← Ch.0621 | Ch.0623 → |
Khâu Cấm Nhi gật đầu. Mấy ngày nay, nàng có thể nói là ăn uống đến cực kỳ sảng khoái. Ngoại trừ không dám ăn sống Thần Linh ra, tiểu cô nương Nhân Tộc này cơ hồ đã nếm qua một lần tất cả các kỳ trân dị thú của Địa Ngục, thậm chí còn phát huy bốn chữ ăn cầm đòi lấy tới vô cùng nhuần nhuyễn. Nàng đã hỏi mấy vị Phủ phán và Thần tướng Quỷ quan rất nhiều kỳ trân dị thú của Địa Ngục, nhét vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, dự định sau khi rời khỏi lại ăn.
Bất quá, cái miệng tiểu cô nương này không bao giờ chịu ngồi yên, cái miệng nhỏ nhắn thường xuyên không ngừng ăn uống. Đám mỹ thực chứa đựng trong Bí cảnh Nguyên thần cũng dần dần vơi đi, cho nên tiểu cô nương này chỉ có thể lại đòi.
Bởi vậy, trên dưới Địa Ngục đều biết rõ sở thích của vị Tuần Sát Sứ này, nghĩ mọi cách làm ra các loại mỹ vị tới hiếu kính nàng, thậm chí còn tạo thành sự tình Thần thú tọa kỵ của một số vị Thần tướng Quỷ tướng biến mất. Đương nhiên, bọn chúng là đã biến thành từng bàn từng bàn mỹ vị, hoặc là biến thành mỹ vị chui vào trong Bí cảnh Nguyên thần của vị Tuần Sát Sứ này.
Khâu Cấm Nhi ăn uống vui chơi tới mức không biết trời đất, suýt chút nữa đã quên mất mình chỉ là một hàng giả.
- Đám Thần tướng Quỷ quan kia vì muốn lấy lòng ta, đã giết chết rất nhiều Thần thú tọa kỵ của đám Thần Ma Địa Ngục. Nếu thân phận ta bị bại lộ, tuyệt đối là sống không bằng chết. Sư ca nói không sai! Nhất định phải sớm rời khỏi một chút!
Hoàn thành chuyện hai huynh đệ Bệ, Ngạn giao phó là chính sự, chỉ cần cứu ra tên gia hỏa 'Ta là bại hoại' đang bị trấn áp trong Trấn Ngục Thâm Uyên kia, vậy chuyến đi này của bọn họ liền xem như đại công cáo thành, có thể trở về hiện thực được rồi.
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, nhờ một gã Thần tướng gọi Lan Hủy Tôn Thần tới, nói:
- Tôn Ma Thần đã ăn mấy trăm vạn linh hồn kia vẫn còn chứ?
Phó nhờ chủ mà quang vinh, mấy ngày nay, tên tùy tùng Lan Hủy Tôn Thần này cũng là lăn lộn tới phong sinh thủy khởi, không ngừng xưng huynh gọi đệ với đám Thần tướng Quỷ quan, nghiễm nhiên tự cho mình là thân tín của Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi, cũng thu được không ít chỗ tốt.
Lan Hủy Tôn Thần vội vàng lấy ra linh hồn của tôn Ma Thần kia, cười bồi nói:
- Vẫn còn!
Chung Nhạc gật đầu, nói:
- Ta muốn đích thân đưa kẻ này vào trong Trấn Ngục Thâm Uyên trấn áp, để cho hắn chịu khổ chịu tội cho tới lúc linh hồn tiêu vong!
Một gã Thần tướng mỉm cười, nói:
- Chuyện nhỏ bậc này, cần gì phải làm phiền Thượng sứ chứ? Vẫn là để cho huynh đệ chúng ta đi làm, tránh cho ô uế bàn tay của Thượng sứ!
Chung Nhạc lắc đầu, nửa cười nửa không nói:
- Ngươi thật sự không biết hay là giả vờ không biết đây?
Gã Thần tướng kia khẽ ngẩn ra. Sở dĩ hắn nói ra lời này, một mặt là vì muốn giám sát động tĩnh của đám người Chung Nhạc, một mặt cũng là muốn lấy lòng Chung Nhạc. Không ngờ Chung Nhạc lại hỏi ngược lại như vậy.
Chung Nhạc cười lạnh, nói:
- Lần này ta tiến vào Địa Ngục Luân Hồi, nếu không làm ra được chút chiến tích, làm sao trở về báo cáo kết quả công tác đây? Trấn áp cái tên này vào trong Trấn Ngục Thâm Uyên, đây cũng là chiến tích của ta, trở lại Thiên Đình, ta cũng có thể hướng lên thượng cấp tranh công nhận thưởng. Nếu là do ngươi đưa đi, vậy công lao này là của ngươi hay là của ta?
Trên trán gã Thần tướng kia toát ra mồ hôi lạnh, không ngừng vâng vâng dạ dạ, đột nhiên nói:
- Hai vị Thượng sứ lần đầu tiến vào Trấn Ngục Thâm Uyên, không biết rõ đường lối bên trong, hãy để tiểu thần dẫn đường cho hai vị, tránh cho sinh ra sai lầm gì không tốt!
- Cũng được! Ngươi dẫn đường đi!
Chung Nhạc gật đầu đồng ý. Gã Thần tướng kia lập tức đi ở phía trước dẫn đường, hai người Chung Nhạc đi theo sau lưng hắn. Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tường thành A Tỳ Thành, Lan Hủy Tôn Thần nhìn thấy hắn đã rời khỏi, lập tức vênh váo tự đắc, không ngừng khoe khoang với đám Thần tướng Quỷ tướng kia. Đám Thần tướng Quỷ tướng kia cười lấy lòng không thôi, không ít tên còn hiến bảo vật cho hắn, Lan Hủy Tôn Thần cứ việc thu lấy.
- Sau khi ta và Cấm Nhi rời khỏi, tên Lan Hủy Tôn Thần này liền sẽ không may rồi! Tên Lan Hủy này cũng là một tên tiểu nhân, chết cũng không có gì đáng tiếc!
o0o
Cũng không lâu lắm, bọn họ đã đi tới trước Trấn Ngục Thâm Uyên. Tới nơi này, tâm thần Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi cũng đều đại chấn, cảm giác giống như là đã tiến vào trong một cái thời không khác.
Bọn họ từ Lục Đạo Giới tiến vào Địa Ngục Luân Hồi, đã giống như tiến vào trong một cái thời không khác, bởi vì quy tắc đại đạo thiên địa hoàn toàn bất đồng. Mà hiện tại đi tới Trấn Ngục Thâm Uyên, không ngờ cũng có loại cảm giác này.
Tiếp cận cái vực sâu trong vũ trụ này, có một loại cảm giác vạn pháp trầm tịch, vạn đạo héo rũ, mười phần kỳ diệu. Phảng phất như hết thảy đạo và pháp ở nơi này đều đã điêu linh tử vong.
- Cỗ khí tức này, vô cùng tương tự với cỗ khí tức bao phủ Tổ Tinh!
Thanh âm kinh ngạc của Tân Hỏa chợt vang lên.
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động. Đạo và pháp điêu linh tử vong? Không phải là chuyện tình tương lai sẽ phát sinh trên Tổ Tinh sao?
Bất quá, so với Tổ Tinh, nơi này lại càng cực đoan hơn. Đạo và pháp trên Tổ Tinh điêu linh, nhưng cũng không trấn áp được Thần Ma. Mà lực trấn áp ở nơi này, sợ rằng cho dù có là Thần Hoàng tới đây cũng sẽ bị trấn áp, trở nên ngoan ngoãn.
- Trấn Ngục cần phải có phù văn đặc thù mới có thể mở ra. Nếu không có tiểu thần dẫn đường, chỉ sợ hai vị Thượng sứ ngay cả tiến vào cũng đều không được a!
Gã Thần tướng kia mỉm cười nói, hai tay kết ấn, mở ra Trấn Ngục.
Chung Nhạc lập tức tập trung tinh thần, quan sát ấn pháp và văn lộ Đồ đằng mà hắn dùng để mở ra cửa vào Trấn Ngục, lâm vào suy tư. Bộ ấn pháp này cực kỳ phức tạp, các loại văn lộ Đồ đằng không ngừng tung bay, phiền phức tới cực điểm. Mặc dù gã Thần tướng kia là một tồn tại cấp Thiên Thần, thi triển ấn pháp này cũng phải mệt mỏi tới thở hồng hộc.
- Ấn pháp có thể cởi bỏ phong ấn cửa vào Trấn Ngục Thâm Uyên, nói không chừng cũng có thể cởi bỏ phong ấn Tổ Tinh!
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, Thần Nhãn thứ ba lặng yên mở ra, hai khỏa Thần Nhãn trái phải một nhật một nguyệt, không ngừng chớp tắt bất định, cẩn thận ghi nhớ quy luật biến hóa của những ấn pháp và văn lộ Đồ đằng này, đợi sau này có thời gian rảnh rỗi mới lại tìm hiểu nghiên cứu sau.
Trôi qua gần nửa canh giờ, gã Thần tướng này mới cởi bỏ xong phong ấn cửa vào Trấn Ngục Thâm Uyên. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi tiến vào Trấn Ngục, gã Thần tướng kia vẫn như cũ đi ở phía trước dẫn đường.
Hai người không ngừng quan sát bốn phía, chỉ thấy Trấn Ngục Thâm Uyên này một mảnh tối tăm mờ mịt. Nơi này không biết trên dưới, không có bốn phương tám hướng, bốn phía không nhìn thấy bất luận quang mang gì, không nghe được tiếng bước chân, không nghe được tiếng tim đập, không nghe được thanh âm khí huyết lưu động.
Yên tĩnh! Yên tĩnh tuyệt đối!
Khâu Cấm Nhi không tự chủ được cầm tay Chung Nhạc. Sự trầm tịch tuyệt đối dễ dàng khiến cho người ta phát cuồng, không biết chính mình còn sống hay là đã chết. Mà trong Trấn Ngục Thâm Uyên chính là tạo ra một bầu không khí như vậy. Thử nghĩ một chút, một người bị giam giữ trong loại địa phương như thế này, một hai canh giờ còn có thể chịu đựng được, nhưng một ngày hai ngày thì sao?
Nếu là một năm hai năm thì sao?
*****
Mà những tồn tại cùng hung cực ác bị giam giữ ở chỗ này, sẽ bị giam giữ ở trong này tới lúc linh hồn héo rũ tiêu vong.
Thọ nguyên của bất luận một tôn Thần Ma nào cũng đều không ngắn, có một vài tồn tại dị thường cường đại đã mở ra Lục Đạo Luân, thọ nguyên thậm chí có tới hơn mười vạn năm. Nếu thời gian mười vạn năm đều bị giam giữ ở trong này, đây là chuyện kinh khủng như thế nào?
- Ta quên mất hai vị Thượng sứ nhìn không rõ đường đi, còn xin Thượng sứ thứ tội!
Tinh thần lực gã Thần tướng kia ba động, truyền âm nói.
Bàn tay hắn chợt gõ nhẹ, đột nhiên một con đường ánh sáng nhạt xuất hiện, các bậc thềm đá một tầng lại một tầng xoay tròn quanh cái vực sâu hắc ám này, thông thẳng xuống phía dưới. Ngoại trừ con đường này ra, bốn phía xung quanh vẫn là một mảnh hắc ám, hắc ám tuyệt đối và yên tĩnh tuyệt đối. Cho dù là Thần Nhãn của Chung Nhạc cũng không thể nhìn thấu được bóng tối này.
Ba người theo bậc thang đi xuống, chỉ có con đường dưới chân là tản mát ra ánh sáng nhạt. Sau một hồi, trong bóng tối đột nhiên truyền tới một tia quang mang nhàn nhạt. Đây là một căn phòng đơn sơ, xây dựng ở trong bóng tối.
Trong căn phòng đơn sơ có một tôn Thần Ma quần áo lam lũ, mặt mũi khủng bố giống như lệ quỷ, đang ngồi chồm hổm trước một cái bàn. Trung tâm cái bàn kia móc ra một cái lỗ thủng, cái đầu của một tôn Thần Ma bị nhét vào lỗ thủng tại trung tâm cái bàn, phần thân bị cố định bên dưới mặt bàn. Phần xương đầu của tôn Thần Ma này bị xốc lên, não tương bốc lên nhiệt khí đằng đằng.
Tôn Thần Ma giống như lệ quỷ thì dùng tay múc lên não tương, từng ngụm từng ngụm bỏ vào trong miệng, không ngừng nhai nuốt. Mà tôn Thần Ma bị cố định dưới mặt bàn kia lại không thể động đậy, không ngừng mở miệng kêu la thảm thiết, thanh âm lại chỉ có thể vang vọng trong căn phòng đơn sơ kia, không thể truyền ra bên ngoài.
Cái bụng tôn Thần Ma giống như lệ quỷ kia đã ăn tới lớn như núi, nhưng vẫn không ngừng múc não tương nhét vào trong miệng chính mình. Mà não tương của tôn Thần Ma bị cố định dưới mặt bàn kia sau khi bị múc ra một miếng, lập tức liền sinh trưởng trở lại. Não tương của hắn tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không khô cạn.
Hai tôn Thần Ma một kẻ không ngừng ăn, một kẻ không ngừng bị ăn. Tôn Thần Ma giống như lệ quỷ kia thì vừa ăn vừa lầm bầm lầu bầu, nhìn khẩu hình tựa hồ như muốn nói:
- Như thế nào vẫn chưa ăn hết?
- Hai tên Thần Ma này, một kẻ là Thần tướng đã lén ăn vụng Đế yến, một kẻ là Thần quan phụ trách canh gác Đế yến!
Phía trước Chung Nhạc, gã Thần tướng kia chợt truyền âm nói:
- Giới Đế mở tiệc chiêu đãi triều thần, lại suýt chút nữa bị hủy trong tay bọn họ. Vì vậy Giới Đế tức giận, ném bọn họ vào Trấn Ngục Thâm Uyên, để cho kẻ tham ăn không ngừng ăn, để cho kẻ xao lãng nhiệm vụ không ngừng bị ăn!
Chung Nhạc khẽ liếc mắt nhìn Khâu Cấm Nhi một cái, truyền âm nói:
- Để cho ngươi tham ăn a!
Khâu Cấm Nhi vội vàng cất đi mỹ thực Địa Ngục trong tay, khẽ rùng mình một cái.
Ba người tiến về phía trước một hồi, lại là một căn phòng đơn sơ trong bóng tối nữa. Căn phòng này có diện tích cực kỳ mênh mông, là một ngọn đao sơn. Vô số thanh Thần đao không ngừng xoay tròn, đao nhận nhanh chóng chuyển động, phát ra quang mang sáng ngời.
Một tôn Thần Ma kêu la thảm thiết từ trên đỉnh núi lăn xuống, bị đám Thần đao xoay tròn kia cắt cho toàn thân vỡ nát. Hắn vừa mới lăn xuống tới dưới chân núi, đại địa đột nhiên dâng lên, đao sơn biến mất. Nhưng dưới người hắn lại xuất hiện một ngọn đao sơn mới, để cho hắn tiếp tục lăn xuống.
Toàn thân tôn Thần Ma kia sớm đã bị cắt cho không còn một khối huyết nhục nào hoàn chỉnh, còn có mấy thanh đao cắm thẳng vào xương đầu, nhưng hắn vẫn không chết.
- Tên Thần Ma này đã luyện thành Bất Tử Chi Thân, ỷ vào nhục thân mạnh mẽ, cậy mạnh lên mặt, đã đánh chết con trai của Nam Thiên Vương. Con trai của Nam Thiên Vương chính là một vị Linh thể hiếm thấy, tư chất cao tuyệt, lại bị hắn đánh chết, chỉ có thể chuyển thế đầu thai. Cho nên Nam Thiên Vương hận hắn, ném hắn vào trong này. Hắn không phải là có Bất Tử Chi Thân sao? Vậy thì để cho hắn muốn chết không được, muốn sống không xong! Đời đời bị loạn đao phanh thây xẻ thịt!
Gã Thần tướng kia nói tới đây, Khâu Cấm Nhi khẽ liếc mắt nhìn Chung Nhạc một cái, truyền âm nói:
- Sư ca, ngươi cũng đã luyện thành Bất Tử Chi Thân a!
- Cấm Nhi, ngươi không phải cũng đã tu thành Bất Tử Chi Thân rồi sao?
Chung Nhạc rùng mình một cái, hỏi ngược lại.
- Ta trước giờ không có cậy mạnh lên mặt!
Khâu Cấm Nhi mỉm cười, nói.
Ba người tiếp tục tiến về phía trước, lại đi tới một căn phòng đơn sơ nữa. Trong căn phòng này giam giữ một tôn Thần Ma, mặc dù là nam tính, nhưng cổ quái chính là hắn đang không ngừng sinh con, sinh ra một đứa lại một đứa hài tử, sinh ra đứa nào lại chết đứa đó.
- Tên Thần Ma này phạm phải tội gian dâm, gian díu với ái thiếp của một vị tồn tại có địa vị cực cao. Kết quả là vị ái thiếp kia mang thai sinh con, bị vị tồn tại kia phát hiện, tức giận dị thường, ném tên gia hỏa này vào đây, để cho hắn không ngừng sinh con, lại không ngừng tang con!
Bọn họ càng đi vào sâu bên trong Trấn Ngục, lại xuất hiện thêm càng nhiều lao ngục. Những Thần Ma bị trấn áp bên trong đều có thiên hình vạn trạng biện pháp trừng phạt, mỗi một loại đều là sống không bằng chết. Những sai lầm mà đám Thần Ma này phạm phải đều có bất đồng, nhưng phần lớn đều là đắc tội quyền quý, sau đó bị ném vào trong này.
Số lượng lao ngục mà ba người Chung Nhạc đi qua lên tới mấy ngàn cái, nhưng chân chính là hạng người cùng hung cực ác, phạm phải tội nghiệt ngập trời, lại là lác đác không có mấy tên. Thật ra là tôn Ma Thần ăn tươi mấy trăm vạn linh hồn này mới giống là kẻ phạm phải tội nghiệt ngập trời chân chính. Chung Nhạc vô cùng kinh ngạc, quay sang hỏi gã Thần tướng kia. Gã Thần tướng kia mỉm cười, nói:
- Hạng người cùng hung cực ác chân chính đều bị giam giữ trong khu vực tận cùng của Trấn Ngục. Bằng không, căn bản là không giam được bọn họ. Bất quá, nơi đó...
Hắn đột nhiên rùng mình một cái:
- Tốt nhất là không nên đi nơi đó! Mặc dù đám Hung Thần kia đã bị nhốt lại, nhưng Trấn Ngục cũng không thể chân chính trừng phạt bọn họ, chỉ có thể giam giữ bọn họ mà thôi! Vạn nhất xuất hiện sơ xuất...
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Nếu đã tới Trấn Ngục, sao có thể không kiến thức một chút những tồn tại tà ác chân chính này? Ngươi cứ việc dẫn đường đi!
Gã Thần tướng kia bất đắc dĩ, chỉ đành đi ở phía trước dẫn đường.
Bọn họ không ngừng tiến sâu xuống dưới. Càng tiến xuống sâu bên dưới Trấn Ngục, áp lực cũng càng lúc càng lớn hơn, khiến cho người ta phải ngạt thở. Trong bóng tối tựa hồ có một cỗ năng lượng bàng đại đang rục rịch xuất động, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xé rách bọn họ thành từng mảnh.
Đột nhiên, một đạo ánh sáng nhạt truyền tới, mơ hồ còn có tiếng ngáy ồ ồ truyền vào trong tai bọn họ. Tiếng ngáy này không ngờ có thể xuyên thấu qua những cái ngục giam này.
Đám người Chung Nhạc đi tới phụ cận nhìn lại, chỉ thấy trong cái ngục giam này là một tôn Thần Nhân kim quang xán lạn đang nằm ngủ say. Tiếng ngáy này chấn cho căn phòng đơn sơ này không ngừng lay động, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có khả năng vỡ nát.
Mà cách tôn cự nhân này một quãng không xa còn có mất khỏa Thái Dương vỡ nát, mấy đoàn Thần hỏa bốc cháy hừng hực, bao phủ toàn thân hắn vào bên trong.
- Tôn Hung Thần này cực kỳ đáng sợ! Mấy vị Phủ phán vốn định dùng mấy khỏa Thái Dương luyện thành hỏa lò, tiến hành luyện hóa hắn, nào ngờ lại bị hắn đánh vỡ. Rất nhiều Ngục tốt cũng bị hắn đánh chết. Mấy vị Phủ phán và Ngục Hoàng cũng không làm gì được hắn, chỉ có thể giam hắn ở chỗ này. Cũng may làm hắn không trốn thoát được!
Gã Thần tướng kia nói nhỏ:
- Nghe nói hắn ngủ một giấc này, đã ngủ hơn một vạn năm rồi rồi! Tội lỗi của hắn cực kỳ lớn, là đã phạm vào Thiên Điều!
← Ch. 0621 | Ch. 0623 → |