← Ch.0523 | Ch.0525 → |
Trong lòng Sư Bất Dịch phẫn nộ không thôi, có lòng muốn đánh chết Chung Nhạc. Nhưng gã Cự bá Côn Tộc kia đã xâm nhập vào trong Nguyên thần của hắn, chỉ cần hắn có dị tâm, sẽ liền xé rách Nguyên thần, bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát Nguyên thần của hắn, khiến cho hắn muốn động cũng không dám động.
Chung Nhạc đứng bên cạnh hắn, bộ dáng bình thản ung dung. Sư Bất Dịch chỉ cần khẽ động sát tâm với hắn sẽ liền đau đớn tới mức lăn lộn trên mặt đất. Nghĩ muốn khiến cho con Đại Sư Tử này triệt để hàng phục quy thuận cũng không dễ dàng. Bất quá hắn may mắn ở chỗ đã mang về rất nhiều dị chủng Côn Tộc từ Côn Tinh, trong đó không thiếu Cự bá Côn Tộc hữu hình vô chất, chuyên môn ăn Nguyên thần, bám chặt trên hồn phách.
Mục đích của hắn vốn dĩ không phải là diệt trừ Sư Bất Dịch. Nếu hắn muốn diệt trừ Sư Bất Dịch, chỉ cần mang hai mươi mấy gã Cự bá Côn Tộc tới đây, cùng nhau tế tự, thôi động hai mươi mấy kiện Thần binh, Ma Thần binh, oanh xuống một phát, Sư Bất Dịch còn có thể sống nữa sao? Mục tiêu của hắn là cả Đông Hoang!
Chung Nhạc lau đi vệt máu trên khóe miệng, lấy ra vài mảnh lá cây Thần dược, trị liệu thương thế cho Cô Hồng Tử và Long Nhạc. Cô Hồng Tử và Long Nhạc đều bị thương rất nặng, cũng may chuyến này Chung Nhạc mang tới rất nhiều cành lá Thần dược của Kiếm Môn. Chỉ cần không chết, sẽ có thể chữa trị. Hắn vừa chữa trị, vừa mỉm cười nói:
- Sư Bất Dịch, cần gì phản kháng chứ? Ngươi trở thành tọa kỵ của ta cũng không thua thiệt gì ngươi. Ta không chỉ cho ngươi Thần Nhãn, hơn nữa còn sẽ truyền thụ cho ngươi Yêu Thần Minh Vương Quyết hoàn chỉnh, để cho ngươi nhất cử giải quyết khuyết điểm khốn nhiễu cả đời, tương lai thành Thần cũng không phải không thể!
Sư Bất Dịch không giãy dụa nữa, cười lạnh nói:
- Nào có Yêu Thần bị Nhân Tộc bắt làm tọa kỵ chứ? Sư mỗ dù chết cũng không hàng!
- Thật sao?
Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Sư Bất Dịch thoáng chần chừ một chút. Trong lòng Chung Nhạc biết rõ hắn không thể nào thật sự làm được dù chết cũng không hàng. Con Đại Sư Tử này bạc tình bạc nghĩa, yêu thích danh lợi quyền thế. Ngay từ lúc hắn đánh một trận với Lão đầu tử Phong Thường, Chung Nhạc cũng đã nhìn thấy rất rõ ràng. Khi đó, Sư Bất Dịch không muốn liều mạng chiến đấu sống chết với Lão đầu tử, nhưng nếu hắn không liều mạng, địa vị Đông Hoang Chi Chủ của chính mình sẽ khó mà giữ được, vì vậy mới liều mạng đánh một trận với Lão đầu tử, bị Lão đầu tử đánh trọng thương. Từ việc hắn đối đãi tệ bạc với đệ tử chính mình, đã có thể thấy được sự bạc tình bạc nghĩa của hắn. Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ngươi yên tâm! Ta sẽ không diệt đi Yêu Tộc các ngươi. Thống trị Đông Hoang vẫn là ngươi! Hơn nữa, tương lai sau khi ngươi thành Thần, không phải là sẽ có cơ hội luyện hóa tên Côn Tộc trong Nguyên thần của ngươi, chạy thoát khỏi sự chưởng khống của ta sao?
Sư Bất Dịch nhất thời tâm động. Tư chất của hắn chính là tuyệt giai, không thua kém Tiên Thiên Linh Thể, nếu có thể bổ toàn Minh Vương Thần Nhãn, sẽ không còn khuyết điểm nữa, trùng kích Thần cảnh, tu thành Nguyên thần Thuần dương ở trong tầm tay. Đã thành Yêu Thần, còn có thể luyện không chết một gã Cự bá Côn Tộc sao? Chung Nhạc lại lấy ra hai mảnh cánh hoa Thần dược, đưa cho con Đại Sư Tử này, nghiêm mặt nói:
- Ngươi cũng không cần cảm thấy mất mặt! Ta đã từng dập đầu bái ngươi làm thầy, hiện tại ngươi làm tọa kỵ của ta, chỉ là một trả một mà thôi. Hơn nữa, Long Nhạc trên danh nghĩa vẫn là đệ tử của ngươi. Giữa hai chúng ta hoàn toàn sạch sẽ rồi!
Sư Bất Dịch hừ lạnh một tiếng, nhận lấy hai mảnh cánh hoa Thần dược này, khóe mắt nhảy lên:
- Ta có thể nghe lệnh của ngươi! Bất quá, ngươi phải lưu cho ta một chút thể diện!
- Đây là tự nhiên!
Chung Nhạc gật đầu, đột nhiên nhìn lên trên không trung, mỉm cười nói:
- Phong sư huynh, đã lâu không gặp a!
Phong Vô Kỵ nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy một màn trước mắt, nhất thời kinh nghi bất định. Chỉ thấy Sư Bất Dịch đứng chung một chỗ với ba người Chung Nhạc, Long Nhạc và Cô Hồng Tử, mặc dù sắc mặt phẫn nộ, nhưng cũng không tiếp tục chém giết. Hơn nữa, Sư Bất Dịch cũng không giống như hắn suy đoán, nhục thân Nguyên thần tự bạo mà chết. Trái ngược, tu vi thực lực của con Đại Sư Tử này vậy mà không có bao nhiêu tổn hao.
Trước đây, Sư Bất Dịch mặc dù mạnh mẽ, nhưng mang tới cho người khác một loại cảm giác trăng khuyết. Mặc dù sáng ngời chói mắt, nhưng không trọn vẹn, không đầy đủ. Mà hiện tại, cảm giác mà Sư Bất Dịch mang tới cho Phong Vô Kỵ là một vầng minh nguyệt. Trăng tròn viên mãn! Đây rõ ràng là dấu hiệu Sư Bất Dịch đã tu thành Minh Vương Thần Nhãn. Hắn đã bổ toàn điểm thiếu sót của công pháp, từ nay về sau đã không còn bất luận khuyết điểm gì nữa. Điều này hoàn toàn bất đồng với dự liệu của Phong Vô Kỵ.
- Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Tộc, ngươi quản cũng quá rộng rồi a!
Sư Bất Dịch phục dụng cánh hoa Thần dược, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Vô Kỵ, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên lắc đầu rống lớn, tiếng gầm cuồn cuộn phóng thẳng lên cao, công kích về phía Phong Vô Kỵ trên không trung.
Sắc mặt Phong Vô Kỵ kịch biến, trên cổ đột nhiên mọc ra hai cái đầu Bàn Ngao, nhất tề mở miệng thét dài. Giữa không trung nhất thời xuất hiện vô số văn lộ Đồ đằng do âm ba hóa thành, hình thành nên hai vầng minh nguyệt.
- Bàn Ngao Khiếu Nguyệt!
Hai loại thần thông âm ba ầm ầm va chạm với nhau. Phong Vô Kỵ rên lên một tiếng đau đớn, thân thể bị chấn bắn lên thật cao. Chung Nhạc dậm mạnh chân một cái, thân hình bay lên giữa không trung, đột nhiên khom người bái một cái, mỉm cười nói:
- Phong sư huynh, ngươi cho rằng ta không biết hóa thân của ngươi cũng ở trong Đông Hoang sao? Ngươi tính toán ta, ta cũng đang đợi ngươi! Ta đợi ngươi đã lâu rồi! Vạn Thần Triều Bái!
Sắc mặt Phong Vô Kỵ âm trầm, không ngừng lắc mình lóe lên, hóa thành một tôn Thần Nhân ba đầu, hai cái đầu ngao một cái đầu người, hai tay như phong như bế, sau lưng đột nhiên hiện ra hư ảnh Thiên Cẩu Thực Nguyệt. Hư ảnh Bàn Ngao ba đầu mở ra miệng lớn thôn phệ thiên địa. Hai đại thần thông ầm ầm va chạm với nhau, cùng nhau tiêu tán.
Mà lúc này, Chung Nhạc đã giết tới trước mặt Phong Vô Kỵ. Tám cánh tay hắn mở ra, bạo phát Thần Ma Âm Dương Tán Thủ, vừa thi triển chính là huyễn ảnh ầm ầm bạo phát, khí thế mãnh liệt. Các loại dị tượng Dị thú, chung đỉnh lâu vũ... từ trong mười đầu ngón tay hắn lao ra, các loại bảo vật đủ các loại hình thái cũng được hắn không ngừng thi triển ra. Đây là thần thông phản ứng khoái tốc lúc hắn giao thủ với Ích Tà đã khai sáng ra, chủ yếu chính là nhanh, nhanh tới mức khiến cho đối phương không thể tiếp nổi, không kịp phản ứng.
Chung Nhạc nhanh, nào ngờ Phong Vô Kỵ vậy mà cũng nhanh. Ba cái đầu của Phong Vô Kỵ không ngừng phát ra thanh âm tụng niệm trùng trùng điệp điệp, các loại thần thông vậy mà từ trong ba cái miệng Bàn Ngao ào ào phun ra, ngôn xuất pháp tùy, lời nói thốt ra chính là thần thông. Hai người dùng nhanh đánh nhanh, khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt.
Lúc này, Sư Bất Dịch đột nhiên gào thét vọt tới. Toàn thân Phong Vô Kỵ ở giữa không trung chợt hóa thành một con Bàn Ngao khổng lồ, phóng người nhảy một cái, đã nhảy ra khỏi vòng chiến, bốn vó nhanh như bão táp lao đi, không có bất kỳ do dự và dừng lại nào.
Chung Nhạc và Sư Bất Dịch vừa mới đuổi theo, đã thấy con Bàn Ngao kia liên tục nhảy nhót, tốc độ cực nhanh, muốn đuổi kịp hắn sợ rằng chỉ khi nào tới Tây Hoang mới có khả năng này. Nhưng sau khi tới Tây Hoang chính là địa bàn của Phong Vô Kỵ, căn bản không có khả năng bắt lấy hắn. Chung Nhạc và Sư Bất Dịch lập tức dừng bước lại, liếc nhìn nhau một cái, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Đúng lúc này, Thiên Địa Huyền Hoàng Tứ Tẩu nhanh như điện chớp chạy về phía này. Sắc mặt Lưu Thanh Sơn đột nhiên kịch biến, quát lớn một câu:
- Bốn vị sư bá, hai tên phản tặc Chung Sơn thị và Cô Hồng Tử kia còn có trợ thủ, ta lại đi kiếm viện binh, đi mời ba vị Đảo chủ!
Hắn vội vàng xoay người bỏ chạy. Thiên Địa Huyền Hoàng Tứ Tẩu nhất tề ngẩn ra. Ngay sau đó, chỉ thấy trên không trung gió cuốn mây vần, phong vân hội tụ, hóa thành khuôn mặt của Sư Bất Dịch. Cái miệng của khuôn mặt kia khép mở, truyền âm mấy vạn dặm:
- Bốn vị sư huynh, lập tức bắt giữ Lưu Thanh Sơn! Kẻ này chính là gian tế do Phong Vô Kỵ xếp vào bên cạnh ta, cố ý gây xích mích quan hệ giữa hai thầy trò ta và Long Nhạc. Hắn còn hợp mưu với Chung Sơn thị và Cô Hồng Tử ám sát ta!
Sắc mặt Thiên Địa Huyền Hoàng Tứ Tẩu đại biến. Hoàng Tẩu vội vàng hỏi:
- Yêu Chủ, ngươi có gì đáng ngại không?
Sư Bất Dịch cười lạnh một tiếng, nói:
- Chung Sơn thị, Cô Hồng Tử và Phong Vô Kỵ mặc dù lợi hại, suýt chút nữa đã lấy tính mạng của ta. Nhưng đồ nhi Long Nhạc của ta hiểu được đại nghĩa, tại thời điểm mấu chốt đã móc Thần Nhãn của chính mình ra tặng cho ta. Ba tên bại hoại kia đã bị ta và Long Nhạc liên thủ đánh bại, một đường thoát thân rồi!
Thiên Địa Huyền Hoàng Tứ Tẩu không khỏi tán thán:
- Long Nhạc vậy mà có thể móc ra Minh Vương Thần Nhãn do chính mình gian khổ luyện thành, tặng cho Yêu Chủ? Thật sự là hạng người trung nghĩa vô song a!
*****
Tứ Tẩu lập tức xoay người truy sát Lưu Thanh Sơn, trong lòng phẫn nộ:
- Không ngờ tên Lưu Thanh Sơn này lại là gian tế do Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Tộc sắp xếp vào Yêu Tộc ta. Ẩn giấu thật sâu a! Móng vuốt của Hiếu Mang Thần Tộc cũng vươn ra thật dài, không ngờ lại dám vươn vào tận Đông Hoang ta! Tên Lưu Thanh Sơn này, bất luận thế nào cũng không thể để cho hắn còn sống chạy ra khỏi Đông Hoang. Bằng không, mặt mũi của Yêu Tộc ta liền không còn sót lại chút gì rồi!
Mà ở bên kia, Sư Bất Dịch thu hồi truyền âm và pháp tướng, liếc nhìn Chung Nhạc một cái, khóe mắt khẽ nhảy lên, nhàn nhạt nói:
- Chung Sơn thị...
- Gọi lão gia!
Chung Nhạc lạnh nhạt nói. Sư Bất Dịch nhịn xuống tức giận, hừ lạnh nói:
- Chung lão gia, hiện tại ta đã có thể trở về Hắc Sơn rồi chứ?
Chung Nhạc khẽ gật đầu một cái, mỉm cười nói:
- Sau khi ngươi trở về Hắc Sơn, nhất định là bế quan tiềm tu, sự vụ của Yêu Tộc vẫn là giao cho Long Nhạc xử lý thì tốt hơn!
Sư Bất Dịch cười lạnh, nói:
- Ngươi muốn đoạt quyền lực của ta sao?
Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, con Đại Sư Tử này lập tức đau tới mức chết đi sống lại, vội vàng cao giọng nói:
- Dừng lại! Quyền chưởng khống Đông Hoang giao cho ngươi là được!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Sư Bất Dịch, chỉ cần ngươi không vi phạm ta, chúng ta vẫn như cũ là chủ tớ tốt, ta cũng có thể đối đãi ngươi bình đẳng. Nhưng nếu ngươi vi phạm ta, liền đừng hòng ta thủ hạ lưu tình!
Sư Bất Dịch nhịn xuống tức giận, cùng với Long Nhạc quay về Hắc Sơn Hãm Không Thánh Thành. Cô Hồng Tử nhìn theo bọn họ đi xa, khẽ nhíu mày, đột nhiên hỏi:
- Chung sư đệ, ngươi không phải là muốn tiêu diệt Yêu Tộc ta, nhất thống Đông Hoang đó chứ?
Chung Nhạc biết rõ mặc dù Cô Hồng Tử thường xuyên trợ giúp Kiếm Môn Đại Hoang, nhưng hắn là nửa người nửa yêu, đồng thời cũng lòng hướng Yêu Tộc. Nếu chính mình quả thật nói sẽ tiêu diệt Yêu Tộc, chỉ sợ hắn là kẻ đầu tiên trở mặt với chính mình.
- Cô Hồng sư huynh yên tâm! Ta sẽ không tiêu diệt Yêu Tộc đâu. Mục đích của ta chỉ là khiến cho Nhân Tộc tại Đông Hoang trải qua càng tốt một chút mà thôi. Sư huynh, lần này ngươi liên thủ với ta ám toán Sư Bất Dịch, danh tiếng ở trong Yêu Tộc xem như là triệt để thối nát rồi, không bằng ngươi cùng ta trở về Đại Hoang a?
Chung Nhạc đề nghị:
- Ngươi tuy là Yêu Tộc, nhưng cũng là Nhân Tộc, cũng nên trở lại Thánh địa của Nhân Tộc đi xem một chút chứ?
Cô Hồng Tử thoáng chần chừ một chút, cuối cùng yên lặng gật đầu.
o0o
Hai người Chung Nhạc về tới Kiếm Môn Sơn, liền nhìn thấy Thiếu Điển và Phụ Bảo đang giảng dạy Tiểu Hiên Viên tu hành như thế nào. Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Thiếu Điển sư huynh, để ta giới thiệu cho các ngươi một vị lương sư. Vị này chính là Cô Hồng Tử!
Thiếu Điển và Phụ Bảo vội vàng khom người hành lễ. Cô Hồng Tử trước giờ vẫn luôn cao ngạo, cũng không hoàn lễ. Tiểu Hiên Viên nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, chỉ thấy bộ dáng Cô Hồng Tử kỳ lạ, thân người đầu chim, sau lưng có cặp cánh, ngây ngây ngô ngô nói:
- Đại Hồng! Đại Hồng!
Cô Hồng Tử khẽ nhíu mày, nhìn về phía Chung Nhạc:
- Chung sư đệ, ta chưa từng dạy qua tiểu hài tử, cũng không thích tiểu hài tử!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Năm xưa Lão đầu tử dạy ngươi thế nào, ngươi cứ dạy hắn như thế! Dù sao trong khoảng thời gian này ngươi cũng không có chuyện gì phải làm, không bằng đơn giản dạy hắn một chút?
Cô Hồng Tử khẽ gật đầu một cái:
- Năm xưa Lão đầu tử đối với ta vô cùng nghiêm khắc, sau này hắn sẽ có rất nhiều đau khổ phải ăn rồi!
Thiếu Điển và Phụ Bảo thấy tính tình hắn cổ quái như vậy, không khỏi lộ ra thần sắc lo lắng, trong lòng thầm nghĩ:
- Vị lão sư mà Chung Trưởng lão tìm tới này tựa hồ không giống người lương thiện, Tiểu Hiên Viên đi theo hắn như vậy...
- Nghiêm sư xuất cao đồ a!
Chung Nhạc mở miệng an ủi hai người.
o0o
Tây Hoang, Hiếu Mang Thần Miếu, sắc mặt Phong Vô Kỵ cực kỳ âm trầm, suy tư một lúc lâu sau, mới từ từ than thở:
- Chung Sơn thị quả nhiên đã trở thành kình địch của ta rồi! Tiến bộ của hắn quá nhanh, tâm tính cũng hoàn toàn không thua kém ta, liên tục nhìn thấu mưu tính của ta. Chỉ sợ lại qua mấy năm nữa, hắn sẽ có khả năng vượt qua ta rồi...
← Ch. 0523 | Ch. 0525 → |