Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0579

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0579: Luân Hồi Lục Ấn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Trên các cánh đồng, đám nông phu và phụ nữ và trẻ em đang thu gặt ngũ cốc, tích trữ lương thực. Khắp nơi trên mặt đất rộng lớn vô ngần đều là ngũ cốc thành thục ánh vàng rực rỡ, kéo dài mênh mông vô bờ.

Cũng có những Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc đang hỗ trợ giúp đỡ. Có kẻ thì làm mưa tưới xuống trên những cánh đồng đã thu gặt hoàn tất, có kẻ thì đang thôi động pháp lực, hóa thành thần thông, trợ giúp trồng trọt, có kẻ thì đang hỗ trợ đào kênh mở ao...

Một màn này phi thường yên tĩnh cùng tường hòa.

Nông Hoàng hao tâm tổn trí, tìm cách đưa hạt giống ngũ cốc xuống Tổ Tinh, để cho Nhân Tộc không cần tiếp tục phải dựa vào núi rừng, không còn phải chịu đói, không còn bị Thần Tộc hoặc Ma Tộc khống chế nữa.

Hiện tại, khắp nơi trên mặt đất Đại Hoang đều là ruộng hoang đã khai khẩn, hạt giống do Nông Hoàng truyền xuống đã lạc địa sinh căn ở chỗ này, đâm chồi sinh trưởng, kết xuất ra những hạt giống mới. Nhân Tộc Đại Hoang đã không còn là dựa núi ăn thú, dựa sông uống nước nữa.

Ý nguyện của Nông Hoàng chính là phàm là địa phương có đất đai, Nhân Tộc chính là chủ nhân của phiến đất đai kia. Nhờ có ngũ cốc, đã giúp cho Nhân Tộc có thể tự lực cánh sinh, có thể không cần phải dựa vào Thần Tộc, Ma Tộc nữa.

Trước đây, Nhân Tộc đúng là nô lệ, gia súc do Thần Tộc, Ma Tộc nuôi dưỡng, nhưng Nhân Tộc đồng dạng cũng mượn lực lượng của Thần Tộc, Ma Tộc để sinh tồn. Trong Tây Hoang, kẻ triều bái Thần Linh của các Thần Tộc nhiều nhất, cũng không phải là Thần Tộc, mà là Nhân Tộc. Cho dù là Linh mà Thập Đại Thị Tộc của Đại Hoang đang cung phụng, cũng là Thần Linh của Thần Tộc, chứ không phải là Thần Linh của bản thân Nhân Tộc. Ví dụ như Hà Bá của Thủy Đồ thị, ví dụ như Ngư Long của Hữu Ngu thị, đều là Thần Tộc, không phải Nhân Tộc.

Chỉ có tế tự Thần Linh, Nhân Tộc mới có thể tiếp tục sống sót trong hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ. Dựa vào núi, chỉ có thể ăn dã thú trên núi, cho nên phải tế tự Thần Linh trong núi. Dựa vào sông, chỉ có thể ăn cá tôm trong nước, cho nên phải tế tự Thần Linh trong nước.

Mà hiện tại, Nhân Tộc rốt cuộc cũng không cần tế tự những Thần Linh dị tộc này nữa, bọn họ không cần phải dựa vào Thần Linh dị tộc cũng có thể tiếp tục sống sót. Từ nay về sau, bọn họ đã có thể tế tự Thần Linh của chính mình, tế tự tổ tiên của chính mình, tế tự anh hùng của chính mình. Cái này đối với Nhân Tộc chính là công đức vô lượng!

Nông Hoàng truyền xuống ngũ cốc, mặc dù chỉ là cấp cho Nhân Tộc lương thực, không còn phải chịu đói nữa, nhưng ý nghĩa lại là trọng đại trước giờ chưa từng có.

o0o

Thời điểm Chung Nhạc một lần nữa tỉnh lại, đã trở về tới Kiếm Môn Sơn. Hắn đã tự cứu thành công, mặc dù một đường hôn mê, nhưng lực lượng cùng khí huyết của Long Nhạc và Ba Tuần có thể bảo đảm thương thế nhục thân và Nguyên thần của hắn không tiếp tục chuyển xấu. Sau khi ngủ say một giấc, thương thế cũng đã khá hơn một chút.

Đám người Thủy Tử An, Phương Kiếm Các, Quân Tư Tà, Cô Hồng Tử đều là đại cao thủ, một đường không ngừng tiến hành chữa thương cho hắn, cũng đã đút cho hắn ăn không ít các loại Linh đan, Thần đan, Thần dược...

Mà tạo thành tác dụng lớn nhất, vẫn là Long Nhạc và Ba Tuần kịp lúc chạy tới.

Nếu lúc đó Chung Nhạc lâm vào hôn mê bất tỉnh, Long Nhạc và Ba Tuần cũng sẽ lập tức rơi vào hôn mê, không thể chạy về bên cạnh Chung Nhạc, Chung Nhạc liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Chính là nhờ ý chí hắn cường đại, có thể kiên trì được, khiến cho Long Nhạc và Ba Tuần kịp thời chạy tới.

Thương thế lần này thật sự quá nặng, Chung Nhạc nghỉ ngơi suốt hơn hai tháng vẫn chưa hoàn toàn khỏi. Ngược lại thương thế của Sư Bất Dịch đã khỏi hẳn trước hắn một bước. Thương thế của con Đại Sư Tử này không nặng bằng hắn, bởi vậy đã khôi phục lại nhanh hơn một chút. Bất quá, mặc dù thương thế Sư Bất Dịch đã khỏi hẳn, nhưng hắn vẫn như cũ không xuất quan, mà tiếp tục bế quan tu luyện.

Đúng như những gì Chung Nhạc đã nói, hắn quả thật vẫn còn thiếu một trận ma luyện sinh tử mới có thể tu thành Nguyên thần Thuần dương. Mà trong trận chiến Thần Chiến Chi Địa kia, Sư Bất Dịch nhiều lần trải qua sinh tử, đã kích phát hết thảy tiềm năng, từ trong sinh tử tìm hiểu ra rất nhiều đạo lý trước đây không thể lĩnh ngộ, từ trong ác chiến khai sáng ra thần thông càng cường đại hơn so với trước đây, rốt cuộc cũng khiến cho hắn tích lũy đầy đủ nội tình.

Đối mặt với sinh tử, bất luận sinh linh gì đều kích phát ra tiềm lực vô cùng, có sự thông tuệ vô biên. Chung Nhạc là như vậy, Sư Bất Dịch cũng là như vậy. Lần này hắn bế quan, chính là muốn tu thành Nguyên thần Thuần dương, nhất cử trở thành Yêu Thần.

Sau khi Chung Nhạc tỉnh lại, tốc độ khôi phục thương thế cũng tăng nhanh hơn. Trong khoảng thời gian dưỡng thương này cũng khiến cho hắn có đầy đủ thời gian đi chỉnh lý những lĩnh ngộ đạt được trong trận ác chiến này, chỉnh sửa lại toàn bộ nhục thân, Nguyên thần và hai thanh Thần đao của chính mình.

Hắn đã có thêm rất nhiều cảm ngộ, hết thảy đều đã lắng đọng xuống. Trong Thần Chiến Chi Địa, hắn là một tôn Sát Thần, mà hiện tại, hắn lại trở nên cực kỳ tường hòa, toàn thân không có nửa phần sát khí, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thân cận.

Trong thời gian này, có không ít Luyện Khí Sĩ Kiếm Môn chạy tới tìm hắn thỉnh giáo những khó khăn trong việc tu luyện, Chung Nhạc cũng là biết gì nói đó, nói là nói hết, không có một chút không kiên nhẫn nào.

Khí thế của hắn lặng yên không một tiếng động chậm rãi biến hóa. Thời điểm chiến đấu giống như một thanh đao triển lộ sự sắc bén khủng bố, bây giờ quay trở lại Kiếm Môn thì lại là một thanh đao đã vào vỏ, hoàn toàn ẩn giấu phong mang.

Nhưng trong mắt những người khác, ánh mắt của hắn vô cùng thâm thúy sâu xa, phảng phất như có thể nhìn thấy những địa phương xa hơn những người khác, tương lai lâu dài hơn, tràn ngập trí tuệ. Hắn mang tới cho người khác một loại cảm giác như gió thổi mùa xuân, nhưng đồng thời cũng giống như một vị lãnh tụ, dẫn theo tộc nhân mở đường đi tới.

Rất nhiều ngày sau, thương thế của Chung Nhạc hoàn toàn khỏi hẳn. Sau đầu hắn đột nhiên lóe lên một vầng minh nguyệt, nguyệt quang chiếu rọi. Trong vầng minh nguyệt, một con Lục Mục Tinh Thiềm nằm đó, nửa mê nửa ngủ, ánh mắt ngây ngô đần độn. Đột nhiên, sáu con mắt nhất tề mở ra, trong mắt hiện ra từng đạo từng đạo văn lộ Đồ đằng Tiên Thiên huyền ảo cao thâm.

Vô số lĩnh ngộ cao thâm khó dò tiến nhập vào trong đầu hắn, hóa thành từng cỗ từng cỗ đạo âm ầm vang, hóa thành Đồ đằng Tiên Thiên, hóa thành thần thông.

Hắn rốt cuộc cũng tu thành Chân Linh Tiên Thiên Tinh Thiềm!

Sau lưng hắn, lại có một vầng đại nhật chậm rãi xuất hiện, Chân Linh Tiên Thiên Kim Ô bay lượn bên trong vầng đại nhật. Nhật nguyệt chiếu rọi, hỗ trợ lẫn nhau, khí Thuần Âm khí Thuần Dương cùng nhau thay đổi, dần dần hóa thành một bộ đồ án Thái Cực xung quanh hắn.

Bá!

Đại nhật và Tiên Thiên Kim Ô bay tới, rơi vào trong mắt trái hắn. Minh nguyệt và Lục Mục Tinh Thiềm bay tới, rơi vào trong mắt phải hắn. Trong cặp mắt Chung Nhạc, hai tôn Tiên Thiên Chân Linh không ngừng biến hóa, hóa thành minh nguyệt đại nhật, hóa thành Thần Nhân. Cuối cùng, Thần Nhân biến mất, trong cặp mắt hắn hiện ra từng đạo từng đạo ký hiệu vô cùng phức tạp, biến hóa khó lường. Chính là các văn lộ Đồ đằng Tiên Thiên!

Trong cặp mắt hắn, các loại văn lộ Đồ đằng Tiên Thiên không ngừng biến ảo, vô cùng thâm ảo, khiến cho người ta khó giải. Qua một lúc lâu sau, Chung Nhạc chậm rãi nhắm hai mắt lại, thời điểm một lần nữa mở ra, các loại dị tượng trong cặp mắt đã biến mất, khôi phục lại bình tĩnh.

*****

- Vẫn chưa thể thành công!

Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Vừa rồi hắn thử tìm hiểu những văn lộ Đồ đằng Tiên Thiên kia, sau đó luyện hồn phách chính mình thành Tiên Thiên Chân Hồn, bất quá đã gặp phải khó khăn trước giờ chưa từng có.

Con đường mà hắn đi không giống với bình thường. Những người khác là dùng Linh làm chủ, hồn phách làm phụ, đều là luyện Linh thành Chân Linh, cũng không phải là luyện hồn phách thành Chân Linh. Mà hắn thì đã làm được, đã luyện hồn phách của chính mình thành Chân Linh, luyện thành Hỗn Nguyên Chân Linh. Nhưng muốn luyện hồn phách thành Tiên Thiên Chân Hồn, cái này thì lại càng khó hơn, căn bản không có bất cứ kinh nghiệm nào của tiền nhân có thể tham khảo.

Lần trước, sở dĩ hắn có thể luyện hồn phách thành Chân Linh Phục Hy, chính là dựa vào sự chỉ điểm của Hạo Dịch Phục Hy, cấp cho hắn một chữ Dịch. Chung Nhạc tìm hiểu chữ Dịch, rốt cuộc đạt được lĩnh ngộ, luyện hồn phách thành Chân Linh. Mà hiện tại, muốn luyện thành Tiên Thiên Chân Hồn, độ khó hẳn là còn khó khăn hơn luyện hồn phách thành Chân Linh rất nhiều lần.

- Chuyện này, Hạo Dịch cũng không thể chỉ điểm ngươi được!

Chung Nhạc hỏi Tân Hỏa, Tân Hỏa lắc đầu, nói:

- Luyện hồn phách thành Tiên Thiên Chân Linh, đã vượt qua phạm vi hiểu biết của Hạo Dịch Đế. Ta đoán chừng ngay cả các vị Thiên Đế Phục Hy thị khác cũng không thể chỉ điểm được cho ngươi. Bất quá, ta cảm thấy, ngươi hẳn là xuất thủ từ chỗ Lục Đạo Luân Hồi. Chẳng phải là ngươi đã lĩnh ngộ ra thần thông Bàn Cổ Lục Đạo rồi sao? Lục Đạo Luân Hồi liên lụy tới việc linh hồn chuyển thế, trong đó nhất định là có rất nhiều đạo lý liên quan tới hồn phách!

Ánh mắt Chung Nhạc sáng ngời, liên tục gật đầu.

Nếu bàn về kiến giải đối với hồn phách, không gì có thể qua được Lục Đạo Luân Hồi. Trong chuyện này, Bàn Cổ Lục Đạo chính là có tác dụng cực kỳ quan trọng.

Thần Nhân Bàn Cổ tay nâng Lục Đạo Luân Hồi, sáu cánh tay của hắn, mỗi một bàn tay nâng lên một đạo Luân Hồi, mà thủ ấn hắn dùng để nâng lên Luân Hồi cũng đều không giống nhau, tổng cộng có sáu loại ấn pháp.

Đạo ấn pháp nâng lên Đạo Nhất Luân Hồi là Đạo Nhất Luân Hồi Ấn. Đạo ấn pháp nâng lên Âm Dương Luân Hồi là Âm Dương Luân Hồi Ấn. Đạo ấn pháp nâng lên Thần Tài Luân Hồi là Thần Tài Luân Hồi Ấn. Đạo ấn pháp nâng lên Vạn Tượng Luân Hồi là Vạn Tượng Luân Hồi Ấn. Đạo ấn pháp nâng lên Ngũ Hành Luân Hồi là Ngũ Hành Luân Hồi Ấn. Đạo ấn pháp cuối cùng nâng lên Huyết Mạch Luân Hồi là Huyết Mạch Luân Hồi Ấn.

Loại thần thông Bàn Cổ Lục Đạo Ấn này, mỗi lại ấn pháp đều có sự tinh diệu và tác dụng riêng, toàn bộ cũng đều thâm ảo khó giải, so với văn lộ Đồ đằng Tiên Thiên mà Chung Nhạc đạt được khi tu thành Tiên Thiên Chân Linh còn phức tạp hơn, cao thâm khó dò hơn.

Chung Nhạc tĩnh tâm trở lại, lấy ra mấy khối ngọc thạch, bắt đầu chăm chú điêu khắc, nỗ lực mượn đạo điêu khắc mà Lão đầu tử Phong Thường truyền thụ cho hắn tìm hiểu ra ảo diệu của thần thông Bàn Cổ Lục Đạo.

Trải qua mấy ngày, ngọc thạch trước mặt hắn đã chồng chất như núi, nhưng thu hoạch đạt được cũng không có bao nhiêu.

- Thần thông Lục Đạo này thật sự quá khó lý giải, đạo điêu khắc cũng khó có thể suy tính ra ảo diệu trong đó!

Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Điêu khắc chính là cân nhắc, chạm một cái, khắc một cái, áo nghĩa tự nhiên sẽ liền lĩnh ngộ ở trong lòng. Từ trước tới nay, đạo học tập mà Lão đầu tử truyền thụ cho hắn này chính là không gì không suy tính ra nổi, nhưng hiện tại đã gặp phải nan đề khó giải.

- Không thể dùng đạo điêu khắc, vậy cũng chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc một chút rồi! Quen tay hay việc, đọc sách trăm lượt, ý nghĩa tự hiện. Chỉ khi nào học tới mức thuộc nằm lòng, mới có thể dần dần lĩnh ngộ ra!

Chung Nhạc phóng người đứng lên, từng đầu từng đầu cánh tay từ dưới nách sinh trưởng ra, từ từ đánh ra một đạo thần thông Bàn Cổ Lục Đạo. Thủ ấn hắn không ngừng biến hóa, vô cùng phức tạp, chất chứa ảo diệu vô tận. Chưởng ấn và pháp lực hóa thành từng đạo từng đạo hoa văn Đồ đằng huyền diệu.

Hắn một lần lại một lần thi triển ra thần thông Bàn Cổ Lục Đạo, không ngừng tuần hoàn qua lại. Uy năng ấn pháp Lục Đạo trong tay hắn cũng đang dần dần đề thăng lên.

Chung Nhạc một ngày lại một ngày diễn luyện, mặc dù vô cùng khô khan, nhưng những huyền cơ và ảo diệu của thần thông Bàn Cổ Lục Đạo lại trong một lần lại một lần khô khan diễn luyện này, dần dần hóa thành những tin tức hỗn loạn phức tạp, bị hắn từng điểm từng điểm lĩnh ngộ ra.

Hắn dùng nghị lực đi bù đắp sự thiếu hụt trên phương diện trí tuệ của chính mình. Hắn ở trên Kim Đỉnh phảng phất như đã hóa thành một cỗ máy vận động không ngừng tái diễn động tác. Nhưng uy năng của thần thông Bàn Cổ Lục Đạo lại càng lúc càng kinh người hơn. Mỗi một thức hắn thi triển ra, uy lực đều lớn tới mức không thể tin nổi. Từ dưới Kiếm Môn Sơn nhìn lên, thậm chí có thể nhìn thấy một đạo quang luân thật lớn đang đứng sừng sững giữa không trung.

Đạo quang luân kia vô cùng phức tạp, trong đó tích chứa đủ các loại ký hiệu huyền ảo, phát ra quang mang rực rỡ. Thậm chí trong mơ hồ còn có thể nghe được thanh âm chúng sinh tụng niệm, thần bí mà xa xưa.

Đạo quang luân kia không ngừng biến hóa, tổng cộng có tới sáu đạo, đều tích chứa những ảo diệu khiến cho người ta khó hiểu.

Một ngày này, Sư Bất Dịch đột nhiên phá quan mà ra, một đạo Thần quang từ trên người hắn phóng thẳng lên cao, xông thẳng tới chân trời, xuyên thấu qua Lôi tầng Thuần dương, chiếu rọi ra tới thiên ngoại.

Sư Bất Dịch đứng sừng sững trên Kiếm Môn Sơn, bật cười ha hả, bộ dáng vô cùng vui sướng, cất cao giọng nói:

- Chung Sơn thị, ta đã tu thành Thần Minh rồi! Ta đã là Yêu Thần rồi! Chuyện tình ngươi bắt giữ ta trước đây, đối với ta chính là vô cùng nhục nhã! Bất quá, ngươi cũng đã từng cứu ta, giúp ta thành Yêu Thần, ta liền không truy cứu nữa, từ nay chúng ta...

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trên đỉnh Kim Đỉnh, nhìn thấy rõ ràng sáu đạo quang luân kia, nhất thời không khỏi trừng mắt cứng lưỡi. Hắn quan sát một hồi lâu, cũng không thể xem hiểu bất kỳ một đạo văn lộ Đồ đằng nào.

Thần tình Sư Bất Dịch dại ra, đờ đẫn đứng ngây người ở nơi đó. Qua một lúc lâu sau, hắn đột nhiên phun ra một ngụm Thần huyết. Hắn mạnh mẽ tìm hiểu văn lộ Đồ đằng của thần thông Lục Đạo, kết quả tâm lực bị hao tổn nặng nề, chính mình khiến cho chính mình bị trọng thương.

- Vẫn là không nên nói quá triệt để a! Xem ra tiểu tử này lại có sự tinh tiến, vạn nhất ta đánh không lại hắn...

Con Đại Sư Tử này nhất thời ủ rũ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)