← Ch.0500 | Ch.0502 → |
Da đầu Chung Nhạc nhất thời tê dại. Cái răng độc kia đã hoàn toàn phong tỏa hắn. Còn chưa có tiếp cận, hắn cũng đã cảm giác được tựa hồ có một cái răng độc đâm thật sâu vào trong đầu chính mình.
Thực lực của Xà Văn Cử cực kỳ đáng sợ, tôn Yêu Thần này có thể từ trong vòng vây tiễu trừ của rất nhiều Côn Thần chạy trốn xuống lòng đất, ngoại trừ hắn có thể xuyên qua như thường dưới lòng đất ra, thực lực của bản thân hắn cũng là vượt qua Côn Thần thông thường.
Cây Độc Nha Nhận này chính là Thần binh do hắn dùng răng độc của chính mình luyện chế thành, cực kỳ sắc bén, hơn nữa còn ẩn chứa kịch độc. Kịch độc của nó đã trải qua thiên chuy bách luyện, thậm chí so với một số Côn Thần nổi danh dùng độc nào đó trong Côn Tộc còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Xà Văn Cử dùng cây Độc Nha Nhận này giết hắn, có thể nói là cực kỳ xem trọng Chung Nhạc, nhất định phải nhìn thấy hắn chết ngay trước mặt chính mình. Một tôn Yêu Thần tế khởi Thần binh do chính tay mình luyện thành, tuyệt đối là có khác biệt một trời một vực so với Thần binh do những Luyện Khí Sĩ khác, thậm chí là Cự bá tế khởi.
Chung Nhạc cũng không chỉ từng một lần tao ngộ qua Cự bá tế khởi Thần binh chiến đấu. Thời điểm hắn còn ở trạng thái toàn thịnh, dùng thần thông mạnh nhất của chính mình có lẽ còn có thể miễn cưỡng tiếp được, thậm chí còn có thể tế khởi Thần binh để phản công. Nhưng đối mặt với Độc Nha Nhận của Xà Văn Cử, đừng nói hắn ở trạng thái toàn thịnh, thậm chí cho dù là hắn dưới trạng thái toàn thịnh thôi động Thần Dực Đao, cũng không thể nào chống lại một kích này.
Xà Văn Cử phát huy toàn bộ uy lực của Độc Nha Nhận, thậm chí Độc Nha Nhận còn chưa đâm trúng hắn, hắn đã cảm giác được có một cây Độc Nha Nhận đâm vào trong đầu chính mình, khiến cho hắn không có nửa phần lực phản kháng.
Đây là công kích mà Luyện Khí Sĩ cấp Cự bá không cách nào thi triển ra, là biểu hiện Thần binh đã thôi động tới mức tận cùng, là công kích do ý chí của Thần binh hóa thành, là công kích phương diện tinh thần.
Mắt thấy Độc Nha Nhận này sắp sửa đâm vào mi tâm Chung Nhạc, đột nhiên, một ngọc thủ trắng nõn dài nhỏ từ một bên vươn ra, bàn tay ngăn cản trước mặt Chung Nhạc. Bàn tay này tựa hồ không mang theo bất luận khí tức yên hỏa gì, không có thần thông to lớn, không có Thần uy kinh thiên động địa, chỉ là một bàn tay bình bình đạm đạm, năm ngón tay thon dài tinh tế mà thôi. Nhưng Độc Nha Nhận vừa đụng vào lòng bàn tay ngọc thủ này, lại đinh một tiếng bị chấn ngược trở về, thậm chí ngay cả làn da lòng bàn tay cũng không thể đâm rách.
Xà Văn Cử nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng tế khởi một cây Độc Nha Nhận còn lại, hai cây Độc Nha Nhận xoay tròn quanh thân thể hắn, tung bay trên dưới, bảo vệ toàn thân hắn.
Một đạo nguyệt quang ngân sắc lẳng lặng hạ xuống, mặt lưng Côn Tinh giống như đột nhiên có thêm một vầng minh nguyệt chói mắt, chiếu rọi sinh huy.
Bên cạnh Chung Nhạc đột nhiên xuất hiện một nàng nữ tử, thân mặc ngân giáp Nguyệt Hạch, toàn thân bao phủ trong nguyệt quang, mông mông lung lung, tĩnh lặng như thơ, giống như tranh vẽ rung động lòng người.
- Mẫu Thần Côn Tộc?
Xà Văn Cử nhất thời kinh hãi.
- Là nàng nữ tử Phục Hy thị kia!
Trong lòng Chung Nhạc cũng nhất thời kinh hãi.
Xà Văn Cử thở phào nhẹ nhõm một tiếng, tế khởi hai cây Độc Nha Nhận giết về phía nàng nữ tử ngân giáp Nguyệt Hạch này, cười ha hả, nói:
- Mẫu Thần tính cái gì? Trong các Côn Thần, chiến lực của Mẫu Thần chỉ có thể đặt ở trung bình! Chết đi!
Phốc!
Nào ngờ, nữ tử ngân giáp kia khẽ vươn tay ra, chụp lấy một cây Độc Nha Nhận, lật tay đâm thẳng vào đỉnh đầu của hắn. Xà Văn Cử nhất thời ngẩn ngơ, trong mắt lộ ra thần sắc không thể tin nổi. Hắn vẫn còn chưa chết, dù sao cũng là Thần Minh, sinh mệnh lực cường đại không gì sánh được. Nếu đổi lại là người khác, cho dù là Chung Nhạc, đại não bị đâm thủng đều sẽ phải chết. Mà hắn không ngờ vẫn còn yên yên lành lành, há miệng phun ra một cái, chỉ thấy một cây xà mâu từ trong miệng hắn bắn thẳng ra, đâm thẳng về phía lồng ngực nữ tử ngân giáp kia.
Cây xà mâu này là kiện Thần binh thứ ba của hắn, là hắn dùng đầu lưỡi của chính mình luyện chế thành. Phần đầu xà mâu chẻ ra làm hai, giống như một cây xiên, uy lực so với Độc Nha Nhận của hắn thậm chí còn cường đại hơn, vô cùng sắc bén. Cây xà mâu này có thể mềm có thể cứng, vừa rồi lúc hắn cuốn lấy Quận chúa Kim Tú ăn vào trong miệng, chính là biến mềm cây xà mâu.
Phốc!
Xà Văn Cử nhất thời ngẩn ngơ, trong mắt một lần nữa lộ ra thần sắc không thể tin nổi. Nữ tử ngân giáp kia lại vươn tay nắm lấy cây xà mâu của hắn, cũng đâm cây xà mâu này vào trong đầu hắn, đầu mâu xuyên thấu sau gáy hắn, hai cái đầu mâu đều đâm ra, mang theo độc huyết xèo xèo phun ra.
- Ngươi...
Phốc!
Nữ tử ngân giáp kia lại vươn tay bắt lấy cây Độc Nha Nhận còn lại, vung tay cắm cây Độc Nha Nhận thứ hai này lên trên đầu của hắn. Thân thể Xà Văn Cử lay động, phốc một tiếng ngã xuống đất.
Chung Nhạc ngẩn ngơ đứng đó, chỉ thấy một màn trước mắt này có chút mộng huyễn. Một đời Yêu Thần, trăm cay ngàn đắng mới tu thành Thần Minh, tung hoành ngang dọc, quát tháo thiên địa, cứ như vậy bị người ta dùng Thần binh của chính mình cắm đầy đầu, chết oan chết uổng.
Bất quá, đây cũng là chuyện đương nhiên. Thời điểm vừa mới tiến vào Côn Tinh, Tân Hỏa đã từng nói, nghĩ muốn phá giải phong ấn của Bạch Hầu, ít nhất phải có thực lực cấp Thần Hầu mới có thể làm được. Mà trong Chư Thần Côn Tinh cũng không có tồn tại cấp Thần Hầu, kẻ phá giải phong ấn của Bạch Hầu, chỉ có thể là nữ tử ngân giáp này.
Thực lực của Xà Văn Cử mặc dù rất không kém trong số các Thần Ma của Tổ Tinh, nhưng xuất thủ với nàng, xuất thủ với một tồn tại cấp Thần Hầu, tự nhiên là chết một chút cũng không oan uổng.
Nữ tử ngân giáp kia cúi đầu nhìn về phía hắn, đột nhiên trên mi tâm mở ra một khỏa nhãn mâu, Thần quang như mạc, quét qua toàn thân Chung Nhạc. Tầng quang mạc phảng phất như một cái sàng vô hình, sàng lọc từ trên xuống dưới hắn một lần.
Chung Nhạc nhất thời cảm thấy nhục thân, Nguyên thần và tinh thần, khí huyết đều chấn động một trận. Ô huyết trong cơ thể bị sàng lọc ra, xương cốt gãy vỡ được Thần quang nối tiếp lại, gây dựng lại kinh mạch gân mạch, cơ nhục diễn sinh. Đám văn lộ Đồ đằng đứt đoạn nhất nhất liên tiếp lại, Nguyên thần rách nát tả tơi cũng được rót vào sinh cơ vô biên.
Tinh thần lực sôi trào của hắn cũng bình phục lại, không còn hỗn loạn nữa, Nguyên đan phủ đầy vết rách cũng khôi phục lại như lúc ban đầu, khí huyết lại tràn đầy dồi dào như cũ. Thậm chí ngay cả sáu Bí cảnh Nguyên thần của hắn cũng trở nên vững chắc lại, không còn trăm ngàn lỗ thủng giống như lúc trước nữa.
Toàn thân hắn phảng phất như đạt được tân sinh, thoáng cái liền từ bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có khả năng mất mạng khôi phục lại tới trạng thái đỉnh phong, so với trước đây thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Chung Nhạc đứng dậy, nhìn chằm chằm vị Thần Nữ trước mặt này. Tư Mệnh, đám Côn Tộc chính là gọi nàng như vậy. Mà Tư Mệnh cũng đang nhìn về phía hắn, bộ dáng vô cùng văn tĩnh, trong ánh mắt cũng có chút hiếu kỳ, trên dưới quan sát hắn.
- Ta vốn tưởng rằng trên Tổ Tinh đã không còn Phục Hy, không nghĩ tới còn có thể gặp được một vị Phục Hy. Đáng tiếc! Huyết mạch của ngươi không được tinh khiết!
Thanh âm của nàng vô cùng êm tai, giống như là tiếng ca êm dịu từ nơi xa xôi truyền tới, thông qua lỗ tai chảy vào trong đầu, tiếp tục nói:
- Ta vẫn luôn âm thầm quan sát ngươi! Ngươi rất không tệ!
Chung Nhạc đột ngột mở miệng hỏi:
- Vì sao? Vì sao ngươi lại đái lĩnh Côn Tộc tấn công Tổ Tinh? Ngươi không biết Tổ Tinh là địa phương nào sao?
Thanh âm của hắn chấn động, mạnh mẽ hữu lực:
*****
- Nơi này là địa phương khởi nguyên của Phục Hy Thần Tộc, Thời đại Địa Kỷ, cố hương của các đời Thiên Đế, căn nguyên của Phục Hy thị!
Tư Mệnh vẫn như cũ nhìn hắn, nhãn mâu ôn hòa, nói:
- Ta theo Côn Tinh một đường đi tới, ngươi là Phục Hy duy nhất mà ta từng gặp qua!
- Vì sao lại muốn hủy diệt Tổ địa của chúng ta?
Chung Nhạc phẫn nộ chất vấn.
- Ta nghĩ, toàn bộ Phục Hy trong vũ trụ, có khả năng chỉ còn có hai người chúng ta!
Tư Mệnh ảo não nói:
- Ta vẫn luôn cảm thấy tịch mịch, nghĩ rằng trong toàn bộ vũ trụ chỉ còn lại có một mình ta. Ta cũng từng cảm thấy sợ hãi. May mà vẫn còn có ngươi!
Chung Nhạc lớn tiếng nói:
- Cùng với Côn Tộc hủy diệt Tổ Tinh, hủy diệt Tổ địa của chúng ta, đối với ngươi có chỗ tốt gì?
Hai người đều là mạnh ai nấy nói, lời nói mỗi người đều không ăn nhập gì với đối phương. Sau một lúc lâu, Chung Nhạc mới bình tĩnh lại, đợi nàng nói hết lời. Tư Mệnh lẳng lặng nhìn hắn, nói:
- Cho nên, xin ngươi không nên cản đường ta, đồng tộc duy nhất của ta!
- Con đường của ngươi chính là muốn hủy diệt Tổ Tinh, hủy diệt Tổ địa Phục Hy thị ta sao?
Chung Nhạc chất vấn. Tư Mệnh vẫn vô cùng bình tĩnh, gật đầu nói:
- Không sai! Chỉ có hủy diệt Tổ Tinh, đánh nát phiến Tổ địa này, mới có thể tìm được lăng mộ của các đời Phục Hy Thiên Đế, mới có thể mời ra Thần binh Thiên Đế của bọn họ. Phục Hy thị trầm luân mười vạn năm, địch nhân quá nhiều, địch nhân quá mạnh, chỉ dựa vào một mình ta, một cây cột chẳng chống vững được nhà lớn, không thể tái hiện được huy hoàng của Phục Hy thị!
Chung Nhạc lạnh lùng nói:
- Phục Hy Thần Tộc cũng không phải chỉ còn lại có ngươi và ta. Toàn bộ Nhân Tộc đều là Phục Hy thị! Nhân Tộc trên Tổ Tinh, số lượng lên tới trăm ngàn vạn. Ngươi là muốn cùng với Côn Tộc giết chết ngàn vạn tộc nhân của chính mình sao?
Nào ngờ Tư Mệnh lại lắc đầu:
- Nhân Tộc không phải là Phục Hy! Nhân Tộc là Nhân Tộc, Phục Hy là Phục Hy, là chủng tộc bất đồng!
Chung Nhạc lớn tiếng nói:
- Nhân Tộc chính là Phục Hy bị phong ấn! Ngươi cũng là Phục Hy thị, hẳn là ngươi cũng từng nghiên cứu qua huyết mạch của Nhân Tộc, biết rõ huyết mạch Phục Hy trong cơ thể Nhân Tộc đã bị phong ấn. Chỉ cần giải khai phong ấn, mỗi một Nhân Tộc đều là Phục Hy! Ta chính là đã giải khai được hai thành phong ấn huyết mạch, mới giác tỉnh huyết mạch Phục Hy!
Nhưng Tư Mệnh vẫn lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Nhân Tộc không phải là Phục Hy! Chỉ khi nào cởi bỏ phong ấn mới là Phục Hy, nhưng chưa cởi bỏ phong ấn lại không phải. Vì để tái hiện huy hoàng của Phục Hy Thần Tộc, hy sinh tất cả Nhân Tộc trên Tổ Tinh cũng không có gì quá đáng!
Chung Nhạc giận quá hóa cười:
- Không có Nhân Tộc, chỉ dựa vào một mình ngươi đi khôi phục huy hoàng của Phục Hy thị sao?
Ngữ khí Tư Mệnh cực kỳ nghiêm túc, nói:
- Cho nên ta cần phải mượn dùng lực lượng của các đời Phục Hy Thiên Đế. Lần này ta tới đây mượn lực lượng của Côn Tộc hủy diệt Tổ Tinh, sẽ có thể bức ra Đế lăng của các đời Phục Hy Thiên Đế. Ta huyết tế tất cả sinh linh trên Tổ Tinh, sẽ có thể tế tự cho Linh của các đời tiên tổ, khiến cho Linh của bọn họ sống lại, đối kháng địch nhân. Ngươi cũng là Phục Hy, hẳn là phải lý giải ta mới đúng!
Toàn thân Chung Nhạc nhất thời lạnh lẽo, ngay cả trái tim cũng đang rét run. Hủy diệt Tổ Tinh, chỉ vì muốn mở ra Đế lăng, huyết tế toàn bộ sinh linh trên toàn thể Tổ Tinh, thức tỉnh Linh của các đời Phục Hy thị... Ý nghĩ của người tộc nhân này so với ý nghĩ của hắn quả thật chính là khác biệt một trời một vực. Mặc dù nàng cũng là Phục Hy thị, nhưng loại thủ đoạn này, hắn lại không thể nào tiếp nhận!
- Ngươi hẳn là lý giải ta rồi a?
Nhãn mâu trong suốt của Tư Mệnh không chớp lấy một cái nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi. Chung Nhạc khẽ lắc đầu.
- Không hiểu cũng không có quan hệ!
Tư Mệnh nhẹ giọng nói:
- Nhân Tộc không phải là Phục Hy, ta xem bọn họ trở thành vậy hy sinh để tế tự, chính là vì chủng tộc của chúng ta. Cho nên, ngươi không nên cản đường ta!
Chung Nhạc lắc đầu:
- Ngươi là Phục Hy, ta cũng là Phục Hy! Tổ Tinh là Tổ Tinh của ta, không phải là Tổ Tinh của ngươi. Nếu ngươi còn nể tình chúng ta là cùng tộc, vậy thì mang theo Côn Tinh của ngươi rời đi đi. Nơi này, có ta!
Tư Mệnh suy tư trong chốc lát, lắc đầu nói:
- Không được! Tổ Tinh quan hệ quá lớn, không thể giao cho ngươi được. Đồng tộc, nếu ngươi vẫn muốn cản đường ta, vậy thì đừng trách ta. Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ phong ấn ngươi. Ta sẽ phong ấn ngươi lại, đợi sau khi ta hoàn thành đại nghiệp, mới sẽ thả ngươi ra. Tới lúc đó, ngươi nhất định sẽ lý giải ta!
Nàng giơ lên ngọc thủ dài nhỏ, ngón tay ngọc điểm về phía mi tâm Chung Nhạc. Chung Nhạc lập tức quan tưởng Thiếu Hạo Chung. Chỉ nghe trong tinh không vang lên tiếng chuông chấn động, hư ảnh một cái chuông lớn bay thẳng ra, từ trên chụp xuống, bao phủ toàn thân hắn vào bên trong chuông. Thanh âm Thiếu Hạo Chung vang lên, vui vẻ nói:
- Thiếu niên Phục Hy thị, ngươi đang kêu gọi ta sao? Thiếu niên, ngươi cũng nên thường xuyên tâm sự với ta a. Một mình ta ở trong Đế lăng buồn chán đến sắp chết rồi đây. Đốm lửa nhỏ xấu xa kia không có mặt ở đây sao... Hửm? Còn có một nha đầu Phục Hy thị nữa! Là vợ của ngươi à? Bộ dáng thật sự xinh đẹp a!
← Ch. 0500 | Ch. 0502 → |