Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0386

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0386: Chung Nhạc tà ác
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Bạch Thương Hải vội vàng hiện ra nguyên hình, hóa thành một con Thần thú Bạch Trạch thân dài mười mấy trượng, cõng Bạch Trấn Bắc và Chung Nhạc lên, bỏ chạy về phía Bắc Hải.

- Sư phụ, ngươi còn sống không?

Bạch Thương Hải vừa chạy vừa kinh hồn táng đảm hỏi.

- Không chết được! Bất quá, nếu bị bọn chúng đuổi kịp, nhất định sẽ chết!

Bạch Trấn Bắc cố gắng nhấc lên một hơi, nói:

- Nếu là một đối một, ta có thể đánh chết tất cả bọn họ. Nhưng hiện tại, ta chỉ có thể khiến cho bọn họ bị trọng thương. Thương thế nhục thân bọn họ rất nhanh sẽ hồi phục lại, một lần nữa giết qua. Mà Sa Kỳ Sơn cũng sắp sửa tỉnh lại rồi. Cũng may Bắc Hải đã không còn xa nữa, chỉ cần chạy tới được Bắc Hoang...

Thanh âm hắn đột nhiên dừng lại, lâm vào hôn mê. Bạch Thương Hải vừa tức vừa giận:

- Long Tộc rốt cuộc đang làm cái gì? Bọn họ truy nã Sa Kỳ Sơn khắp nơi, cuối cùng lại để cho Sa Kỳ Sơn chạy vào Đông Hải sân nhà của bọn họ thổi kèn đánh trống hoành hành không chút cố kỵ! Chung sư đệ, ngươi còn bao lâu nữa mới có thể luyện thành Nguyên đan?

Trên lưng hắn, Chung Nhạc không chút cử động, Nguyên đan Thần Ma Thái Cực vẫn như cũ phiêu phù trong Thái Cực Đồ, các loại văn lộ Đồ đằng không ngừng đan xen, hiển nhiên đã tới giai đoạn cực kỳ quan trọng. Bạch Thương Hải đầu lớn như cái đấu, chỉ có thể liều mạng phi hành về phía Bắc, trong lòng thầm nghĩ:

- Sư phụ nói, chỉ cần chạy tới Bắc Hoang sẽ liền an toàn, ta thấy cũng chưa chắc! Sa Kỳ Sơn cực kỳ hung thần ác sát, biết rõ Long Tộc đang truy nã hắn khắp nơi, hắn còn dám xông vào Đông Hải. Trọng Lê Thần Tộc lại càng là không chút kiêng kỵ. Có hai vị Thiên sư Võ đạo của Trọng Lê Thần Tộc chống lưng, Sa Kỳ Sơn mới có can đảm tiến vào Đông Hải như vậy. Cho dù chúng ta có chạy tới được Bắc Hoang, chỉ sợ đám gia hỏa này cũng dám đuổi giết thẳng vào. Cái đám gia hỏa Long Tộc kia đều là thùng cơm cả sao? Như thế nào cho tới giờ vẫn chưa truy kích đám người Sa Kỳ Sơn?

Trong lòng hắn vừa tức vừa gấp, vừa chạy vừa chửi Long Tộc.

o0o

Lúc này, ở địa phương Sa Kỳ Sơn hôn mê, con Bạch Sa khổng lồ này đột nhiên tỉnh lại, rung rung lắc lắc toàn thân một cái, hóa thành một gã quái nhân thân người mặt cá mập, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy hai vị Thiên sư Võ đạo Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang đang ngồi xếp bằng trên không trung mặt biển, cật lực áp chế Nguyên thần của chính mình.

- Bạch lão đầu này không tầm thường a! Dưới tình huống như vậy, không ngờ còn có thể đánh ba người chúng ta trọng thương, thực lực thật là bất phàm!

Sa Kỳ Sơn ngây ngây ngốc ngốc, khí tức uể oải, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Một lúc sau, hai vị Thiên sư Võ đạo rốt cuộc cũng khống chế được khí huyết bạo loạn trong cơ thể, ổn định lại Nguyên thần. Mỗi người lại phun ra ngụm máu tươi. Đúng lúc này, sắc mặt Sa Kỳ Sơn kịch biến, quát lớn:

- Động tĩnh vừa rồi đã kinh động tới Long Tộc! Hiện tại đang có mấy gã Trưởng lão Long Tộc chạy về phía này, chúng ta đi mau!

Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang lập tức phá không bay đi, sắc mặt âm lãnh:

- Xúi quẩy! Nếu không phải gặp phải tên Bạch Trạch thị biến thái kia, chúng ta cũng không tới mức chật vật như vậy, không ngờ còn phải tránh né Long Tộc. Không ngờ Bạch Trạch thị thật sự đã lục lọi ra nhược điểm của Tông sư Võ đạo Trọng Lê Thần Tộc ta, quá đáng sợ rồi!

Ba vị Cự bá đều thân bị trọng thương, trong lòng đều vô cùng kinh hãi.

- Bạch Trạch thị quả nhiên không tầm thường! Không hỗ là Đại tộc hùng cứ Bắc Hoang! Nội tình tích lũy suốt năm vạn năm này khiến cho thực lực chủng tộc này càng lúc càng mạnh. Cũng may năng lực sinh sôi nảy nở của Bạch Trạch thị khá thấp, nếu năng lực sinh sôi nảy nở của chủng tộc này cao một chút, sợ rằng sẽ không an phận rồi...

o0o

Sau khi ba vị Cự bá rời đi không bao lâu, mặt biển đột nhiên tách ra, mấy vị Trưởng lão Ly thị nhao nhao bay lên mặt biển, đảo mắt nhìn lại bốn phía, lộ ra thần sắc nghi hoặc. Một vị Trưởng lão trầm giọng quát lớn:

- Chương Thiên Lý, đây là máu kẻ nào chảy ra?

Chỉ thấy một con Bát Trảo Đại Chương Ngư nổi lên trên mặt biển, vô số giác hút trên từng cái từng cái xúc tu hút lấy nước biển, xác định mùi vị, sắc mặt không khỏi kịch biến:

- Mùi máu của Sa Kỳ Sơn! Vừa rồi Sa Kỳ Sơn đã ở đây, giao phong với cường giả! Ngoại trừ hắn ra, còn có mùi máu của Trọng Lê Thần Tộc, hẳn là có Trọng Lê Thần Tộc bị thương, xem năng lượng trong huyết dịch này, hẳn là Thiên sư Võ đạo, tổng cộng có hai vị! Ngoại trừ bọn họ ra, còn có một loại mùi máu khác nữa, hẳn là của Bạch Trạch thị! Ừm! Còn có mùi máu của mấy ngàn còn cá mập, có cả mùi máu của Kình Vương!

Sắc mặt mấy vị Trưởng lão Long Tộc trầm xuống, lạnh lẽo nói:

- Sa Kỳ Sơn! Không ngờ hắn lại còn dám xuất hiện ở Đông Hải, thật là không đặt Long Tộc ta vào trong mắt mà! Bất quá, không ngờ cái tên này lại ở cùng một chỗ với Thiên sư Võ đạo của Trọng Lê Thần Tộc, có chút khó giải quyết...

- Chúng ta không phải là đối thủ của hai vị Thiên sư Võ đạo và Sa Kỳ Sơn! Xem ra, chỉ có mời Tông chủ Ly thị ta tới, lại mời tới Thần binh, mới có thể tróc nã cái tên này!

Mấy vị Trưởng lão Long Tộc thương nghị xong, lập tức quay trở về Long Thành Ly thị, bẩm báo lại việc này. Tông chủ Ly thị mang theo một đám cường giả một đường truy đuổi, tiếc rằng đã chậm mất thời cơ, Sa Kỳ Sơn và Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang sớm đã đi xa mất dạng.

o0o

- Rốt cuộc cũng lên tới đất liền rồi!

Bạch Thương Hải bay vọt trên mặt biển Bắc Hải, nhìn thấy trên phiến lục địa phía trước tràn ngập một mảnh băng tuyết thương mang, sông băng san sát, toàn thể thiên địa trắng tinh một mảnh, băng thụ ngân hoa. Chỉ có ngẫu nhiên mấy nơi mới lộ ra một tia lục ý. Nơi này chính là Bắc Hoang, tuyết trắng mênh mang hiện rõ vẻ hoang liêu.

Bạch Thương Hải cõng Chung Nhạc và Bạch Trấn Bắc trên lưng bay vào Bắc Hoang. Đột nhiên, trong lòng hắn chợt căng thẳng, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy tầng băng Bắc Hải phía sau lưng đột nhiên truyền tới một thanh âm răng rắc thật lớn, tầng băng vỡ nát. Một con Bạch Sa khổng lồ giống như một tòa tiểu đảo phá vỡ tầng băng, xẹt qua một đường vòng cung giữa không trung, ầm một tiếng đập xuống trên băng nguyên Bắc Hoang, chấn cho mấy dòng sông băng vỡ nát.

Cự sa vừa rơi xuống đất, đột nhiên liền biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là vị Cự bá Hải Tộc Sa Kỳ Sơn này. Sắc mặt hắn so với tuyết trắng còn tái nhợt hơn. Hắn bật cười ha hả, nói:

- Tiểu quỷ Bạch Trạch thị, Bạch lão đầu đã bất tỉnh rồi, chỉ còn lại một mình ngươi a? Thật là vận khí tốt! Tiểu quỷ, chúng ta tới chơi một trò chơi nào. Ngươi chạy ta đuổi, ta đuổi kịp liền tới trò chơi ăn tươi nuốt sống. Chạy nhanh một chút đi! Chạy đi...

Trong lòng Bạch Thương Hải triệt để lạnh lẽo:

- Long Tộc làm việc kiểu gì, thậm chí ngay cả ngăn cản bọn hắn một chút cũng không được...

Sau lưng hắn, hai vị Thiên sư Võ đạo từ trên trời hạ xuống. Hạ Trọng Quang lạnh lùng nói:

- Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Bạch Trạch thị, vẫn là không nên quá làm càn, tránh cho kinh động tới Bạch Trạch thị. Sau khi giết chết ba người bọn hắn, chúng ta lập tức liền đi!

Hạ Trọng Tấn lắc mình bay lên, thân thể lướt ngang, rơi xuống trước mặt Bạch Thương Hải đang lúc phi hành. Khí tức toàn thân hắn giống như bức tường hoành ngang giữa thiên địa. Bạch Thương Hải chỉ cảm thấy chính mình đụng lên một bức vô hình trên tường, đụng tới mức đầu óc mê muội, lập tức rơi xuống đất. Hạ Trọng Tấn cười lạnh một tiếng, cất bước tiến về phía trước, mỉm cười nói:

- Chung Sơn thị, còn nhớ rõ lúc ngươi ở Hỏa Đô, đã nhiều lần không cho ta mặt mũi không? Lúc đó ngươi không ngừng đối nghịch với ta, còn muốn ta ở trước mặt mọi người bồi lễ với ngươi. Ngươi có từng nghĩ tới ngươi sẽ có ngày hôm nay không?

*****

Bạch Thương Hải bị đụng cho cái đầu chảy máu, Chung Nhạc và Bạch Trấn Bắc vẫn như cũ ở trên lưng hắn. Bạch Trấn Bắc trọng thương hôn mê bất tỉnh, Chung Nhạc thì vẫn còn đang ngưng thực Nguyên đan, phảng phất như hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.

Ánh mắt Hạ Trọng Tấn lóe lên sát cơ, từng bước chậm rãi tiếp cận. Hắn cũng không phải lo lắng Chung Nhạc sẽ bạo phát công kích, mà lo lắng Bạch Trấn Bắc chỉ là ngụy trang trọng thương hôn mê. Đối với Bạch Trấn Bắc, trong lòng hắn quả thật có chút sợ hãi. Lão giả Bạch Trạch thị này vậy mà có thể phá vỡ Vô Lậu Chi Thể của hắn, dùng tới thủ đoạn trước giờ hắn chưa từng gặp qua, không khỏi khiến cho hắn kiêng kỵ.

Đúng lúc này, Sa Kỳ Sơn đột nhiên mở miệng, mỉm cười nói:

- Hai vị sư huynh Hạ thị, ta giúp Trọng Lê Thần Tộc các ngươi hoàn thành tràng đại sự này, hẳn là sẽ có chút ít chỗ tốt chứ?

Hạ Trọng Tấn dừng bước, quay đầu lại, nghi hoặc hỏi:

- Ý của Sa sư huynh là...

Sa Kỳ Sơn cười híp mắt, nói:

- Ta muốn Thần Dực Đao! Thanh Thần Dực Đao này là bảo vật của Côn Bằng Thần Tộc, rơi vào trong tay Hạ thị các ngươi, các ngươi cũng không dùng được. Đợi tới lúc Côn Bằng Thần Tộc trở lại Tổ Tinh, Thần Dực Đao vẫn là phải quay lại trong tay Côn Bằng Thần Tộc. Thay vì như vậy, không bằng giao cho ta a!

Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang liếc nhìn nhau một cái, gật đầu nói:

- Thần Dực Đao có thể cho ngươi! Bất quá, Chung Sơn thị nhất định phải thuộc về Hạ thị ta. Gia huynh cảm thấy rất hứng thú đối với Thần Ma một thể của hắn!

Sa Kỳ Sơn thoáng ngẩn ra, nghi hoặc nói:

- Tiểu tử này cơ hồ chém đôi cả Hỏa Đô, không ngờ các ngươi lại không giết hắn?

Hạ Trọng Tấn thản nhiên nói:

- Gia huynh để chúng ta mang theo đầu của hắn trở về! Ta có thủ đoạn mang theo đầu của hắn trở về, nhưng cũng khiến cho hắn không chết được. Đợi tới lúc về tới Nam Hoang, Hạ thị ta sẽ có biện pháp để cho hắn phun ra hết thảy những thứ mà hắn biết!

Sa Kỳ Sơn không khỏi rùng mình một cái, cười hắc hắc nói:

- Hạ thị quả nhiên lòng dạ độc ác! Sa mỗ bội phục, bội phục!

Hạ Trọng Tấn cảm thấy thoải mái không nói nên lời, mỉm cười nói:

- Ta bị tiểu tử này chọc giận, đè ép nộ khí lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể phun ra hết, báo mối thù bị sỉ nhục này rồi!

- Các ngươi nói đủ chưa?

Đúng lúc này, một đạo thanh âm lười biếng đột nhiên vang lên. Bạch Thương Hải vội vàng quay đầu nhìn lại, không khỏi ngạc nhiên. Chỉ thấy Chung Nhạc chẳng biết từ lúc nào đã đứng dậy, lười biếng duỗi người một cái. Hắn dùng một loại ánh mắt khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái nói không nên lời quan sát ba người Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang và Sa Kỳ Sơn. Thanh âm của hắn ở trong thế giới băng tuyết mù trời vô cùng vang vọng, vừa kiêu ngạo, vừa tự cao tự đại.

- Ba cái tồn tại nhỏ yếu mà hèn mọn, các ngươi ở trước mặt Tân... ừm... Nhạc lão gia ta thổi tới mức hôn thiên ám địa. Cũng quá không để Tân... ừm... Nhạc lão gia ta vào trong mắt rồi!

Trong ánh mắt của Bạch Thương Hải đờ đẫn, chỉ thấy ánh mắt Chung Nhạc thâm trầm, thanh âm trầm thấp nhưng lại tràn ngập từ tính:

- Ba tên tồn tại như con kiến hôi, cũng dám kêu gào trước mặt ta! Ha hả... các ngươi chắc là còn không biết, Tân... ừm... Nhạc lão gia vĩ đại ta đã tu thành Thần Ma một thể Nguyên đan rồi!

Bạch Thương Hải lại càng thêm dại ra. Ba người Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang và Sa Kỳ Sơn cũng nghe tới mức ngây người. Chỉ thấy hai tay Nhạc lão gia chống nạnh, ở trước mặt Sa Kỳ Sơn và hai vị Thiên sư Võ đạo cười ha hả. Bộ dáng mới vừa rồi còn vô cùng thâm trầm, lúc này đã vô cùng bại hoại, cười to nói:

- Lão gia ta rốt cuộc đã có thể đi ra hít thở không khí rồi! Ha ha ha ha... Tân... ừm... Nhạc lão gia anh minh thần võ ta rốt cuộc đã có thể đại triển quyền cước rồi!

- Chung sư huynh phát điên rồi sao?

Đầu óc Bạch Thương Hải mê muội, lẩm bẩm. Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:

- Hắn giả ngây giả dại cũng tốt, nói không chừng có thể kéo dài một chút thời gian. Ta đã dùng Đồ Đằng Trụ thông tri cho cao tầng trong tộc tới cứu viện...

Hạ Trọng Tấn bật cười một tiếng, sau đó là cười lớn ha hả, cười tới mức không thở nổi, giơ tay chỉ thẳng vào mặt Chung Nhạc mà cười nghiêng ngã:

- Giả vờ đi! Ngươi cứ việc giả vờ đi! Buồn cười chết ta rồi! Một con heo cắm hai cây đũa tre lên trên lỗ mũi, liền giả vờ là một con Đại Tượng mạnh mẽ...

Chung Nhạc giơ tay rút kim kiếm bằng vũ từ trong Bí cảnh Nguyên thần ra, mỉm cười tiến về phía hắn. Hạ Trọng Tấn chậm rãi đứng thẳng người dậy, nụ cười trên mặt từng chút từng chút biến mất, lạnh lùng nói:

- Mặc kệ ngươi giả thần giả quỷ như thế nào, hôm nay ta cũng sẽ chém đầu ngươi mang về!

Bàn tay hắn vươn ra, chậm rãi chụp về phía Chung Nhạc. Đột nhiên, kiếm quang sáng ngời lóe lên, kiếm quang huyễn lệ ngập trời lóe sáng trong thế giới băng tuyết này, so với khổng tước xòe đuôi còn huyễn lệ hơn gấp ngàn lần, vạn lần!

Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang đã thu hồi lại. Hạ Trọng Tấn đứng ngây người tại chỗ, khí huyết toàn thân đột nhiên bạo loạn, trong cơ thể vang lên thanh âm nổ vang ầm ầm đùng đùng. Khí huyết trong cơ thể trầm tích, bạo tạc, làn da cao thấp toàn thân bị nổ tung ra từng cái từng cái lỗ máu, Nguyên thần oanh động ly thể. Vô Lậu Chi Thể của hắn vậy mà lại một lần nữa bị phá vỡ.

Hạ Trọng Tấn bị dọa cho hồn phi phách tán, liên tục thổ huyết, vội vàng lui nhanh về phía sau. Ngay tại thời điểm hắn lui lại, Hạ Trọng Quang đang đứng sau lưng Chung Nhạc, sợi tóc đầy đầu không ngừng tăng vọt, giống như vô số thanh lợi kiếm đâm thẳng về phía hắn.

Chung Nhạc xoay người lại, kiếm quang trong tay lóe lên, va chạm với không biết bao nhiêu sợi tóc. Hắn dùng lực cực kỳ xảo diệu, kiếm quang không ngừng lóe lên, hòa tan đi lực lượng của từng sợi từng sợi tóc, chặt đứt đám sợi tóc. Chỉ thấy kiếm quang như thác, không ngừng khuấy động về phía Hạ Trọng Quang, trùng kích thẳng về phía trước. Thanh kim kiếm bằng vũ càng lúc càng lớn, không ngừng bành trướng, trong khoảnh khắc đã dạt ra vô số sợi tóc, phóng tới trước mặt Hạ Trọng Quang.

Hạ Trọng Quang cả kinh thất sắc, thân thể lui nhanh về phía. Đám kiếm quang kia đột nhiên thu nhỏ lại, đinh đinh đinh liên tục đâm xuống trên người hắn. Hạ Trọng Quang nhất thời thổ huyết. Vô Lậu Chi Thể của hắn vậy mà cũng đã bị phá vỡ.

- Ngươi là ai?

Sắc mặt Sa Kỳ Sơn đại biến, giống như là gặp quỷ vậy. Chỉ thấy Chung Nhạc đi thẳng về phía hắn, không khỏi cất cao giọng the thé nói:

- Ngươi không phải là Chung Sơn thị! Ngươi rốt cuộc là ai?

- Ngươi đoán xem!

Chung Nhạc mỉm cười nói. Ở trong mắt Sa Kỳ Sơn, lại lộ ra dáng vẻ tà ác gấp bội.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1489)