Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0512

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0512: Thần thụ Khoa Kỹ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


- Chung thúc thúc, sau này gặp lại!

Hình Thiên vẫy vẫy tay với Chung Nhạc, cùng với Phong Hiếu Trung bước vào trong quang lưu truyền tống.

- Sư Đà, đưa ta rời khỏi Hỏa Diệu Tinh a!

Chung Nhạc nhìn thấy Sư Đà Đại Tôn cũng chuẩn bị tiến vào quang lưu truyền tống, vội vàng nói.

Sư Đà Đại Tôn quay đầu nhìn lại, cười hắc hắc, xoay người tiến vào trong quang lưu truyền tống, bỏ mặc hắn ở nơi đó. Chung Nhạc giận dữ, tên Sư Đà Đại Tôn này rõ ràng chính là công báo tư thù, dự định lưu hắn lại trên Hỏa Diệu Tinh, để cho hắn không thể trở lại Tổ Tinh.

- Sư Đà, nếu Chung sư đệ không thể trở lại Tổ Tinh, vậy chỉ có thể đi theo chúng ta tới Tử Vi Đế Tinh rồi!

Thanh âm Phong Hiếu Trung đột nhiên vang lên. Sư Đà Đại Tôn nhất thời dừng bước lại, một cự thủ lông lá xồm xoàm chợt vươn ra, nâng Chung Nhạc lên, đưa ra thiên ngoại:

- Tiểu tử này đánh không được, giết cũng không được, lão tử mới không cần hắn đi theo!

Sau một khắc, Chung Nhạc đã xuất hiện bên ngoài Hỏa Diệu Tinh. Cự thủ lông lá xồm xoàm này nhanh chóng rút trở lại. Chỉ thấy quang lưu truyền tống đột nhiên chấn động một cái, cuốn theo ba đạo thân ảnh phóng đi.

Chung Nhạc biết rõ, có lẽ những hành vi của Phong Hiếu Trung khiến cho trong lòng tộc nhân lạnh lẽo, khiến cho ngoại tộc kinh sợ, nhưng hẳn không thể xem hắn như là một người bình thường mà lý giải. Đạo tâm của hắn vô cùng vững chắc, ý chí của hắn vô cùng cứng cỏi. Hắn lẫn lộn thiện ác thị phi, hắn vứt bỏ lễ pháp thế tục. Trong lòng của hắn chỉ có một khỏa trái tim hiếu kỳ, hiếu kỳ đối với ảo diệu của thần thông, sự thần kỳ của vũ trụ.

Một người như vậy, nói hắn là hạng người đại ác cũng có thể, nói hắn là nhà thám hiểm, là kẻ cầu đạo cũng có thể. Mà nói hắn là kẻ điên cũng có thể. Bất quá, Chung Nhạc càng muốn gọi hắn là Thiên Nhân, là người mở đường hơn. Chung Nhạc rất khó tán thành những hành vi của hắn, nhưng đồng dạng cũng rất khó sinh ra lòng chán ghét đối với hắn. Phong Hiếu Trung cũng có chỗ đáng để hắn kính phục.

Phía dưới, Hỏa Diệu Tinh vẫn đang không ngừng rung lắc, chấn động. Từng cây từng cây đồng trụ đỉnh thiên lập địa bắt đầu rung động vang dội, chậm rãi thu hồi lại, biến mất bên trong tinh thể. Qua một lúc lâu sau, Hỏa Diệu Tinh mới vừa rồi còn giống như một con nhím kim chúc, lúc này đã khôi phục lại thành diện mạo vốn có. Một khỏa Tinh cầu hỏa hồng sắc tròn trịa lại xuất hiện trong tinh không. Mà đỉnh núi cao nhất của Hỏa Diệu Tinh kia cũng từ dưới lòng đất từ từ dâng lên. Phảng phất như một màn đồ sộ vừa rồi kia cũng chưa từng phát sinh.

- Vĩ lực thần kỳ a!

Chung Nhạc tán thán, xoay người bay về phía mặt trăng Tổ Tinh.

o0o

Tử Vi Đế Tinh, trên Quan Thiên Đài, một tôn Thần Ma vĩ ngạn thân khoác pháp bào Tinh Quan, chính là Tinh Quan của Tinh vực Đế Tinh. Vị Tinh Quan này đầu đội Giám Thiên Quan, trên mặt mọc ra từng con từng con quái nhãn, trong lòng bàn tay cũng có từng con từng con quái nhãn. Hắn có tổng cộng tám cánh tay, cả tám bàn tay đều mở ra, các con quái nhãn trong lòng bàn tay nhìn ra bốn phương tám hướng, giám thị động tĩnh của chư thiên vạn giới.

Trong những con quái nhãn này, từng đạo từng đạo quang trụ đường kính không biết bao nhiêu dặm bắn ra, chiếu rọi bốn phía. Mà tinh tượng trên thiên không của Tử Vi Đế Tinh lại bất đồng với những địa phương khác. Ở chỗ này, có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời đêm chính là từng tôn từng tôn Lục Đạo Cự Nhân, sáu tay nâng lên Tinh hệ Ngân Hà giống như sáu đạo quang luân vậy, từ từ chuyển động.

Ba ngàn Lục Đạo Giới đều nằm dưới sự theo dõi của Quan Thiên Đài Tử Vi Đế Tinh, thu hết vào đáy mắt của vị Tinh Quan này.

Đột nhiên, trong tinh không chợt lóe lên một đạo quang lưu, khiến cho thiên tượng của Tinh vực Đế Tinh dao động. Mà đạo quang lưu kia soạt một tiếng biến mất khỏi tinh không. Một đạo hồng quang rơi xuống bên trong một Tinh vực giống như một cái ngân bàn bát ngát vậy, không thấy tung tích đâu nữa.

Sắc mặt vị Tinh Quan kia khẽ động, một đạo thanh âm bén nhọn chói tai vang vọng, đâm rách màn đêm yên tĩnh:

- Hỏa Diệu Tinh chấn động, ba ngàn Đế Tinh phiêu diêu! Thiên Hoàng Đế Đạo của Đệ Nhất Lục Đạo Giới lại tái hiện! Mau chóng thông bẩm Đế Quân!

o0o

- Hỏa Diệu Tinh chấn động, ba ngàn Đế Tinh phiêu diêu? Đầu Thiên Hoàng Đế Đạo kia đã hơn mười vạn năm chưa từng được sử dụng qua rồi a?

Tử Vi Đế Tinh, bên trong một tòa Đế Điện nguy nga lộng lẫy, vị Đế Quân kia thân khoác hào quang, Thần quang lượn lờ, nhìn không rõ khuôn mặt, có chút suy tư nói:

- Từ sau khi Thiên Điều thay đổi, cái Hoàng tộc kia suy thoái, Thời đại Địa Kỷ kết thúc, Thời đại Vạn Tộc hàng lâm, Thiên Hoàng Đế Đạo đã phong trần, thời gian cũng đã hơn mười vạn năm rồi. Trong suốt mười vạn năm này, Thiên Hoàng Đế Đạo vẫn luôn không có động tĩnh gì, hiện tại đột nhiên có một đạo hồng quang chấn động, từ Phế Tinh bay tới, xông vào Tinh vực Tử Vi, chấn động ba ngàn Đế Tinh, chỉ sợ không phải là chuyện tốt!

- Đế Quân, ta đang cho người tra xét, chỉ là vẫn chưa điều tra được bên trong đạo hồng quang kia đến cùng là tồn tại như thế nào!

Trong đám bộ hạ của Đế Quân, một vị Quân Vương áo bào tím cung kính nói:

- Phế Tinh sớm đã bỏ hoang, Đệ Nhất Lục Đạo Giới cũng đã hoang phế hơn mười vạn năm. Theo lý mà nói, hẳn là không thể xuất hiện bao nhiêu yêu thiêu thân. Đế Quân không cần quá quan tâm!

Đế Quân lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Dù sao Phế Tinh cũng là Tổ địa của cái Hoàng tộc kia. Bảy mươi hai triều Địa Kỷ Địa Hoàng Thiên Đế, kéo dài suốt bảy mươi hai vạn năm. Có hai mươi ba triều Thiên Đế là xuất từ cái Hoàng tộc kia. Mặc dù huy hoàng của cái Hoàng tộc kia sớm đã bị mai táng, nhưng vẫn như cũ không thể xem thường được, rất có khả năng lại làm mưa làm gió... Ta có đạo hữu đã tới! Tử Quang, ngươi đi nghênh tiếp đi!

- Không cần!

Bên ngoài Đế Điện đột nhiên phong vũ phiêu diêu, hào quang từng đạo, thanh nhạc vang vọng, đạo âm ảo diệu, Thần quang ba động. Mấy tôn tồn tại khuôn mặt bao phủ bên trong Thần quang thánh khiết và Ma quang âm sâm đột nhiên hàng lâm. Chỉ nghe Thần nhạc ẩn hiện, Ma âm quanh quẩn, mấy tôn tồn tại này tiến vào Đế Điện, cùng nhau hành lễ với Đế Quân, sau đó tự mình ngồi xuống.

Một tôn tồn tại bao phủ trong Ma quang trầm giọng nói:

- Thiên Hoàng Đế Đạo tái hiện, có kẻ từ trong Phế Tinh đi ra, không thể không xét! Hơn phân nửa là đám lão già chết mà không tiêu tan của Kỷ nguyên cũ kia rục rịch xuất động, nghĩ muốn lật trời. Đạo huynh, ngươi xưa nay túc trí đa mưu, đã có kế sách gì đối phó hay không?

Đế Quân mỉm cười nói:

- Lần này các vị đạo hữu tới đây, hẳn là đã có kế sách đối phó rồi, vì sao không nói ra, lại tới hỏi ta như vậy?

*****

Tồn tại trong Ma quang kia cười ha hả, thanh âm chấn động hư minh, nói:

- Những năm gần đây, ta cùng với ba vị đạo hữu khác đã có sự phòng ngừa chu đáo, cùng nhau luyện chế một kiện bảo vật, chính là vì ứng đối chuyện ngày hôm nay!

Sắc mặt Đế Quân khẽ động:

- Là bảo vật gì?

- Phế Tinh đã từng sinh ra rất nhiều Thiên Hoàng Địa Hoàng, khai sáng hai đại Kỷ nguyên. Mà Phế Tinh có đám tồn tại chết mà không tiêu tan kia thủ hộ, rất khó hủy diệt!

Một vị tồn tại khuôn mặt bao phủ trong Thần quang khác cười nói:

- Vì tránh cho lại có thêm yêu nghiệt từ nơi đó đi ra, mấy vị đạo hữu chúng ta đã hợp lực luyện ra bảo vật này!

Bàn tay hắn khẽ lật, chỉ thấy một cây Thần thụ xuất hiện, được hắn nâng trên lòng bàn tay. Đế Quân ngưng mắt nhìn lại. Chỉ thấy cây Thần thụ này ngàn cành vạn nhánh, một thân cây phân ra từng cái từng cái thân cây. Trên thân cây lại phân ra từng cái từng cái chạc cây. Mỗi một chạc cây lại phân ra từng cái từng cái nhánh cây. Mỗi một nhánh cây lại phân ra từng nhánh từng nhánh cây nhỏ hơn, tầng tầng lần lượt tiến lên, không ngừng khai chi tán diệp ra phía ngoài, vô cùng vô tận.

- Đây là cái gì?

Đế Quân có chút kinh ngạc hỏi.

- Cây Thần thụ này chính là bảo thụ do bốn vị đạo hữu bọn ta hợp lực luyện thành. Một khi tế khởi, sẽ lập tức hóa thành vô hình, bao phủ không gian hiện tại của Phế Tinh, thay đổi pháp tắc thiên địa, khiến cho thần thông không còn, đạo pháp tận diệt!

Lại có một vị tồn tại khuôn mặt bao phủ trong Thần quang cười tủm tỉm nói:

- Bảo thụ này thần kỳ nhất ở chỗ nó sẽ lặng yên không một tiếng động thay đổi pháp tắc thiên địa, khiến cho Tinh vực hiện tại của Phế Tinh đạo tiêu. Đại đạo từ từ tiêu tán, không thích hợp cho tu luyện nữa. Trên Tổ Tinh dần dần cũng sẽ không còn Luyện Khí Sĩ, từ đó đoạn tuyệt niệm tưởng về các đời Địa Hoàng!

Sắc mặt Đế Quân một lần nữa khẽ động, vỗ tay cười nói:

- Quả nhiên là bảo vật thần kỳ!

- Còn có một công dụng thần kỳ khác nữa, đó chính là sẽ mê muội đại đạo của Phế Tinh, dùng ngoại đạo thay thế cho đại đạo. Ngoại đạo này chính là do bốn vị đạo hữu chúng ta hợp lực luyện thành, tương lai tất nhiên sẽ toàn diện thay thế đại đạo của Phế Tinh, khiến cho toàn bộ thông minh tài trí của sinh linh trên Phế Tinh đều đi nghiên cứu ngoại đạo. Ngoại đạo hưng thịnh, tất cả tài trí của bọn họ đều dùng trên ngoại đạo, đau khổ nghiên cứu, không ngừng khai chi tán diệp dọc theo bảo thụ này, từng tầng từng tầng nghiên cứu, vô cùng vô tận. Cuối cùng chỉ có thể lãng phí tính mạng và tài trí của chính mình!

- Bảo thụ này gọi là Thần thụ Khoa Kỹ, có thể mê muội đại đạo của Phế Tinh, khiến cho sinh linh của Phế Tinh vứt bỏ luyện khí, chuyên tâm nghiên cứu Khoa Kỹ Thụ. Bọn họ sẽ phát hiện khoa học kỹ thuật mênh mông vô bờ, sẽ rơi vào đường rẽ mà chúng ta sáng tạo ra cho bọn họ, từ đó không thể gượng dậy nổi, cũng không lại sinh ra những sinh linh nhiễu loạn Thiên Điều nữa!

- Bọn họ càng đi nghiên cứu khoa học kỹ thuật, sẽ càng không cách nào biết được sự huyền bí của thiên địa, sự ảo diệu của thần thông, càng không cách nào đi ra khỏi Phế Tinh, không thể đi ra khỏi Tinh hệ Thái Dương, cũng sẽ không thể nhìn thấy thiên địa mênh mông bên ngoài, từ đó cả đời hoang phế, chỉ có thể ở trên Phế Tinh nghiên cứu khoa học kỹ thuật, phí hoài thời gian ngàn vạn năm!

Đế Quân nghe vậy, không khỏi tán thán, nói:

- Nếu các ngươi đã luyện thành bảo thụ này, sao lại tới tìm ta làm gì? Sao không mau tế khởi bảo thụ này, mê muội thiên địa đại đạo của Phế Tinh?

Mấy vị tồn tại liếc nhìn nhau một cái, mỉm cười nói:

- Mấy vị đạo hữu chúng ta vốn dự định tế khởi bảo thụ, tiếc rằng Thiên Hoàng Đế Đạo đột nhiên tái hiện, khiến cho chúng ta nghĩ tới còn có một điểm thiếu sót. Điểm sơ hở này chính là, còn có những tồn tại khác có thể tiến vào Phế Tinh, cũng còn có những Thần Ma khác có thể bay ra khỏi Phế Tinh. Tương lai đám sinh linh trên Phế Tinh này nếu như nghiên cứu khoa học kỹ thuật tới một trình độ nhất định, có thể đi ra khỏi Thái Dương Hệ, liền sẽ phát hiện sự hùng vĩ kỳ bí của thế giới bên ngoài, sẽ ý thức được sự sai lầm của bọn họ!

Đế Quân lâm vào suy tư, nói:

- Chính là đạo lý này, biến số quá nhiều! Vậy phải làm sao giải quyết, ngăn chặn điểm sơ hở này?

Mấy vị tồn tại kia lại liếc nhìn nhau một cái, mỉm cười nói:

- Cái này liền cần có Hồn Thiên Đồ của đạo huynh rồi. Nghe nói đạo huynh đã luyện chế ra một quyển Hồn Thiên Đồ. Bảo vật này vừa tế khởi, sẽ có thể bao phủ tinh không, mê muội thiên địa, đoạn tuyệt Âm Dương, chặt đứt Thần Tài, thay đổi Vạn Tượng, ngăn cách Ngũ Hành, phá vỡ Lục Đạo. Cho nên, kính xin Đế Quân cho mượn kiện bảo vật này!

- Bảo vật này vừa tế khởi, sẽ có thể đoạn tuyệt Thiên Hoàng Đế Đạo, bao phủ toàn bộ Tinh hệ Thái Dương của Phế Tinh, che lấp toàn bộ Tinh hệ. Sinh linh trên Phế Tinh nhìn thấy tinh không vẫn là cái tinh không này, lại không biết đã bị chụp vào trong Hồn Thiên Đồ. Cái mà bọn họ nhìn thấy chỉ là tinh không trong Hồn Thiên Đồ của đạo huynh. Cho dù tương lai sinh linh trên Phế Tinh nghiên cứu khoa học kỹ thuật, chế tạo ra Chiến hạm du hành vũ trụ, bay ra khỏi Tinh hệ Thái Dương, cũng chỉ là bay vào trong Hồn Thiên Đồ của đạo huynh mà thôi!

- Vũ trụ mà bọn họ nhìn thấy, là vũ trụ trong Hồn Thiên Đồ của đạo huynh, vũ trụ mà bọn họ bay vào, là vũ trụ trong Hồn Thiên Đồ của đạo huynh. Từ đó đời đời con cháu hậu đại vô cùng vô tận của bọn họ đều sẽ sa đà hoang phế, không còn lực uy hiếp nữa!

- Kể từ đó, cho dù sinh linh trên Phế Tinh có tài cán thông thiên, trí tuệ thông thiên, bản lĩnh thông thiên, cũng thủy chung vẫn luôn đảo quanh trong Hồn Thiên Đồ, leo lên trên Thần thụ Khoa Kỹ. Vũ trụ khôn cùng mà bọn họ nhìn thấy, là vũ trụ khôn cùng mà chúng ta để cho bọn họ nhìn thấy. Thần thụ Khoa Kỹ mà bọn họ leo lên, là Khoa Kỹ Thụ mà chúng ta làm ra cho bọn họ. Phế Tinh, cũng sẽ thật sự trở thành Phế Tinh!

Đế Quân nghe vậy, vỗ tay cười lớn:

- Như vậy, thiên y sẽ lại vô phùng, chúng ta sẽ có thể vô tư kê cao gối ngủ rồi!

Dứt lời, hắn liền lấy ra một quyển Hồn Thiên Đồ giao cho vị Quân Vương áo bào tím, lại cũng đồng thời giao Thần thụ Khoa Kỹ luôn cho hắn, nói:

- Tử Quang, ngươi đi Phế Tinh một chuyến, tế khởi hai kiện bảo vật này, mê muội Tinh hệ Thái Dương của Phế Tinh, đoạn tuyệt Thiên Hoàng Đế Đạo, mê muội thần thông thiên địa, không được phép sai lầm!

- Tuân chỉ!

Tử Quang Quân Vương nhận lấy hai kiện bảo vật, đi ra khỏi Đế Điện, mệnh lệnh các vị Thần Nữ chuẩn bị bảo liễn, lên bảo liễn bay đi.

Mấy vị tồn tại trong Đế Điện kia cũng đều cười lớn một tiếng, mỗi người tản đi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1489)