Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0402

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0402: Thần Nha
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Đám người Phong Vô Kỵ nơm nớp lo sợ, căng căng thẳng thẳng. Dẫn phát nội tình trấn tộc các tộc phản ứng ứng kích dây chuyền, khiến cho các tộc khẩn trương cao độ, mỗi một tộc đều tuôn ra nội tình, phản ứng ứng kích dẫn phát thành phản ứng dây chuyền, tràng diện cực kỳ to lớn. Nếu không khống chế được, tuyệt đối là một tràng đại khủng bố trước giờ chưa từng có.

Nhưng khiến cho đám người Phong Vô Kỵ ngoài ý muốn chính là, chân thân của Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc vẫn như cũ không chút cố kỵ, sáu cặp mắt không ngừng bắn ra Thần quang, sưu tầm bốn phía. Thậm chí sáu đạo Thần quang trong mắt hắn còn chiếu rọi tới những địa phương bên ngoài lãnh địa Hiếu Mang Thần Tộc, không chút một cố kỵ. Sưu tầm lãnh địa của những Thần Tộc khác chính là đã trực tiếp xâm phạm, tương đương với tuyên chiến rồi.

Trên trán Phong Vô Kỵ cùng với rất nhiều Tế ty Hiếu Mang Thần Tộc đều toát ra mồ hôi lạnh cuồn cuộn, trong lòng vạn phần hoảng sợ. Nếu kích nổ cái chảo dầu sôi này, bọn họ sẽ chính là đám kiến trong chảo dầu, tuyệt đối không có sinh lộ trong trận đại chiến Chư Thần này.

Bất quá, khiến cho bọn họ ngoài ý muốn chính là, Thần Minh, Thần Linh các tộc cũng không vì vậy mà phát tác, vẫn như cũ nhẫn nại chờ đợi. Mà ánh mắt của chân thân Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc cũng chỉ chiếu rọi trên trời dưới đất lãnh địa các tộc, không hề chiếu rọi tới Thần Miếu của các tộc. Đoán chừng là Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc cũng có chút kiêng kỵ các Chư Thần và Thần Linh các tộc, không làm sự tình đến mức quá tuyệt.

Mỗi một Thần Tộc đều có bí mật của chính mình, mà Thần Miếu chính là địa phương thần thánh nhất của một chủng tộc, cất giấu bí mật hạch tâm của các tộc. Nếu Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc thật sự sưu tầm Thần Miếu các tộc, như vậy Thần Minh, Thần Linh các tộc tuyệt đối sẽ không nhịn được, nhất định sẽ xuất thủ. Mặc dù Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc vô cùng cường đại, nhưng cũng không dám trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào. Hiện tại hắn còn không nắm chắc có thể một mình chống lại Vạn Tộc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Đối với đám người Phong Vô Kỵ, thời gian trôi qua thật chậm, quả thật chính là một sự dày vò, là sự dày vò trước giờ chưa từng có. Thần tích đúng là vô cùng chói mắt, vô cùng chấn động, nhưng tất cả sinh linh trên Tổ Tinh đều bồi hồi trước Quỷ môn quan, loại tư vị này thật sự cũng không dễ chịu.

Qua một lúc lâu sau, chân thân Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc đột nhiên thu hồi lại Thần quang trong mắt. Thân thể vô cùng khổng lồ chậm rãi trầm xuống, chìm vào trong lòng núi Thánh Sơn. Theo thân hình khổng lồ của hắn chìm xuống, chỉ thấy từng khối từng khối đá vụn, cây cột, mái ngói... của tòa Thần điện đã sụp đổ không ngừng bay lên, tự động nối tiếp lại, khôi phục lại như lúc ban đầu. Tới lúc thân thể hắn hoàn toàn chìm vào lòng đất, tòa Chí Cao Thần Miếu đã hoàn toàn khôi phục lại như lúc ban đầu, phảng phất như trước giờ chưa từng ngã xuống vậy, hơn nữa nhìn không ra bất luận một tia vết nứt nào.

Sau khi chân thân Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc biến mất, từng tôn từng tôn Thần Minh ở xa xa cũng lần lượt ẩn lui, biến mất không thấy đâu nữa. Bọn họ chính là những tồn tại cường đại nhất, cũng là hạch tâm của trận phản ứng ứng kích dây chuyền này. Bọn họ vừa biến mất, nhất thời đám Thần Linh và Thần binh sống lại trên không trung các tòa Thần Miếu Tây Hoang kia cũng từng cái từng cái lần lượt tiêu tán uy năng. Đám Thần Linh quay trở về Thần Miếu, đám Thần binh rơi xuống, nhao nhao trầm tịch xuống.

Tây Hoang khôi phục lại bình tĩnh, mà Đông Hoang, Bắc Hoang, Nam Hoang và Đại Hoang cũng lần lượt khôi phục lại bình tĩnh. Sau đó tới phiên Long Tộc. Sau khi Long Tộc khôi phục lại bình tĩnh, Bát Hoang Ma Tộc cũng lần lượt bình tĩnh trở lại. Trận kịch biến này cuối cùng cũng bình ổn lại, không dẫn phát ra tai nạn khủng bố đáng sợ gì.

Đám cường giả Phong Vô Kỵ không khỏi thở phào nhẹ nhõm một trận, từ dưới đất lồm cồm bò dậy, chỉ thấy toàn thân vô lực, quần áo bị mồ hôi thấm ướt đẫm.

- Vô Kỵ, ngươi vào đây gặp ta!

Tinh thần lực khủng bố của Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc ba động, truyền vào trong não hải Phong Vô Kỵ. Phong Vô Kỵ đứng dậy, tiến vào Chí Cao Thần Miếu. Hắn tiến vào trong thông đạo sau vách đá kia, trong chốc lát đã đi vào không gian dưới lòng đất, nhất mực cung kính nói:

- Vì sao Lão tổ lại nổi giận như vậy?

- Có đạo tặc lẻn vào, đánh cắp đi Nguyệt Hạch và Nguyệt Linh!

Chân thân của Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc dần dần hóa đá. Nếu Chung Nhạc có mặt ở đây, nhất định sẽ vạn phần kinh hãi. Tình hình chân thân Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc hóa đá có chút tương tự với tình hình tôn Tiên Thiên Ma Thần Ba Tuần kia hóa đá, đều là mượn hóa đá để bảo tồn cơ năng nhục thân, khiến cho năng lượng của nhục thân không tiếp tục trôi qua.

Chỉ là, Ba Tuần là Tiên Thiên Ma Linh, Tiên Thiên Ma Thần, nhục thân cũng chính là Linh, trường sinh bất tử. Mà Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc lại là nhục thân là nhục thân, Linh là Linh. Chỉ nhìn từ điểm này, hắn đã không thể trở thành Tiên Thiên Thần Ma.

Bất quá, hắn tu hú chiếm tổ chích chòe, đem Nguyên thần của chính mình đặt vào bên trong mặt trăng, giả mạo Nguyệt Linh trên mặt trăng, tiếp nhận tế tự của sinh linh, có lẽ thật sự có một ngày Nguyên thần của hắn sẽ trở thành Tiên Thiên Thần. Đương nhiên, đây chỉ là một loại khả năng, cụ thể có thể thành công hay không, bản thân hắn cũng không thể nắm chắc, cũng không có tiền lệ nào có thể tham khảo.

Chính vì vậy, hắn còn cần luyện hóa Nguyệt Thần trong Nguyệt Hạch. Hắn chiếm lấy tôn Nguyệt Thần này, hấp thu tinh hoa Nguyệt Thần, luyện hóa ăn tươi nàng, nói không chừng cũng có thể trở thành Tiên Thiên Thần. Cho dù là không thể, cũng có thể mượn đặc tính bất tử bất diệt của Tiên Thiên Thần bảo tồn thân thể chính mình, tránh cho nhục thân chết mất.

Hắn hai bút cùng vẽ, chính là vì bảo đảm chính mình có thể thành công. Chỉ là hiện tại Chung Nhạc đã đánh cắp mất Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần, khiến cho kế hoạch của hắn bị hủy đi phân nửa. Đây còn chưa phải là điểm mấu chốt nhất. Mấu chốt nhất chính là, nếu quả thật Nguyệt Thần xuất thế, hóa thành Tiên Thiên Thần, tất nhiên là sẽ trả thù hắn. Bị một tôn Tiên Thiên Thần trường sinh bất tử nhớ nhung tới, tuyệt đối không phải là một chuyện khoái trá.

Hơn nữa, nếu cái tin tức trong mặt trăng không phải là Nguyệt Linh mà là Nguyên thần của hắn này truyền đi, không kẻ nào tiếp tục tế tự tế bái minh nguyệt nữa, vậy kế hoạch của hắn sẽ tan rã toàn bộ, thất bại trong gang tấc. Hắn mượn việc luyện hóa Nguyệt Thần để kéo dài tính mạng nhục thân, tu hú chiếm tổ chích chòe thay thế Nguyệt Thần tiếp nhận chúng sinh tế bái, kéo dài thọ mệnh Nguyên thần. Nếu cả hai kế hoạch này đều thất bại, vậy hắn cũng không kiên trì được bao lâu nữa. Hắn đã già lắm rồi, ngàn vạn lần không thể chịu nổi cái kế hoạch này thất bại.

Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc mặc dù đang trong quá trình hóa đá, nhưng thanh âm vẫn như cũ không ngừng truyền tới, không ngừng chấn động trong không gian dưới lòng đất, nói:

- Vừa rồi ta sưu tầm bốn phía, thủy chung cũng không phát hiện ra tung tích của đạo tặc. Ta cần ngươi giúp ta tìm ra tên tặc tử này!

Trong lòng Phong Vô Kỵ cả kinh. Vừa rồi hắn cũng chú ý tới chuyện Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần đã biến mất, chỉ là không nghĩ tới đã bị người khác đánh cắp. Hóa ra, chính là vì Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần bị trộm mất, cho nên Lão tổ mới đại động can qua như vậy, suýt chút nữa đã dẫn phát một trận tai kiếp khủng bố. Kẻ đánh cắp Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần kia quả thật chính là to gan lớn mật đến cùng cực.

Thanh âm của Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc vẫn như cũ tiếp tục truyền tới, ầm ầm vang vọng, nói:

- Đầu mối mà tên đạo tặc này lưu lại cũng không nhiều lắm! Ta đã dò xét trên trời dưới đất, thủy chung cũng không thể tìm được dấu vết tơ nhện mà hắn lưu lại. Bất quá, hắn to gan lớn mật, dám đánh cắp Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần. Nhưng chỉ cần hắn lấy Nguyệt Hạch hoặc là Nguyệt Thần ra, liền khó thoát khỏi cảm ứng của các Luyện Khí Sĩ tu luyện Nguyệt Linh, từ đó sẽ có thể tìm được hắn. Ta muốn ngươi triệu tập toàn bộ đệ tử Thần Tộc tu luyện Nguyệt Linh, thời thời khắc khắc cảm ứng Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần. Chỉ cần có bất cứ động tĩnh gì, lập tức thông tri cho ta!

Phong Vô Kỵ thoáng có chút chần chừ, nói:

- Lão tổ, làm sao thông tri cho ngươi?

Tượng đá Bàn Ngao ba đầu khẽ chấn động, một cây Thần Nha rơi ra, bay lên rơi xuống trong tay Phong Vô Kỵ. Thanh âm Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc truyền tới:

- Ngươi cầm theo cây Thần Nha này. Chỉ cần có phát hiện gì, lập tức tế khởi Thần Nha, ta sẽ liền cảm ứng được. Ngươi thông tri cho ta địa phương cụ thể nơi nào, ta sẽ liền trực tiếp đánh chết tên tặc tử kia!

Phong Vô Kỵ vội vàng nói:

- Lão tổ, vạn nhất tên tặc nhân này đã thoát đi cực xa...

*****

- Phàm là địa phương nguyệt quang có thể chiếu rọi tới, bất luận xa bao nhiêu, ta đều có thể xuất thủ!

Tới đây, thanh âm của Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc im hẳn. Phong Vô Kỵ cầm theo Thần Nha xoay người rời đi, vừa đi vừa trầm tư:

- Là kẻ nào to gan như vậy? Thậm chí ngay cả Hiếu Mang Thần Tộc ta cũng dám lẻn vào trộm? Có thể lẻn vào Chí Cao Thần Miếu ta mà không bị bất luận kẻ nào phát giác, cho dù là Thần Minh cũng không làm được! Nhất định là dịch dung mà vào. Nhưng muốn giấu diếm được cái mũi của Hiếu Mang Thần Tộc ta, căn bản rất khó làm được a? Hơn nữa, vừa rồi Sa Kỳ Sơn cũng có mặt, hắn chính là một trong những tồn tại có khứu giác lợi hại nhất trong biển cũng không ngửi được điểm dị thường... Đợi một chút! Những lời lúc đó gã Hiếu Sơ Chính kia đã nói với ta, chẳng lẽ chính là kế điệu hổ ly sơn sao?

Hắn đột nhiên dừng bước lại, tay chân nhất thời lạnh lẽo. Có người đã biến thành bộ dáng của Hiếu Sơ Chính, đi tới trước mặt hắn và Sa Kỳ Sơn thi triển điệu hổ ly sơn, mà kẻ này thì tiến vào Thần Miếu, đánh cắp Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần.

Phong Vô Kỵ rời khỏi Chí Cao Thần Miếu, tinh tế kiểm tra một phen, trong lòng càng lúc càng lạnh. Hắn vậy mà không thể điều tra ra kẻ này bằng cách nào trà trộn vào Hiếu Mang Thần Miếu, lại bằng cách nào rời khỏi. Kẻ đã đánh cắp Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần kia vậy mà hoàn toàn không lưu lại bất luận đầu mối gì.

- Xem ra chỉ có thể dựa theo Lão tổ đã nói, để cho các Luyện Khí Sĩ tu luyện Nguyên thần Nguyệt Linh toàn lực cảm ứng phương vị của Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần rồi! Đây cũng là sơ hở duy nhất mà tên đạo tặc này lưu lại. Chỉ cần hắn lấy ra Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần, sẽ lập tức không thể nào che giấu!

Ánh mắt Phong Vô Kỵ chớp động, trong lòng thản nhiên nói:

- Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần không quan hệ gì với ta! Bất quá, chỗ tốt thật ra ta cũng đã đạt được. Cây Thần Nha này tuyệt đối là một kiện Thần binh không tầm thường!

o0o

Chung Nhạc một đường tiến về phía Đại Hoang, hành tẩu suốt mấy vạn dặm, rốt cuộc Sơn mạch Liên Vân đã xuất hiện trong tầm mắt. Quang luân sau đầu hắn chuyển động, Cô Hồng Tử bay ra, thả người đáp xuống đất. Chung Nhạc hăng hái bừng bừng, nói:

- Sư huynh, chúng ta có nên đi dạo Nam Hoang hoặc là Long Tộc, Ma Tộc một vòng, lấy trộm một ít bảo vật hay không? Nam Hoang ngược lại cũng không có gì, bất quá Ma Tộc ta lại rất quen thuộc! Đúng rồi! Còn có Yêu Tộc nữa! Yêu Tộc thì ngươi khá quen thuộc a. Ngươi và ta nội ứng ngoại hợp, có thể đi trộm khắp Yêu Tộc rồi!

Cô Hồng Tử lắc mình một cái, lập tức phóng chạy thật xa, chỉ nói vọng lại:

- Ta không muốn đi cùng với ngươi nữa! Tiểu tử ngươi quá yêu thích mạo hiểm, đi cùng với ngươi, trong lòng ta lo lắng sợ hãi, nơm nớp bất an!

Chung Nhạc vội vàng nói lớn:

- Sư huynh, xin hãy dừng chân!

Cô Hồng Tử khẽ dừng bước lại. Chung Nhạc nghiêm giọng nói:

- Đại Mẫu Trùng hiện tại đã biến thành Cổ Điêu Thần Tộc, tên là Huyền Tố. Sư huynh nhất định phải cẩn thận đề phòng nàng. Nàng không tìm được ta, không biết thân phận chân chính của ta, bất quá lại biết rõ ngươi, nhất định sẽ đi tìm ngươi!

Trong lòng Cô Hồng Tử khẽ động, đột nhiên cười ha hả, nói:

- Có thể bị một tôn Thần Minh Côn Tộc truy sát, thật ra cũng là một chuyện vui. Ngươi yên tâm! Nàng không đuổi kịp ta, cũng giết không được ta!

Thân hình hắn hóa thành một đạo cầu vồng, phóng nhanh bay đi, thanh âm từ xa xa truyền tới:

- Ta tình nguyện bị một tôn Thần Minh truy sát, cũng không muốn cùng với ngươi đi mạo hiểm! Chung sư đệ, bản thân ngươi tự giải quyết cho tốt! Không nên lại chọc ra đại sự kiện gì nữa!

Chung Nhạc nhất thời thẹn thùng, gãi gãi đầu lẩm bẩm:

- Ta cũng không phải Mãnh thú Hồng Hoang a, có cần phải phỉ báng ta như thế sao? Ngươi nói có đúng không, Tân Hỏa?

Trong Thức hải của hắn, Tân Hỏa liên tục gật đầu, ngữ khí đĩnh đạc nói:

- Lá gan của con hồng tước cô độc này cũng quá nhỏ một chút! Ta ngược lại cảm thấy lần này ngươi làm rất không tệ, rất hợp khẩu vị của ta!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động:

- Tân Hỏa nói rất hợp khẩu vị của hắn, đó chính là hành động quá mức nguy hiểm rồi! Thiếu Hạo Chung từng nói, không được học xấu theo Tân Hỏa, lẽ nào ta đã học xấu rồi sao? Xem ra ta quả thật phải hành sự càng thêm cẩn thận, càng thêm khiêm tốn một chút. Bất quá, như đã nói qua, vì sao mỗi lần ta muốn khiêm tốn, lại luôn luôn không khiêm tốn được...

Thiếu niên Chung Sơn thị mang theo đầy bụng nghi hoặc, lướt qua Sơn mạch Liên Vân, tiến về phía Kiếm Môn Đại Hoang. Hắn vừa đi vừa lâm vào trầm tư, trong lòng thầm nghĩ:

- Phải xử lý Nguyệt Hạch và thiếu nữ trong Nguyệt Hạch thế nào đây? Nguyệt Hạch có thể dùng để luyện chế Hồn binh. Ta bây giờ còn chưa có Hồn binh thuộc về chính mình. Bất quá, lần trước lúc ta đi Hiếu Mang Thần Tộc, đã từng mượn cảm ứng Nguyệt Linh, cảm ứng được tôn Nguyệt Thần này. Có thể thấy được, nếu Linh của một Luyện Khí Sĩ là Nguyệt Linh, vậy hắn sẽ có thể cảm ứng được Nguyệt Thần. Nếu lấy Nguyệt Hạch và nàng ra, tất nhiên sẽ bị người của Hiếu Mang Thần Tộc phát hiện. Bất quá, nếu cả đời đều đặt trong cây đèn đồng, cũng không phải là biện pháp...

Hắn không khỏi đau đầu, xử lý Nguyệt Thần như thế nào cũng là một chuyện khó khăn. Tân Hỏa ghé vào lỗ tai hắn, không ngừng đầu độc:

- Đẩy ngã! Đẩy ngã! Lai giống! Lai giống! Thừa dịp hiện tại nàng vẫn chưa tỉnh lại, trước đem gạo nấu thành cơm...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)