường Phi và đám Quý nữ kia tu luyện cũng không thiếu những Hồn binh quỷ dị khó lường, sau khi chui vào trong cơ thể hắn liền trắng trợn phá hư, khiến cho thương tổn của hắn càng thêm khó có thể áp chế.
Thời điểm Đồ Cương nhìn xuống, chỉ thấy lão giả này chỉ còn treo một hơi lay lắt. Nhìn thấy Đồ Cương đã tới, hai mắt lão giả này khẽ lật ngược, trực tiếp ngất đi, cũng không biết là do xấu hổ hay là phẫn nộ mà ngất.
- Công tử, có cần xử lý luôn Đồ Cương hay không?
Một nàng Quý nữ hưng phấn tới mức khuôn mặt ửng hồng, cười khanh khách hỏi.
Đồ Cương nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn. Thực lực của hắn không chênh lệch bao nhiêu so với Đồ Cách Nhĩ, mặc dù trẻ tuổi hơn Đồ Cách Nhĩ rất nhiều, khí huyết cũng tràn đầy hơn. Nhưng Chung Nhạc suất lĩnh chư nữ có thể quần ẩu Đồ Cách Nhĩ tới mức không biết sống chết, tự nhiên cũng có thể đánh hắn tới không biết sống chết.
Chư nữ còn lại cũng vô cùng hưng phấn, rục rịch xuất động. Các nàng vẫn là lần đầu tiên được đánh một vị danh túc Pháp Thiên Cảnh thống khoái như vậy, chiến thắng oanh liệt như vậy, quả nhiên là vạn phần hưng phấn.
Chung Nhạc ho khan một tiếng, miệng cười lòng không cười nói:
- Đồ Cương sư huynh tới thật đúng lúc a! Không sớm không muộn! Nếu ngươi tới sớm một chút, chúng ta còn không kịp đánh Trưởng lão Đồ Cách Nhĩ thành như vậy. Nếu tới trễ một chút, sẽ đánh chết hắn luôn rồi. Đồ Cương sư huynh, ngươi nhất định là có thù oán với hắn có phải không?
Đồ Cương vội vàng cười bồi nói:
- Công tử nói đùa rồi! Ta chỉ là nghe nói Đồ Cách Nhĩ muốn đi tìm ngươi xúi quẩy, bởi vậy hấp tấp chạy tới khuyên bảo. Không ngờ vẫn là đã tới trễ một bước!
Hắn đã sớm nghĩ tốt lý do giải thích, chỉ là lúc này nói ra lý do giải thích đã chuẩn bị tốt kia cuối cùng cũng có một cỗ vị đạo không nói nên lời. Vừa rồi là vẻ mặt tươi cười, bây giờ vẫn còn là vẻ mặt tươi cười, chỉ bất quá nụ cười chỉ là treo ở trên mặt mà thôi.
Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Hẳn là đã tới sớm một bước mới đúng! Bất quá, nếu sư huynh đã tới, ta cũng không tiện giết chết hắn trước mặt ngươi. Dù sao ta và ngươi cũng có giao tình, vẫn là nên bán cho sư huynh một cái mặt mũi, có phải không?
Trên trán Đồ Cương toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cười khan nói:
- A Tu La Thánh Tộc ta tuyệt đối không có ý đối địch với công tử, còn xin công tử bán cho ta một chút mặt mũi...
Nụ cười trên mặt hắn cứng ngắc, cười tới cực kỳ gian khổ. Vốn dĩ hắn là tới ân uy kết hợp, không ngờ lúc này lại bị Chung Nhạc thi triển ân uy kết hợp như vậy.
Thiên Ma Phi cười lạnh, nói:
- Trưởng lão Đồ Cương ngoài miệng nói là muốn liên minh với công tử nhà ta, xoay lưng lại liền phái Trưởng lão Đồ Cách Nhĩ chạy tới truy sát, muốn lấy tính mạng một nhà chúng ta! A Tu La Thánh Tộc nói chuyện lật lọng như vậy, không khỏi quá vô liêm sỉ rồi a! May mà công tử nhà ta lợi hại, không bị Đồ Cách Nhĩ đắc thủ. Bất quá, cứ như vậy thả hắn ra, Trưởng lão Đồ Cương hẳn là cũng không yên tâm a?
Đồ Cương nhất thời đau đầu, lúng ta lúng túng nói:
- Ý Ma Phi nương nương muốn nói là...
Thiên Ma Phi cười nói:
- Đồ Cách Nhĩ tới đây truy sát chúng ta, ngược lại bị chúng ta đánh trọng thương bắt giữ, hiện tại hắn là tù binh của chúng ta. Công tử cấp cho ngươi một cái mặt mũi, không đòi tính mạng của hắn, cũng không lại truy cứu việc này nữa. Bất quá, Trưởng lão Đồ Cương ít nhất cũng phải lấy ra một chút tiền chuộc, mới có thể chuộc hắn về được a!
Trên mặt Đồ Cương lộ ra thần sắc khó xử, nói:
- Không biết tiền chuộc này...
Chung Nhạc âm thầm giơ ngón tay cái về phía nữ Ma đầu, trong lòng cực kỳ hài lòng. Thiên Ma Phi cười tủm tỉm, nói:
- Công tử rộng lượng, không tính toán với hắn, nhưng hết thảy bảo vật trong Nguyên thần hắn đều sẽ thuộc về công tử! Cái này cũng không tính là quá phận chứ?
Khóe mắt Đồ Cương nhảy loạn, hít vào một hơi thật dài, gật đầu nói:
- Không quá phận! Bất quá, Hồn binh của Trưởng lão Đồ Cách Nhĩ chính là bảo vật do hắn tập hợp tâm huyết cả đời luyện thành...
Thiên Ma Phi quả quyết nói:
- Toàn bộ đều phải thuộc về công tử! Nếu Trưởng lão Đồ Cương không đáp ứng, vậy thì mang một cỗ thi thể trở về vậy!
Đồ Cương nhất thời bất đắc dĩ, chỉ đành đáp ứng. Hắn đích thân lôi thân thể Đồ Cách Nhĩ từ trong hố sâu đi ra, thở dài một tiếng, sưu tầm Bí cảnh Nguyên thần của Đồ Cách Nhĩ, lấy toàn bộ bảo vật trong năm Bí cảnh Nguyên thần ra, trong lòng thầm nghĩ:
- Sư huynh, xin lỗi rồi! Muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi bản lĩnh không tốt. Thánh Tộc trưởng phái ngươi tới là để ra oai, ta tới thi ân. Nào ngờ ngươi thật sự không chút bản lãnh như vậy. Vì cứu tính mạng của ngươi, ta cũng chỉ có thể giao hết thảy bảo bối trên người ngươi cho Ma La công tử rồi...
Bảo vật của Đồ Cách Nhĩ thật sự không ít, nhìn tới mức ánh mắt chư nữ tỏa sáng. Trong số này, Hồn binh to to nhỏ nhỏ cũng có tới sáu bảy kiện, hơn nữa đều là không tầm thường. Khiến cho người khác chú ý nhất chính là một ngụm lớn cốt chuy, chuy đầu là chín cái hình tam giác đầu khô lâu, mà phần thân chùy lại là do một bộ xương rắn tạo thành.
*****
Chung Nhạc cầm thanh cự chùy này lên, dùng pháp lực thôi động. Chỉ nghe hô lớn một tiếng, cự chùy nhất thời bành trướng, chín cái đầu chùy biến lớn như núi. Hắn tiếp tục quán chú pháp lực, chỉ thấy chín cái đầu chùy đột nhiên hóa thành chín con Ma Giao, ở giữa không trung không ngừng du động, toàn thân lan tỏa Ma hỏa hừng hực. Phần thân chùy biến thành một thân rắn thật lớn, cái đuôi bị hắn nắm trong tay. Chung Nhạc thu hồi pháp lực, chín con Ma Giao lại hóa thành một thanh đại chùy, trọng lượng nặng vô cùng, lúc huy vũ lên lực lượng cực kỳ đáng sợ.
- Cửu Dương Giao Ma Chuy?
Thiên Ma Phi và Cát Tường Phi đều vô cùng kinh hãi. Cát Tường Phi thất thanh nói:
- Thanh chùy này không phải là Hồn binh do Đồ Cách Nhĩ luyện thành a? Ta từng nghe nói qua, thanh Cửu Dương Giao Ma Chuy này là Hồn binh do Cự bá Giao Ma Vương trăm năm trước đã dùng xương cốt của chính mình luyện thành. Sau khi Giao Ma Vương chết, kiện Hồn binh này không biết tung tích. Sao lại rơi vào trong tay Trưởng lão Đồ Cách Nhĩ rồi?
Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng. Kiện Cửu Dương Giao Ma Chuy này hẳn là Hồn binh dành riêng cho Cự bá. May mà vừa rồi Đồ Cách Nhĩ không thể tế khởi Hồn binh, bằng không, chỉ cần hắn tế khởi kiện Hồn binh này, cho dù cuối cùng có thể bắt lấy hắn, đoán chừng chư nữ cũng phải chết sạch sẽ, hơn nữa Chung Nhạc cũng nhất định bại lộ ra kim kiếm bằng vũ. Cũng may Đồ Cách Nhĩ từ đầu đã khinh xuất, bị Chung Nhạc chiếm hết tiên cơ, khiến cho hắn không thể tế xuất Nguyên thần, cũng không cách nào tế xuất Hồn binh.
Những Hồn binh khác mặc dù cũng là bảo vật Pháp Thiên Cảnh, nhưng cũng không trân quý bằng thanh Cửu Dương Giao Ma Chuy này. Ngoại trừ bảy kiện Hồn binh, còn có một quyển trận đồ. Chung Nhạc mở trận đồ ra, sắc mặt lại ngưng trọng một phần. Trận đồ này là một tòa Tế đàn, trên Tế đàn có đồ án bảy Ma Thần. Hẳn là Đồ Cách Nhĩ cũng không tu luyện Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh, cho nên dùng quyển trận đồ này thay thế. Chỉ cần tế khởi trận đồ, bảy Ma Thần và Tế đàn sẽ từ trong trận đồ xuất hiện, tiến hành tế tự, khiến cho pháp lực hắn đề thăng lên gấp bội.
- Cường giả Pháp Thiên Cảnh, thật sự không thể khinh thường!
Hắn lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía những bảo vật khác. Đại đa số đều là Linh dược, Linh đan do Ma Tộc luyện chế. Có một số Linh đan còn lan tỏa hắc khí, mơ hồ có thể nhìn thấy trong đan dược có khuôn mặt oan hồn vặn vẹo, hẳn là dùng sinh linh luyện chế thành đan, trong đó cũng không thiếu oan hồn Nhân Tộc. Ngoài ra chính là rất nhiều tài liệu. Đa số tài liệu Chung Nhạc ngay cả nhìn thấy cũng chưa từng thấy qua, thượng vàng hạ cám trộn lẫn cùng một chỗ.
Đột nhiên, thanh âm Tân Hỏa chợt truyền tới:
- Hửm? Không ngờ lại có một con Ma Thần Khế Ngẫu? Không ngờ tiểu tử này thậm chí ngay cả loại vật này cũng có thể móc tới...
- Ma Thần Khế Ngẫu?
Chung Nhạc khẽ ngẩn ra. Hắn nhìn thấy trong rất nhiều tài liệu quả thật có một con Ma Ngẫu. Con Ma Ngẫu này là pho tượng gỗ, điêu khắc hình dạng một tôn Ma Thần đang ngồi xếp bằng, trên người mọc ra ba đầu sáu tay. Trong ba khuôn mặt có hai cái nhếch miệng cười lớn, cái miệng màu đỏ tươi mở lớn tới hai bên mang tai, trong miệng đầy răng nhọn trắng tinh giao thoa. Khiến cho người ta không thoải mái nhất chính là cặp mắt của hắn, tựa hồ từ bất luận góc độ nào nhìn đều đang nhìn chằm chằm vào ngươi vậy. Mà khuôn mặt thứ ba lại phi thường nghiêm túc, cặp mắt nhắm lại, cái miệng cũng không dọa người như vậy.
- Ma Thần Khế Ngẫu là vật gì?
Chung Nhạc lật qua lật lại quan sát mấy lần, cũng không cảm ứng được văn lộ Đồ đằng trong đó, cũng không cảm ứng được chút năng lượng ba động nào, trong lòng không khỏi nghi hoặc không thôi.
Tân Hỏa chỉ điểm cho hắn, nói:
- Loại vật này rất hiếm có, là bảo vật đám Ma Thần Linh trong Hư Không Giới dùng để hạ phàm! Các Thần Linh, Ma Linh có thể tiến vào Hư Không Giới đều là tồn tại cực kỳ mạnh mẽ. Loại tồn tại này muốn hạ phàm, ít nhất phải mượn Tế đàn cùng với đại điển tế tự thật lớn mới được. Trong lúc tùy tiện, căn bản là khó có thể tụ tập tế tự đại quy mô như vậy. Ngươi chỉ cần xem lần Tổ Long Tế cực kỳ long trọng do Long Tộc cử hành lúc trước ngươi từng tham gia kia, cũng không thể khiến cho Tổ Long hạ phàm hoàn toàn, liền biết rõ độ khó trong đó rồi. Mà Ma Thần có thể lưu lại Ma Thần Khế Ngẫu, khi còn sống đều là tồn tại khó lường. Lúc còn sống bọn chúng đã luyện chế ra một số Ma Thần Khế Ngẫu, tiến hành ký kết khế ước, có thể mượn Ma Thần Khế Ngẫu hạ phàm. Kẻ nào đạt được Ma Thần Khế Ngẫu, sẽ có thể dùng nó ước nguyện, khiến cho Linh của Ma Thần hoàn thành một nguyện vọng của chính mình!
Chung Nhạc mừng rỡ như điên, nói:
- Trên thế gian còn có loại bảo vật này? Triệu hoán Ma Thần không cần tế tự sao?
Tân Hỏa tiếp tục nói:
- Tự nhiên cũng cần! Cần phải dùng hồn phách của chính mình để tế tự. Một con Ma Thần Khế Ngẫu có thể sử dụng ba lần. Hai lần đầu sử dụng cũng không có trở ngại gì, duy chỉ có lần sử dụng thứ ba, sau khi Linh của Ma Thần hoàn thành nguyện vọng của ngươi, hắn sẽ ăn tươi Hồn của ngươi. Ngươi nhìn xem, đã có một khuôn mặt nhắm mắt lại, nói rõ con Ma Thần Khế Ngẫu này đã bị người khác dùng qua một lần. Thứ này quá hiếm có rồi, đoán chừng tên A Tu La Tộc này cũng không nhận biết vật này, bằng không hắn nhất định sẽ dùng luôn lần thứ hai!
Chung Nhạc không khỏi rùng mình một cái, trong lòng thầm nghĩ:
- Ước nguyện ba lần, liền bị ăn tươi hồn phách? Không biết dùng Ma Thần Khế Ngẫu ước nguyện, Ma Thần hạ phàm sẽ cường đại đến thế nào? Con Ma Thần Khế Ngẫu này đồng dạng với Phong Ấn Thần Văn mà ta đạt được từ chỗ của hóa thân Bồ lão của Phong Vô Kỵ, đều là đồ vật chỉ có thể dùng một lần, ngàn vạn lần không thể dùng lần thứ hai!
Trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn còn có một tấm Phong Ấn Thần Văn, là rơi xuống từ trên phong ấn Cửu Trụ Ngao Long Tráo trong Bí cảnh Nguyên thần của Bồ lão tiên sinh lúc trước. Hiện tại, bảo vật trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn cũng không ít, còn có Hạo Nguyệt Kính của Hiếu Viên, cộng thêm con Ma Thần Khế Ngẫu này, sợ rằng thân gia của hắn so với một vị Cự bá cũng không thua kém bao nhiêu.
Chung Nhạc thu hồi Ma Thần Khế Ngẫu và Cửu Dương Giao Ma Chuy, quyển Thất Ma Thần Trận Đồ kia thì giao cho Thiên Ma Phi. Sáu kiện Hồn binh còn lại và rất nhiều tài liệu Linh đan khác thì để cho chư nữ còn lại chia cắt.
- Nếu như lại đánh bại Đồ Cương, cướp đoạt một phen, nói không chừng lại có thể thu hoạch không ít thứ tốt...
Chung Nhạc nhìn về phía Đồ Cương, trong lòng thầm nghĩ. Đồ Cương vội vàng cười bồi, nói:
- Công tử, hiện tại chúng ta đã có thể trở về rồi chứ?
Chung Nhạc vứt bỏ ý niệm này trong lòng, để chư nữ thu hồi đám Hồn binh cắm trên người Đồ Cách Nhĩ. Chỉ thấy các nơi trên toàn thân vị Trưởng lão này không ngừng tuôn máu rào rào. Cuối cùng, hắn nhàn nhạt nói:
- Xin sư huynh cứ tự nhiên!
Đồ Cương thở phào nhẹ nhõm một tiếng, nâng Đồ Cách Nhĩ lên, bôi một tầng Linh cao, trấn áp thương thế của hắn, sau đó lập tức bay về phía A Tu La Thánh Thành. Đợi bay được nửa đường, Đồ Cách Nhĩ tỉnh lại, nhìn thấy một thân bảo bối của chính mình đều bị cướp đoạt sạch sẽ, không khỏi nổi trận lôi đình, liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi.
Đồ Cương an ủi:
- Sư huynh, đám bảo bối kia mà đều là vật ngoài thân, cần gì phải quan tâm như vậy? Hơn nữa, ta vẫn giữ lại cho ngươi một chút bảo bối. Quần áo trên người ngươi đều là Hồn binh không tệ, ta lưu lại một chút tâm nhãn, không để cho Ma La công tử lột sạch toàn thân ngươi. Tiểu tử này dù sao cũng còn non một chút, không nhìn ra quần áo của ngươi cũng là bảo bối...
- Thu thập bảo tồn suốt nửa đời ta a!
Đồ Cách Nhĩ lại phun ra một ngụm máu già, một lần nữa ngất đi. Đồ Cương không khỏi lắc đầu, đối với việc hắn bị chọc tức hôn mê có chút không hiểu nổi:
- Đều là vật ngoài thân, cần gì phải nhung nhớ như thế?
← Ch. 0328 | Ch. 0330 → |