← Ch.0513 | Ch.0515 → |
Chung Nhạc mời đám người tiến vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, sau đó lấy lại bình tĩnh, cất bước phóng đi trên bề mặt mặt trăng. Cước bộ của hắn càng lúc càng nhanh, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Cũng không lâu lắm, tốc độ của hắn đã đạt tới mức tận cùng, thình lình đạt tới gấp năm lần tốc độ âm thanh.
Ầm ầm!
Bước chân hắn rơi xuống, bề mặt mặt trăng nhất thời nổ tung, cả người Chung Nhạc bắn lên, phóng thẳng về phía Tổ Tinh. Hắn chân đạp không trung. Nơi này đã gần như là hư không, không có một chỗ nào có thể mượn lực. Nhưng dưới bàn chân hắn lại đột nhiên sinh ra một đám văn lộ Đồ đằng huyễn lệ, hóa thành một tòa Tế đàn. Hư ảnh chín Ma Thần hiện ra, khom người tế bái.
Hô!
Thân hình Chung Nhạc bị đẩy lên, dùng tốc độ càng nhanh hơn bay về phía Tổ Tinh. Cùng lúc đó, sau lưng hắn hiện ra Kim Ô Song Dực, phía dưới cánh chim cũng diễn sinh ra các loại văn lộ Đồ đằng, như lôi như hỏa. Trong chân không không thể mượn lực, mà cặp cánh hắn lại mượn lực lượng lôi hỏa đẩy đi. Văn lộ Đồ đằng trên cánh chim bắn mạnh ra, lôi hỏa nổ tung, lực chấn động khiến cho tốc độ của hắn lại càng nhanh hơn. Tốc độ của hắn vẫn còn đang trong lúc đề thăng, đạt tới gấp sáu lần tốc độ âm thanh.
Hắn một bước một tòa Tế đàn, không ngừng tế tự tiến lên. Lôi hỏa dưới cánh chim trùng trùng điệp điệp tuôn trào ra, khiến cho tốc độ của hắn không ngừng tăng lên. Rất nhanh, tốc độ của hắn đã vượt qua gấp mười lần tốc độ âm thanh, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên. Cả người hắn hóa thành một đoàn hỏa quang, một đạo lôi quang, phóng thẳng về phía trước.
Gấp mười một lần tốc độ âm thanh, gấp mười hai lần tốc độ âm thanh, gấp mười ba lần tốc độ âm thanh...
Càng về sau, tốc độ của hắn đề thăng lại càng chậm hơn, mà không khí trong không gian cũng dần dần nhiều lên, hắn cách tầng khí quyển cũng càng lúc càng gần. Lúc này, tốc độ của hắn đã đạt tới gấp mười chín lần tốc độ âm thanh, chỉ còn thiếu một chút sẽ có thể xông vào tầng khí quyển, né tránh chém giết của Lôi tầng Thuần dương.
Bất quá, dùng tốc độ này xông vào tầng khí quyển, trong nháy mắt va chạm với tầng khí quyển, chính là tương đương với đụng thẳng lên mặt đất vô cùng cứng rắn, cũng là một lần khảo nghiệm nghiêm trọng đối với cường độ thân thể hắn. Chỉ hơi chút lơ là chính là kết cục tan xương nát thịt.
Hơn nữa, hắn còn phải khống chế tốt phương hướng của chính mình, bằng không sẽ có khả năng giống như một mảnh đá tà tà đánh xéo vào mặt hồ, lướt ngang trên mặt nước, bị tầng khí quyển bắn ngược trở lên, bay luôn vào trong tinh không.
Oanh!
Cuối cùng, Chung Nhạc đụng thẳng vào trong tầng khí quyển, màng tai trực tiếp bị chấn nát, trong lỗ tai chảy ra máu tươi. Âm ba khủng bố đánh thẳng vào đầu hắn, tiếp theo ma sát hình thành nên liệt hỏa hừng hực, khiến cho toàn thân hắn bắt đầu thiêu đốt.
Cùng lúc đó, trong Lôi tầng Thuần dương một mảnh xôn xao. Lôi đình Thuần dương cảm ứng được khí tức Nguyên thần của hắn, lôi đình ngưng tụ. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, một đạo Lôi đình Thuần dương ầm ầm chém giết về phía hắn.
Cơ hồ trong cùng khoảnh khắc, trong Lôi tầng Thuần dương một mảnh chấn động. Vô số lôi điện Thuần dương hội tụ lại, ở sau lưng hắn hình thành nên hư ảnh Lôi Trạch Thần Long dài vạn dặm. Vô số lôi đình ngưng tụ lại thành Lôi Trạch, lôi điện hóa thành cây cỏ, bụi cây mọc thành rừng rậm, điện quang giống như thủy lưu, biến thành một mảnh đại trạch. Mà hư ảnh của Lôi Trạch Thần Long kia cũng càng lúc càng rõ ràng hơn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bạo phát.
Chung Nhạc gầm lên một tiếng, liều mạng dốc toàn lực, bước chân như gió như điện. Một chuỗi Tế đàn hiện ra, hắn chân đạp trên Tế đàn phóng vọt tới, thân thể cơ hồ bị không khí xé rách, giống như một khỏa Tuệ Tinh xông vào tầng khí quyển, điên cuồng lao xuống, đụng thẳng về phía Tổ Tinh.
Sau lưng hắn, Lôi đình Thuần dương cuồn cuộn đánh tới. Lôi điện rơi xuống như mưa, từng phát từng phát oanh kích về phía hắn. Ngàn vạn đạo lôi đình giống như vô số con Kim Xà, Kim Long uốn lượn nhốn nháo, gào thét lao tới. Mà hư ảnh con Lôi Trạch Thần Long kia thì giơ lên cự trảo, chụp thẳng về phía hắn. So với cái cự trảo khổng lồ kia, Chung Nhạc lộ ra nhỏ bé giống như một con côn trùng vậy.
- Ta cảm thấy chúng ta sắp xong đời rồi!
Trong quang luân do Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc biến thành, Bạch Thương Hải nhìn đám lôi quang rợp trời ngập đất lao tới kia, khàn giọng hét lớn. Sắc mặt đám người Cô Hồng Tử cũng đều tái nhợt, thất hồn lạc phách nhìn một màn này. Chúng nữ Thiên Ma Phi nghe được những lời này của Bạch Thương Hải, từng người từng người đều thở ra một hơi thật dài, vỗ vỗ bộ ngực cao vút, run giọng cười nói:
- Có những lời này của Bạch sư huynh, chúng ta có thể yên tâm rồi!
Bạch Thương Hải nghe vậy giận dữ, mặt đỏ lên, quát lớn:
- Ta không có nói đùa! Ta cảm thấy lần này chúng ta thật sự xong đời rồi!
Đám người Cô Hồng Tử, Điền Duyên Tông cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Tuyệt đối không có chuyện gì! Có những lời này của Tiểu Bạch, chúng ta tuyệt đối sẽ không sao!
- Phá cho ta!
Chung Nhạc lớn tiếng gào thét, tốc độ vậy mà lại tăng lên một chút nữa. Toàn thân hắn bốc lên liệt hỏa hừng hực, từ xa nhìn lại giống như một khỏa sao băng kinh người đụng thẳng vào Tổ Tinh, kéo theo cái đuôi hỏa quang thật dài xông thẳng xuống mặt đất.
Khoảnh khắc này, thời gian phảng phất như dừng lại, lôi quang phía sau mặc dù vẫn đang không ngừng uốn lượn nhốn nháo, nhưng cự ly thủy chung vẫn cách Chung Nhạc không xa không gần. Mà móng vuốt của Lôi Trạch Thần Long cũng giống như dừng lại bất động sau lưng hắn. Khoảnh khắc này, tốc độ của Chung Nhạc vậy mà đã tương đương với tốc độ của lôi đình, khiến cho Lôi đình Thuần dương cũng không thể đuổi kịp hắn.
Hắn bay xuyên qua lôi tầng trên thiên không, cách mặt đất Tổ Tinh càng lúc càng gần hơn. Phía dưới, quần sơn lồng lộng không ngừng lướt qua. Toàn thân Chung Nhạc kéo theo một cái đuôi lửa thật dài rơi thẳng về phía Đông Hải. Hắn cũng muốn giảm bớt tốc độ, tiếc rằng tốc độ của hắn hiện tại thật sự quá nhanh, nhanh tới mức hắn cơ hồ không kịp thi triển thần thông. Với tốc độ này mà va chạm với Đông Hải, so với đụng lên một tấm thiết bản cũng không có gì khác biệt.
Đám người Cô Hồng Tử cũng nhìn ra chỗ không ổn, nhao nhao thi triển các loại thần thông oanh kích về phía trước. Cô Hồng Tử còn tế khởi Nguyên thần Yêu Thần, cánh chim mở ra, vô cùng rộng lớn, đón gió giảm tốc độ, rốt cuộc cũng khiến cho tốc độ của Chung Nhạc thoáng chậm lại một chút, nhưng vẫn còn cực nhanh.
Trên không trung, hỏa quang lóe sáng, sau đó Chung Nhạc ầm một tiếng đụng thẳng vào Đông Hải. Một đạo sóng lớn cao tới trăm trượng lập tức nhấc lên, phóng vọt ra bốn phương tám hướng.
Địa điểm hắn rơi xuống vừa vặn cách Lưu Hoàng Đảo không xa. Đạo sóng triều trăm trượng thổi quét lao qua, thôn phệ toàn thể Lưu Hoàng Đảo dưới sóng biển. Sóng triều vừa đánh tới, đại trận trên Lưu Hoàng Đảo lập tức tự kích phát, chống lại sóng triều. Nhưng đại trận vừa bị cơn sóng triều trăm trượng đè ép một chút, lập tức bị ép phá. Không biết bao nhiêu Yêu Tộc bị sóng triều cuốn thẳng xuống biển.
Cẩm Tú Đảo cách Lưu Hoàng Đảo khoảng chừng hơn ngàn dặm, cũng bị đạo sóng triều khủng bố này trùng kích, kết cục cơ hồ giống hệt Lưu Hoàng Đảo. Sau đó tới phiên Phong Sát Đảo ở càng xa hơn, cũng bị đạo sóng triều này cuốn sạch qua một lần.
- Khốn kiếp! Yêu ma quỷ quái gì lại dám can đảm tập kích ba đảo Lưu Hoàng, Cẩm Tú và Phong Sát chúng ta?
Đông Hoang Tam Đảo đột nhiên tao ngộ tai ương khó hiểu, ba vị Đảo chủ lập tức bay ra, khí thế hung hăng giết về phía này. Bọn họ còn chưa kịp tiếp cận, đã nhìn thấy đám người Cô Hồng Tử, Tả Tương Sinh, Bạch Thương Hải đằng đằng sát khí, tế khởi từng kiện từng kiện Thần binh, Ma Thần binh. Bốn phía trên mặt biển lại xuất hiện từng gã từng gã Cự bá Côn Tộc hình thù kỳ quái, có chừng hai ba mươi người. Ba vị Đảo chủ nhất thời không khỏi bị dọa cho sợ hết hồn.
Ba vị Đảo chủ không nói một lời, lập tức quay đầu bỏ đi. Chê cười, Cự bá Côn Tộc nhiều như vậy, ai có thể là đối thủ? Không nói tới đám Cự bá Côn Tộc kia, chỉ cần là đám người Cô Hồng Tử cũng đã không dễ chọc rồi. Ai bảo đám gia hỏa này lại tế xuất nhiều Thần binh, Ma Thần binh như vậy?
- Hửm? Tựa hồ còn có tên Chung Sơn thị kia nữa. Bộ dáng tựa hồ đã bị trọng thương. Chẳng lẽ là đám người Cô Hồng Tử liên thủ, chuẩn bị làm thịt Chung Sơn thị sao?
Đảo chủ Lưu Hoàng Đảo suy đoán. Đảo chủ Cẩm Tú Đảo có chút suy tư, nói:
- Đám người Chung Sơn thị không phải đã đi Côn Tinh rồi sao? Như thế nào đột nhiên xuất hiện ở đây? Nghe nói trận chiến trên Côn Tinh tử thương vô số, chỉ còn có hai tôn Thần Ma chạy thoát trở về. Bọn họ làm sao có thể trốn thoát một mạng? Nhìn số lượng, so với đám Thần Ma chạy thoát còn nhiều hơn nhiều a...
Đảo chủ Phong Sát Đảo lắc đầu, nói:
- Hiện tại thực lực bọn tiểu bối này mạnh mẽ như thế, chúng ta đã không phải là đối thủ, vẫn là không nên trêu chọc bọn họ thì tốt hơn. Xem như ăn người câm thua thiệt, dù sao bọn họ cũng không nhìn thấy chúng ta, không tính quá mất mặt!
Ba vị Đảo chủ thương nghị xong, xoay người bay về đảo của chính mình. Phía sau lại vang lên thanh âm của Điền Duyên Tông:
- Kỳ quái! Ba vị Đảo chủ Yêu Tộc như thế nào vừa tới lại đã đi rồi? Đừng nói là sợ hãi chúng ta a?
*****
Dưới chân ba vị Đảo chủ nhất thời lảo đảo một cái, Đảo chủ Lưu Hoàng Đảo cười lạnh, nói:
- Đây là phép khích tướng! Không cần mắc lừa! Nếu chúng ta vừa nghe nói thế liền giết trở lại, chẳng phải là sẽ bị nói khí lượng ba đại Đảo chủ chúng ta quá nhỏ rồi sao?
Đảo chủ Cẩm Tú Đảo và Đảo chủ Phong Sát Đảo liên tục gật đầu, nói:
- Phải! Phải! Ba đại Đảo chủ chúng ta cao nhã tới mức nào? Tuyệt đối không thể bị tiểu tử này chọc giận, nổi trận lôi đình!
- Hắc hắc... Hải Đảo Tam Quân Tử chúng ta chính là tấm lòng rộng rãi, không màng danh lợi như vậy!
- Hư danh gì? Mặt mũi gì? Tam Quân Tử chúng ta chỉ xem như một làn gió thoảng mà thôi!
o0o
- Ba tên này chạy trốn thật nhanh, mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi!
Thiên Ma Phi kinh ngạc nói.
Lúc này, Chung Nhạc đã trấn trụ lại thương thế. Đám người Cô Hồng Tử xuất thủ kịp lúc, khiến cho thương thế của hắn cũng không nghiêm trọng bao nhiêu, Bất Tử Chi Thân vẫn còn hiệu lực, không bao lâu sẽ có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.
Đám người nhất thời thổn thức, một lần nữa trở lại Tổ Tinh, bọn họ đều có một loại cảm giác như đã xa cách mấy đời. Đoạn đường này một đường mạo hiểm, một đường tử chiến, một đường trốn chết, một đường tìm đường sống trong chỗ chết... tất cả cũng chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng. Bởi vì cho dù bọn họ có nói ra, chỉ sợ cũng chưa chắc sẽ có người chịu tin.
Mà bố trí Truyền Tống Trận chạy ra khỏi Côn Tinh, dùng mười hai ngôi sao đụng nổ Côn Tinh, hủy diệt Côn Tộc, loại chuyện này sợ rằng càng là thiên phương dạ đàm. Lại thêm ngao du tinh không trở về Tổ Tinh, trên đường vô tình gặp được Phong Hiếu Trung và Sư Đà Đại Tôn, loại chuyện này sợ rằng cũng sẽ không có ai tin tưởng. Toàn thể Hỏa Diệu Tinh chính là một tòa Đại trận Truyền tống, Thiên Hoàng Đế Đạo, chuyện này lại càng không thể giải thích, tuyệt đối sẽ bị người xem như là người điên.
Sau khi bọn họ trở lại chủng tộc của mình, nhất định sẽ bị người truy hỏi, nên giải thích những kinh lịch của chính mình trong khoảng thời gian này như thế nào thật ra là một cái nan đề không nhỏ.
- Chung sư huynh, ta cần phải về Bắc Hoang rồi!
Bạch Thương Hải nhớ tới cái chết của Thần Minh Bạch Trạch thị Bạch Vân Thương, sắc mặt buồn bã, khom người thi lễ với Chung Nhạc một cái, nói:
- Ân đức của Chung sư huynh, Thương Hải cả đời không dám quên, chỉ có ghi khắc ở trong lòng! Cáo từ!
Cô Hồng Tử cũng phi thân bay lên, nói:
- Chung sư đệ, ngày khác gặp lại!
- Cô Hồng sư huynh, xin dừng chân!
Chung Nhạc lấy Xà Thần Mâu ra, xa xa ném về phía hắn, mỉm cười nói:
- Đây là Thần binh của Xà Thần Xà Văn Cử, ta giữ lại cũng không chút hữu dụng, đưa cho ngươi vậy!
Cô Hồng Tử vươn tay đón lấy Xà Thần Mâu, thoáng ngẩn ra một chút, cũng không nói nhiều, phất phất tay, viễn độn bay đi.
Điền Duyên Tông và Tả Tương Sinh nhìn Chung Nhạc một cái, lại nhìn về phía mấy nàng Ma nữ kia, đột nhiên liếc nhìn nhau cười một tiếng, song song bay đi, thản nhiên nói:
- Sư đệ, chúng ta đi trước một bước, đợi ngươi tại Kiếm Môn!
Chung Nhạc gật đầu, nhìn về phía chúng nữ Thiên Ma Phi, Thánh Nữ Phi và Cát Tường Phi. Thiên Ma Phi cười tủm tỉm, nói:
- Tình nhân, Ba Tuần công tử của chúng ta đâu?
- Ba Tuần ở đây!
Một đạo thanh âm từ trong quang luân sau đầu Chung Nhạc vang lên. Công tử Ba Tuần từ từ đi ra, bộ dáng phong lưu phóng khoáng, không thẹn là đệ nhất mỹ nam tử mấy vạn năm qua của Ma Tộc, ngay cả Chung Nhạc cũng đều bị che khuất. Chúng nữ nhao nhao tiến lên, vây quanh Ba Tuần, chúng tinh phủng nguyệt, không ngừng chuyện trò vui vẻ.
- Đã có Ba Tuần, không cần Chung Sơn thị cũng được!
Chúng nữ vây quanh công tử Ba Tuần cùng nhau đi xa. Chung Nhạc đột nhiên gọi:
- Thiên Nhi!
Thiên Ma Phi đứng lại, quay đầu lại thản nhiên cười một tiếng. Chung Nhạc thoáng suy tư trong chốc lát, thử dò xét nói:
- Thiên Nhi, các ngươi hẳn là biết, Ba Tuần chỉ là một cỗ hóa thân của ta mà thôi. Nếu các ngươi động tình với hắn...
Thiên Ma Phi cười khanh khách, nói:
- Chung Sơn thị có gia có tộc, có ràng buộc của chính mình, cho dù chúng ta động tình với Chung Sơn thị, hơn phân nửa cũng không có khả năng đạt được hắn!
Chung Nhạc nghe nàng nói vậy, thoáng ngẩn ra. Thánh Nữ Phi mỉm cười đứng đó, bình tĩnh nói:
- Mà công tử Ba Tuần lại không có ràng buộc, cũng là Ma Tộc giống như chúng ta, là tình nhân, tình lữ hoàn mỹ của chúng ta. Chúng ta nguyện ý gửi gắm tình cảm cho hắn! Hắn là Chung Sơn thị, lại không hoàn toàn là Chung Sơn thị. Hắn có ưu điểm của ngươi, hơn nữa còn rất đa tình!
Cát Tường Phi cũng cười nói:
- Ngươi tuy cũng đa tình, nhưng lại không thể động tình trên người chúng ta, mà hắn lại có thể!
Trong lòng Chung Nhạc có chút oanh động, ngây người một lúc lâu, lắc đầu cười nói:
- Thật sự là Ma nữ...
Hắn phất phất ống tay áo, xoay người rời đi.
← Ch. 0513 | Ch. 0515 → |