← Ch.0418 | Ch.0420 → |
Trên Dao Trì vân đài còn có Dao Trì kim đài, đó là nơi chỉ chúng thần mới được vào, thỉnh thoảng lại có thần ma từ xa tới, được một dải sáng dẫn tới kim đài. Luyện khí sĩ thì không có địa vị đó, đành phải ở ngoài vân đài.
Trên kim đài, thần quang giống như ngọn thác đầy sắc màu, nhìn từ xa vô cùng hoa lệ, thần uy tràn ngập kim đài, không truyền ra ngoài phạm vi kim đài nhưng cũng khiến người khác run rẩy.
- Thế lực của Tây Vương Mẫu Quốc ở Côn Luân Cảnh đúng là khó tưởng tượng nổi. Nếu những tông chủ, môn chủ, Đại Tế Tư của Tổ Tinh tới đây có lẽ không có tư cách lên Dao Trì kim đài.
Chung Nhạc thầm kinh ngạc, so với Tổ Tinh thì thần ma ở đây để lại quá nhiều tài sản, Tổ Tinh còn xa mới theo kịp. Những cự vô bá trên Tổ Tinh có lẽ đều không lên được kim đài.
Nhưng việc Tổ Tinh suy tàn rất liên quan tới những cự vô bá xuất hiện trong lịch sử. Những cường giả thần ma luyện hóa không gian của Tổ Tinh khiến Tổ Tinh ngày một ít chỗ có thể sinh sống, từ một thế giới bao la mênh mông trở thành một tiểu tinh cầu nhỏ bé như ngày nay.
Ví dụ như Hạ Hầu đã luyện hóa một thần không gian Tổ Tinh thành tiểu hư không. Không gian đó còn rộng hơn Tổ Tinh hiện nay vài phần!
Còn có các thần ma khác, ngươi luyện hóa một mảnh, ta luyện hóa một mảnh, khiến Tổ Tinh ngày một nhỏ dần. Trong đó quá đáng nhất có lẽ phải kể đến Thiên Đế của Phục Hy thị, quay lại Tổ Tinh tìm gốc gác, cuối cùng chôn bản thân tại Tổ Tinh.
Đế lăng của các đời Thiên Đế e là đã chiếm tuyệt đại bộ phận không gian của Tổ Tinh rồi.
Ngay và Luân Hồi Đại Thánh Đế, không phải Thiên Đế của Phục Hy thị cũng đặt đế lăng của mình ở Tổ Tinh, còn bắt các tinh cầu quay quanh đế lăng. Không gian của đế lăng còn lớn hơn nhiều so với tiểu hư không!
Thật khó tưởng tượng nếu những không gian này được thích phóng ra thì Tổ Tinh sẽ thành ra như thế nào!
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi tìm kiếm xung quanh vẫn không thấy luyện khí sĩ Phượng tộc thì không khỏi buồn bực. Tám con Kim Quang Hống kia thì chạy mất tăm mất tích.
Trên Dao Trì vân đài cảnh tượng tú lệ, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi cũng không vội tìm, ngắm cảnh xung quanh cũng rất vui.
- Côn Luân Cảnh đúng là thánh địa, chẳng trách Xích Tuyết lại lên được Thần Thoại Bảng.
Chung Nhạc quan sát một cái cột, trên đó phủ đầy các loại đồ đằng văn, vô cùng ảo diệu. Có lẽ là đồ đằng văn do thần ma để lại, vẽ hình thần thú. Hắn phải tán thưởng:
- Chỉ một cái cột đã ẩn chứa công pháp cao thâm như vậy, ở Tổ Tinh là rất hiếm có!
Khâu Cấm Nhi đứng trước một cái cột khác, bỗng mừng rỡ nói:
- Sư ca, cây cột này hình như khắc đồ đằng văn của Mộc linh!
Chung Nhạc tiến lại quan sát, thần nhãn trên mi tâm mở ra, mắt hắn sáng lên, cười:
- Mộc linh đồ đằng văn này chứa một môn thần thông rất lợi hại. Nếu tham ngộ được thì rất có ích cho muội.
Hắn tham ngộ kỹ lưỡng, một lúc sau lĩnh ngộ được đại khái môn thần thông đó rồi truyền thụ cho Khâu Cấm Nhi.
Khâu Cấm Nhi rất vui, cười:
- Trên vân đài có nhiều cột như vậy, không phải mỗi cái đều có công pháp thần thông chứ?
Chung Nhạc ngẩng lên, thấy vân đài rộng mênh mông, có tới hàng nghìn cái cột sừng sững, tim khẽ rung lên:
- Đây có lẽ là một tòa đại trận thần cấp... Ủa, kỳ lạ! Hình như là một tòa truyền tống trận. Truyền tống trận lớn như vậy rốt cuộc là truyền tống đi đâu?
Đột nhiên một trận huyên náo vọng lại, rồi có tiếng thần thông đối kháng, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi vội nhìn theo, thêý trên vân đài có luyện khí sĩ đang giao đấu.
Nơi giao đấu đó thần thông rất bá đạo, khí động sơn hà, đông đảo luyện khí sĩ bay lượn, tế ra các món hồn binh cấp cự phách, Pháp Thiên Cảnh, trời đất tối sầm.
Đây là Dao Trì, thần uy nặng nề, cho dù là cường giả Pháp Thiên Cảnh, Chân Linh Cảnh ở đây cũng bị trấn áp một phần thực lực. Vì thế hai bên giao đấu tuy tu vi không thấp nhưng không thể lay động được những tòa kiến trúc ở đây, cũng không tạo ra được sức công phá gì lớn lắm.
Dù sao đây cũng là thiên cung năm xưa.
Chung Nhạc nhìn một lúc, bỗng thấy một con Kim Quang Hống từ trong vòng vây lao ra, gầm lớn một tiếng, còn vang hơn cả long tộc khiến không ít luyện khí sĩ thổ huyết, nhưng rồi nó bị một bàn tay lớn tóm lấy kéo vào trong vòng chiến.
- Hình như là tám con Kim Quang Hống của Thiên Ngô Tôn Thần.
Khâu Cấm Nhi sắc mặt biến đổi, thất thanh kêu lên:
- Tám tên đó lại động vào ai rồi? Sao lại nhiều luyện khí sĩ bao vây chúng như vậy?
Trong chiến trường bên đó có khoảng trăm luyện khí sĩ bao vây tám con Kim Quang Hống, Chung Nhạc chau mày.
- Sư ca?
Khâu Cấm Nhi nhìn hắn tỏ ý hỏi:
- Tuy chúng hơi nghịch ngợm nhưng dọc đường cũng rất chiếu cố tới chúng ta...
Chung Nhạc bước về phía trước, cười:
- Chúng ta đi thỉnh giáo chút luyện khí sĩ của Côn Luân Cảnh xem họ có bản lĩnh gì.
Khâu Cấm Nhi vội theo sau hắn, bụng có chút bất an, nói nhỏ:
- Sư ca, chúng ta đi khuyên họ đừng đánh nữa là được, đừng động thủ!
Chung Nhạc gật đầu:
- Muội yên tâm, ta không thích bạo lực, việc có thể giải quyết bằng lời nói thì ta tuyệt đối không dùng tới nắm đấm. Ta trước nay đều là dùng đức thu phục lòng người.
Khâu Cấm Nhi le lưỡi, nhớ lại xem Chung Nhạc đã dùng lời nói giải quyết những việc gì, kết quả là chẳng có việc nào hết.
- Sư ca, huynh chắc chắn là trước kia toàn dùng đức thu phục lòng người chứ?
Nàng hỏi.
Chung Nhạc không đáp, tiếp tục tiến tới, thấy đông đảo các luyện khí sĩ vây quanh tám con Kim Quang Hống khiến chúng đã phải hiện nguyên hình, toàn thân đầy máu. Trong đó mấy vị luyện khí sĩ là Pháp Thiên Cảnh đỉnh phong, khi ra tay với Thiên Nhất không giống như đang tỉ thí mà như muốn lấy mạng nó vậy.
- Sư muội, muội ở ngoài nhìn, ta đi giải quyết ân oán này.
Chung Nhạc dặn dò Khâu Cấm Nhi một tiếng rồi biến thành một dải sáng bay vào trong vòng chiến, vung tay cuốn lấy tám con Kim Quang Hống lên, vỗ cánh bay mất trước mặt các luyện khí sĩ, phá tan công kích đáp xuống bên ngoài vòng chiến, vô cùng nhanh nhẹn.
Hắn tới rồi đi nhanh như tia chớp khiến người ta hoa mắt, liền cứu được tám con Kim Quang Hống.
- Chư vị, mọi người chỉ là cùng lứa tỉ thí, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt?
Chung Nhạc vung tay thả tám con Kim Quang Hống xuống, ôm quyền thi lễ với các luyện khí sĩ kia, nhẹ nhàng nói:
- Mong chư vị nể tình tha cho chúng.
Các vị cường giả vây lại, một vị lão giả mặt ngựa cười khảy:
- Ngươi là ai?
Chung Nhạc khiêm tốn nói:
- Chung Sơn thị Chung Nhạc.
- Chưa nghe bao giờ.
Lão giả mặt ngựa cười khảy:
- Ngươi muốn hóa giải ân oán? Lần trước mấy con Kim Quang Hống này nhân lúc lão phu tụt lại phía sau cùng bao vây đánh một mình ta, khiến ta gãy không ít xương. Việc này ngươi hóa giải được không?
Tám con Kim Quang Hống bị đánh đến mức thổ huyết liên tục, khí tức yếu ớt, nghe vậy ngẩng lên nhìn lão giả kia, đồng thanh:
- Ngươi là ai? Bọn ta đánh ngươi khi nào?
Lão giả kia bật cười, định nói thì đột nhiên Thiên Ngũ giơ cái bàn vuốt của mình lên chỉ lão giả vừa kinh vừa hỷ kêu lên:
- Này này ngươi đừng có nói, hình như ta nhớ ra rồi!
Một lúc sau Thiên Ngũ giơ vuốt gãi đầu, mặt bối rối:
- Ngươi là ai? Bọn ta từng đánh quá nhiều người, thực không nhớ ngươi là ai?
Lão giả mặt ngựa suýt nữa thì tức phụt máu, phẫn nộ:
- Ta chính là đệ tử dưới trướng Mã Vương Tôn Thần, Mã Chính Phong! Lần trước tám người các ngươi đánh mình ta, sư tôn Mã Vương Tôn Thần tới nói lý, Thiên Ngô Tôn Thần bảo vệ các ngươi mới không làm gì được. Hôm nay sư huynh đệ bọn ta đều ở đây, đang muốn lấy lại công bằng, đối quyết công bằng!
Đột nhiên, một luyện khí sĩ đầu trâu sắc mặt tối sầm lạnh lùng nói:
- Mấy con tiểu miêu dưới trướng Thiên Ngô Tôn Thần, các ngươi còn nhớ lần trước các ngươi tới chỗ Ngưu Tôn Giả, có một vị phụng mệnh trông coi bảo khố của Tôn Giả, bị các ngươi trói lại dùng hình tra khảo bắt nói ra phong cấm bảo khố không? Đó chính là ta!
Lại có mấy vị luyện khí sĩ khác đứng ra, trong đó một luyện khí sĩ mặt tam giác lộn ngược cười khảy:
- Còn nhớ trong vườn linh dược của Dư Thần Tôn Giả năm đó, vị luyện khí sĩ Vũ Xà bị các ngươi đánh ngất không?
Lại có thêm mấy luyện khí sĩ nữa bước ra:
- Tám tên khốn các ngươi nướng tọa kỵ của sư tôn Vũ Lương Tôn Thần của ta. Hắn là sư đệ của ta, các ngươi nướng hắn thành gần chín, còn suýt nữa ăn thịt hắn. Nếu không phải chưa nướng chín, sư tôn ta tới kịp thì sư đệ ta đã chết rồi!
Càng ngày càng nhiều luyện khí sĩ bước ra vây kín mấy người Chung Nhạc. Chung Nhạc không khỏi đau đầu, nghĩ bụng:
- Thiên Ngô Tôn Thần sống được tới giờ đúng là may mắn... Tám con Kim Quang Hống này quá nghịch ngợm rồi thì phải?
Hắn nhìn tám con Kim Quang Hống lộ ý hỏi, nói nhỏ:
- Tám vị nhân huynh, các ngươi làm những việc đó thật sao?
- Các ngươi ai nhớ chúng ta đã làm những việc đó?
Thiên Nhất gãi cổ.
- Không nhớ.
Bảy con còn lại ủy khuất nói:
- Chúng ta làm nhiều việc như vậy ai nhớ được họ chứ?
Chung Nhạc bất lực, ngẩng lên nói:
- Chư vị sư huynh, mấy vị lão đệ ta quá ham vui, chưa hại tới tính mạng các vị, hôm nay bị đánh trọng thương rồi, các vị cũng coi như đã báo được thù. Chi bằng cho qua đi, ý các vị sao?
Khâu Cấm Nhi mừng rỡ, nghĩ bụng:
- Sư ca quả nhiên dùng đức thu phục lòng người...
Lão giả mặt ngựa cười khảy:
- Ngươi nói bỏ qua là bỏ qua sao? Ngươi là ai? Chung Sơn thị cái gì? Một tên vô danh tiểu tốt! Hôm nay tám tên kia đều phải chết ở đây. Nếu ngươi còn nói nhăng nói cuội thì chính là đồng đảng của chúng, đánh chết hết!
Luyện khí sĩ Vũ Xà tộc cười:
- Thể diện không phải người khác cho mà tự phải giành lấy. Ngươi muốn bọn ta nể mặt thì phải tự mà giành!
Chung Nhạc nhíu mày, khách khí nói:
- Chư vị sư huynh, ta nên làm thế nào?
Luyện khí sĩ Thanh Hủy thần tộc cười:
- Đơn giản, ngươi gánh hết lỗi lầm của chúng.
- Thì ra vậy...
Chung Nhạc khí thế bùng phát, khí huyết tựa biển lớn ầm ầm như sấm, lắc mình hiện thân Minh Vương tám tay, thân thể cao tới trăm trượng, cười lớn:
- Nói sớm phải dùng nắm đấm giải quyết thì ta việc gì phải phí nước bọt như vậy? Luyện khí sĩ Côn Luân Cảnh, ta đã muốn lĩnh giáo lâu rồi. Vị sư huynh nào lên trước?
Khâu Cấm Nhi ngạc nhiên, lẩm bẩm:
- Sư ca, không phải huynh nói muốn dùng đức thu phục lòng người sao...
← Ch. 0418 | Ch. 0420 → |