Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0605

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0605: Một đao dọn sạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Một nàng nữ tử đột nhiên nói:

- Bích Thiên Pháp Vương hạ lệnh, muốn chúng ta gặp được tên Chung Sơn thị Chung Nhạc, liền giết chết không luận tội! Không biết Chung Sơn thị có tới đây hay không?

- Cái tên này là tới từ nông thôn, làm sao biết Tam Dương Xâm Tinh là cái gì? Hắn hơn phân nửa đã chết trong Thái Dương phong bạo rồi!

Đột nhiên, một đạo thanh âm vang lên, bình bình đạm đạm nói:

- Chung Sơn thị ở đây!

Vô số cường giả Ngục Giới đồng thời nhìn về phía nguồn gốc của đạo thanh âm kia. Chỉ thấy một gã thiếu niên tóc bạc đang lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Bên cạnh Chung Nhạc, Bạch Thương Hải đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức xé mở quần áo, trực tiếp biến thành nguyên hình Cự thú Bạch Trạch, vui sướng nhễ nhại rống lớn, đại khai sát giới.

Chung Sơn thị ở đây! Một câu nói thôi đã khiến cho ánh mắt của tất cả cường giả tụ tập lại, biểu hiện rõ ràng một trận ác chiến sắp sửa mở ra!

Bạch Thương Hải từ nhỏ cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua loại kinh lịch nhiệt huyết sôi trào tới mức run rẩy như thế này. Hắn vốn là xuất thân thế gia, cho dù có động chiến ý, động sát tâm, vẫn như cũ vô cùng nho nhã lễ độ.

Hơn nữa, Bạch Trạch thị trước giờ vẫn luôn không tranh với đời, rất ít khi can thiệp vào sự tình của ngoại tộc, tranh đấu với những chủng tộc khác cũng ít tới mức cơ hồ không có, Bạch Thương Hải trước giờ cũng gần như không có cơ hội xuất thủ.

Mà hiện tại, tâm cảnh của hắn là tâm cảnh cuồng dã không thể kềm chế mà chỉ có cuồng nhân chiến đấu mới có thể có được. Hắn nghĩ muốn chiến đấu, nghĩ muốn chém chết, nghĩ muốn liều mạng, nghĩ muốn uống máu địch nhân, nghĩ muốn nhìn thấy máu huyết chính mình chảy xuống.

Mà cái tâm cảnh này, toàn bộ là bởi vì một câu nói của Chung Nhạc tạo thành.

- Tiểu Bạch sư huynh vẫn là còn trẻ tuổi a! Đi theo sư ca chiến đấu thêm mấy lần sẽ không còn kích động như vậy nữa!

Khâu Cấm Nhi ở một bên cười nói. Bộ dạng nàng thật ra là rất lạnh nhạt, hiển nhiên đối với loại tràng diện này đã tập mãi thành thói quen. Nàng đã từng cùng với Chung Nhạc trải qua cuộc chiến Nam Hoang, cũng từng dưới tình huống Chung Nhạc hôn mê, lưng cõng Chung Nhạc chạy ra khỏi Tây Hoang.

Trận chiến ấy, Chung Nhạc đã mê man, Khâu Cấm Nhi mai phục Kiếm khí, đánh một trận giết chết hàng trăm Luyện Khí Sĩ của Trọng Lê Thần Tộc và Thần Tộc Tây Hoang, vì vậy đối với loại tràng diện trước mắt mặc dù thấy lạ nhưng không chút sợ hãi.

Quân Tư Tà thì lại là chiến ý dâng trào, nhưng tâm cảnh lại cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh tới mức đáng sợ.

Vị tiền nhiệm nữ Môn chủ Kiếm Môn này có một loại khí thế nắm quyền thiên hạ, dù sao cũng đã từng là kẻ chưởng khống một chủng tộc. Nàng lúc xuất thủ thường có một loại khí thế quan sát toàn cục. Cho dù là đối mặt với những hạng người lang sói Luyện Khí Sĩ Ngục Giới này, cảm giác mà nàng mang tới cho người khác cũng là cao cao tại thượng, khí thế bừng bừng.

Tâm cảnh của nàng rất ít khi nào bị ảnh hưởng. Kẻ cầm quyền nhất định phải tâm linh thông thấu, có một khỏa kiếm đảm. Kiếm Đảm Cầm Tâm Quân Tư Tà cũng không phải chỉ có hư danh!

- Chung Sơn thị!

Từng cặp từng cặp mắt phốc phốc rơi xuống trên người Chung Nhạc. Ánh mắt của Luyện Khí Sĩ cũng có thể giết người, nhất là những cường giả tinh luyện nhãn mâu, luyện thành Thần Nhãn. Thần Nhãn chất chứa uy năng đáng sợ, thậm chí tương đương với Hồn binh, Cực Đạo Hung Binh.

Nhưng những ánh mắt này rơi xuống trên người Chung Nhạc, chỉ thấy y phục hắn khẽ chấn động, đánh cho khí tức và uy năng sát cơ thô bạo chất chứa trong những ánh mắt này hết thảy tiêu tán thành vô hình.

- Chung Sơn thị Nhân Tộc, Bích Thiên Pháp Vương có lệnh, muốn đầu người của ngươi!

Một vị Bán Thần Ma Tộc rống giận, thân thể nhất thời bành trướng, cơ nhục bừng bừng phấn chấn. Giống như có từng con từng con Giao Long màu đen quấn lấy toàn thân, tràn ngập lực lượng bạo tạc, sãi bước tiến về phía Chung Nhạc, lạnh lùng nói:

- Ngươi là tự mình cắt xuống đưa cho ta, hay là muốn ta xuất thủ lấy đi?

Chung Nhạc đối với hắn làm như không thấy, ánh mắt đảo qua từng gã từng gã Luyện Khí Sĩ, đột nhiên ánh mắt khẽ dừng lại, rơi xuống trên người một nàng nữ tử.

Cặp mắt Chung Nhạc khẽ nheo lại. Tư thái nữ tử này cực kỳ thản nhiên, có một loại thái độ lạnh lùng trời sinh. Tựa hồ đối với mệnh lệnh tiễu sát Chung Nhạc của Bích Thiên Pháp Vương một chút cũng không để trong lòng, thậm chí đối với bất luận cường giả nào khác cũng không thèm để trong lòng.

- Nàng là Hàn Phi hay là Trăn Dao? Ừm! Không phải là Hàn Phi! Hàn Phi là Phi tử của Giới Đế, bình thường đi theo bên cạnh Giới Đế, tất nhiên là có một loại phong cách quý phái. Phong cách quý phái không phải là lãnh ngạo. Sự lạnh lùng trong mắt nữ tử này là lạnh lùng do sát sinh vô số tích lũy ra. Nàng hẳn là chính là Trăn Dao trong truyền thuyết, đã chuyển thế không biết bao nhiêu lần, linh hồn có năm vạn năm thọ nguyên!

Ánh mắt của hắn dời đi, đột nhiên rơi xuống trên người hai gã nam tử trẻ tuổi cao cao gầy gầy. Hai gã nam tử trẻ tuổi này đều gầy tới đáng sợ, trên mặt phủ đầy một tầng lông thú màu hoàng kim, ánh mắt màu bích lục, tay dài chân dài, bộ dáng vô cùng kỳ lạ.

Bọn họ mặc dù là huynh đệ song sinh, bộ dạng giống nhau như đúc, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng. Một người trong đó mang tới cho người khác một loại cảm giác đang ở trong hồng trần, mà một kẻ khác lại mang tới cho người khác một loại cảm giác đã nhảy ra khỏi hồng trần.

- Bọn họ là Bệ và Ngạn!

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ.

Lúc này, tôn Bán Thần Ma Tộc kia đã phóng tới. Đột nhiên tiếng đàn vang vọng, Quân Tư Tà gảy đàn ngênh đón, ngăn cản tôn Bán Thần Ma Tộc kia. Cùng lúc đó, rất nhiều cường giả Ngục Giới chen chúc giết tới, tiếng hô giết rung trời, đều muốn lấy đầu người của Chung Nhạc để tranh công nhận thưởng.

Bạch Thương Hải và Khâu Cấm Nhi cũng phân biệt giơ kiếm giết ra, mỗi người tự lựa chọn một đối thủ.

Ánh mắt Chung Nhạc dời khỏi trên người Bệ và Ngạn, rơi xuống trên người một gã nam tử đầu báo râu én khác. Chỉ vừa liếc nhìn hắn một cái, Chung Nhạc nhất thời có cảm giác như trước mặt chính mình là một mảnh đại dương huyết hải mênh mông, vô số Thần thi, Ma thi phiêu phù ở trong đó. Mà trên đại dương huyết hải mênh mông này, một tôn Đại Ma Thần đang ngồi trong một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy, lưng dựa một tòa bảo tọa đẫm máu.

- Nghịch Hoàng!

Chung Nhạc giống như nhàn nhã tản bộ vậy, chậm rãi đi dạo giữa các đạo công kích loạn xạ. Hắn trở tay là âm lật tay là dương, Âm Dương Ấn giao thoa, đánh chết một tôn cường giả Ngục Giới, ánh mắt tiếp tục sưu tầm, rơi xuống trên người một nàng thiếu nữ phong hoa tuyệt đại.

Nữ tử này có một loại phong thái hơn người, nhưng trên khuôn mặt lại mang theo một tia u oán, hẳn là chính là Hàn Phi, ái phi của Giới Đế, bị đày vào lãnh cung, cuối cùng rơi vào Ngục Giới.

- Như vậy gã thiếu niên này chính là Lệ Thiên Hành rồi!

*****

Thần Nhãn trên mi tâm Chung Nhạc mở ra, phốc một tiếng đã đâm xuyên một gã cường giả Ngục Giới đang xông tới trước mặt chính mình. Đồng thời, Tiên Thiên Chân Linh Lục Mục Tinh Thiềm xuất hiện sau đầu, há miệng phát ra một tiếng đại hống mãng cổ, chấn động đánh cho cái đầu một gã cường giả Ngục Giới từ sau lưng đánh lén tới thành tương hồ.

Ngay sau đó, sáu khỏa Thần Nhãn của Chân Linh Tinh Thiềm chuyển động, biến thành sáu vầng minh nguyệt. Sáu vầng minh nguyệt xoay tròn, không gian vặn vẹo. Trong không gian vặn vẹo, huyết dịch bị nghiền ép chảy ra ngoài, từ trong không gian rơi xuống mấy khúc xương vỡ.

Ánh mắt Chung Nhạc lại rơi xuống trên người một gã thiếu niên cuối cùng vẫn chưa có cử động. Gã thiếu niên này mang tới cho hắn một loại cảm giác rất không thoải mái. Gã thiếu niên kia cũng đang nhìn về phía hắn, ánh mắt cực kỳ ôn nhuận. Nhưng khi Chung Nhạc xoay người lại, liền có cảm giác như đang có một cây gai đâm vào sau lưng chính mình. Cặp mắt của gã thiếu niên này không giống như chỉ có hai con, mà là có rất nhiều con, cụ thể là có bao nhiêu con mắt, chỉ dựa vào loại cảm giác như gai đâm sau lưng này rất khó đếm rõ ràng được.

Lệ Thiên Hành giống như một gã thiếu niên Thần Vương, phát ra quang mang chói mắt, cho dù là Nghịch Hoàng cũng khó có thể che lại quang thải của hắn, thậm chí còn có xu thế bị hắn lấn át một đường nữa.

Hắn tu thành hết thảy các Cực cảnh, kể cả ba loại Cực cảnh khó tu luyện thành công nhất là nghịch khai năm luân, Lục Đạo Luân và thức tỉnh Tiên Thiên Chân Linh.

Tu vi hiện tại của hắn là Thông Thần Cảnh, cũng đã luyện thành Cực Đạo Hung Binh, so với Chung Nhạc còn nhiều hơn hai cái Cực cảnh. Cho dù là cùng cảnh giới, hắn cũng nhiều hơn Chung Nhạc một cái Cực cảnh.

Đối với Chung Nhạc, đã rất lâu rồi không có chuyện như vậy phát sinh qua.

- Tên gia hỏa này rất đáng sợ!

Chung Nhạc thu hồi ánh mắt. Trên đỉnh đầu hắn, Chân Linh Tiên Thiên Kim Ô bay ra, xé nát thân thể một tôn Bán Thần Cực cảnh Thông Thần Cảnh. Tay hắn chụp một cái, hóa ra một kiện Thiếu Hạo Chung chụp xuống, nhét một gã cường giả vào dưới chuông. Tiếng chuông ầm vang chấn động, kẻ kia liền bị chấn thành tro tàn.

Đám người Lệ Thiên Hành, Nghịch Hoàng cũng không có tấn công, mà đứng yên tại chỗ nhìn về phía Chung Nhạc, trong mắt lộ ra hứng thú càng lúc càng nồng đậm.

Chung Nhạc nhìn như tiện tay oanh kích, phất tay đánh ra từng cái từng cái tiểu thần thông, nhưng thật sự toàn bộ đều là xuất thủ toàn lực, bằng không cũng không thể chỉ một chiêu đã đánh chết những cường giả này.

Đám cường giả này mặc dù đều không bằng được hắn, nhưng ai nấy đều là thân kinh bách chiến, vô cùng dũng mãnh, lực công kích cực mạnh.

Chỉ là sau khi trải qua trận chiến tại Thần Chiến Chi Địa, tâm cảnh của Chung Nhạc đã tiến vào cảnh giới Thần Minh, mặc dù mỗi một đạo thần thông đều là dùng toàn lực phát ra, nhưng hắn lại cầm nặng như nhẹ, cực xảo như thô, có thể nói là buông cương mặc ngựa, mọi thứ đều hoàn toàn khống chế trong tay.

Phục Hy Thần Tâm trong cơ thể hắn cung cấp cho hắn khí huyết dồi dào không gì sánh nổi, thậm chí so với Thái tử Thạch Vân còn dồi dào hơn một bậc.

Dưới khí huyết cường đại như vậy chống đỡ, cho dù hắn có toàn lực thi triển vô số tiểu thần thông, vẫn như cũ có thể bảo đảm hắn thời thời khắc khắc cũng đều ở trong trạng thái đỉnh phong.

Chỉ thấy xung quanh thân thể Chung Nhạc, theo thần thông của hắn bạo phát, vô số vầng sáng Thái Cực to to nhỏ nhỏ hiện ra, trùng điệp chằng chịt, không ngừng tuôn trào. Mỗi một kích hắn đánh ra đều vô cùng đúng lúc, có phòng ngự, có công kích, đều có thần diệu riêng.

Vẻ hứng thú trong mắt đám người Lệ Thiên Hành càng lúc càng nồng đậm. Đột nhiên, Nghịch Hoàng chợt đứng dậy, cất bước tiến về phía Chung Nhạc.

Chung Nhạc lập tức cảm giác được trước mắt xuất hiện một đại dương huyết hải mênh mang. Một tôn Đại Ma Thần đạp trên thi sơn huyết hải cất bước đi về phía chính mình, phía sau là một mảnh hắc ám đen kịt tập kích tới.

Khí thế của Nghịch Hoàng động trước. Người còn chưa tới, khí thế đã tới trước, ra oai phủ đầu, mạnh mẽ bức người.

Chung Nhạc mở ra một tay, duỗi thẳng về phía trước. Thần quang trong tay ba động, biến thành một kiện vỏ đao dài tới vạn trượng. Kiện vỏ đao này rõ ràng là do Thái Dương Xạ Tuyến cấu thành, mà trong vỏ đao còn cắm một thanh Thần đao, chỉ lộ ra phần chuôi đao.

Bàn tay còn lại của Chung Nhạc vươn ra, cầm lấy chuôi đao, từ từ nhấc đao lên.

Hắn đang rút đao!

Thần đao trong vỏ nhấc lên chừng mấy trượng, quang mang khôn cùng từ trong vỏ đao bộc phát ra. Đao ý vô cùng vô tận kích xạ ra bốn phương tám hướng, mà đao quang cũng nương theo đao ý tập kích tới, phảng phất như biển rộng nộ trào dưới ánh trăng vậy.

Nghịch Hoàng cũng thoáng dừng bước lại. Theo Chung Nhạc chậm rãi rút đao, khí thế của hắn đã bị phá, huyết hải bị cắt ra, đao ý bức cho hắn không thể không dừng bước lại.

Mà theo Chung Nhạc rút đao, chỉ thấy bốn phía xung quanh Chung Nhạc, từng gã từng gã cường giả Ngục Giới đột nhiên thân thể chia năm xẻ bảy, tay cụt chân cụt văng tứ tán khắp bốn phía, huyết dịch nhuộm đỏ thương thiên.

Ánh đao mang cũng chiếu rọi ra thật xa. Đột nhiên, từng gã từng gã cường giả phát ra tiếng kêu la thảm thiết, hai tay ôm chặt hai mắt, máu tươi không ngừng chảy ra trong kẽ ngón tay. Cặp mắt của bọn họ đã bị đao quang chọc mù.

Mà lúc này, Thần đao trong vỏ của Chung Nhạc vẫn chưa triệt để rút ra hết.

- Thần thông tinh diệu, Hồn binh tốt!

Nghịch Hoàng mở miệng tán thán, trong mắt lộ ra thần sắc kiêng kỵ, tán thưởng:

- Thần đao của ngươi triệt để rút ra khỏi vỏ, chính là thời điểm uy năng của thần thông triệt để bạo phát. Nhưng đám cường giả Tinh vực Tả Nha bọn họ căn bản không chịu nổi loại uy năng này. Ngay một khắc Thần đao của ngươi triệt để rút ra kia, bọn họ sẽ đều chết hết! Thần đao của ngươi đã thành Cực Đạo Hung Binh rồi, chỉ cần ngươi tu thành cảnh giới Thông Thần Cảnh, lập tức sẽ tu thành Cực cảnh Thông Thần Cảnh. Thức thần thông này gọi là gì?

Chung Nhạc đình chỉ rút đao, mỉm cười nói:

- Thức thứ hai của Trảm Thần Tam Thức do ta tự nghĩ ra, Nguyệt Tịch! Nghịch Hoàng có muốn nhìn thanh Thần đao trong vỏ này của ta không?

Trong mắt Nghịch Hoàng lóe lên tinh mang, cặp mắt một mảnh huyết hồng sắc, trong nhãn đồng xuất hiện tình cảnh vô số Thần thi, Ma thi trầm luân trong huyết hải.

- Muốn! Ngươi rút đao ra để ta xem một chút a!

Chung Nhạc tiếp tục rút đao. Đao ý và đao mang càng lúc càng kịch liệt hơn, càng cường hoành hơn. Trong nháy mắt trường đao rút ra, toàn bộ các cường giả Ngục Giới trong không gian Nguyên Từ trọng điệp đều vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều táng thân dưới đao quang đao ý.

Đao ý tới đâu, Thần đao tới đó!

Thức thứ hai của Trảm Thần Tam Thức, Nguyệt Tịch! Uy năng của thức thần thông này đã triệt để bạo phát.

Một đao dọn sạch!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)