Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0354

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0354: Lời nguyền
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Cự nhân kia nhả ra sáu chữ "Đạo", mỗi âm phát ra lại khác nhau, giống như ý nghĩa của mỗi chữ đều không giống nhau, dường như ẩn chứa một đạo lý vô biên.

Đầu Chung Nhạc uỳnh một tiếng, sáu loại đạo âm lao va đập trong dầu hắn, âm thanh càng ngày càng lớn.

Ngân hà quanh người cự nhân kia đang chấn động, tinh hà xoay chuyển, sáu đạo tinh hệ chính là "Lục Đạo Giới", cả Lục Đạo Giới chính là sáu vòng luân hồi hoàn chỉnh!

Chung Nhạc nghe sáu chữ "Đạo" rồi nhìn về sáu vòng luân hồi, lập tức có kiến giải khác trước. Giờ hắn nhìn tinh hệ không phải tinh hệ nữa mà là một cỗ máy vô cùng tinh xảo. Trong những tinh hệ khổng lồ này là vô số sinh linh đang sinh ra và chết đi.

Trong Lục Đạo Giới, tinh cầu nhiều không kể xiết, hàng trăm vạn, nghìn vạn tinh cầu đều có sinh mạng, có vô vàn chủng tộc kỳ quái và không chỉ có vạn tộc.

Hồn phách của vô số sinh mạng di chuyển qua lại trong sáu tinh hệ, đầu thai chuyển thế, luân hồi hết lần này đến lần khác.

Chung Nhạc còn thấy vô kể thần và ma, sống trong sáu lòng bàn tay của cự nhân kia. Trong bàn tayc ủa cự nhân có những tòa kiến trúc khổng lồ, hùng vĩ, nguy nga hoành tráng, giống như thần đình vậy.

Thần ma trong sáu tòa thần đình này chăm sóc cho lục đạo, nắm giữ luân hồi, sắp xếp các sinh linh sinh sôi ở các thế giới.

Sáu vòng luân hồi thực sự rất lớn, thần ma sống trong thiên cung cũng nhiều không đếm xuể, trong sáu tòa thần đình, trên trán của cự nhân, tường vân bao phủ, kim quang chói lòa. Đó là thiên cung, Thiên Đế thống trị Lục Đạo Giới sống tại đó, thống soái chư thần.

Đây là tình hình của Lục Đạo Giới đầu tiên đã trở thành phế tích trong ba nghìn Lục Đạo Giới.

- Không đúng, không đúng, ta thấy ở chỗ Đế Phi, sáu đạo luân hồi của Lục Đạo Giới đầu tiên đã bị hủy, chỉ còn lại ngũ luân, không thể luân hồi. Lục Đạo Giới ở đây sao lại vẫn bình an vô sự?

Chung Nhạc lẩm bẩm:

- Đây chắc chắn là Lục Đạo Giới đầu tiên, vì vừa rồi ta thấy ta bay ra khỏi tổ tinh. Tổ tinh ở Lục Đạo Giới đầu tiên. Lục Đạo Giới có tổ tinh bị hủy diệt thì cảnh tượng giờ ta thấy là việc xảy ra từ bao giờ?

Hắn đột nhiên rùng mình:

- Giờ là lúc nào? Ta đang ở năm nào?

Hắn mơ hồ không hiểu gì, Lục Dạo Giới còn chưa bị hủy, vậy giờ là lúc nào?

- Tân Hỏa, Tân Hỏa!

Ngọn lửa nhỏ không có bất cứ hồi đáp gì, Chung Nhạc sững người, Tân Hỏa không có bên cạnh hắn, cảm ứng với ngọn lửa nhỏ đó cũng không còn nữa.

Hắn bất giác hoảng loạn:

- Giờ là... mười vạn năm trước!

Lục Đạo Giới đầu tiên bị hủy diệt vào mười vạn năm trước, thời đại của Luân Hồi Đại Thánh Đế!

Giờ có lẽ hắn đang ở thời đại Luân Hồi Đại Thánh Đế thống trị Lục Đạo Giới đầu tiên!

- Không đúng, mọi thứ đều là giả, là một loại ảo giác!

Hắn nghĩ tới đây bỗng nghe thấy tiếng nhạc ai oán vọng tới. Trong thiên cung trên đỉnh đầu cự nhân, Luân Hồi Đại Thánh Đế băng hà, tân đế thống trị Lục Đạo Giới vẫn chưa tới.

Lúc này, một bàn tay tà ác từ trong hư không thò vào thiên cung. Vô số thần ma chết thảm, còn những thần ma khác thoát được kiếp nạn này thì nhục thân đột nhiên thối rữa, nguyên thần tan rã. Cả thiên cung và sáu tòa thần đình như bị nguyền rủa. Vô số thần ma già đi trong nháy mắt, hóa thành những bộ xương khô, rồi đến xương cũng tan thành tro bụi!

Chung Nhạc sững người nhìn cảnh tượng đó, thấy một hân ảnh khủng bố đáp xuống, trán của cự nhân ở chính giữa Lục Đạo Giới đột nhiên vỡ ra. Một người cực kỳ khủng khiếp đi ra, đi tới đâu Lục Đạo Giới sụp đổ tới đó, luân hồi bất phục!

Một dòng ngân hà tinh hệ khổng lồ nổ tung vô số vì sao, toàn bộ sinh linh trong cả tinh hệ đều bị kẻ kia tế sống trong một trận huyết mạch đại chú!

- Ta nguyền rủa...

Âm thanh đầy ma tính kia vang lên, nguyền rủa Phục Hy thần tộc, đời đời kiếp kiếp bị phong ấn huyết mạch, không thể giải ấn. Lời nguyền sẽ bị di truyền cùng với huyết mạch, trời đất hủy diệt cũng không thể giải trừ phong ấn!

Giọng nói này vang vọng, lời nguyền khủng khiếp biến thành phong ấn, phong ấn toàn bộ tộc nhân của Phục Hy thần tộc.

- Nếu giải phong ấn, hồn phách thấy ta!

Tiếng của kẻ đó vừa dứt, lục đạo biến mất, luân hồi bất phục, chri còn lại sáu vòng luân hồi tan nát, cự nhân đã chết, thiên cung, cung đình trống rỗng.

Toàn thân Chung Nhạc lạnh toát, đột nhiên rùng mình:

- Nếu giải phong ấn, hồn phách thấy ta? Câu này có ý gì?

Chung Nhạc trán toát mồ hôi lạnh, hét lớn:

- Ảo giác, tất cả chỉ là ảo giác! Tỉnh lại, mau tỉnh lại!

Hư không trấn động, một con mắt khổng lồ từ từ xuất hiện trên bầu trời sao, con mắt dựng đứng, đột nhiên vỡ ra, một thân ảnh bước ra đi về phía hắn.

Trán Chung Nhạc đẫm mồ hôi, cảm thấy sự khủng bố vô tận ập tới, muốn hủy hoại tinh thần, ý chí của hắn, phong ấn nguyên thần, huyết mạch cả hắn. Đây có lẽ là một loại xung kích về tinh thần.

Chung Nhạc lại hét lớn, quan tưởng Toại Hoàng.

Phía sau hắn lập tức xuất hiện Thiên Đế Cung trùng trùng điệp điệp, Hỏa Toại Thụ mọc cao sừng sững trước Hỏa Kỷ Cung. Hư ảnh Toại Hoàng tọa trấn Hỏa Kỷ Cung, thân hình nguy nga hùng vĩ, kim quang vạn đạo, thánh hóa phừng phực, đối kháng lại năng lượng khủng bố kia!

- Không kẻ nào có thể thoát khỏi lồng...

Bên tai Chung Nhạc là tiếng nói tà ác đến cực hạn, Hỏa Kỷ Cung đang chói lòa bỗng chốc trở nên le lói, thánh hỏa trên Hỏa Toại Thụ bị dập tắt, nhục thân Toại Hoàng cũng bị khô lại, kim quang tắt dần.

- Tất cả chỉ là ảo giác, là ảo giác trong lời nguyền!

Chung Nhạc cắn chặt răng, mắt mở trừng trừng, nhìn thân ảnh đang ngày một tời gần kia, hắn vẫn tiếp tục quan tưởng Toại Hoàng không cho sức mạnh khủng bố kia tấn công mình!

Thân ảnh kia ngày một tới gần, thân hình lớn dần, nhưng vẫn không thể nhìn rõ được gương mặt hắn. Mặt hắn đen như động tối, không có bất cứ tia sáng nào chiếu tới.

Thân ảnh đó giơ tay lên, bàn tay đen sì, giống như bầu trời đen kịt ập xuống. Chung Nhạc rơi vào bóng tối vô biên, Hỏa Kỷ Cung phía sau hoàn toàn tắt lụi, hư ảnh Toại Hoàng biến mất. Trong bóng tối vô hạn, chỉ còn lại mình hắn đơn độc đứng chờ bàn tay đen kịt kia ập xuống.

- Ngươi nghĩ là ảo giác?

Giọng nói tà ác kia vang lên bên tai khuấy động tinh thần hắn.

*****

Chung Nhạc cảm giác một luồng áp lực vô tận ập tới, tinh thần lực, ý chí, nguyên thần của hắn như bị bóng tối vô tận nuốt chửng sạch sẽ, chìm hẳn vào trong bóng tối!

Hắn cảm nhận được mình bị thứ gì đó nuốt chửng, cơn đau xé tan linh hồn truyền tới, sau khi bị ăn hắt lại trở lại như cũ, rồi lại bị ăn, rồi lại hồi sinh. Cứ tuần hoàn như vậy.

Thời gian trôi dần, hết ngày này tới ngày khác, hết tháng này tới tháng khác, hết năm này tới năm khác, hết trăm năm này lại tới trăm năm khác...

Hắn ở trong bóng tối không biết bao nhiêu năm, không biết bị ăn bao nhiêu lần. Tinh thần, ý chí và nguyên thần của hắn gần như nổ tung, hắn sắp biến thành một thứ đồ chơi của vị này rồi, hủy diệt hắn hết lần này tới lần khác.

Hắn vẫn đang quan tưởng Toại Hoàng, cho dù bị ăn cũng không từ bỏ. Liên tục quan tưởng Toại Hoàng, liên tục bị nuốt chửng, giống như rơi vào vòng tuần hoàn vĩnh viện không được giải thoát vậy.

Đột nhiên trong bóng tối vô tận xuất hiện một tia sáng chiếu lên người Chung Nhạc.

Ánh mắt khô cằn của Chung Nhạc sáng dần lại, nhìn theo tia sáng thì thấy một chiếc đèn đồng nát bươm xuất hiện trong bóng tối, ánh sáng le lói đẩy lùi bóng tối xung quanh.

Ánh sáng trong bóng tối dìu dịu.

- Tân Hỏa...

Chung Nhạc cố gắng lê người đi về phía ánh sáng. Phía sau hắn, sức mạnh khủng bố tấn công, bóng tối cuộn trào, giống như trong đó có vô số ma quái ẩn mình, nhưng bóng tối không thể xâm nhập vào được ánh đèn.

Một bàn tay màu đen khổng lồ xuất hiện phía sau tóm về phía hắn.

Rẹt...

Bàn tay đó bốc khói, vội vàng rụt về.

Chung Nhạc loạng choạng tiến về phía cây đèn đồng, tốc độ ngày một nhanh hơn. Trong bóng tối phía sau hắn, đột nhiên một con mắt khổng lồ sáng trưng lên nhìn cây đèn đồng.

- Trụ hồn chi đăng, truyền thừa chi hỏa!

Con mắt dựng đứng yêu dị kia cứ chậm rãi nhắm ại, biến mất, bóng tối lui đi.

- Đến khi ngươi phá giải được tầng phong ấn thứ hai thì ngươi sẽ không thể thoát được đâu...

Chung Nhạc sải bước về phía cây đèn đồng, đưa tay ra cầm lấy nó.

- Tân Hỏa!

Chung Nhạc mở mắt nhìn quanh, thấy mấy người Thiên Ma Phi, Cát Tường Phi bị con thuyền vỡ tung đẩy đi. Các mảnh vỡ con thuyền vẫn đang bắn ra bốn phía, các ma nữ kia vẫn chưa lấy lại được thăng bằng.

Các vị ma nữ vội vàng lật mình bay lượn lấy lại thăng bằng rồi lao tới. Thánh Nữ Phi quan tâm hỏi:

- Vừa rồi ngươi bị sao vậy? Thật đáng sợ!

Cát Tường Phi gật đầu nói:

- Vừa rồi toàn thân người chảy toàn máu, suýt nữa thì mất mạng rồi. À mà sao ngươi lại hơn bọn ta một luân?

Mọi người thi nhau hỏi han, còn Chung Nhạc thì ánh mắt vẫn mơ màng như hồn không ở đây.

Thiên Ma Phi huơ tay trước mặt hắn, lúc này ánh mắt Chung Nhạc mới có chút tiêu điểm, nhìn bàn tay trắng nõn của nàng, đột nhiên hỏi:

- Bao lâu rồi?

- Cái gì bao lâu rồi?

Thiên Ma Phi vừa tức vừa buồn cười:

- Vừa rồi ngươi tu luyện vô duyên vô cớ làm nổ cả con thuyền của người ta, rồi toàn thân người phun máu, sau đo thì bọn ta tới gần rồi ngươi bắt đầu nói nhảm!

- Lẽ nào ta chết đi sống lại trong bảy trăm năm qua đều là ảo giác?

Chung Nhạc sững người, cúi nhìn bàn tay mình, tay hắn đang cầm cây đèn đồng nát, bên trong le lói một ngọn lửa.

- Nếu là ảo giác thì sao cây đèn này lại trong tay ta?

Chung Nhạc lẩm nhẩm.

- Nó bay ra từ trong nguyên thần bí cảnh của ngươi, rồi ngươi giơ tay bắt lấy. Bọn ta còn tưởng ngươi bị phát điên, chuẩn bị phá hủy hồn binh chứ.

Thiên Ma Phi cười:

- Cây đèn này cũng nát quá rồi, lẽ nào lại là thần binh?

Chung Nhạc định thần, cất đèn đồng vào nguyên thần bí cảnh, nhớ lại những gì trải qua trong bóng tối ban nãy, vẫn còn chút lạnh gáy:

- Cũng may là ảo giác...

Ngọn lửa nhỏ bay ra khỏi ngọn đèn, đáp xuống thức hải của hắn.

- Tân Hỏa, sao ngươi lại ở trên ngọn đèn, lại còn bay ra khỏi nguyên thần bí cảnh của ta?

Chung Nhạc hỏi.

Ngọn lửa nhỏ lười nhác nói:

- Lúc nãy hồn phách trong nguyên thần của ngươi đột nhiên biến mất nên ta muốn tìm xem nó đi đâu.

Chung Nhạc người run lên, vội tế nguyên đan, cảm ứng thọ nguyên của mình. Hắn lập tức thấy thọ nguyên của mình giảm hơn bảy trăm năm, chỉ còn lại hơn ba trăm năm.

- Hồn phách của hắn đã sống ở đâu đó bảy trăm năm rồi!

- Không phải ảo giác, là thật...

Chung Nhạc rùng mình.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1489)