← Ch.0461 | Ch.0463 → |
Hung hiểm! Quá mức hung hiểm rồi! Xích Tuyết vậy mà ở ngay trước mặt Tây Vương Mẫu nói ra loại lời nói đại nghịch bất đạo này, trần trụi nói ra dã tâm của chính mình, là loại dã tâm mưu đồ bất chính. Hơn nữa, trong giọng nói còn không che giấu chút nào sự bất mãn của chính mình đối với Tây Vương Mẫu, thậm chí cũng không che giấu dã tâm mưu triều soán vị của chính mình. Nếu khiến cho Tây Vương Mẫu nổi giận, sẽ có thể dễ như trở bàn tay giết chết nàng, đánh tan thành tro bụi cũng là việc nhỏ.
Toàn bộ Tiểu Thắng Cảnh Cung lại là một mảnh yên tĩnh và áp lực. Trái tim Chung Nhạc cơ hồ nhảy lên tới cổ họng, không khỏi lau một thân mồ hôi lạnh, đổ một thân mồ hôi lạnh thay cho Xích Tuyết.
Đám người Xích Tình đã chết hết, cộng thêm Xích Tuyết đã ăn sạch hết toàn bộ Bàn Đào Thần Quả. Không còn Bàn Đào Thần Quả, Tây Vương Mẫu sẽ không thể duyên thọ. Không thể duyên thọ sẽ không thể tuyển chọn những hậu đại khác, vì vậy Xích Tuyết đã trở thành lựa chọn duy nhất của Tây Vương Mẫu. Thế nhưng... đối phương chính là Tây Vương Mẫu, là nữ trung bá chủ thống trị toàn bộ Côn Lôn Cảnh. Ai dám nói Tây Vương Mẫu sẽ có thể bị nàng hiếp bức, không dám giết nàng?
Loại tồn tại cấp Thần Hầu bậc này trước giờ vẫn luôn vui giận khó dò, Xích Tuyết nhìn qua giống như nắm được nhược điểm của nàng, nhưng trên thực tế trái lại rơi vào tình cảnh càng nguy hiểm hơn.
Xích Tuyết nói ra những lời này, càng giống như là một loại phát tiết, phát tiết vì muốn chọc giận Tây Vương Mẫu. Người khác không rõ ràng lắm, nhưng Chung Nhạc không có khả năng không biết. Bởi vì, Xích Vân, Xích Nguyệt và Xích Tình cũng không phải chết trong tay Xích Tuyết, mà là bị hắn chém giết. Cho dù là cái chết của Thường Khanh, trong đó cũng có hơn phân nửa công lao của Chung Nhạc.
Mà Xích Tuyết đem cái chết của hết thảy bốn người này kéo lên trên người chính mình, nói với Tây Vương Mẫu là nàng đã giết chết những đệ tử Tây Vương Mẫu Tộc này. Mặc kệ trong đó có ý muốn bảo vệ Chung Nhạc hay không, nhưng trong đó nhất định là có ý muốn chọc giận Tây Vương Mẫu.
Nàng dốc toàn bộ tâm lực tu luyện, trở nên cường đại, chính là muốn đạt được sự thưởng thức của Tây Vương Mẫu. Mà nàng cũng đã trở thành tân tinh chói mắt nhất trong Tây Vương Mẫu Tộc, có thể mở ra sáu đạo Bí cảnh, đạt tới thành tựu mà các đời tiên tổ cũng chưa từng đạt tới. Nhưng Tây Vương Mẫu lại hết lần này tới lần khác không thưởng thức nàng, hết lần này tới lần khác vẫn luôn đề phòng nàng. Điều này khiến cho nàng cảm thấy ủy khuất, cảm thấy không được tán thành. Vô số oán hận chất chứa đã lâu, hiện tại hoàn toàn bạo phát.
Không khí trong Tiểu Thắng Cảnh Cung vẫn là một mảnh trầm mặc và áp lực. Qua một lúc lâu sau, rốt cuộc lại là Tây Vương Mẫu đánh vỡ sự trầm tịch khiến cho người ta không thể nào thở dốc này, thở dài nói:
- Ngươi cuối cùng vẫn là nói ra những lời này! Ta biết rõ, ngươi tuyệt đối chính là cực kỳ ưu tú, cực kỳ xuất sắc. Nhìn từ bất luận phương diện nào, ngươi cũng là lựa chọn tốt nhất cho chức vị Tây Vương Mẫu đời kế tiếp. Ngươi có biết vì sao ta lựa chọn các nàng, mà không lựa chọn ngươi không?
Xích Tuyết lắc đầu. Tây Vương Mẫu thản nhiên nói:
- Bởi vì ta muốn sống thêm một thế thứ hai nữa! Bởi vì ta muốn thế thứ hai vẫn là làm Tây Vương Mẫu!
Xích Tuyết nhất thời ngẩn ra, Chung Nhạc cũng ngẩn người ra. Hiển nhiên cả hai đều không ngờ Tây Vương Mẫu lại đưa ra cái đáp án này.
- Bất luận Tình nhi hay là Vân nhi, Nguyệt nhi, cũng đều không phải là lựa chọn tốt nhất cho chức vị Tây Vương Mẫu đời kế tiếp. Ngay cả Thường Khanh cũng không phải. Mặc dù hắn có được Nguyệt Diệu Linh Thể, một thân Song Linh, tu vi thực lực hoàn toàn không thua kém ngươi, nhưng bản thân hắn làm việc do dự không quyết, lo trước lo sau, mưu nhiều mà không định, không phải là nhân tuyển thích hợp để thống trị Côn Lôn Cảnh!
Tây Vương Mẫu than thở:
- Mà ngươi lại là người hành sự quả đoán sát phạt, trí kế thâm trầm, mưu định hành động không có một chút do dự chần chừ nào. Tư chất của ngươi lại cực tốt, tuyệt đối có thể trở thành Tây Vương Mẫu đời kế tiếp. Nhưng nếu ta nghĩ muốn phục sinh sau khi chết, một lần nữa leo lên bảo tọa Tây Vương Mẫu, liền quyết không thể truyền vương vị cho ngươi. Bởi vì... ngươi quá xuất sắc, sẽ không cho ta cơ hội này! Sau khi ngươi trở thành Tây Vương Mẫu đời tiếp theo, tất sẽ là một nhất đại hùng chủ. Ta không có khả năng cướp đoạt vương vị từ trong tay ngươi. Ta chỉ có thể làm một tôn Linh thủ hộ Tây Vương Mẫu Quốc mà thôi!
Xích Tuyết cả người ngẩn ngơ, lẩm bẩm:
- Ngươi là tồn tại đã leo lên Chí Tôn Bảng, mà ta chỉ đứng ở vị trí thứ sáu Thần Thoại Bảng. Nếu ngươi lại sống thêm một thế thứ hai, ta cũng không có khả năng là đối thủ của ngươi...
Tây Vương Mẫu lắc đầu, nói:
- Ta khi đó bao nhiêu tuổi, ngươi mới bao nhiêu tuổi? Chí Tôn Bảng đã là cực hạn tiềm năng của ta, mà ngươi thì vẫn còn có tiềm lực, còn có thể tiếp tục leo lên nữa. Hơn nữa, lý do quan trọng nhất ta không chọn ngươi chính là, ngươi đã mở ra Bí cảnh thứ sáu! Thần Ma đã mở ra Bí cảnh thứ sáu, thọ nguyên của Nguyên thần và nhục thân tương thông với nhau, tính mạng hợp thành một thể, thọ nguyên cực lâu. Ta bất quá chỉ có hơn một vạn tuổi, mà ngươi lại có thể sống năm sáu vạn năm. Thế thứ hai của ta nghĩ muốn một lần nữa trở thành Tây Vương Mẫu, chỉ có thể đợi tới năm sáu vạn năm sau, khi ngươi đã chết đi. Như vậy quá lâu rồi! Sợ rằng khi đó, Linh của ta cũng đã sớm tắt rồi. Còn nếu là chọn đám người Thường Khanh, Xích Tình, ta lại có thể đoạt lại vương vị bất cứ lúc nào. Bọn họ căn bản đấu không lại ta!
Tây Vương Mẫu lại thở dài một cái, nói:
- Nếu ta phục sinh sau khi chết, ngóc đầu trở lại, ta lại đấu không lại ngươi. Năm sáu vạn năm tuế nguyệt, ngươi tuyệt đối có thể vượt qua ta, trở thành Tây Vương Mẫu cường đại nhất từ trước tới nay. Ta nhìn ra được điểm này, cho nên không thể chọn ngươi, mà tuyển chọn bọn họ!
Khóe mắt Xích Tuyết khẽ nhảy lên, ảo não nói:
- Lão tổ tông, hiện tại ngươi nói rõ ngọn nguồn với ta, là dự định sẽ diệt trừ ta sao?
Tây Vương Mẫu ở trước mặt nàng, nói thẳng ra toàn bộ ngọn nguồn chính mình đề phòng nàng, kiêng kỵ nàng. Đây rõ ràng là dự định sẽ giết nàng diệt khẩu, đoạn tuyệt hậu hoạn. Bởi vì Tây Vương Mẫu đã minh xác nói cho nàng biết, chính mình muốn phục sinh sau khi chết, quay trở lại vương vị, mà nàng chính là chướng ngại lớn nhất của Tây Vương Mẫu thế thứ hai. Những lời này vừa nói ra, Xích Tuyết liền biết tử kỳ của chính mình đã tới.
Nhưng nào ngờ Tây Vương Mẫu lại lắc đầu:
- Ta sẽ không diệt trừ ngươi! Bởi vì hiện tại ta đã không còn lựa chọn nào khác. Ngươi nói không sai! Ngươi giết chết Xích Tình các nàng, nếu ta lại diệt trừ ngươi, sau khi ta chết, Tây Vương Mẫu Quốc tất sẽ bị tiêu diệt. Cơ nghiệp tổ tiên mười vạn năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát! Ngược lại, kể từ hôm nay trở đi, ta sẽ hoàn toàn dụng tâm bồi dưỡng ngươi, xem ngươi thành Tây Vương Mẫu đời kế tiếp mà bồi dưỡng. Ngươi đã chặt đứt con đường sau này của ta, khiến cho ta không thể không tuyển chọn ngươi rồi!
Xích Tuyết nhất thời trầm mặc. Tây Vương Mẫu chậm rãi dời bước, đi ra bên ngoài Tiểu Thắng Cảnh Cung, thanh âm già nua vang vọng:
- Hiện tại, ta dạy cho ngươi đạo lý đầu tiên khi muốn trở thành Tây Vương Mẫu! Trở thành Tây Vương Mẫu, ngươi có thể có dã tâm và tư tâm vô biên, có thể giết chết tất cả tỷ muội uy hiếp địa vị chính mình, thậm chí là nữ nhi, hậu đại của chính mình. Nhưng tư tâm và dã tâm của ngươi, từ đầu tới cuối chỉ có thể đặt ở vị trí thứ hai. Đặt ở vị trí đầu tiên, vĩnh viễn là Tây Vương Mẫu Tộc ta! Thân là Tây Vương Mẫu, nhất định phải giữ gìn chính thống Vương tộc! Hết thảy những thứ khác, đều chỉ có thể xếp ở vị trí thứ hai!
Trong lòng Xích Tuyết ầm ầm chấn động, mà Chung Nhạc đang ẩn nấp phía sau cung, trong lòng cũng chấn động. Chung Nhạc chậm rãi đi ra, thấp giọng hỏi:
*****
- Ngươi thật sự đã ăn hết Bàn Đào Thần Quả rồi?
Xích Tuyết gật đầu:
- Nếu ta không ăn hết Bàn Đào Thần Quả, mà hiến chúng cho Tây Vương Mẫu, vậy ta hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!
Chung Nhạc yên lặng gật đầu. Từ đoạn đối thoại vừa rồi tới xem, Tây Vương Mẫu cũng là một tồn tại sát phạt quả đoán, kiên quyết sẽ không khoan nhượng Xích Tuyết uy hiếp tới địa vị của nàng. Nếu có một tuyển chọn thứ hai, nàng nhất định sẽ giết chết Xích Tuyết, đoạn tuyệt hậu hoạn. Mà đem hiến Bàn Đào Thần Quả có thể duyên thọ ngàn năm cho nàng, chính là cấp cho nàng sự lựa chọn thứ hai.
- Xích Tuyết nói với Tây Vương Mẫu những lời này, cũng không phải hoàn toàn là phát tiết. Nàng quả thật là đang uy hiếp Tây Vương Mẫu, nói cho nàng ta biết, nàng ta chỉ còn lại một tuyển chọn duy nhất!
Tây Vương Mẫu có một điểm nói không sai, Xích Tuyết quả thật là một người có dã tâm bừng bừng. Nàng mặc dù là thân nữ nhi, nhưng trái tim lại là trái tim hào kiệt.
Chung Nhạc nhìn nàng nữ tử đã từng có quan hệ xác thịt với chính mình này, cảm thấy trên người nàng nữ tử này toát ra anh khí bừng bừng. Trong thoáng chốc, hắn nhìn thấy trên người nàng thiếu nữ này có một loại khí chất lãnh tụ dẫn dắt toàn bộ chủng tộc, một loại uy nghiêm bao trùm trên toàn bộ các tộc nhân.
Chung Nhạc biết rõ, nàng nữ tử này có khả năng uy nghiêm càng lúc càng mạnh mẽ, quyền uy càng lúc càng cao lớn, khí thế càng lúc càng khó tiếp cận. Thời khắc mà hắn cùng với nàng nữ tử này có được niềm vui xác thịt, khả năng tâm linh tương thông nhau nhất, chính là thời điểm ở trên tiểu hành tinh và trên Nguyệt cung. Khi đó, nhục thân triền miên, tâm hồn an ủi, cùng nhau sưởi ấm. Thế nhưng sau này, tâm linh bọn họ có khả năng càng lúc càng cách xa nhau.
Xích Tuyết lấy lại bình tĩnh, xoay người đi thẳng về phía Chung Nhạc, giao Kim phù và nén hương cho hắn, mỉm cười nói:
- Nhạc ca ca, ngươi nhận lấy Kim phù và nén hương này đi! Kim phù này là Kim phù liên tiếp Tổ Tinh với Côn Lôn Cảnh. Sau khi thôi động Kim phù, sẽ có thể rời khỏi Côn Lôn Cảnh. Khi nào muốn trở lại, chỉ cần đốt lên nén hương này!
Chung Nhạc thu hồi Kim phù và nén hương kia. Xích Tuyết hỏi:
- Ngươi dự định khi nào sẽ rời đi?
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, nói:
- Càng sớm càng tốt! Bằng Thiên Thu, Khoa Phụ Đỉnh đều vẫn còn sống, sự tình ta đã làm trong Quy Khư và trên Tinh cầu nham thạch tất nhiên sẽ sớm lan truyền ra ngoài. Đối với ta, chuyện này vô cùng bất lợi. Sau khi ta rời đi, ngươi giúp ta làm một chuyện. Tuyên dương rộng rãi ra ngoài, nói Khoa Phụ Đỉnh và Bằng Thiên Thu đều đã đạt được không ít Bàn Đào Thần Quả!
Xích Tuyết gật đầu, đây là kế sách làm loạn tai mắt người khác. Chung Nhạc ở trong Quy Khư và trên Tinh cầu nham thạch thật sự đã giết chết quá nhiều cường giả. Sau lưng mỗi một cường giả chết trong tay hắn đều có Thần Ma hoặc là thế lực vô cùng khổng lồ, tuyệt đối không phải Kiếm Môn trên Tổ Tinh có khả năng chống lại. Mà trước hắt một chậu phân lên trên đầu Khoa Phụ Đỉnh và Bằng Thiên Thu, sẽ có thể khiến cho bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc. Tin tức trên người bọn họ mang theo không ít Bàn Đào Thần Quả vừa truyền ra, mặc kệ bọn họ có thật sự đạt được Bàn Đào Thần Quả hay không, cũng đủ khiến cho những Thần Ma và đại thế lực khác xuất hiện sát tâm rồi. Mà lời nói của bọn họ sẽ có bao nhiêu người chịu tin, cái này sẽ nằm ở khả năng năm năm rồi.
Chỉ là nghe hiện tại Chung Nhạc phải rời đi, trong lòng Xích Tuyết cũng có chút không nỡ. Trong lòng nàng không nhịn được dâng lên loại cảm xúc nhi nữ tình trường, nhưng ngay sau đó đã bị lý trí của nàng thanh trừ sạch sẽ. Nàng nhẹ giọng nói:
- Để ta tiễn ngươi trở về Tổ Tinh?
- Không cần!
Chung Nhạc đi ra ngoài Tiểu Thắng Cảnh Cung, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên trời là một mảnh tinh đấu ngập trời. Hắn khẽ thôi động Kim phù, một tòa môn hộ từ từ dâng lên, bên kia cánh cửa chính là Đại Tuyết Sơn Tây Hoang của Tổ Tinh. Lúc này trong Côn Lôn Cảnh là buổi tối, mà ở trên Tổ Tinh lại là ban ngày.
Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Xích Tuyết đứng cách đó không xa, ánh mắt lưu luyến, đang nhìn về phía chính mình. Chung Nhạc cất bước, tiến vào trong tòa môn hộ này. Đúng lúc này, Xích Tuyết đột nhiên nhoẻn miệng cười, lộ ra cặp răng hổ nhỏ nhắn, giơ tay lên, nói:
- Hay là ngươi lưu lại đi! Không cần đi nữa! Lưu lại đi! Ta cần ngươi trợ giúp ta leo lên vương vị. Ta sẽ phong ngươi là Đông Vương Công a!
Chung Nhạc vung tay, mỉm cười nói:
- Đông Vương Công không phải phong lên là được! Ngươi có chủng tộc của ngươi, ta cũng có chủng tộc của ta. Ngươi không thể đi theo ta, ta cũng không thể đi theo ngươi!
- Ngươi có thể quay lại không? Chúng ta có thể lại ở cùng một chỗ nữa không?
Xích Tuyết ở ngoài cửa hỏi với theo. Chung Nhạc trong cánh cửa có chút chần chừ.
Hắn nhìn lên không trung Côn Lôn Cảnh. Trên bầu trời đêm, trong bảy khỏa tinh tú Tây Phương Bạch Hổ, có một khỏa tinh tú tên là Tham Tinh. Trong bảy khỏa tinh tú Đông Phương Thương Long, có một khỏa tinh tú tên là Thương Tinh. Hai khỏa tinh này, thời điểm ngươi dâng lên, ta hạ xuống, thời điểm ta dâng lên, ngươi hạ xuống. Giống như Côn Lôn và Tổ Tinh vậy, thời điểm một phương là ban ngày, phương bên kia là đêm tối, thời điểm một phương là đêm tối, phương bên kia lại là ban ngày.
Đông Vương Công là Long, Tây Vương Mẫu là Hổ. Giữa Long và Hổ có thể từng có tình yêu ngọt ngào, nhưng để cho bọn họ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, Hổ sẽ không đáp ứng, mà Long cũng sẽ không đáp ứng. Trái tim bọn họ là Tham Tinh và Thương Tinh, đều có sở thuộc, căn bản không thể gặp nhau.
Chung Nhạc phất phất tay, trong lòng thầm nghĩ:
- Ngươi là Tây Vương Mẫu, ta là Đông Vương Công! Ta và ngươi là Tham và Thương... Tham và Thương, đã định trước không thể ở cùng một chỗ...
Hắn thu hồi Kim phù, tòa môn hộ này nhất thời ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
← Ch. 0461 | Ch. 0463 → |