Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0567

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0567: Nhanh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


- Khoác lác!

Trong lòng Sư Bất Dịch thầm nói.

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, chăm chú quan sát trận đại chiến giữa Phong Vô Kỵ và Uy Huyết Thần. Trong lòng hắn cũng đang nghi hoặc. Tu vi thực lực của Phong Vô Kỵ như thế nào lại đề thăng nhanh như vậy? Quả thật chính là chuyện không có khả năng!

Tu vi thực lực của bản thân Chung Nhạc đề thăng cũng đã tính là thần tốc rồi, nhưng so với Phong Vô Kỵ vẫn còn chậm hơn một bậc. Phong Vô Kỵ hiện tại, quả thật chính là một tôn Bán Thần, thậm chí còn càng mạnh hơn. Pháp lực của hắn đã không thua kém Thần Minh, thậm chí so với Thần Minh còn hùng hồn hơn, có thể tiêu xài không chút cố kỵ, cơ hồ là vô cùng vô tận.

Chung Nhạc có thể nhìn ra được, mặc dù tu vi thực lực của Phong Vô Kỵ tăng lên nhiều, nhưng chính bởi vì tu vi của hắn đề thăng quá nhanh, đẩy hắn lên tiêu chuẩn Bán Thần, nhưng hắn trái lại không thể hoàn toàn giá ngự được lực lượng của chính mình. Lực lượng của hắn quá mạnh, cảnh giới đề thăng quá nhanh, đối với những người khác, Phong Vô Kỵ tại thời điểm này cực kỳ đáng sợ, nhưng đối với tồn tại có thể giết lên bốn mươi chín tầng Lôi Trạch như Chung Nhạc bậc này, quả thật khắp nơi đều là sơ hở.

Chung Nhạc cũng từng đối mặt qua loại tình huống này, đó là thời điểm hắn đạt được bốn mươi chín đóa Đạo hoa. Một đóa Đạo hoa mười năm tu vi, bốn mươi chín đóa Đạo hoa chính là bốn trăm chín mươi năm tu vi. Nếu hắn nhận lấy toàn bộ bốn trăm chín mươi năm tu vi này, chỉ sợ pháp lực tuyệt đối còn cường hoành hơn so với Phong Vô Kỵ hiện tại, nhưng cũng sẽ càng có vấn đề. Cuối cùng hắn đã vứt bỏ, tuyển chọn dùng bốn trăm chín mươi năm tu vi này để cho chính mình trở thành Tiên Thiên Linh Thể.

Phong Vô Kỵ hiện tại giống như là trong lúc bất chợt đã ăn thành mập mạp, nhưng cơ nhục cũng rất yếu ớt, có lực lượng nhưng không thể phát huy, không linh mẫn như bình thường. Cho nên Chung Nhạc nói hắn không chịu nổi một kích, cũng không phải là khoác lác. Hiện tại, Phong Vô Kỵ với hắn đã không ở trên cùng một phương diện. Phong Vô Kỵ theo đuổi lực lượng cường đại đơn thuần, pháp lực vô biên, ngược lại đã bỏ quên bản chất cường đại.

Chân chính khiến cho Chung Nhạc kiêng kỵ là những câu ngôn ngữ kỳ quái kia của Phong Vô Kỵ. Loại ngôn ngữ kia vừa ra khỏi miệng, liền hóa thành thần thông đáng sợ, ngược lại chính là chỗ dựa cường đại nhất của Phong Vô Kỵ.

Thanh âm hóa thành thần thông, đối với các Luyện Khí Sĩ cũng là thần thông bình thường. Ví dụ như Thiếu Hạo Chung, Tinh Thiềm Hống, đều là thần thông âm ba. Mà Quân Tư Tà lại càng là dùng cầm làm Hồn binh Bản mệnh, tiếng đàn chính là sát khí. Nhưng miệng thốt ra một lời, sẽ có thể hóa thành thần thông đáng sợ, có được uy lực không tầm thường, hơn nữa ngữ âm bất đồng, thần thông cũng sẽ bất đồng... Chuyện như thế này, trước giờ Chung Nhạc chưa bao giờ gặp qua.

- Rốt cuộc là công pháp gì? Loại ngôn ngữ này tựa hồ không phải là Thần ngữ dùng để giao lưu, mà chỉ là nói, hóa đại đạo thành ngôn ngữ!

Chung Nhạc nhíu mày một cái. Sau khi trải qua các đời Thiên Đế của Thời đại Hỏa Kỷ và Thời đại Địa Kỷ thống trị, vũ trụ đại nhất thống, ngôn ngữ của các tộc sớm đã thống nhất, đều là dùng Thần ngữ, là ngôn ngữ do Thời đại Toại Hoàng định ra. Nếu các tộc cứ mạnh ai nấy nói, ngược lại sẽ bất lợi cho thống trị.

Mặc dù các tộc Thần Ma đều có ngôn ngữ riêng của chính mình, nhưng Thần ngữ do Toại Hoàng định ra lại là ngôn ngữ thông dụng của các tộc. Sau khi tới Thời đại Địa Kỷ, các đời Phục Hy cũng không có hủy bỏ loại ngôn ngữ này. Mà ngôn ngữ Phong Vô Kỵ đang sử dụng, lại không giống với bất luận loại Thần ngữ Ma ngữ nào, mà càng thêm cổ lão, càng thêm thần bí.

- Nhạc tiểu tử, đây là một loại công pháp kỳ lạ, gọi là Ngôn Xuất Pháp Tùy! Ngôn ngữ mà tên Phong Vô Kỵ này đang sử dụng, là Thần ngữ Viễn Cổ!

Lúc này, Tân Hỏa đột nhiên mở miệng, ngữ khí có chút ngưng trọng, thấp giọng nói:

- Loại Thần ngữ này chỉ truyền lưu giữa các Tiên Thiên Thần Ma. Ngôn ngữ của Tiên Thiên Thần Ma bất đồng với chúng ta. Bọn họ là sinh linh kỳ lạ do trời sinh đất dưỡng, thiên địa sinh ra, đối với Đạo chính là thân cận nhất. Bởi vậy, bọn họ có thể khai sáng ra loại ngôn ngữ này. Tên tiểu tử này, nhất định là đã nhận được truyền thừa của một tôn Tiên Thiên Thần nào đó!

- Tiên Thiên Thần?

Ánh mắt Chung Nhạc sáng ngời, trong lòng đột nhiên sinh ra ý chí chiến đấu vô biên, liếm môi một cái:

- Truyền thừa của Tiên Thiên Thần, nhất định là cực kỳ cường đại. Ma Thánh chỉ bất quá đạt được một tia truyền thừa của Ba Tuần, đã có thể lĩnh ngộ ra tuyệt học Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh bậc này, khiến cho ta có thu hoạch không cạn. Phong Vô Kỵ đạt được truyền thừa của Tiên Thiên Thần, nhất định là càng hoàn chỉnh hơn, càng cường đại hơn tuyệt học Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh! Có thể đối chiến với tuyệt học bậc này... Đại Sư Tử, chọn ngày không bằng ngẫu nhiên, ngươi giết Uy Huyết Thần, ta giết Phong Vô Kỵ!

Sư Bất Dịch nghe vậy, trong lòng khẽ động, vội vàng nói:

- Chung lão gia, ta cảm thấy chúng ta tốt nhất ngồi đợi bọn họ lưỡng bại câu thương...

Đột nhiên, tinh thần lực Chung Nhạc chợt tuôn ra, điều khiển đầu Cự bá Côn Tộc đang bám ở trên Nguyên thần của hắn kia. Toàn thân Sư Bất Dịch nhất thời ngây ngô đần độn, thân bất do kỷ đánh thẳng về phía Uy Huyết Thần đang không ngừng ác chiến. Trong lòng Sư Bất Dịch không ngừng kêu khổ. Chung Nhạc đứng thẳng trên lưng của hắn, tốc độ nhanh như điện chớp, khí thế càng lúc càng mạnh.

Mà lúc này, Uy Huyết Thần và Phong Vô Kỵ mặc dù đang không ngừng ác chiến, nhưng hai người đều cảm ứng được xa xa truyền tới hai cỗ khí thế cường đại, vô cùng mạnh mẽ, chỉ sợ là tồn tại cấp Bán Thần. Chỉ là hai người đang giao chiến say sưa, kẻ nào cũng không thể lưu thủ đề phòng.

Sư Bất Dịch bốn vó phóng chạy, tốc độ càng lúc càng nhanh. Hiện tại hắn đã không thể phản kháng, chỉ đành đơn giản quyết tâm trùng kích về phía trước, trong lòng thầm nghĩ:

- Ta chỉ còn kém nửa bước sẽ tu thành Nguyên thần Thuần dương, hơn nữa đã không còn khuyết điểm trong công pháp, cho dù không phải là đối thủ của Uy Huyết Thần, nhưng hắn cũng không giết được ta! Nếu Phong Vô Kỵ giết chết Chung Nhạc, đối với ta ngược lại là một cơ hội giải thoát!

Hiện tại tu vi hắn đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong nhất của Lão Kiếm Thần, hơn nữa càng cường đại hơn Lão Kiếm Thần một bậc. Hắn còn rất trẻ, bất luận nhục thân hay Nguyên thần cũng đều đang ở tiêu chuẩn đỉnh phong nhất, khí huyết cuồng bạo vô biên.

Hắn thế tới hung hãn, khí thế triệt để đại phóng, chùm lông xám sau chín cái đầu đột nhiên bùng lên, từng sợi từng sợi như kiếm, ở xa xa đã khiến cho tâm thần Uy Huyết Thần và Phong Vô Kỵ bất ổn.

Đại Sư Tử không hỗ là tồn tại chỉ tốn trăm năm đã tu luyện tới Cực cảnh của Thông Thần Cảnh, lúc này cũng đã có thể uy hiếp tới Thần Ma.

Trong lúc bất chợt, huyết hải dâng lên ngập trời. Trong huyết hải, vô số Huyết Long nhao nhao từ trong biển tuôn ra, nhe nanh múa vuốt lao về phía Sư Bất Dịch. Sư Bất Dịch không chút đếm xỉa, điên cuồng phóng vọt về phía trước. Chín cái đầu lớn mở miệng rống lớn, từng con từng con Huyết Long bị chấn vỡ thành từng mảnh huyết vụ, mà tốc độ của hắn cũng không giảm lại chút nào.

- Định! Định! Định! Định! Định!

Cái đầu trung tâm của Phong Vô Kỵ đột nhiên quay lại, phun ra năm chữ Định, không gian nhất thời cấm cố. Tầng tầng lớp lớp cấm cố từ bốn phương tám hướng vọt tới, muốn định trụ con Đại Sư Tử này, tránh cho tôn Bán Thần này phóng tới bên cạnh bọn họ.

Thân thể Sư Bất Dịch cứng đờ, ngay sau đó không ngừng cuồng hống. Lực lượng cơ nhục toàn thân đại phóng. Năm tiếng nổ tung bành bành vang lên, hắn liên tục đánh vỡ năm tầng cấm cố, phóng tới cách bọn họ cự ly không tới một trăm dặm.

- Rống!

Cửu Đầu Sư Tử ngửa đầu rống lớn, trong lúc phóng như điên chồm người đứng dậy, hóa thành một tôn Thần Nhân chín đầu tám cánh tay, toàn thân mọc đầy lông tóc rậm rạp, tay cầm tám kiện Bát Cực Binh. Tôn Thần Nhân này uy phong lẫm lẫm, chỉ bước vài bước đã phóng qua trăm dặm. Bát Cực Binh trong tay vung lên, đao quang kiếm ảnh hỗn loạn, tạo thành Bát Cực Sát Trận, cuốn về phía Uy Huyết Thần, uy lực cuồng bạo vô biên.

- Sư Bất Dịch!

*****

Trong lòng Phong Vô Kỵ cả kinh, ngay sau đó lại là đại hỉ. Sư Bất Dịch vậy mà công kích về phía Uy Huyết Thần. Hắn đánh lâu không thắng nổi, trái lại bị Uy Huyết Thần bắt được điểm sơ hở. Đối mặt với đả kích cuồng phong bạo vũ của tôn Thần Minh Quỷ Thần Tộc này, hắn chỉ có thể dựa vào Ngôn Xuất Pháp Tùy để duy trì không bại. Nhưng nếu cộng thêm tôn đại cao thủ Sư Bất Dịch này hỗ trợ, vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều rồi.

- Không đúng! Vừa rồi ta cảm ứng được khí tức của hai đại cường giả!

Ánh mắt Phong Vô Kỵ di chuyển, đột nhiên rơi xuống trên bả vai Sư Bất Dịch. Chỉ thấy một gã thiếu niên Nhân Tộc đang đứng trên vai Sư Bất Dịch, theo con Đại Sư Tử to lớn như núi này phập phồng lên xuống bất định.

- Chung Sơn thị Chung Nhạc! Hóa ra là hắn!

Trong lòng Phong Vô Kỵ khẽ chấn động:

- Khí thế của hắn sao lại mạnh mẽ như vậy? So với Sư Bất Dịch cũng không chút thua kém! Bất quá, cho dù tu vi thực lực hắn đề thăng kinh người, cũng xa xa không phải là đối thủ của ta. Ta đã vượt qua hắn rất xa, hơn nữa còn là thể loại đừng mơ tưởng lại đuổi kịp!

Trên bả vai Sư Bất Dịch, Chung Nhạc từ từ giơ bàn tay lên, lòng bàn tay hướng về phía Phong Vô Kỵ. Trên mặt Phong Vô Kỵ lộ ra một tia tươi cười:

- Đồ nhi ngoan, ta đã từng nói, ta có thể tu thành Thần Minh càng nhanh hơn ngươi và Ích Tà. Hiện tại ngươi muốn nhìn thử một chút thực lực của ta sao? Hết thảy tuyệt học của Kiếm Môn đều đã bị ta học được, ngươi định dùng cái gì để đối phó ta? Đại Tự Tại Kiếm Khí sao?

Trên mặt Chung Nhạc cũng lộ ra một tia tươi cười, trong lòng bàn tay đột nhiên bạo phát ra Thái Dương Xạ Tuyến vô biên, ở trong lòng bàn tay của hắn hóa thành một cái chuông lớn. Chính là Thiếu Hạo Chung!

Đương!

Thanh âm nổ vang kinh thiên động địa ầm ầm bạo phát, chấn cho huyết hải quay cuồng. Phong Vô Kỵ giống như nghe được tiếng chuông cảnh tỉnh, bị tiếng chuông trùng kích cho bay lên thật cao, rơi thẳng về phía sau.

- Phong! Phong! Phong!

Ba cái đầu của hắn đồng thời quát lớn. Từng vòng từng vòng phong cấm chậm rãi xuất hiện, khốn trụ cái chuông lớn. Mà lúc này, thân hình Chung Nhạc bạo khởi, hai tay giơ cao quá đầu, mạnh mẽ nắm lại. Nguyên Từ Thần Đao lập tức hiện ra, đao quang vạn trượng chém thẳng xuống.

Đao còn chưa hạ xuống, huyết hải đã trước tiên vỡ ra, bị đao khí chém ra làm đôi, huyết lãng tách ra làm đôi giống như bức vách vạn trượng, cao chót vót kinh người.

Sắc mặt Phong Vô Kỵ kịch biến, không ngừng quát lớn:

- Thuẫn! Thuẫn! Thuẫn! Thuẫn! Thuẫn!

Từng tấm từng tấm đại thuẫn Thần binh tràn ngập Thần văn xuất hiện, giống như muốn biến thành thực chất vậy, ngăn cản phía trước đạo đao quang kia.

Chung Nhạc chém xuống một đao, từng tấm từng tấm đại thuẫn bị chém nát, lực lượng rốt cuộc cũng suy giảm. Mà lúc này, hắn đột nhiên thu tay lại, trở tay một quyền, đánh lên trên ba tầng phong cấm. Hắn vươn tay trảo một cái, Thái Dương Thần Đao bạo phát quang mang, lại chém xuống một đao, năm tấm đại thuẫn nhất thời vỡ nát.

- Trận!

Phong Vô Kỵ lại thi triển Ngôn Xuất Pháp Tùy. Trận pháp vừa mới hình thành, Thái Dương Thần Đao cũng đã chém vào trong đại trận, quét ngang hết thảy Trận văn, chém nát đại trận.

- Trận! Trận! Trận!

Lại là từng tòa từng tòa đại trận hình thành, vây khốn Thái Dương Thần Đao. Chung Nhạc buông tay ra, nắm lấy Nguyên Từ Thần Đao, một lần nữa chém xuống, chém nát ba tầng đại trận, thân thể đã xuất hiện ngay trước người Phong Vô Kỵ.

Đao quang như điện, như quang, lúc lớn lúc nhỏ, xoay quanh tung bay trên dưới Phong Vô Kỵ. Phong Vô Kỵ không ngừng lui về phía sau, ba cái đầu không ngừng miệng phun pháp ngôn. Các loại thần thông ầm ầm bạo phát, ngăn cản đao quang. Hắn vừa mới vây khốn một thanh Thần đao, Chung Nhạc đã lập tức buông tay, cầm một thanh Thần đao khác, không rời trên dưới cùng hai bên hắn.

- Ngươi không phải nói ngươi rất nhanh sao?

Chỗ cổ Chung Nhạc đột nhiên mọc ra thêm một cái đầu, dưới nách mọc ra hai cánh tay, thân thể một trước một sau điên cuồng chuyển động, trường đao nhanh như cuồng phong bạo vũ, thổi quét thẳng tới.

- Vậy thì nhìn một chút, xem ai nhanh hơn?

Từng đạo từng đạo đao quang chém xuống, thậm chí ngay cả không gian cũng bị chém nứt, lộ ra từng đạo từng đạo vết rách lóe lên liền biến mất.

- Là Ngôn Xuất Pháp Tùy của ngươi nhanh, hay là đao của ta nhanh hơn?

Tốc độ xuất đao của hắn càng lúc càng nhanh, càng về sau chỉ có thể nhìn thấy từng đạo từng đạo quang mang. Phong Vô Kỵ nhất thời luống cuống tay chân, không ngừng lui về phía sau. Hắn có một thân pháp lực bá đạo hùng hồn nhưng lại không thể phát huy ra. Ba cái đầu của hắn, ba cái miệng không ngừng phun ra pháp ngôn, cũng chỉ có thể đủ để ngăn cản hai thanh Thần đao của Chung Nhạc, không có bất kỳ cơ hội phản kích nào.

Thậm chí đao của Chung Nhạc còn nhanh hơn lời nói của hắn, khiến cho hai bàn tay của hắn cũng phải không ngừng thi triển thần thông chống đỡ đao quang, hai bàn tay nhất thời máu chảy đầm đìa.

- Ta còn có thể càng nhanh hơn nữa! Ngươi có thể không?

Chung Nhạc quát lớn một tiếng, dưới nách đột nhiên lại mọc ra thêm bốn cánh tay nữa, Thần Ma Âm Dương Tán Thủ bạo phát. Từng đạo từng đạo đồ án Thái Cực lóe lên, không ngừng đánh lên trên người Phong Vô Kỵ.

Lồng ngực Phong Vô Kỵ nháy mắt đã trúng mấy trăm đạo Thần Ma Âm Dương Tán Thủ, nhịn không được oa một tiếng thổ huyết. Ngay sau đó, chỉ thấy mấy bàn tay mạnh mẽ ấn lên trên ba cái đầu của hắn, đánh cho hắn lùn xuống một tấc lại một tấc.

Cuối cùng, mấy chưởng của Chung Nhạc đồng thời hạ xuống, chỉ nghe mấy tiếng ba ba ba vang lên, ba cái đầu của hắn vậy mà đều bị Chung Nhạc mạnh mẽ vỗ thẳng vào trong lồng ngực, khiến cho lồng ngực phồng lên một đống thật lớn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)