← Ch.0459 | Ch.0461 → |
Chung Nhạc phóng người bay thẳng lên không trung, cái đuôi rắn đong đưa, truy sát theo sau đám người Thường Khanh, đồng thời Nguyên đan cũng bay ra, đập thẳng về phía Xích Tình.
Hô!
Khỏa Nguyên đan Thái Cực bay tới sau người Xích Tình, đột nhiên mở ra, biến thành Thái Cực Lực Tràng, thu nữ tử này vào trong Thái Cực Lực Tràng. Nguyên đan Thái Cực bay trở về, Xích Tình ở trong Nguyên đan không ngừng thét lên chói tai, cật lực bay ra ngoài. Chung Nhạc bắt lấy Nguyên đan, nhẹ nhàng quẹt một cái trên Nguyên đan. Nàng nữ tử trong Nguyên đan kia nhất thời phốc một tiếng nổ tung, biến thành một luồng huyết khí trong Nguyên đan.
Năm đạo quang hoàn từ trong Nguyên đan Thái Cực bay ra, chính là Bí cảnh Nguyên thần của Xích Tình. Chung Nhạc cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp nhét vào trong Bí cảnh của chính mình. Cái đuôi rắn khẽ du động, băng xuyên qua thiên không, đuổi tới sau người Thường Khanh. Chung Nhạc đánh ra một chưởng, Thần Ma Thái Cực Đồ chợt hiện, vỗ mạnh về phía Thường Khanh.
Ở trong Quy Khư, chiến lực chân chính của Chung Nhạc vẫn luôn bị Ngũ Chỉ Sơn trấn áp. Ngũ Chỉ Sơn do tồn tại tà ác lưu lại hoàn toàn khắc chế chân thân Phục Hy của hắn. Nếu hắn thi triển ra chân thân Phục Hy, liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên ở nơi đó, hắn mãi vẫn luôn hạn chế thực lực của chính mình, không thể thi triển ra trạng thái cường thịnh nhất để tranh đấu với đám người Thường Khanh, Tu Đà Di.
Mà hiện tại đã rời xa Quy Khư, ở trên khỏa Tinh cầu nham thạch này, hắn đã triệt để không còn trói buộc, rốt cuộc có thể buông tay buông chân, thi triển ra chân thân Phục Hy, vui sướng nhễ nhại đánh một trận. Không hề trói buộc đánh một trận. Không có bất kỳ câu thúc nào. Không có bất kỳ cố kỵ nào.
Khoa Phụ Đỉnh đang lúc tranh phong với Xích Tuyết, sắc mặt nhất thời kịch biến. Chung Nhạc chém chết liên tục mấy người, một đường chính là bẻ gãy nghiền nát. Lần này Luyện Khí Sĩ từ trong Quy Khư còn sống trở về vốn dĩ cũng không nhiều lắm, sau khi trải qua hai trận đại chiến Thần Ma, cũng chỉ còn lại có hơn mười người còn sống, lại bị tên biến thái Chung Nhạc này không ngừng đánh giết, kẻ sống sót lại càng là lác đác không có mấy.
- Gia hỏa này dự định diệt trừ hết thảy chúng ta a!
Khoa Phụ Đỉnh bị dọa tới sợ vỡ mật, hoàn toàn bị chiến lực của Chung Nhạc dọa sợ, vội vàng vứt bỏ Xích Tuyết, bay thẳng lên không trung, chạy trốn về phía thiên ngoại. Hắn cũng không phải sợ Xích Tuyết, mà là sợ Chung Nhạc, sợ Chung Nhạc giết chết chính mình giống như giết chết những người khác vậy. Chung Nhạc hiện tại tuyệt đối có loại thực lực này, thậm chí có thể phá vỡ Bất Tử Chi Thân của hắn.
Lúc Chung Nhạc còn ở trong Quy Khư, chiến lực cũng đã vượt qua hắn, mà hiện tại biến thành hình thái đầu người thân rắn, chiến lực vậy mà lại càng tăng nhiều, đại sát tứ phương, hắn tự nhiên càng không phải là đối thủ. Nhất là dưới tình huống tất cả bọn họ đều đã bị thương nặng, Chung Nhạc bị thương tương đối nhẹ. Nếu thời điểm này còn không trốn, sợ rằng tất cả đều phải chết ở chỗ này.
- Gia hỏa này cũng đã luyện thành Bất Tử Chi Thân, mà Bất Tử Chi Thân của hắn cũng không thua kém ta bao nhiêu, tất nhiên là biết được sơ hở của Bất Tử Chi Thân, nhất định sẽ có thể giết chết ta...
Khoa Phụ Đỉnh phóng người bỏ chạy, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Xích Tuyết từ phía sau truy sát tới. Trong lòng hắn không khỏi kinh hãi, vội vàng cao giọng nói:
- Xích Tuyết sư tỷ, cần gì đuổi tận giết tuyệt như vậy?
Xích Tuyết vừa mới truy sát tới, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chung Nhạc đang truy sát Thường Khanh. Bất quá, tốc độ của Thường Khanh cực nhanh, hơn nữa chiến lực cũng kinh người. Hắn một lòng muốn chạy, Chung Nhạc thủy chung không thể chặn hắn lại. Trong lòng Xích Tuyết linh quang khẽ động, quát lớn:
- Khoa Phụ Đỉnh, ngươi giúp ta giết Thường Khanh, ta có thể làm chủ, thả cho ngươi một con đường sống!
- Một lời đã định!
Trong lòng Khoa Phụ Đỉnh khẽ động, ngẩng đầu nhìn về hướng Thường Khanh bỏ chạy, thân thể khẽ lay động, biến thành một tôn cự nhân ngàn trượng, vươn bàn tay ra. Xích Tuyết phóng người nhảy lên trên bàn tay hắn, Khoa Phụ Đỉnh nâng Xích Tuyết lên, dùng sức ném mạnh. Sau một khắc, Xích Tuyết đã bị hắn ném tới sau người Thường Khanh. Nàng lập tức rút ngân trâm ra, kiếm quang lóe lên, công kích về phía Thường Khanh.
Thường Khanh cũng không chút lúng túng, lập tức tế khởi Nguyệt Giám, ngăn cản kiếm quang, chính mình thì phóng người bỏ chạy. Đúng lúc này, Khoa Phụ Đỉnh lại đánh tới một quyền. Thường Khanh bị buộc không thể không dừng lại đón đỡ một kích này, nhất thời một lần nữa bị cản lại.
- Xích Tuyết, hiện tại ta và ngươi đã thanh toán xong a!
Khoa Phụ Đỉnh cất bước bỏ chạy, lớn tiếng nói.
Chung Nhạc và Xích Tuyết cơ hồ đồng thời giết về phía Thường Khanh. Thường Khanh đã tu thành sáu đại Cực cảnh Uẩn Linh, Thoát Thai, Khai Luân, Linh Thể, Đan Nguyên và Pháp Thiên, cộng thêm thân mang hai đại Nguyên thần, hai loại Linh, thực lực cực mạnh. Hơn nữa, hắn đã tiến vào Chân Linh Cảnh, là một vị Cự bá chân chính. Nếu hắn kiên quyết mạnh mẽ đối chọi, hoàn toàn có thể không phân cao thấp với Chung Nhạc.
Nhưng hắn lại nhiều lần chịu nhục trong tay Chung Nhạc. Đầu tiên là chỗ dựa lớn nhất Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy vô duyên vô cớ bị Tiên Thiên Thần trong Nguyệt Hạch của Chung Nhạc thu mấy, về sau là khi đi tới khỏa Tinh cầu nham thạch này, bị dư ba giao thủ giữa Phù Đà Tôn Giả và Lục Đạo Quả Thụ đánh cho trọng thương, thương thế so với Chung Nhạc thì nặng hơn rất nhiều. Cộng thêm vừa rồi Chung Nhạc thi triển ra chân thân Phục Hy, trong vòng vây công cũng liên tục chém chết mấy gã cường giả, một lần nữa đánh cho hắn bị trọng thương, khiến cho lòng tin của hắn bị sụt giảm nghiêm trọng.
Chung Nhạc và Xích Tuyết đồng thời đánh tới, ba người ở giữa không trung quần ẩu với nhau. Các loại thần thông, Hồn binh nhao nhao nở rộ, máu tươi như mưa rào rơi xuống. Thường Khanh toàn thân đầy máu, khi thì biến thành Bạch Hổ, khi thì biến thành Tinh Thiềm, lúc nam lúc nữ. Hai loại Nguyên thần không ngừng biến hóa sau lưng hắn.
Thường Khanh vốn dĩ còn thiếu chính là quyết tâm hẳn phải chết đánh một trận, lo trước lo sau, do dự chần chừ, không đủ dũng khí phấn đấu, nhưng thực lực của hắn quả thật vô cùng mạnh mẽ. Lúc này bị hai người Chung Nhạc và Xích Tuyết vây công, lâm vào tuyệt cảnh, Thường Khanh rốt cuộc bạo phát, giống như hung thú bị nhốt vậy, điên cuồng cắn trả. Cho dù là Chung Nhạc và Xích Tuyết, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể làm gì được hắn.
- Xích Tuyết, ngươi không qua được cửa ải của Tây Vương Mẫu đâu...
Cuối cùng, Thường Khanh cũng bị hai người chém đứt sinh cơ. Thần Ma Dịch Ấn của Chung Nhạc đánh thẳng lên trên đầu hắn, phá hủy Nguyên thần Nguyệt Linh của hắn. Mà ngân trâm của Xích Tuyết thì đâm vào buồng tim của hắn, dùng sức xoắn một cái, xoắn nát trái tim hắn. Cái đầu Thường Khanh vỡ nát, trên trán chảy ra máu tươi giàn giụa, sắc mặt quỷ dị, thấp giọng cười nói:
- Cho dù ngươi có giết sạch hết thảy những kẻ cạnh tranh khác, ngươi cũng không thể trở thành Tây Vương Mẫu đâu. Ngươi biết vì sao Tây Vương Mẫu không đề phòng ta, cũng không đề phòng Xích Tình, nhưng duy chỉ có đề phòng ngươi không? Nàng cấp Vương Mẫu Sắc Lệnh cho ta, cấp cho đám người Xích Tình, Xích Vân, Xích Nguyệt, duy chỉ có không cấp cho ngươi, ngươi không muốn biết nguyên nhân sao?
Sắc mặt Xích Tuyết buồn bã, nhẹ giọng nói:
*****
- Ta không muốn biết!
Nàng dùng sức nhấn một cái, đánh chết Thường Khanh, đột nhiên nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi. Thương thế của nàng vốn cũng không nhẹ, vừa rồi chỉ là mạnh mẽ trấn áp thương thế, kiên trì ác chiến cho tới bây giờ. Hiện tại cường địch đã trừ, thương tổn càng thêm thương tổn, suýt chút nữa từ trên không trung té thẳng xuống dưới.
Chung Nhạc cũng cố gắng nuốt xuống ngụm máu tươi đã xông lên tới cổ họng. Trải qua một phen ác chiến vừa rồi, hắn cũng khó tránh khỏi bị thương.
Bên kia, Tu Đà Di đã thừa dịp khoảng thời gian này, chạy thoát ra khỏi khỏa Tinh cầu nham thạch này, trốn vào trong tinh không không thấy bóng dáng. Mà Khoa Phụ Đỉnh sau khi ngăn cản Thường Khanh, cũng sớm đã rời đi.
Chung Nhạc đảo mắt nhìn xuống dưới, chỉ thấy Tước Yên Nhi vậy mà vẫn chưa chết, từ trên không trung té thẳng xuống đất. Chung Nhạc có lòng đuổi theo truy sát, nhưng thương thế đột nhiên bạo phát, vội vàng dừng bước lại, nỗ lực trấn áp thương thế, trong lòng có chút kinh hãi. Thương thế của hắn có xu thế tăng nặng, văn lộ Đồ đằng tan rã nghiêm trọng, chấn động nhục thân, cơ hồ khiến cho nhục thân phân giải.
Mà trên Tinh cầu nham thạch, Phù Tư Hương đang nằm dài ở nơi đó, không biết sống chết.
Bên cạnh Chung Nhạc, thương thế của Xích Tuyết cũng rất nặng. Nàng miễn cưỡng trấn trụ thương thế, cướp đoạt sạch sẽ bảo vật trong Bí cảnh Nguyên thần của Thường Khanh, quay sang nói:
- Đi mau! Nơi này không tiện ở lâu, nhất định sẽ có Thần Ma tới đây kiểm tra. Chúng ta vẫn là đi tới mặt trăng của Côn Lôn Cảnh rồi hãy nói tiếp!
Chung Nhạc gật đầu. Trước khi rời đi, năm ngón tay hắn đột nhiên mạnh mẽ chụp một cái xuống phía dưới. Chỉ nghe năm tiếng nổ ầm vang, năm ngọn núi lớn từ trên không trung giáng xuống, trấn áp trên người Phù Tư Hương. Cùng lúc đó, thụ nhãn trên mi tâm hắn mở ra, bắn thẳng ra một đạo Thần quang, chém về phía Tước Yên Nhi. Đột nhiên, Chung Nhạc kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi, đầu óc có chút ảm đạm.
Đạo Thần quang kia phóng vọt về phía Tước Yên Nhi. Nàng thiếu nữ này giãy dụa thân thể tránh né, nhưng vẫn bị đạo Thần quang kia xuyên thấu sau lưng, đầu gục xuống trên mặt đất. Về phần nàng đã chết hay chưa, Chung Nhạc cũng không rõ lắm. Thương thế hắn thật sự quá nặng, uy lực của một kích này cũng không quá cường đại.
- Tựa hồ để cho Bằng Thiên Thu chạy thoát rồi!
Chung Nhạc phù phù thở hổn hển mấy ngụm khí thô, ánh mắt quét nhìn bốn phía, cũng không tìm thấy bóng dáng của Bằng Thiên Thu, không khỏi khẽ nhíu mày, đành phải cùng với Xích Tuyết rời đi. Hắn giết chết Luyện Khí Sĩ hai tộc Thần Ma thật sự quá nhiều, nhất định sẽ dẫn phát một trận sóng to gió lớn. Bất luận là Côn Lôn Cảnh hay là A Đà Cảnh, sợ rằng đều sẽ chấn động.
Luyện Khí Sĩ của A Đà Cảnh và Côn Lôn Cảnh tiến vào Quy Khư nhiều tới sáu bảy ngàn người, mà sống trở về lại lác đác không có mấy người. Tu Đà Di còn sống, nhưng đã tiến vào tinh không, có thể sống sót trở về hay không cũng còn chưa biết. Ngoài hắn ra, còn có Bằng Thiên Thu và Khoa Phụ Đỉnh, cộng thêm Chung Nhạc và Xích Tuyết, còn có thiếu niên Thiên Ngô chẳng biết đã đi đâu, cộng lại cũng không tới mười người.
Chung Nhạc và Xích Tuyết dìu dắt lẫn nhau, hai người phi hành trong tinh không, hướng về phía Côn Lôn Cảnh. Cũng không lâu lắm, bọn họ gặp được một tiểu hành tinh cô tịch phiêu lưu trong tinh không vũ trụ. Hai người lập tức vận khởi pháp lực, đẩy tiểu hành tinh này không ngừng gia tốc phi hành, bay thẳng về hướng Côn Lôn Cảnh.
Sau khi tốc độ tiểu hành tinh này đạt tới cực hạn, hai người buông tay ra, nhanh chóng đáp xuống trên tiểu hành tinh, để mặc cho tiểu hành tinh mang theo hai người bay đi. Một phen phí sức vừa rồi cũng làm động tới thương thế hai người, mỗi người đều phun ra một ngụm máu tươi. Chung Nhạc và Xích Tuyết yên lặng ngồi đó, đều tự lấy ra Thần dược, tự mình chữa thương, mặc cho tiểu hành tinh cô độc này bay về phía Côn Lôn Cảnh.
Thiếu niên thiếu nữ đều im lặng ngồi đó, tự mình chữa thương, không ai lên tiếng. Qua một lúc lâu sau, thương thế của Chung Nhạc không tiếp tục chuyển xấu nữa, mở mắt ra nhìn lại. Chỉ thấy Xích Tuyết cô đơn lẻ loi ngồi trên một tảng đá lớn, hai cánh tay vòng quanh đầu gối, cái đầu khẽ gác lên đầu gối, ánh mắt nhìn mông lung ra xa xa, cặp mắt vẫn còn có chút ướt át.
- Công chúa Xích Tuyết, thương thế của ngươi thế nào rồi?
Chung Nhạc đứng dậy, tiến về phía nàng. Thiếu nữ Tây Vương Mẫu Tộc kia vội vàng lau đi nước mắt, ngẩng đầu cười nói:
- Đã không tiếp tục chuyển xấu nữa. Chỉ là muốn khôi phục hoàn toàn, sợ rằng còn phải đợi một đoạn thời gian...
- Ngươi khóc sao?
Chung Nhạc ngồi xuống bên cạnh nàng, nghi hoặc hỏi. Ở trong lòng hắn, Xích Tuyết mặc dù là một nàng thiếu nữ hoạt bát cơ linh, nhưng nội tâm nàng thiếu nữ này cực kỳ cường đại, kiên quyết sẽ không nhu nhược như vậy.
Tây Vương Mẫu Quốc từ xưa tới nay nữ tử vi tôn, nữ tử còn lợi hại hơn nam tử rất nhiều, tay nắm đại quyền, trong tay cầm quyền sinh sát, hành sự mạnh mẽ quả đoán, cân quắc thắng bậc tu mi. Mà Xích Tuyết lại càng là nữ trung kỳ tài, trưởng thành lên dưới loại hoàn cảnh này hun đúc, trước giờ vẫn luôn sát phạt quả đoán, trí mưu thâm trầm, sao có thể yên lặng chảy nước mắt được?
Xích Tuyết nhìn thấy cặp nhãn mâu ôn nhuận như ngọc của hắn, nỗi ủy khuất vừa mới đè xuống đột nhiên lại bùng phát lên, châu lệ tràn mi mà ra, soạt một tiếng, chui vào trong lồng ngực Chung Nhạc khóc nấc lên.
- Vì sao Lão tổ tông lại không ưa thích ta? Ta từ nhỏ đã cố gắng tu hành như vậy, từ nhỏ chỉ hy vọng nàng có thể liếc nhìn ta nhiều một chút... Ta ăn bao nhiêu cay đắng như vậy, chịu bao nhiêu đau khổ như vậy, ta liều mạng tu luyện như vậy cũng không phải vì Vương tọa Tây Vương Mẫu, ta chỉ hy vọng có thể đạt được sự tán thành của nàng mà thôi! Nhưng nàng vì sao lại không ưa thích ta? Nàng cấp Vương Mẫu Sắc Lệnh cho Xích Tình, cho Xích Nguyệt, cho Xích Vân. Ngay cả Thường Khanh nàng đều cấp cho, ta điểm nào không bằng được bọn họ chứ?
Nàng nói ra hết toàn bộ những ủy khuất trong lòng, khóc tới mức thân thể run rẩy, khóc tới mức trước ngực Chung Nhạc ướt đẫm, khóc tới mức run rẩy co quắp. Chung Nhạc trầm mặc không nói lời nào, chỉ biết ôm lấy nàng thiếu nữ này, không biết nên an ủi như thế nào. Đột nhiên, nàng thiếu nữ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, cặp môi ướt sũng chạm vào cặp môi của hắn. Nàng thiếu nữ trong ngực ôm chặt lấy hắn, phảng phất như con cá rơi lên bờ vậy, không ngừng liều mạng muốn đòi lấy cái gì.
Chung Nhạc lúc này đã ý loạn thần mê, không tự chủ được đáp ứng nàng. Nàng thiếu nữ cô độc này soạt một cái đã xé rách y phục toàn thân hắn, xoay người cưỡi lên.
Một lúc sau, tiểu hành tinh này chợt run rẩy kịch liệt, đột nhiên ầm một tiếng chia năm xẻ bảy.
- Ngươi nhẹ nhàng một chút a!
Thiếu niên Chung Sơn thị phẫn nộ quát lớn.
← Ch. 0459 | Ch. 0461 → |