← Ch.0438 | Ch.0440 → |
Chung Nhạc rốt cuộc cũng rút cánh tay chính mình ra khỏi lồng ngực của Xích Tuyết, phóng xuất cây củ cải Hồ Tam Ông kia ra, ba người và một cây củ cải cùng tiến về phía trước.
- Rốt cuộc có nên ăn quả Lục Đạo Quả này không?
Chung Nhạc lấy Lục Đạo Quả ra, chỉ thấy vô số hư ảnh Thần Ma vờn quanh Lục Đạo Quả, thành kính quỳ bái, thanh âm tế tự vang vọng, giống như Thần Ma tán ca vậy. Xích Tuyết cũng lấy Lục Đạo Quả ra, hai quả Lục Đạo Quả giao ánh sinh huy, nhìn cực kỳ mê người.
Hai người bọn họ đều đã mở ra sáu đạo Bí cảnh Nguyên thần. So với Xích Tuyết, Chung Nhạc mở Bí cảnh thứ sáu càng gian nan hơn một chút, cần phải phá giải phong ấn huyết mạch, còn cần phải đối mặt với tôn tồn tại tà ác mười vạn năm trước kia. Xích Tuyết bởi vì không phải là Phục Hy Thần Tộc, không cần cởi bỏ phong ấn huyết mạch, cũng không cần phải đối mặt với tôn tồn tại tà ác kia. Nhưng nàng cũng chỉ là dễ dàng hơn Chung Nhạc một chút mà thôi.
Mở ra Lục Đạo Luân thật ra chính là một chuyện phi thường gian khổ. Những chủng tộc khác mặc dù không có phong ấn huyết mạch, nhưng có thể mở ra Lục Đạo Luân cũng chỉ là trong ức vạn không có một. Đây là bởi vì Lục Đạo Luân Hồi đã bị đánh nát đạo luân thứ sáu. Vị tồn tại tà ác kia đã huyết tế tất cả sinh linh trong hệ Ngân Hà thứ sáu, biến thành phong ấn huyết mạch nguyền rủa Phục Hy Thần Tộc.
Lục Đạo Luân Hồi đối ứng với sáu đại Bí cảnh Nguyên thần của Luyện Khí Sĩ. Luân thứ sáu vỡ nát, toàn bộ sinh linh trong đệ nhất Lục Đạo Giới cũng phải đối mặt với sự tình này. Đó chính là trong pháp tắc thiên địa đã không còn luân thứ sáu, đã không có Bí cảnh thứ sáu đối ứng với đạo thứ sáu của Luyện Khí Sĩ, cho nên không thể tu thành Bí cảnh thứ sáu.
Mà có thể tu thành Bí cảnh thứ sáu, chính là những Luyện Khí Sĩ thiên tư siêu quần bạt tụy, thiên phú hơn người, đã mạnh mẽ sáng tạo ra Lục Đạo Luân Hồi trong cơ thể chính mình, từ đó làm được tới trình độ nhục thân chính là một cái Lục Đạo Luân Hồi nho nhỏ. Có thể làm tới bước này, chính là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong toàn bộ những Luyện Khí Sĩ mà Chung Nhạc từng gặp qua, chỉ có Phong Hiếu Trung, Xích Tuyết và bản thân hắn mới làm được tới bước này mà thôi. Trong đó thì thành tựu của Phong Hiếu Trung chính là cao nhất. Lý niệm của tên điên Phong Hiếu Trung này là dùng chính bản thân làm Lục Đạo, chính mình ở trong luân hồi của chính mình, tự sinh tự diệt, tự diệt tự sinh. Dưới trạng thái lý tưởng, chỉ cần Nguyên thần bất diệt, hắn sẽ có thể vĩnh viễn không chết.
Xích Tuyết tinh tế cảm ứng, chỉ thấy vẻn vẹn lắng nghe thanh âm tế tự, đã tựa hồ như lĩnh ngộ được đạo lý khuôn cùng, trong lòng nghiêm nghị, nói:
- Trong Lục Đạo Quả này tích chứa bí mật của Lục Đạo! Tựa hồ có quan hệ với Lục Đạo Luân trong cơ thể chúng ta!
Chung Nhạc hiếu kỳ nói:
- Trong lịch sử của Tây Vương Mẫu Quốc các ngươi không có ghi chép liên quan tới Lục Đạo Quả sao?
Xích Tuyết lắc đầu, nói:
- Chưa từng có! Cho tới bây giờ cũng chưa có bất kỳ một Luyện Khí Sĩ nào từng đạt được Lục Đạo Quả. Hơn nữa, cho dù có đạt được, chỉ sợ cũng không có bất cứ tác dụng gì. Chưa mở ra sáu đạo Bí cảnh Nguyên thần, hẳn là không thể phát huy ra dược lực của Lục Đạo Quả. Trong Lục Đạo Quả chất chứa dược tính cực mạnh, đạo lý Lục Đạo cực sâu. Ta cảm thấy chúng ta tạm thời vẫn là không nên ăn!
Chung Nhạc gật đầu. Nếu hiện tại ăn Lục Đạo Quả, chuẩn bị không đủ, lĩnh ngộ không ra đạo lý chất chứa trong Lục Đạo Quả, luyện hóa không được dược lực của Lục Đạo Quả, vậy thì chính là thiên đại lãng phí rồi. Nhất định phải chuẩn bị vô cùng sung túc, tìm tới địa phương không có cường địch quấy rầy, chuẩn bị thật nhiều Thần dược, dùng Thần dược đề thăng trí tuệ, tinh thần của chính mình, cường hóa nhục thân chính mình, sau đó mới có thể ăn vào loại Thần dược đẳng cấp này. Dù sao, đây cũng là Thần Dược Chi Vương.
- Tới lúc đó, hẳn là phải khiến cho đám người Hồ Tam Ông và Bản Lam lão ông xuất huyết rồi!
Chung Nhạc không có hảo ý nhìn về phía Hồ Tam Ông đi ở phía trước dẫn đường, trong lòng thầm nghĩ. Hồ Tam Ông đột nhiên liên tiếp nhảy mũi mấy cái. Cây củ cải này giận dữ mắng lớn:
- Kẻ nào ở sau lưng tính toán ta?
Sau lưng hắn, Chung Nhạc bật cười, nói:
- Tam Ông, ngươi anh minh thần võ như vậy, ai dám tính toán ngươi chứ?
o0o
Qua không bao lâu, trong lòng Chung Nhạc lại khẽ động. Chỉ nhìn thấy phía trước xuất hiện một cỗ Thần thi đang ngồi trong một khu vườn hoa, nhìn chằm chằm một đóa Thần hoa trước mặt, toàn thân không chút cử động.
Nhục thân của cỗ Thần thi này đã rửa nát hơn phân nửa, cặp mắt lúc sáng lúc tối, hẳn là vẫn còn có Thần Linh lưu tồn trong cỗ nhục thể rách nát tả tơi này. Thế nhưng thời gian đã trôi qua dài như vậy, sợ rằng hồn phách của tôn Thần Minh này đã tử vong rồi. Nói cách khác, trong cơ thể cỗ Thần thi này chỉ có hồn, không có Linh.
Cỗ Thần thi kia nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, trong cặp mắt không có bất kỳ tình cảm nào. Đám người Chung Nhạc nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, nhất tề kêu lên một tiếng đau đớn. Chỉ thấy Nguyên thần chính mình đã bị Thần uy đông lại, trong đầu một mảnh trống rỗng. Bất luận pháp lực gì, thần thông gì cũng đều không thể sử dụng. Trong mắt bọn họ, cỗ Thần thi này trở nên vô cùng vĩ ngạn, mơ hồ phảng phất như nhìn thấy từng khỏa từng khỏa ngôi sao to lớn không gì so sánh được xoay tròn xung quanh cỗ Thần thi này và cây Thần hoa kia.
Mấy hơi thở sau, cỗ Thần thi kia thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm đóa Thần hoa trước mắt. Lúc này, đám người Chung Nhạc mới cảm giác được áp lực biến mất, dị tượng trước mắt cũng biến mất không thấy đâu nữa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng rời xa nơi này.
- Chẳng lẽ tôn Thần Minh này đang canh gác Thần dược, dự định đợi tới lúc Thần dược thành thục mới ăn nó?
Trên đường đi, bọn họ lại gặp thêm mấy cỗ Thần thi nữa, hình dạng thiên kỳ bách quái. Mỗi một cỗ Thần thi đều canh gác một cây Thần dược, cũng đều là Thần Linh vẫn còn, nhưng hồn phách đã không cánh mà bay.
Ngoài ra, còn có rất nhiều những nguy hiểm khác nữa. Bọn họ còn nhìn thấy thi cốt một con Cự thú dạo chơi ở nơi này, gặp được sinh linh liền ăn tươi. Còn nhìn thấy từng cỗ từng cỗ huyền quan, những cỗ quan tài đen như mực treo trên một gốc cây khô cổ lão. Trên gốc cây khô kia có một ổ quạ đen. Đám quạ đen nhìn thấy đám người Chung Nhạc, mở miệng oa oa kêu lớn. Cỗ quan tài màu đen liền lách ca lách cách mở ra, một đại thủ lông lá xồm xàm từ bên trong vươn ra. Một dòng máu đen từ trong quan tài chảy ra, tựa hồ bên trong có vật gì cực kỳ đáng sợ muốn bò ra vậy. Đám người Chung Nhạc và cây củ cải vội vàng xoay người bỏ chạy, lúc này mới tránh thoát được một kiếp.
Bọn họ lại gặp được một đội Luyện Khí Sĩ Ma Tộc, nhiều tới hơn mười người, đi dọc theo trên sườn núi. Lúc tới gần, hóa ra lại là một đội bạch cốt khô lâu, vẫn còn đang không ngừng tiến về phía trước. Hàng bộ xương khô này vô cùng quỷ dị, cho dù là đã chết, nhưng vẫn không ngừng tiến về phía trước, tựa hồ như bị một cỗ lực lượng tà ác nào đó dẫn dắt. Bọn họ đi tới trước một vách núi sâu thẳm, sau đó phốc phốc nhảy xuống. Vách núi kia sâu không thấy đáy, đám người Chung Nhạc đứng trên vách đá, lắng nghe hồi lâu cũng không nghe được thanh âm vật nặng rơi chạm đất.
- Dưới vách núi hẳn là Luân Hồi Trì a!
Hồ Tam Ông cúi đầu nhìn xuống, mãi cũng không nhìn thấy đáy, nói:
*****
- Ta từng nghe một cây Thần dược cổ lão nói qua, ở trong này có Luân Hồi Trì. Có rơi vào trong đó cũng sẽ không chết, mà linh hồn sẽ chuyển sinh, bị truyền tống tới những Tinh cầu khác, biến thành trẻ sơ sinh!
Xích Tuyết cười nói:
- Thật muốn từ trên này nhảy xuống, nhìn một chút xem sẽ phát sinh sự tình thú vị gì!
Bọn họ lại nhìn thấy một dược viên, giống như Thần Dược Viên vậy, có hàng trăm loại Thần dược sinh trưởng trong khu vườn này. Nhưng phong cấm Thần Ma vẫn như cũ đang vận chuyển, vờn quanh tòa Thần Dược Viên thật lớn này, hẳn là dược viên của vị tồn tại cổ lão nào đó trong Thiên Đình mười vạn năm trước.
Thần dược trong vườn sinh sinh tử tử, thay đổi không biết bao nhiêu đời. Thần dược sau khi chết sẽ mục nát biến thành bùn thuốc, bùn thuốc thậm chí cũng mang theo khí tức thần thánh, tản mát ra quang huy Thần tính, có thể nói là Thần Thổ màu mỡ nhất. Cho dù là bùn thuốc, sợ rằng cũng là Thần dược không tầm thường, dược lực so với Thần dược nào đó chỉ sợ còn tốt hơn rất nhiều.
Hồ Tam Ông hận không thể lập tức cắm rễ xuống nơi này. Chung Nhạc, Xích Tuyết và Anh Nữ cũng hận không thể lập tức nhảy vào hái Thần dược. Bất quá, nhìn thấy bên ngoài dược viên này còn có rất nhiều thi thể và mảnh vỡ Thần binh, bọn họ cũng không thể không từ bỏ cái ý niệm này. Những Luyện Khí Sĩ đã chết ở chỗ này, đoán chừng cũng có hơn trăm người. Hiển nhiên, trước khi bọn họ đi tới nơi này, cũng đã có người tới chỗ này, nỗ lực thu lấy Thần dược, nhưng lại bị phong cấm Thần Ma giảo sát, thậm chí ngay cả Thần binh, Ma Thần binh cũng bị xoắn thành mảnh vỡ.
- Nếu Tân Hỏa vẫn còn tỉnh, có lẽ còn có khả năng phá giải được phong cấm. Chỉ là không biết đây là phong cấp cấp bậc gì...
Với tu vi thực lực hiện tại của Chung Nhạc, cộng thêm kiến thức của Tân Hỏa, trước mắt hẳn là có thể phá giải được phong cấm cấp bậc Thần Hầu, phong cấm Thần Hoàng lại có chút miễn cưỡng. Phong cấm của dược viên này đến cùng là mạnh đến đâu, có mạnh hơn phong cấm Thần Hoàng hay không, bản thân Chung Nhạc cũng không thể xác định.
Hồ Tam Ông lệ nóng tuôn trào, nước mắt lưng tròng xoay người bước đi, lưu luyến không thôi nhìn về phía dược viên kia. Chung Nhạc phải an ủi hắn:
- Tam Ông yên tâm! Tương lai ta tất nhiên sẽ tìm được cho ngươi Thần Thổ càng tốt hơn, so với mảnh Thần Thổ này còn tốt hơn gấp trăm lần!
Hồ Tam Ông lau đi nước mắt, nói:
- Một lời đã định?
- Một lời đã định!
o0o
Trong Kim Uyển còn có những Luyện Khí Sĩ khác. Có kẻ tới từ Thần Tộc Côn Lôn Cảnh, có kẻ tới từ Ma Tộc A Đà Cảnh, ai nấy cũng đều cực kỳ cường đại. Nhưng ở trong loại địa phương này, cho dù có vô tình gặp nhau, cũng không ai động thủ.
Những Luyện Khí Sĩ có thể tiến vào Kim Uyển đều là hạng người vô cùng cường đại, tu vi thực lực chênh lệch không bao nhiêu. Lúc này còn chưa gặp được Bàn Đào Thần Quả, còn chưa nhất thiết phải động thủ. Ngược lại cũng có không ít cường giả tuyển chọn liên thủ, cùng nhau thám hiểm nơi này.
Chung Nhạc chú ý tới, có rất nhiều Luyện Khí Sĩ đã kết bè kết đội, ít thì bảy tám người, nhiều có tới gần năm mươi người, do một cường giả đứng ra dẫn đội, trong lòng vô cùng kinh ngạc:
- Những tồn tại Cự bá bậc này cũng không cần nhiều Luyện Khí Sĩ như vậy đi theo a? Đối với Cự bá, những Luyện Khí Sĩ bình thường khác đều là trói buộc. Vì sao đám Cự bá này còn dẫn theo nhiều Luyện Khí Sĩ yếu hơn hắn rất nhiều như vậy?
Xích Tuyết giải thích:
- Đám Luyện Khí Sĩ kia thật ra đều là tế phẩm của đám Cự bá này! Bàn Đào Viên rất là tà quỷ. Muốn tiến vào Bàn Đào Viên hái Bàn Đào, cần phải huyết tế mới có thể khiến cho phong cấm tạm thời mở ra. Đám Cự bá này nhìn như hợp tác với đám Luyện Khí Sĩ kia, chiếu cố bọn họ. Thật ra sau khi tới Bàn Đào Viên, sẽ liền tươi sống tế diệt bọn họ. Vừa rồi sở dĩ đám người Phượng Chi Sơn và Xích Tình dẫn theo nhiều Luyện Khí Sĩ như vậy, mục đích cũng là muốn tế diệt bọn họ, thuận tiện đoạt được Bàn Đào Thần Quả mà thôi. Sự tình bậc này, chỉ có số ít Cự đầu Thần Ma của Côn Lôn Cảnh và A Đà Cảnh mới biết được. Những Thần Ma khác cũng hoàn toàn không biết chuyện này!
Trong lòng Chung Nhạc nhất thời phát lạnh, không khỏi tràn ngập đồng cảm với đám Luyện Khí Sĩ kia, cũng có chút đồng cảm với đám Thần Ma kia.
Thần dược đẳng cấp như Bàn Đào chính là vô cùng hiếm có, từ xưa tới nay cũng chỉ có thể là một số ít cường giả mới có thể hưởng dụng. Cho dù là tại địa phương hiểm ác đáng sợ như Quy Khư bậc này, nhìn như là công bằng cạnh tranh, nhưng thật ra vẫn là không công bằng. Thượng vị giả nắm giữ tài nguyên, có càng nhiều tài nguyên tiền vốn càng hùng hồn đi tìm Bàn Đào, giúp chính mình kéo dài tuổi thọ. Mà những Thần Ma thấp bé còn lại cho rằng chính mình cũng có thể được chia một chén súp, nhưng thật ra chỉ là đang đưa tài nguyên cho đám Thần Ma thượng vị mà thôi.
Đột nhiên, Hồ Tam Ông chợt kêu lên, thần tình kích động:
- Bàn Đào Viên chính là ở phía trước! Lúc trước bọn chúng chính là đá ta từ nơi này ra ngoài!
Thần sắc Chung Nhạc, Xích Tuyết và Anh Nữ nhất thời kích động, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, thân thể không khỏi chấn động một cái. Bọn họ nhìn thấy một dấu chưởng ấn, một dấu chưởng ấn vô cùng khổng lồ!
Dấu chưởng ấn này có phương viên không biết bao nhiêu vạn dặm, đè bẹp từng ngọn Thần Sơn, ép vỡ từng tòa Thần điện, bình định từng tòa Thần cung. Chỉ còn lại có từng ngọn từng ngọn núi non hình thái ngón tay, những ngọn núi non cao tới không biết bao nhiêu vạn dặm.
- Là một ngọn Ngũ Chỉ Sơn!
Chung Nhạc khẽ nhíu mày, ấn một chưởng xuống mặt đất, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một dấu chưởng ấn, nhưng cũng không có tạo thành hình dạng năm ngón tay xung thiên. Mà dấu chưởng ấn trước mặt bọn họ lại có hình dạng năm ngón tay chỉ thiên, tạo thành một tòa Ngũ Chỉ Sơn.
- Tại sao chưởng ấn của tồn tại tà ác này lại có hình dạng này? Hắn tựa hồ, tựa hồ...
Sắc mặt hắn có chút cổ quái, đột nhiên vùi bàn tay chính mình vào trong đất, bàn tay xuyên ra lòng đất, hoàn toàn chìm vào trong lòng đất, lẩm bẩm:
- Đúng vậy! Chính là bộ dáng này! Tồn tại tà ác này tựa hồ đã chặt đứt bàn tay chính mình, gắn chặt vào trong Quy Khư! Vì cái gì?
← Ch. 0438 | Ch. 0440 → |