← Ch.0388 | Ch.0390 → |
Chung Nhạc nhất thời sững sờ, trong lòng âm thầm kêu khổ:
- Lời nói của cái tên Tân Hỏa này, không ngờ lại bị Bạch Trạch thị tưởng thật!
Thiếu nữ Bạch Trạch thị kia quan sát Chung Nhạc một lúc, nhãn tình khẽ sáng lên. Chỉ thấy Chung Nhạc mặc dù là Nhân Tộc, nhưng lại có một loại khí độ hiên ngang, phảng phất như đã trải qua vô số sóng to gió lớn, luyện tới mức giống như tảng đá giữa dòng suối, viên nhuận, kiên nghị, trầm ổn...
Bạch Thục Nguyệt chân thành khom người thi lễ, bộ dáng tự nhiên hào sảng. Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng lại chuyển tới trên mặt Chung Nhạc, nói:
- Chung Sơn thị Chung Nhạc? Chẳng lẽ sư huynh chính là vị Chung Sơn thị đã chém giết Ma Thánh kia?
Chung Nhạc quan sát nàng thiếu nữ này, chỉ thấy Bạch Thục Nguyệt mặc một thân cung trang bạch sắc, khuôn mặt trái xoan, cặp mày như lá liễu, khí chất cực kỳ quý phái. Nàng có một loại khí chất mà những nữ nhân khác đều không có. Khâu Cấm Nhi ôn nhu, Xích Tuyết tinh nghịch, Thiên Ma Phi trí tuệ, Quân Tư Tà hào sảng, Thánh Nữ Phi nội liễm, mà nàng thì lại là bình tĩnh ung dung, thủy chung đều là bộ dáng đã định liệu từ trước.
Chung Nhạc khom người hoàn lễ:
- Chính là tại hạ! Thục Nguyệt sư tỷ, lúc trước chỉ là một câu nói đùa, sư tỷ không nên để trong lòng!
Bạch Thục Nguyệt cười nhạt nói:
- Ta biết rõ ngươi hẳn là chỉ nói đùa! Ta và ngươi không cùng chủng tộc, ngươi không biết ta là đẹp hay xấu, cũng không biết tuổi tác của ta là lớn hay nhỏ, làm sao có đạo lý còn chưa gặp mặt đã muốn cầu hôn chứ?
Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
- Sư tỷ rộng lượng!
Bạch Thục Nguyệt quay sang nói với đám người Bạch Trấn Hoang:
- Đã Chung sư huynh cũng không có ý này, vậy Tông chủ các ngươi vẫn là không nên cố gắng tác hợp chúng ta nữa!
Bạch Trấn Hoang vội vàng nói:
- Chung tiểu huynh đệ chính là Nhật Diệu Linh Thể, tồn tại mạnh nhất trong toàn bộ các Tiên Thiên Linh Thể! Ngươi gả cho hắn cũng không tính là chịu thiệt thòi, chỉ là...
Hắn thoáng chần chừ một chút, hạ giọng nói nhỏ:
- Chỉ là đầu óc hơi không bình thường một chút! Bất quá, đây là việc nhỏ, so với Phong Hiếu Trung, hắn đã tốt hơn rất nhiều, mấy ngày nay một mực không có phát bệnh, cũng không ảnh hưởng toàn cục!
Chung Nhạc trầm mặc không nói gì, trong lòng thầm nghĩ:
- Ta và Tân Hỏa tranh cãi ầm ĩ, bị bọn họ nghe thấy, đoán chừng bọn họ cho rằng ta đồng dạng với Phong Hiếu Trung, đều là đã tu luyện tới phát điên rồi!
Bạch Thục Nguyệt lắc đầu, nói:
- Cho dù Chung sư huynh có ý định đi chăng nữa, ta cũng không nguyện gả! Tông chủ không cần nói nữa!
Bạch Trấn Hoang vội vàng truyền âm cho nàng:
- Ngươi có chỗ không biết! Mặc dù Chung Sơn thị chỉ là Đan Nguyên Cảnh, nhưng thực lực lại cực kỳ đáng sợ. Một mình nghênh chiến hai vị Thiên sư Võ đạo và một vị Cự bá Thông Thần Cảnh. Chúng ta chính là tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không sai! Hắn đã đạt tới cảnh giới mà Bạch Trạch thị ta cho dù nằm mơ cũng muốn, không gì không biết, không gì không làm được. Nếu ngươi gả cho hắn, nói không chừng Bạch Trạch thị ta sẽ có thể đạt được loại truyền thừa này...
Bạch Thục Nguyệt truyền âm trả lời:
- Tông chủ, ngươi chỉ nghĩ tới chuyện đạt được truyền thừa của hắn, lại chưa từng nghĩ tới, nếu ta gả cho hắn, Bạch Trạch thị ta chính là kết thông gia với Nhân Tộc. Nhân Tộc hiện tại còn nhỏ yếu, nhưng cường giả trẻ tuổi xuất hiện lớp lớp, đã có xu thế tranh hùng thiên hạ, tương lai tất nhiên là chinh chiến không ít. Nếu ta gả qua Nhân Tộc, như vậy cũng sẽ cuốn Bạch Trạch thị ta vào trong hỗn chiến. Năng lực sinh sôi nảy nở của Bạch Trạch thị ta cực thấp, tất cả Bạch Trạch thị trong toàn bộ Bắc Hoang cộng lại cũng không tới mười vạn, có thể chịu nổi mấy trận đại chiến đây?
Bạch Trấn Hoang nhất thời tỉnh ngộ, không nghĩ tới chuyện cầu hôn nữa. Bạch Thục Nguyệt tiếp tục nói:
- Chúng ta có thể lôi kéo Chung Sơn thị, nhưng tuyệt không thích hợp kết thông gia. Hắn tới Bắc Hoang ta, chúng ta tận tâm khoản đãi, giao hảo với hắn, trở thành bằng hữu của Bạch Trạch thị ta là được rồi. Tương lai bất luận là Nhân Tộc quật khởi hay là suy sụp, Bạch Trạch thị ta đều có thể bình yên vô sự!
Bạch Trấn Hoang gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:
- Thục Nguyệt quả thật nhìn xa trông rộng. Tương lai sau khi ta già rồi, có thể truyền chức vị Tông chủ lại cho nàng!
Bạch Thục Nguyệt nhìn về phía Chung Nhạc, nói:
- Chung sư huynh dự định rời đi sao? Theo như ta thấy, Chung sư huynh không cần nóng lòng nhất thời. Bạch Trạch thị ta vừa nhận được tin tức, cường giả của các tộc Tây Hoang do Trưởng lão Thủy Tử An Kiếm Môn mời tới đã sớm tới Đại Hoang. Quân Môn chủ dùng bốn lá Thần kỳ, bày bố Tứ Kỳ Môn Trận. Cường giả các tộc thôi động bốn lá đại kỳ, bày ra một tòa đại trận kéo dài liên miên ngàn dặm, ngăn cản đại quân Bắc thượng của Trọng Lê Thần Tộc. Ngao Phượng Lâu của Long Tộc thì mang theo Bàn Long Kiếm, cũng đã tới Kiếm Môn. Trọng Lê Thần Tộc ác chiến với Kiếm Môn các ngươi mấy ngày trời, hai bên đều có tử thương. Hạ Tông chủ thấy không chiếm được tiện nghi, hiện tại đã lui binh rồi!
Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm. Hắn vốn dĩ lo lắng Hạ Tông chủ tử chiến không chịu lùi. Nếu thật sự là như vậy, cho dù Kiếm Môn có giành được thắng lợi, cũng chỉ là thắng thảm, không chiếm được tiện nghi. Nhưng bây giờ hiển nhiên Hạ Tông chủ cũng lo lắng Trọng Lê Thần Tộc bị nguyên khí đại thương trong đại chiến với Nhân Tộc, bị các tộc Tây Hoang nhân cơ hội nhúng tay vào. Hắn cũng không phải là kẻ ngu ngốc, nếu đã không chiếm được tiện nghi, cũng chỉ có thể lui về phía sau, từ từ thay đổi sách lược.
- Thục Nguyệt nghe nói, Quân Môn chủ thu được bốn lá Thần kỳ vào tay, là do Chung sư huynh lập kế hoạch đoạt được từ chỗ của Trọng Lê Thần Tộc. Ta còn từng nghe nói, Ngao Phượng Lâu và Bàn Long Kiếm cũng là do Chung sư huynh mời tới từ Đông Hải!
Bạch Thục Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, mỉm cười nói:
- Mặc dù Chung sư huynh không ở trong Kiếm Môn, nhưng lần này có thể khiến cho Trọng Lê Thần Tộc lui binh, công lao của ngươi chính là cực lớn!
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Người khác liều mạng ở tiền tuyến, ta chỉ là một tên chạy chân mà thôi, không dám kể công!
Bạch Thục Nguyệt sóng vai cùng với hắn tiến về phía trước, giới thiệu cho hắn những cảnh sắc của Băng Thành, thanh âm êm dịu, nói:
- Nội tình của Nhân Tộc đã dần dần tích lũy! Trước đây vốn dĩ chỉ có một thanh Thần kiếm, một tôn Thần Linh, quả thật rất đơn bạc! Nhưng từ sau khi Chung sư huynh xuất hiện, Nhân Tộc hiện tại đã có bảy kiện Thần binh. Ngoại trừ Thần kiếm Kiếm Môn, những kiện Thần binh khác đều có liên quan với ngươi. Nếu lại cộng thêm Thần Dực Đao, vậy thì có tám kiện. Trong đó, bốn lá Thần kỳ lại là một bộ Thần binh, có thể tổ hợp thành trận, so với Thánh khí chỉ thua kém một chút mà thôi, có thể dùng để trấn tộc. Tới hiện tại, Nhân Tộc cũng đã có thể có thể xưng là Đại tộc rồi. Đại Hoang mặc dù có một chữ Đại, nhưng thật ra chỉ là một cái bồn địa, diện tích so với các Hoang khác thì nhỏ hơn rất nhiều. Ta xem tương lai Nhân Tộc các ngươi tất nhiên sẽ mở rộng ra ngoài!
Trong lòng Chung Nhạc nghiêm nghị. Nữ tử này thật sự rất thông tuệ, thân ở Bắc Hoang nhưng đối với chuyện thiên hạ đều biết rõ ràng như vậy, thậm chí còn nhìn ra được xu thế sắp sửa mở rộng của Nhân Tộc. Thật ra, ngay từ khi Phương Kiếm Các đón đám người Thiểu Điển thị từ Tây Hoang trở về, cũng đã kéo ra màn dạo đầu cho tiến trình Nhân Tộc mở rộng ra ngoài rồi.
Trong Thức hải Chung Nhạc, Tân Hỏa đang ngồi ở một góc giận dỗi, đột nhiên lên tiếng, nói:
*****
- Tiểu tử thối, nha đầu này rất thông minh, là một quân sư hiếm thấy, nhất định phải lấy về nhà! Nếu có thể cưới nàng về Kiếm Môn, tương lai Nhân Tộc tất nhiên sẽ có thể phát triển rầm rộ! Một nha đầu thông minh như vậy, hài tử do nàng ta sinh ra nhất định sẽ không ngu ngốc!
Chung Nhạc mỉm cười, hỏi:
- Tân Hỏa, ngươi không tức giận nữa sao?
Tân Hỏa hừ lạnh, nói:
- Nếu ngươi lai giống, ta sẽ không tức giận! Ngươi không lai giống, đừng mơ tưởng ta sẽ để ý tới ngươi nữa!
Chung Nhạc lắc lắc đầu, không thèm để ý tới hắn nữa, thản nhiên nói với Bạch Thục Nguyệt:
- Đại Hoang quá nhỏ rồi! Nhân Tộc ta muốn sinh tồn, tất nhiên cần phải mở rộng ra bên ngoài Đại Hoang. Bất quá, cũng không phải Nhân Tộc ta dã tâm bừng bừng, mà là tộc nhân tộc ta là nô lệ của Vạn Tộc, sống không bằng chết. Mục đích của Kiếm Môn ta chính là muốn giải cứu bọn họ ra mà thôi!
Bạch Thục Nguyệt nói:
- Nước Tổ Tinh này cực sâu, tương lai Kiếm Môn các ngươi có lực cản không nhỏ, chỉ sợ sẽ dẫn xuất Thần Ma xuất thế, xuất thủ can thiệp!
Trong lòng Chung Nhạc nhất thời căng thẳng, nhớ tới tao ngộ của chính mình tại Ma Tộc lúc trước. Ma Thần đích thân xuất thủ, suýt chút nữa đã đánh chết hắn, có thể thấy được trên thế gian vẫn còn Thần Ma lưu lại. Hắn nghi hoặc hỏi:
- Thục Nguyệt sư tỷ, trên Tổ Tinh hiện tại còn có bao nhiêu Thần Ma?
- Thọ nguyên của Thần Ma so với Cự bá thì lâu dài hơn rất nhiều. Thần Ma cao nhất có thể đạt tới thọ nguyên vạn năm, thấp nhất, chí ít cũng là mấy ngàn năm!
Bạch Thục Nguyệt dừng bước, nhìn về phía dòng thác băng ở xa xa, nhẹ giọng nói:
- Năm vạn năm trước, Hạ Hầu thành lập ra Lang Gia Bảng. Trong vòng năm vạn năm qua, kẻ leo lên Thần Thoại Bảng có tới hơn ba ngàn người. Nếu trong ba ngàn Luyện Khí Sĩ này có phân nửa chết trên đường tu luyện, không thể thành tựu Thần Ma, như vậy cũng còn lại một ngàn năm trăm người. Mà cũng có rất nhiều tồn tại có tư chất Thần Ma chưa từng đi qua Tiểu Hư Không bao giờ. Cứ xem con số này là chừng một ngàn người đi, như vậy tính tới hiện tại, số lượng Thần Ma chưa chết ít nhất cũng có chừng hai trăm tôn!
Chung Nhạc nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:
- Hai trăm tôn Thần Ma?
Bạch Thục Nguyệt nói:
- Hẳn cũng không chỉ có bấy nhiêu! Bất quá, đại đa số Thần Ma đều đã đi những Tinh cầu khác, đã sớm rời khỏi Tổ Tinh. Long Tộc thì được tiếp dẫn tới Thánh địa Tổ Long, Thần Tộc Tây Hoang thì đi Côn Lôn, còn có một số tôn Thần Ma thì đã đi Tử Vi Thần Đình. Nhưng cho dù là vậy, Thần Ma lưu lại trên Tổ Tinh ít nhất cũng có khoảng chừng hai ba mươi tôn. Số lượng cụ thể là bao nhiêu, ta cũng không rõ lắm. Nhưng ta biết rõ, trong Bạch Trạch thị ta cũng còn Thần Minh tồn tại trên đời. Ta đã từng cảm ứng được khí tức của tôn Thần Minh này!
Chung Nhạc nhìn dòng thác băng từ trên trời giáng xuống kia, trầm mặc không nói gì. Hai ba mươi tôn Thần Ma, trong đó không có một tôn nào là Nhân Tộc cả. Nhân Tộc muốn quật khởi, con đường phải đi nhất định là cực kỳ nhấp nhô.
Bạch Thục Nguyệt cũng không nói nhiều, mỉm cười nói:
- Nghe nói Chung sư huynh một pháp có thể phá sạch thần thông thiên hạ, giao chiến với ba vị Cự bá mà không bại, vì vậy Thục Nguyệt có một yêu cầu quá đáng!
Cặp mày Chung Nhạc nhướng lên, lộ ra thần sắc dò hỏi. Bạch Thục Nguyệt liếc nhìn bốn phía một cái, thấp giọng nói:
- Trong Băng Phong Cổ Thành của Bạch Trạch thị ta có một tòa Băng cung do Lão tổ Bạch Hầu lưu lại, nghe nói chôn giấu truyền thừa cao nhất của tộc ta. Chỉ là trong đó có quá nhiều phong cấm cực kỳ phức tạp. Năm vạn năm qua, không biết bao nhiêu tiền bối tiên hiền của tộc ta cũng đều không thể tiến vào. Bởi vậy...
Chung Nhạc khẽ nhíu mày:
- Ý của ngươi là, để cho ta phá cấm, dẫn ngươi tiến vào Băng cung? Bất quá, ta là một ngoại tộc...
Bạch Thục Nguyệt nói:
- Cho dù trong tòa Băng cung này có truyền thừa kinh thiên đi chăng nữa, nhưng nếu không thể học được, ở trong đó cũng chỉ là bị long đong mà thôi. Nếu Chung sư huynh có thể phá giải được phong cấm của Băng cung, ngươi học được truyền thừa cũng không sao cả. Hơn nữa, tương lai sau khi ta trở thành Tông chủ của Bạch Trạch thị, sẽ có thể liên minh với Kiếm Môn!
Tim Chung Nhạc nhất thời đập thình thịch, nếu có thể nhận được sự ủng hộ của Bạch Trạch thị, thực lực Nhân Tộc tất nhiên sẽ đại tăng. Hắn lập tức tra hỏi Tân Hỏa, ngọn lửa nhỏ cười lạnh, nói:
- Lai giống, bằng không không bàn nữa!
Chung Nhạc nhấp nháy mắt, mỉm cười nói:
- Tân Hỏa, giống nhất định là sẽ lai, bất quá, nếu vạn nhất sinh ra một hài tử Bạch Trạch thì sao đây?
Ngọn lửa nhỏ không ngừng nhảy tới nhảy lui, nói:
- Vậy thì lại sinh nữa! Sinh hẳn một đống lớn! Cuối cùng hẳn sẽ sinh ra mấy hài tử Nhân Tộc mà thôi!
Chung Nhạc nhất thời không nói gì, lúng ta lúng túng nói:
- Vạn nhất nếu sinh ra một đám hài tử Bạch Trạch vậy thì nguy rồi. Hơn nữa, người ta cũng không chịu...
Tân Hỏa đầu độc:
- Gõ bất tỉnh thì sẽ chịu thôi! Sau khi tỉnh lại, hơn phân nửa vẫn là sẽ khóc lóc sướt mướt, ngươi nhẹ giọng an ủi, chỉ thiên họa địa thề non hẹn biển, sau đó nàng sẽ đối với ngươi khăng khăng một mực rồi. Loại sự tình này, ta chính là quen thuộc, cứ bao ở trên người ta! Mấy lời thề non hẹn biển gì gì đó, ta nghe tới mức thuộc nằm lòng luôn rồi!
Chung Nhạc nhất thời dở khóc dở cười, sau một lúc lâu mới nói:
- Tân Hỏa, ngươi yên tâm! Tương lai ta nhất định sẽ có vô số con cháu, chỉ là hiện tại Nhân Tộc còn yếu, chưa thể tính tới những chuyện này được. Hơn nữa, dựa vào sinh hài tử sẽ có thể sinh ra Phục Hy Thần Tộc thuần huyết sao? Ta xem chuyện này không quá đáng tin! Sở dĩ Phục Hy Thần Tộc biến thành Nhân Tộc, chủ yếu là bởi vì phong ấn huyết mạch. Chỉ cần phá giải được phong ấn huyết mạch, mỗi một người đều có thể trở thành Phục Hy!
Tân Hỏa suy ngẫm trong chốc lát, ủ rũ cúi đầu nói:
- Coi như ngươi nói có đạo lý! Bất quá, huyết mạch của ngươi tương đối cao, tỷ lệ sinh ra tiểu Phục Hy huyết mạch tinh thuần tương đối lớn. Tương lai ngươi nhất định phải sinh nhiều một chút, nói không chừng có thể sinh ra một tên...
Chung Nhạc nhất thời vui vẻ, mỉm cười nói:
- Xin Thục Nguyệt sư tỷ dẫn đường!
← Ch. 0388 | Ch. 0390 → |