← Ch.0581 | Ch.0583 → |
Trên Dao Trì, Chung Nhạc gặp lại Xích Tuyết.
Thiếu nữ này vẫn như cũ cực kỳ duyên dáng yêu kiều, bộ dáng xinh đẹp động lòng người. Sau nhiều năm gặp lại, ánh mắt của nàng trở nên vô cùng thâm thúy, so với trước đây cũng càng cường đại hơn, tu vi tiến cảnh so với Chung Nhạc cũng không chậm hơn chút nào, thậm chí còn muốn nhanh hơn một chút.
Nàng so với trước đây càng mê người hơn, có một loại khí độ nữ vương quyền cầm thiên hạ, nắm quyền sinh sát trong tay, khiến cho Chung Nhạc có một loại dục vọng muốn chinh phục.
Nàng là Tây Vương Mẫu đời kế tiếp, đã từng cùng hắn có quan hệ cá nước thân mật. Trước đây bọn họ đã từng ở trên mặt trăng của Côn Lôn Cảnh quấn lấy triền miên một khoảng thời gian khá lâu. Cuối cùng hai người chia tay, Chung Nhạc trở lại Tổ Tinh, Xích Tuyết thì lưu lại Côn Lôn Cảnh.
Tây Vương Mẫu thời niên thiếu và Đông Vương Công thời niên thiếu, bọn họ đã có một đoạn tuế nguyệt hoang đường. Nhưng một Đông một Tây, giống như sao Tham và sao Thương, trái tim mặc dù ở cùng một chỗ, nhưng lại không thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
- Ta phải đi rồi!
Khuôn mặt Chung Nhạc giãn ra, mỉm cười nói:
- Khả năng lần này đi, phải rất lâu rất lâu sau mới lại trở về. Cũng có khả năng sẽ không trở về nữa. Cho nên ta tới đây nói lời tạm biệt với ngươi. Tổ Tinh phát sinh dị biến, có ngoại lực bàng đại khóa lại đạo pháp thần thông, vô tri vô giác cải tạo, đã không phải là địa phương mà Luyện Khí Sĩ có thể cư trú. Lâu thì ba ngàn năm, nhanh thì một ngàn năm, Tổ Tinh sẽ triệt để bị khóa chết. Cho nên lần này ta tới đây, ngoại trừ nói lời tạm biệt với ngươi, còn có chính là...
- Ngươi định giao phó Nhân Tộc cho ta sao?
Hai hàng lông mi Xích Tuyết nhẹ nhàng chấn động, có chút suy tư nói:
- Ngươi sẽ không! Ngươi hiểu rõ ta, ta là Vương có địa vị cao nhất ở Côn Lôn Cảnh, hiện tại cánh chim không gió, ngươi sẽ không giao phó Nhân Tộc cho ta! Một là, địa vị của ta tràn ngập nguy cơ. Chỉ cần Lão Vương Mẫu chết đi, ta tất nhiên sẽ bị quần hùng vây công, đa chiến đa tai. Nhân Tộc nấp dưới cánh chim của ta tất nhiên sẽ đại chiến liên tục, tử thương thảm trọng. Hai là, ngươi không muốn Nhân Tộc trở thành thần tử dưới trướng của ta!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ta biết rõ ngươi là cánh chim không gió, cho nên mới giúp ngươi mời Long Tộc và Bạch Trạch thị từ Tổ Tinh tới đây, lớn mạnh cánh chim của ngươi. Lão Vương Mẫu chỉ còn lại hơn tám mươi năm thọ nguyên, tới lúc nàng chết, ngươi tất nhiên sẽ phải kinh lịch một trận đại chấn động, tuyệt đối sẽ không thiếu Thần Ma muốn đoạt vị trí của ngươi. Có cường giả của Tổ Tinh ta tương trợ, áp lực của ngươi cũng sẽ giảm bớt một phần!
Xích Tuyết vui vẻ nói:
- Ngươi đây là giao phó thế lực của ngươi cho ta sao? Ta quả thật cũng cần bọn họ trợ giúp. Chỉ là ngươi muốn sắp xếp Nhân Tộc các ngươi như thế nào? Sau khi ngươi đi rồi, ngoại lực khóa lại đạo pháp thần thông của Tổ Tinh, Nhân Tộc các ngươi vẫn như cũ nhỏ yếu, mà Thần Tộc vẫn như cũ cường đại, ngươi sẽ làm thế nào?
Chung Nhạc mỉm cười không nói. Xích Tuyết nhất thời rợn cả tóc gáy, cực kỳ nghiêm túc liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu nói:
- Ta không tin ngươi có năng lực lớn như vậy!
Chung Nhạc bình tĩnh vạn phần nói:
- Sau khi ta rời khỏi, đừng động tâm tư khác với Tổ Tinh ta. Bằng không, ta chẳng những phong ấn các tộc Thần Ma trên Tổ Tinh, thậm chí ngay cả Côn Lôn Cảnh cũng đồng thời phong ấn luôn!
Xích Tuyết rùng mình một cái, cười ha hả, nói:
- Ngươi cái tên phụ bạc này! Tốt xấu gì ta và ngươi cũng đã từng gần gũi xác thịt, nói thế nào ta cũng là nữ nhân của ngươi, ngươi sao có thể uy hiếp ta như vậy?
Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Đối với Tây Vương Mẫu Tộc, ta chỉ là nam nhân của ngươi mà thôi. Ngươi không thuộc về ta, ta cũng không thuộc về ngươi!
- Vì cái gì lang quân lại bạc tình như vậy?
Ngữ khí Xích Tuyết có chút ảo não nói. Chung Nhạc có chút yếu ớt đáp lời:
- Vương bạc nghĩa như vậy, thần không thể không phòng!
Xích Tuyết phốc một tiếng cười nói:
- Ngươi cái tên phụ bạc này, quả thật đừng mơ tưởng chiếm được nửa điểm tiện nghi của ngươi. Không bằng ngươi đừng đi nữa, lưu lại Côn Lôn Cảnh, ta làm Tây Vương Mẫu, ngươi làm Đông Vương Công, ngươi và ta phân chia lãnh thổ cai trị? Ngươi và ta đều đã luyện thành Lục Đạo Luân, thọ nguyên cực kỳ lâu dài. Sau khi chúng ta thành Thần, sẽ có sáu vạn năm thọ nguyên. Chúng ta ngồi xem thời gian thong thả sóng lớn mài cát, tẩy đi bụi bậm tuế nguyệt, nhìn nhau đến già, chẳng phải là rất thú vị sao?
Chung Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Ta cũng muốn làm Đông Vương Công, chỉ là chủng tộc đại sự đã định, không dám có bất luận buông lỏng nào. Có lẽ tương lai khi trần ai lạc định, ta sẽ trở về, ngươi cũng có thể buông xuống quyền thế địa vị, nói không chừng sẽ có thể cùng ngươi làm một đôi tình lữ nhàn vân dã hạc!
Xích Tuyết biết rõ tâm ý hắn đã quyết, không tiếp tục khuyên nhủ nữa, mỉm cười nói:
- Ta dẫn ngươi đi dạo xung quanh một chuyến. Trong Côn Lôn Cảnh có rất nhiều địa phương thần thánh, ngươi hẳn là nên tìm hiểu một chút ngươi và ta sắp sửa phải đối mặt với cái gì!
Chung Nhạc gật đầu, cùng nàng kết bạn vân du các nơi, du lịch các địa phương sơn thủy trong Côn Lôn Cảnh bát ngát vô biên này.
Hai người đi tới lãnh địa của Khoa Phụ Thần Tộc, chỉ thấy vô số tộc nhân Khoa Phụ Thần Tộc như lâm đại địch, cực kỳ khẩn trương nhìn chằm chằm đôi bích nhân này.
- Chung Sơn thị, ngươi làm xằng làm bậy, họa loạn Tổ Tinh thì cũng thôi đi, hiện tại không ngờ lại dám chạy tới Côn Lôn Cảnh gây họa!
Khoa Phụ Đỉnh xuất hiện, phía sau là rất nhiều cường giả Khoa Phụ Thần Tộc, cười lạnh nói:
- Ân oán giữa ta và ngươi vẫn chưa xong, sau này sẽ còn quyết đấu một lần nữa!
Chung Nhạc thoáng ngẩn ra, gật đầu một cái, cùng với Xích Tuyết rời khỏi.
Bọn họ lại đi tới một địa phương sơn thủy tú lệ. Từ đằng xa, Thường Chân Tôn Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, truyền âm nói:
- Chung Sơn thị, ngươi tới chỗ của ta làm gì? Ngươi giết Thường Khanh con trai ta, chuyện này ta sẽ không tùy tiện bỏ qua đâu!
Xích Tuyết dẫn theo hắn đi du lịch khắp nơi, ghé qua địa phương cư trú của từng tôn từng tôn Thần Minh trong Côn Lôn Cảnh. Có kẻ thì ác ngôn đối mặt, có kẻ thì lá mặt lá trái cho qua.
Cặp mày Chung Nhạc nhíu lại, càng lúc càng chặt. Về sau hai người đi tới địa phương cư trú của Thiên Ngô Tôn Thần, gặp lại đám người Thiên Ngô Tôn Thần và Thiên Nhất. Sau khi ôn lại một chút chuyện cũ, Chung Nhạc cáo từ rời khỏi.
- Lang quân có nhìn ra cái gì không?
Thiếu nữ Tây Vương Mẫu Tộc da trắng hơn tuyết này cười khúc khích, hỏi.
- Ta ở trong Côn Lôn Cảnh chính là kẻ địch khắp thiên hạ!
Cặp mày Chung Nhạc vẫn như cũ còn chưa dãn ra, nói:
- Đám cừu địch này cực kỳ cừu thị ta, nhưng vẫn còn chưa phát tác, quả thật có chút cổ quái! Tựa hồ thời điểm này bọn họ chưa động thủ, chính là vì đang tích súc lực lượng, giống như những ngọn đại hỏa sơn đang chờ đợi đồng thời nhất tề bạo phát. Nghe nói Tổ Tinh ta có một tôn Thần Minh Tây Hoang đã chạy trốn tới Côn Lôn Cảnh. Hẳn là hắn đang âm thầm quấy rối, muốn liên hợp tất cả những cừu gia của ta ở trong Côn Lôn Cảnh, nhất tề giáng cho ta một đòn trí mạng!
Xích Tuyết gật đầu, nói:
- Tổ Tinh quả thật có một tôn Thần Minh đã chạy trốn tới Côn Lôn Cảnh, tên là Hoàng Xà Tôn Thần. Sau khi chạy tới Côn Lôn Cảnh ta, hắn nghe nói sự tích của lang quân ở nơi này, bởi vậy khắp nơi quảng giao các cừu địch của ngươi, ý đồ muốn trả thù. Lang quân lại còn nhìn ra cái gì nữa?
- Cừu địch của ta cũng là cừu địch của ngươi. Bởi vì thiếu niên tinh anh của các tộc chính là do ngươi và ta liên thủ chém giết ở trong Quy Khư!
Chung Nhạc cau mày, nói:
- Lão Tây Vương Mẫu còn tại thế, bọn họ không dám đụng tới ngươi. Sau khi Lão Tây Vương Mẫu chết đi, bọn họ tất nhiên sẽ trả thù ngươi, sẽ không để cho ngươi bình yên trở thành Tây Vương Mẫu đời kế tiếp, sẽ xuất thủ hạ bệ ngươi để đoạt quyền. Sau đó, bọn họ sẽ chạy tới Tổ Tinh, san bằng Nhân Tộc ta, trả thù ta, nhằm vĩnh tuyệt hậu hoạn!
*****
Xích Tuyết vỗ tay cười nói:
- Chính là đạo lý này!
Chung Nhạc lại tiếp tục suy tư nói:
- Mà ta cử hành Đại tế Phong Thiện, sợ rằng Côn Lôn Cảnh cũng sẽ không ngồi yên không để ý tới, khó tránh khỏi sẽ có cường giả Thần Tộc của Côn Lôn Cảnh nhận được tin tức chạy tới phá rối!
Xích Tuyết cười khanh khách, nói:
- Hiện tại ngươi còn muốn rời khỏi Tổ Tinh nữa không?
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Tổ Tinh quá nhỏ, đã không dung nạp được ta nữa! Ta cần có địa phương càng rộng rãi hơn, cũng cần phải đi ra ngoài nhìn một chút thiên địa bên ngoài, thăm dò càng nhiều những huyền bí hơn! Xích Tuyết, ngươi không lưu được ta, Tổ Tinh cũng không lưu được ta. Sau khi Lão Tây Vương Mẫu chết, nguy nan sẽ bạo phát. Khi đó, Nhân Thần của Nhân Tộc ta sợ rằng đã không dưới mười tôn, cường giả vô số, trong tay lại chưởng khống chí bảo của Nhân Hoàng, đã có đủ thực lực để liên minh với ngươi. Hơn nữa, hai hóa thân của ta cũng còn lưu lại Tổ Tinh. Khi đó, ta tất nhiên cũng đã thành Thần, hóa thân của ta cũng tất nhiên đã thành Thần Minh. Vừa rồi, lúc ta gặp mặt Thiên Ngô Tôn Thần, cũng đã thương nghị tốt với hắn, nhờ hắn tới lúc đó xuất thủ tương trợ. Kể từ đó, lui có thể định Tổ Tinh, tiến có thể bảo vệ giang sơn ngươi mấy vạn năm không đổi!
Cặp mắt Xích Tuyết chớp động quang mang phức tạp, thở dài một tiếng, nói:
- Nói như vậy, ta vẫn là không có khả năng lưu ngươi lại rồi...
Sở dĩ nàng dẫn theo Chung Nhạc đi du lịch khắp nơi Côn Lôn Cảnh, để cho hắn nhìn một chút hướng đi thế cục tương lai của Côn Lôn, trong nội tâm thật ra cũng có chút không nỡ đối với hắn. Chỉ là nàng thân là Tây Vương Mẫu đời kế tiếp, căn bản sẽ không dựa vào Chung Nhạc, sẽ không khẩn cầu Chung Nhạc lưu lại. Lời nói như vậy, thân là Tây Vương Mẫu tương lai, nàng chính là nói không nên lời.
Mà thân phận địa vị của nàng cũng không cho phép nàng nói những lời này ra khỏi miệng. Phương thức nàng dùng để giữ Chung Nhạc lại, chỉ có thể là để cho hắn nhìn thấy sự hung hiểm của Nhân Tộc và chính mình, để cho bản thân hắn tự quyết định lưu lại.
Mà hiện tại, Chung Nhạc nói ra những lời này, chính là thể hiện cho nàng thấy, hắn đã làm ra mười phần chuẩn bị cho hết thảy những biến cố trong tương lai, chính mình đã không lưu được hắn nữa.
Khuôn mặt Chung Nhạc giãn ra, mỉm cười nói:
- Đây không phải là sinh ly tử biệt! Nếu sau này ta còn sống, nhất định sẽ trở lại gặp ngươi!
Sau đó, hai người tiếp tục đi du lịch các nơi. Thời điểm đi qua một dãy sơn mạch, Chung Nhạc đột nhiên dừng bước lại, nhìn lên một tòa cung điện trên Thần Sơn, sau đó chậm rãi đi tới trước cung điện. Chỉ thấy mấy gã đạo đồng đang chăm sóc một mảnh dược điền ở phụ cận. Nhìn thấy hai người, đám đạo đồng lập tức tản ra bốn phía, không ngừng kêu lớn:
- Kẻ xấu tới rồi!
Chung Nhạc chặn một gã đạo đồng lại, mỉm cười nói:
- Lão gia nhà ngươi có ở nhà không? Có thể đi vào thông báo giúp ta một tiếng không? Cứ nói là có cố nhân tới thăm!
Gã đạo đồng kia căng căng thẳng thẳng, vội vàng chạy vào trong cung điện thông báo. Sau một hồi, gã đạo đồng kia quay trở ra, nói:
- Lão gia cho mời!
Chung Nhạc và Xích Tuyết tiến vào cung điện, chỉ thấy một vị lão giả bộ dạng cao gầy, búi tóc cắm mấy cành cây khô, đang lúc pha trà. Lão giả kia mặc dù đã già, nhưng tinh thần phi thường phấn chấn. Hắn phất tay để cho gã đạo đồng lui xuống, sau đó mời Chung Nhạc và Xích Tuyết ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Lại gặp lại hai vị tiểu hữu rồi! Không biết hai vị tới thăm có gì chỉ giáo?
Xích Tuyết lộ ra thần sắc kinh ngạc, thất thanh nói:
- Lục Đạo Quả Thụ!
Lão giả này chính là Lục Đạo Quả Thụ. Mấy gã đạo đồng vừa rồi xử lý dược điền kia chính là đám Thần dược thành tinh, cho nên mới sợ hãi Chung Nhạc và Xích Tuyết như vậy.
Lục Đạo Quả Thụ châm trà mời khách. Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Hiếm thấy gặp lại cố hữu, tự nhiên muốn tới đây gặp mặt một chút. Qua không bao lâu nữa, ta sẽ rời khỏi nơi này, không biết phải tới năm nào tháng nào mới lại trở về. Bởi vậy muốn nói lời chia tay với lão hữu!
- Thì ra là vậy!
Lục Đạo Quả Thụ yếu ớt nói:
- Chung Sơn thị, ngươi đây chính là phá hư sự thanh tịnh của ta a! Ngươi từ biệt thì từ biệt đi, cần gì dẫn theo nữ tử này tới đây? Hôm nay ngươi vô tâm dẫn nàng tới đây, ngày sau nhất định sẽ khiến cho ta rước lấy đại họa. Sau khi các ngươi đi rồi, ta lại phải dọn nhà nữa!
Kẻ mà hắn muốn nói chính là Xích Tuyết. Xích Tuyết có chút không cam lòng, nói:
- Ta sao lại sẽ mang tới đại họa cho ngươi chứ?
Lão giả do Lục Đạo Quả Thụ biến thành cười lạnh, nói:
- Ngươi là Tây Vương Mẫu tương lai, hiện tại ngươi không phải là đối thủ của ta, nhưng tương lai tu vi của ngươi đại thành, nhất định sẽ xuất thủ bắt ta, đoạt lấy Lục Đạo Quả của ta để cho ngươi sử dụng. Ngươi nữ tử này bạc tình bạc nghĩa, không phúc hậu như Chung Sơn thị. Hiện tại ngươi đã biết địa phương ta đặt chân, sau này làm sao sẽ bỏ qua cho ta? Cho dù ngươi chưa chắc đã có thể bắt được ta, nhưng đám đạo đồng của ta cũng sẽ bị thua thiệt, chỉ sợ sẽ bị ngươi bắt sạch sẽ rồi!
Ngữ khí Chung Nhạc áy náy, nói:
- Là ta suy nghĩ không chu toàn, xin tiền bối thứ tội!
Xích Tuyết thì chỉ cười lạnh không nói gì. Lục Đạo Quả Thụ mỉm cười, nói:
- Ngươi dự định rời khỏi sao? Ngươi muốn đi nơi nào? Ngươi phá hư gia viên của ta, nhất định phải đền lại cho ta một cái khác a!
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, mỉm cười nói:
- Ta dự định rời khỏi Tổ Tinh, tiến vào vũ trụ nhìn một chút thiên địa rộng lớn hơn. Tiền bối có muốn cùng ta du lịch một phen hay không?
Thần sắc Lục Đạo Quả Thụ khẽ động, lắc đầu nói:
- Vũ trụ quá lớn, nơi nào mới là địa phương để ta cắm rễ? Không đi!
Chung Nhạc chỉ đành từ bỏ. Mấy người trò chuyện không bao lâu, liền cáo từ rời đi, Lục Đạo Quả Thụ cũng không đưa tiễn.
Chung Nhạc quay trở lại cung điện của Xích Tuyết, hai người lại quấn lấy nhau, triền miên không ngừng, vong ngã khó bỏ. Trải qua mấy ngày, Chung Nhạc mới dứt ra khỏi ôn nhu hương, không kinh động tới Xích Tuyết, âm thầm rời đi.
o0o
- Chung Sơn thị, ngươi phá hư gia viên của ta, hiện tại nên bồi thường cho ta rồi!
Chung Nhạc vừa mới đốt lên nén nhang kia, đột nhiên sau lưng truyền tới một đạo thanh âm tang thương, vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Lục Đạo Quả Thụ mang theo rất nhiều đạo đồng đã đi tới cách hắn không xa.
- Tiền bối, ngươi đây là...
Chung Nhạc nghi hoặc hỏi.
- Tự nhiên là cùng ngươi rời đi rồi!
Lục Đạo Quả Thụ cười lạnh, nói:
- Ta không tin được tiểu Tây Vương Mẫu kia. Nếu nói cho nàng biết, ta sẽ đi với ngươi, nàng nhất định sẽ âm thầm sai người ngáng chân, ở giữa đường chặn giết ta. Cho nên ta ngoài mặt nói không đi, nhưng phía sau lại lặng lẽ chạy tới!
← Ch. 0581 | Ch. 0583 → |